SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH

Edit + beta: Iris

Có ông chủ Ôn ra tay giúp đỡ, công việc của Đào Mộ nhẹ nhàng hơn không ít, có thời gian rảnh suy xét đến chuyện tiến tổ 《 Huyết nhục trường thành 》 vào mùng 8 Tết.

Là thành viên của đảng Hán gian, Ôn Bảo đương nhiên phải cùng Đào Mộ đến trấn H. Thật ra người đi cùng không chỉ có hai bọn họ, mà còn có những sinh viên Kinh Ảnh khác có nhà ở Yến Kinh được đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 chọn. Đàn anh đàn chị năm 3 năm 4 từng có kinh nghiệm quay phim vẫn ổn, còn về những sinh viên năm 1 năm 2 không có kinh nghiệm quay phim, thậm chí còn chưa từng rời khỏi Yến Kinh bao giờ thì đương nhiên là trong lòng phát khiếp.

Đặc biệt là năm ngoái ở trấn H đã xảy ra một vụ kiện lừa lọc và bán hàng đa cấp gây chấn động trong xã hội, đám nhỏ này còn chưa có đi đã nghĩ bậy nghĩ bạ tự hù dọa mình, thế là gọi điện cho Đào Mộ, ăn vạ muốn đi theo Đào Mộ như vịt con mới nở.

Vậy là chuyến đi hai người biến thành chuyến du xuân của cả nhóm.

Trong lúc đó, Cẩu Nhật Tân còn tìm tới, khăng khăng phải đi theo Đào Mộ đến trấn H dưới danh nghĩa trợ lý, nói năng rất hùng hồn lý lẽ.

"Anh quen đường quen xá ở đó, cậu một mình đi đóng phim ở đó, nếu muốn ăn hay mua gì đó, anh có thể chạy đi mua cho cậu, anh còn có thể làm bảo tiêu cho cậu." Sau khi Cẩu Nhật Tân hồi phục hẳn thì bị Đào Mộ bế vào Phi Tấn giải trí, bình thường cũng đi theo đám Đại Phi làm mấy chuyện lặt vặt với phỏng vấn, lúc rảnh rỗi còn tranh thủ đến chỗ Tống lão gia tử nghiên cứu thực đơn, cũng học được một hai món, cuộc sống hàng ngày trôi qua rất thoải mái.

Lần này Đào Mộ rót vốn vào đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 cũng định cho Cẩu Nhật Tân một vai diễn, cậu còn kêu Cẩu Nhật Tân đi thử vai nhưng đã bị Cẩu Nhật Tân từ chối. Hắn không muốn làm diễn viên, chỉ muốn đi theo làm trợ lý bên cạnh Đào Mộ.

"Cẩu ca, anh không cần phải như vậy." Đào Mộ cau mày khuyên nhủ: "Em để anh ở lại Phi Tấn Giải Trí là hi vọng tương lai anh càng ngày càng tốt, vì vậy anh cũng nên lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình, không phải anh luôn muốn làm diễn viên sao, bây giờ có cơ hội này sao anh không đồng ý?"

"Anh đã trò chuyện với bác sĩ rồi, mặc dù bây giờ anh đã khỏi hẳn nhưng vẫn cần phải dưỡng bệnh trong một thời gian dài, cố gắng trong 1 2 năm nay đừng làm những công việc có nguy hiểm cao như trước kia, cũng đừng bị ảnh hưởng ——"

"Cho nên em đâu có sắp xếp cho anh vai diễn quá nặng nhọc đâu." Đào Mộ ngắt lời Cẩu Nhật Tân: "Chỉ là một vai phụ nhỏ chưa đến hai tập thôi, không có cảnh hành động nào. Chỉ là rèn luyện lời kịch và cảm nhận màn ảnh cho anh thôi."

"Đào Mộ." Cẩu Nhật Tân bất đắc dĩ nhìn Đào Mộ, hắn biết Đào Mộ làm như vậy là vì muốn tốt cho hắn, nhưng khi có chuyện xảy ra, hắn là một người đàn ông trưởng thành, đâu thể chỉ nhận ơn mà không báo ơn. Đào Mộ rất có năng lực, ngày thường Cẩu Nhật Tân ở lại bên cạnh cậu đã không có giúp được gì, thậm chí ngay cả công việc hiện tại của hắn cũng là do Đào Mộ sắp xếp, trong lòng Cẩu Nhật Tân vẫn luôn nhớ đến chuyện báo ơn, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội Cẩu Nhật Tân thật sự muốn báo ơn.


"Lúc trước cậu kêu anh suy nghĩ kỹ tương lai muốn làm gì đúng không? Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm thấy làm người đại diện cho cậu cũng không tồi, mà muốn làm người đại diện còn không phải là từ trợ lý thăng chức sao, cậu không cần phải lo cho anh, tự anh hiểu rõ. Bây giờ chỉ là muốn đi theo cậu để học hỏi kinh nghiệm, cậu chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi, hay là cậu ghét bỏ anh không có kinh nghiệm, sợ anh kéo chân sau cậu?"

Cũng đã nói đến như vậy rồi, Đào Mộ sao có thể không đồng ý được nữa: "Được rồi, nếu anh thật sự muốn làm người đại diện, sau khi chúng ta trở về từ trấn H, em sẽ để anh đi theo Huyên tỷ một đoạn thời gian."

Chu Phượng Huyên là người đại diện của Quách nhã Ngưng, Quách Nhã Ngưng là do một tay cô nâng lên trở nên nổi tiếng, hiện giờ cũng là người đại diện kim bài trong giới. Nếu Cẩu Nhật Tân thật sự muốn theo nghề này, đi theo Chu Phượng Huyên chắc chắn sẽ học được không ít thứ.

Cẩu Nhật Tân im lặng, chờ xong giai đoạn này trước rồi nói sau.

Vào mùng 8 Tết, bao gồm Đào Mộ Ôn Bảo và khoảng chục sinh viên Kinh Ảnh, một đám người đáp máy bay đến sân bay quốc tế Tiêu Sơn, sau đó đi xe buýt từ sân bay đến trấn H, tiến tổ 《 Huyết nhục trường thành 》.

Là nhà đầu tư bỏ ra 900 vạn để hỗ trợ quay phim, cho dù Đào Mộ chỉ là một vai phụ nhỏ Hán gian xuất hiện chưa đến 3 tập thì vẫn được đạo diễn Chu Hồng và toàn bộ đội ngũ chế tác chào đón nồng nhiệt.

—— Chỉ là Đào Mộ không hiểu vì sao khi đạo diễn Chu nhìn thấy cậu lại đọc to và diễn cảm 《 Nếu cuộc sống lừa gạt bạn 》 cũng như các đoạn ngắn kinh điển trong quyển sách 《 Bị vũ nhục và tổn hại 》

Chu Hồng hiển nhiên không định giải thích, trực tiếp kéo cả đám người đến khách sạn —— vì kinh phí quay phim của đoàn phim có hạn nên đạo diễn Chu luôn tin vào câu nói "tiền phải nên tiêu một cách khôn ngoan", vì vậy với những nơi không yêu cầu phải tiêu tiền, hắn có thể chắp vá được thì chắp vá.

Chẳng hạn như nơi nghỉ ngơi, đa số thành viên đoàn phim và diễn viên đều ở trong nhà khách, ngay cả nam chính như Chiến Bân lão sư và một vài diễn viên quan trọng khác đều chỉ ở khách sạn ba sao. Đương nhiên Đào Mộ thân là nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, Chu Hồng không dám tự ý sắp xếp cho Đào Mộ. Dù sao lúc ký hợp đồng trước đó, biểu hiện của đại luật sư Chu thật sự khiến người khác khắc cốt ghi tâm, vậy Chu Hồng không dám suy đoán tính tình của Đào Mộ —— nhỡ đâu đối phương là người kiêu ngạo xa hoa đến mức phải ở khách sạn năm sao thì sao.

Cũng may Đào Mộ không phải là loại người nhất quyết phải làm theo ý mình, mặc dù cậu rất để ý đến chuyện hưởng thụ nhưng vẫn biết nhìn thời điểm, có những lúc phải làm theo đám đông mới có thể hòa nhập vào tập thể. Hơn nữa Chu Hồng đã bỏ ra phần lớn kinh phí để quay phim, Đào Mộ rất hài lòng về điểm này. Cậu là người đầu tư lớn nhất đoàn phim, hơn nữa còn biết được tình thế quẫn bách khi quay phim của đoàn phim, vì vậy không nói hai lời đã thoải mái hào phóng lấy ra 900 vạn, nếu Chu Hồng sau khi lấy được tiền đã thuê khách sạn năm sao cho toàn bộ đoàn phim hay gì đó, mặc dù ngoài miệng Đào Mộ sẽ không nói, nhưng chưa chắc trong lòng đã hài lòng.

Nhưng hành động của Chu Hồng khiến cho mọi người thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất có thể khiến nhà đầu tư hiểu rằng đoàn phim thật sự muốn tạo ra một tác phẩm xuất sắc.

"Tôi giống như mọi người lại được, nhưng đừng để Chiến lão sư và các vị lão sư khác bị thiệt thòi." Giọng điệu Đào Mộ cực kỳ chân thành: "Theo luật lệ của ngành, các ngài ấy hẳn lên được ở khách sạn 5 sao, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất."


"Đều là vì quay phim thôi, không cần những thứ đó đâu." Chiến Bân xua tay, từ khi Đào Mộ vào cửa, hắn đã bắt đầu quan sát cậu nhóc này, trông thực sự tràn đầy năng lượng, hơn nữa lời nói cử chỉ cực kỳ khiến người khác thoải mái, với tư cách là nhà đầu tư, khi lão Chu nói với cậu về việc sắp xếp chỗ ở, phản ứng đầu tiên của cậu nhóc này là xin lỗi mọi người.

Không cần biết những lời này là chân thành hay chỉ là khách sáo, nhưng một ông chủ lớn có thể nói như vậy trước mặt mọi người, ít nhất cũng thể hiện đủ sự tôn trọng.

"Đào tổng vừa đến đây ——"

Chiến Bân vừa mở miệng đã bị Đào Mộ ngắt ngang: "Chiến lão sư cứ gọi thẳng tôi là Đào Mộ đi, mặc dù tôi may mắn sáng lập ra web Phi Tấn, nhưng đó chỉ là những công việc bán thời gian chứ không phải một phần công việc thật sự của tôi, công việc chính của tôi vẫn là diễn viên, hơn nữa chỉ là sinh viên năm nhất vừa nhập học, trước mặt các đại lão, chỉ là vãn bối mà thôi, ngài gọi tôi là Đào tổng khiến tôi cảm thấy chột dạ."

Chiến Bân nhìn Đào Mộ, sau khi xác nhận Đào Mộ đang nói thật thì cũng sửa miệng lại, thật ra hắn không quan tâm là gọi Đào tổng hay gọi Đào Mộ, nhưng nếu một ông chủ như Đào Mộ đã nguyện ý giao hảo, chủ động đưa ra cành ô liu, nếu không nhận thì trông hắn có vẻ nhỏ mọn.

Chỉ là Đào Mộ này thật sự rất biết cách làm việc, không hổ là người vừa mới lên năm nhất đã có thể tự lập nghiệp, đồng thời còn chống lại con quái vật khổng lồ là tập đoàn Thánh An đến suýt nữa bị lật thuyền.

Chiến Bân cảm thán một trận, nhưng đến khi mở tiệc chiêu đãi, Chiến Bân mới cảm nhận rõ sự khéo léo* của Đào Mộ.

*Nguyên văn chỗ này là "Trường tụ thiện vũ bát diện linh lung", câu này mình đã giải thích hai ba lần rồi, vì những chỗ trước đó là đang miêu tả bằng thành ngữ nên mình giữ nguyên Hán Việt, còn chỗ này là đang nêu cảm nhận về sự khéo léo nên mình ghi như vậy.

Bàn của bọn họ gồm đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm, còn có đại biểu của hai nhà đầu tư khác, tổng cộng là 16 người. Ban đầu là nói để đón gió tẩy trần cho nhà đầu tư cuối cùng là Đào Mộ, sẵn tiện coi như mở cuộc họp hội ý kết bạn, kết quả khi lên tới bàn tiệc, mọi người vừa ngồi xuống thì Đào Mộ đã rót đầy ly rượu rồi đứng dậy, vừa tự giới thiệu bản thân vừa nâng ly rượu trắng, tư thái rất khiêm tốn.

Sau đó cậu cầm ly rượu đi kính rượu từng người, bắt đầu từ đạo diễn Chu, khi kính rượu cậu không chỉ kính rượu mà còn nhớ nằm lòng tất cả những quá khứ và tác phẩm của người đối diện, chỉ dăm ba câu đã nịnh hót đến nỗi khiến đối phương cực kỳ vui vẻ, quan trọng nhất là lời nịnh nọt của Đào Mộ không phải là những câu cũ mèm nghe đến chán chê, khi cậu khen ngợi không hề nhắc tới những tác phẩm tiêu biểu được nhiều người trong ngành biết tới của bọn họ, cậu luôn có thể lôi ra một vài tác phẩm ít được biết đến từ dưới đáy rương của bọn họ, sau đó nghiêm túc đánh giá những điểm gây ấn tượng trong tác phẩm, mới nói mấy câu đã khiến đối phương tâm như nở hoa, nói chưa đã thèm. Sau khi kính rượu được một vòng, như hận không thể để tất cả mọi người xem cậu là tri kỷ.

Với lại Đào Mộ còn có một đặc điểm khi kính rượu, cậu không đưa rượu cũng không mời rượu, ngoài miệng giải thích là "Tôi để ngày tùy ý lựa chọn", hơn nữa khi gặp phải nữ diễn viên hoặc là nam diễn viên có bệnh tiểu đường cao huyết áp, cậu còn liên tục khuyên đối phương đừng miễn cưỡng: "... Lão sư ngài đừng mượn cớ uống rượu nữa, lỡ như trở về bị người nhà của ngài biết được lại tìm tôi tính sổ."


"Đừng uống nhiều quá, nếu không ngày mai khởi động máy e là đạo diễn Chu sẽ muốn giết tôi mất."

Nói một hồi chẳng những khiến mọi người sinh ra ấn tượng tốt mà còn thuận lợi hòa nhập vào đoàn phim.

Tuy nhiên so với Đào Mộ khéo léo linh hoạt khiến người ta như tắm trong gió xuân, hai gã đầu tư khác kém cỏi hơn rất nhiều, thậm chí còn khiến người ta phiền chán.

Đặc biệt là ông chủ than đá, lúc trước đầu tư 300 vạn tiến tổ, nhất quyết đòi nhét tình nhân nhỏ mà mình bao dưỡng vào, đã vậy còn đòi vai nữ chính, chỉ với vẻ mặt phong trần*, cộng thêm phong thái khêu gợi dáng vẻ kệch cỡm còn muốn đóng vai nữ chính trong bộ phim kháng chiến sao, để tấu hài cho bà ngoại vui vẻ hả! Sau khi bị Chu Hồng từ chối bằng mọi cách, hắn thản nhiên giao cho nhân vật vợ lẽ của quân phiệt, cũng coi như diễn đúng tính cách thật.

*Khi nói một người đàn ông phong trần thì đồng nghĩa với việc khen người đó có nhiều kiến thức về đời sống, cũng như đi qua rất nhiều gian khổ vất vả sóng gió. Tuy nhiên khi nhận xét về một người đàn bà thì người ta sẽ liên tưởng đến người đàn bà đã từng qua tay nhiều đàn ông, có nhiều cuộc tình. Có sắc thái ý nghĩa không tích cực lắm! Mình có tìm hiểu là từ "phong trần" và "phong sương" đều dịch thuần Việt là "từng trải", nhưng "phong sương" và "từng trải" đều mang ý nghĩa tích cực hơn "phong trần" nên mình vẫn giữ nguyên Hán Việt.

Nhưng không ngờ trong khi đang dùng bữa thì ông chủ than đá này lại coi trọng nữ 3, nữ 3 tên là Hồ Ninh, cũng tốt nghiệp Kinh Ảnh, ngoại hình trên mức trung bình, nhưng được cái khí chất cực kỳ tốt. Ở trong cô có một luồn khí chất vừa dịu dàng vừa hiên ngang khiến cô trông giống như một tiểu thư khuê các, vì vậy cô cũng là khách quen trong các bộ phim dân quốc kháng chiến hay thậm chí là phim mẹ chồng nàng dâu. Lần này cô sắm vai học sinh nữ vừa du học trở về trong 《 Huyết nhục trường thành 》, là một tiểu thư nhà giàu, trong một lần ngoài ý muốn, cô suýt nữa bị người Oa bắt lấy, vào thời khắc nguy cấp, nam 2 đang chấp hành nhiệm vụ ở Hỗ Thành đã anh hùng cứu mỹ nhân, cứ như vậy mà cô yêu nam 2, sau này hi sinh vì bảo vệ nam 2.

Lúc ông chủ than đá tiến tổ cùng tình nhân nhỏ, gặp phải cô gái nhỏ ở cửa khách sạn, đôi mắt kia tức khắc dính chặt vào người cô. Hắn đợi suốt một buổi chiều mà tim như bị cào xé, đợi mãi mới đến được tiệc chiêu đãi, mới uống vài ly nhỏ đã không kìm nén được.

"Hồ tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao đoàn phim không mời em làm nữ chính? Tôi thấy em vừa xinh đẹp dáng người lại còn chuẩn, lồi lõm có đủ, mặc một chiếc áo lông dày như vậy cũng không che khuất được. Ai da, dáng người em chuẩn như vậy khiến tôi nhớ tới hồ lô, em có biết hồ lô không?"

Ông chủ than đá thậm chí còn quơ tay múa chân, híp mắt nhìn Hồ Ninh: "Đường cong kia phải nói là rất duyên dáng, xúc cảm cũng cực kỳ dễ chịu. Hồ lô đã được mài giũa xong trông cực kỳ tinh tế, mịn màng. Cơ mà, Hồ tiểu thư cũng họ Hồ, nói không chừng 500 năm trước em và hồ lô là cùng một nhà đó, dáng người của em cực kì giống hồ lô thành tinh."

Nói xong, ông chủ than đá còn cảm thấy bản thân rất hài hước, cười ha ha hai tiếng.

Hắn vừa dứt lời, bữa tiệc chiêu đãi vốn sôi động vui vẻ hòa thuận tức khắc yên tĩnh lại.

Mặt Hồ Ninh đỏ lên, giữa mày cố đè nén tia phẫn nộ lại, vậy mà ông chủ than đá vẫn còn chưa chịu dừng, híp mắt hỏi Hồ Ninh: "Hồ tiểu thư xinh đẹp như vậy, kỹ năng diễn xuất lại tốt như vậy, sao không có đoàn phim nào mời em làm nữ chính vậy?"

Hồ Ninh không muốn quan tâm đ ến ông chủ than đá, nhưng vì nể mặt đoàn phim, nếu phớt lờ đi thì không được tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: "Kỹ năng diễn xuất của tôi còn chưa đủ tốt, còn cần rèn luyện thêm, không làm nổi nữ chính."


"Ôi chao, không thể nói như vậy được, tôi thấy kỹ năng diễn xuất của Hồ tiểu thư rất tốt, vấn đề mấu chốt là nằm ở điều kiện của em, nữ diễn viên chẳng phải là phải nhìn mặt và nhìn dáng người sao, chỉ cần đẹp là có thể làm nữ chính mà, quan trọng là phải xem bản thân Hồ tiểu thư có vui hay không." Ông chủ than đá vừa nói ba câu đã hiện nguyên hình.

Tình nhân nhỏ vẫn luôn ở cạnh ông chủ than đá mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng: "Thời buổi này chỉ cần xinh đẹp thì là nổi tiếng rồi."

Cô ta liếc xéo Hồ Ninh một cái, hận không thể dựa hết cơ thể mình vào người ông chủ than đá: "Hồ tiểu thư họ Hồ, có phải ai họ Hồ cũng đều sẽ xinh đẹp, giỏi dụ dỗ người khác như vậy không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Ninh đỏ bừng vì tức giận, nhưng không dám cứng đối cứng với nhà đầu tư, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận, làm như không nghe thấy.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ, vẻ mặt của ông chủ than đá thậm chí càng xấu xí hơn, rót một ly rượu trắng đi đến trước mặt Hồ Ninh, nhất quyết phải uống một ly với Hồ Ninh, Chu Hồng và mấy nam diễn viên nhìn không nổi nữa, đều muốn đi lên cản lại, Chiến Bân lợi dụng địa vị cao và có thâm niên trong ngành, chủ động muốn uống 3 ly thay Hồ Ninh, để cô gái nhỏ khỏi phải uống.

Kỳ thật Hồ Ninh có thể uống được một chút rượu, nhưng chỉ có thể uống hai ba chai bia, rượu trắng thì không uống được, vừa rồi lúc Đào Mộ kính rượu, cậu đã đưa nước trái cây cho cô, Đào Mộ không biết Hồ Ninh có biết uống rượu hay không, chỉ là cậu cảm thấy con gái trên bàn tiệc tốt nhất uống càng ít rượu càng tốt, đặc biệt là ông chủ than đá có lòng Tư Mã Chiêu kia, ai nhìn vào cũng nhận ra, mắt Đào Mộ không có mù nên mới cố ý không đưa rượu cho Hồ Ninh, tránh cho sau đó gặp rắc rối. Cậu vốn dĩ cho rằng mình là nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, nếu cậu đã đặt ra quan điểm thì hai nhà đầu tư còn lại ít nhất có thể làm được điểm này, đáng tiếc ông chủ than đá bị lợi dục huân tâm, căn bản không để Đào Mộ vào mắt.

Chẳng những là không để nhà đầu tư như Đào Mộ vào mắt, mà ông chủ than đá còn không để đám diễn viên vào mắt, một tay cầm ly rượu, một tay khác đặt lên vai Hồ Ninh, bắt buộc Hồ Ninh phải uống rượu, miệng còn lải nhải không uống chính là khinh thường hắn.

Trong lúc ồn ào càng lúc càng lớn thì nghe thấy ba tiếng "bốp bốp bốp", ông chủ than đá che mông lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Đào Mộ: "Đào tổng, ngài đánh mông tôi làm gì?"

"Chỉ là cảm thấy mông của ông chủ than đá rất mượt mà, trông cực kỳ giống Corgi." Đào mộ nghiêm túc đứng đắn giơ tay lên quơ tay múa chân: "Ngài biết Corgi không? Cái mông nó rất tròn nha, lúc đi đường cứ uốn éo uốn éo, hơn nữa chân còn cực kỳ ngắn, tôi thấy ngài cực kỳ giống với nó."

Ông chủ than đá tái mặt lại: "Đào tổng, ngài có ý gì?"

"Không thú vị hả?" Đào Mộ vẻ mặt ngây thơ nhìn ông chủ than đá, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chợt hiểu ra: "Ồ, tôi biết rồi, Corgi rất đáng yêu, ngài cũng thấy nếu tôi so ngài với Corgi là làm nhục Corgi đúng không?"

Đào Mộ nói, cũng chính thức đọc diễn cảm một đoạn 《 bị vũ nhục và tổn hại 》, còn có 《 nếu cuộc sống lừa gạt bạn 》 —— cái đoạn mà đạo diễn Chu dùng để tẩy não cậu cả một buổi chiều.

Đào mộ xuất thân chính quy đàng hoàng, lúc đọc diễn cảm rất nhịp nhàng, câu chữ rõ ràng, hơn nữa cậu còn rất đẹp trai, nên thơ mà cậu đọc cũng dễ nghe đến bất ngờ.

Nhạc nổi ông chủ than đá là một người thất học, không biết thưởng thức những bài thơ hay, sâu sắc và kinh điển như này, hắn chỉ tức đến run cả người, chỉ vào Đào Mộ chửi ầm lên: "Con mẹ nó mày tưởng mày là ai? Mày cũng coi trọng con nhỏ d@m đãng này đúng không? Được, để tao nhìn xem mày có năng lực đó hay không!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi