SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Edit + beta: Iris
Hai tay vừa dùng sức siết nhau, chạm vào liền tách ra.
Diêu Văn Tiêu giấu tay phải ra sau lưng, ghét bỏ chà xát ngón tay.
Đúng như Thẩm Dục nói, lần này hắn tới thủ đô, ngoại trừ bồi Thẩm Dục tham gia cái hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân gì đó, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là muốn tìm mạng xã hội để hợp tác.
Nhưng khác với Thẩm Dục tự duy đoán, người mà Diêu Văn Tiêu muốn hợp tác không phải là web Phi Tấn của Đào Mộ, mà là nền tảng Weibo.
Có vài nguyên nhân trong đó, như là sau lưng nền tảng Weibo có tư bản thực lực hùng hậu, Diêu Văn Tiêu càng coi trọng thực lực Weibo hơn.

Trong mắt Diêu Văn Tiêu, mặc dù web Phi Tấn có một ít mánh lới thu hút sự chú ý của cư dân mạng, nhưng thực lực web Phi Tấn quá mỏng yếu, nếu thực sự cạnh tranh chính diện với Weibo, phần thắng quá nhỏ.
Weibo thì khác.

Bất kể web Phi Tấn nghĩ ra mánh lới mới gì, Weibo vẫn có thể hấp thu kinh nghiệm của web Phi Tấn rồi tham khảo.

Diêu Văn Tiêu không cảm thấy loại chuyện tham khảo này có gì xấu, mà hoàn toàn ngược lại, Diêu Văn Tiêu cho rằng chỉ cần có năng lực, trò giỏi hơn thầy ngược lại có thể xây dựng được hiệu quả tuyên truyền tốt hơn.
Cho nên trong mắt Diêu Văn Tiêu, Đào Mộ chỉ là nhân viên kế hoạch xứng chức, web Phi Tấn vẫn chưa đủ tư cách làm đối tác với Diêu Văn Tiêu hắn.
Đương nhiên mấy cái này đều là lấy cớ.

Ngoài những nguyên tắc nghe có vẻ cao siêu như là lợi ích là trên hết, chỉ có mình Diêu Văn Tiêu hắn biết, hắn không muốn hợp tác với web Phi Tấn, nguyên nhất cơ bản nhất là sâu trong lòng hắn có khúc mắc với web Phi Tấn.
Khúc mắc này bắt nguồn từ sự quan tâm quá mức mà Thẩm Dục dành cho Đào Mộ.

Đương nhiên còn có một phần nguyên nhân là do Đào Mộ giấu giếm tin tức mà hắn đưa cho web Phi Tấn, điều này làm Diêu Văn Tiêu cực kỳ bất mãn.

Sau khi Diêu Văn Tiêu hỏi thăm nhiều lần mới biết được giao tình giữa Đào Mộ và Lạc Dương không tồi, cậu để web Phi Tấn ém tin nóng xuống cũng coi như lợi thế để đổi lấy hảo cảm của người Lạc gia và sự ủng hộ của Long Đằng Giải Trí.

Lúc này web Phi Tấn mới có sức gánh vác sự kiện bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân.
- - cư nhiên có thể vì ích lợi mà bắt tay giảng hòa với loại người như Lạc Dương.
Diêu Văn Tiêu hỏi thăm rất kỹ nên cũng biết chuyện Lạc Dương gây rắc rối cho Đào Mộ ở trấn H.

Hắn không ngờ Đào Mộ lại vì lợi ích mà gắng gượng chịu nhục, một chút khí khái cũng không có.

Sau khi biết được chân tướng, Diêu Văn Tiêu tức khắc có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Thẩm Dục nhà bọn họ sao có thể kết bạn với loại người này? Diêu Văn Tiêu một mặt tức giận bất bình, một mặt cực độ xem thường Đào Mộ, càng không muốn hợp tác với loại người này.
Nhưng vì phải ra dáng trước mặt Thẩm Dục, nên Diêu Văn Tiêu tất nhiên sẽ không nói gì.

Còn làm ra vẻ "tôi rất coi trọng cậu".

Chỉ là kỹ năng diễn xuất của Diêu Văn Tiêu không tốt, ít nhất Đào Mộ có thể thấy rõ Diêu Văn Tiêu ghét bỏ xem thường mình.

Còn Thẩm Dục thì tự nghĩ rằng bạn của mình cũng coi trọng người ta nên đặc biệt vui vẻ.
"Đúng rồi, tớ nghe nói Lạc Dương bị ba ba hắn đánh, bây giờ đang nằm viện, hay là chúng ta đi thăm hắn đi?" Thẩm Dục cảm thấy Lạc Dương cũng là người tốt, lúc bọn họ ở Hỗ Thành chơi cùng nhau rất vui.
Thẩm Nghiên bỗng nhiên mỉm cười, ôm Thẩm Dục xoa xoa đầu: "Em trai chị chính là tốt bụng như vậy, phàm là bạn bè gặp qua vài lần đều sẽ nhớ đến.

Bảo sao mọi người đều thích em như vậy."

Lời này không hề nghi ngờ cũng là nói cho Đào Mộ nghe.
Đáng tiếc Đào Mộ lựa chọn thất khiếu không thông, mắt điếc tai ngơ với lời của Thẩm Nghiên.
"Lạc Dương ở bệnh viện Nhân Dân 1.

Cậu tới bệnh viện nghe ngóng sẽ biết, tôi nghĩ lúc hắn nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui mừng." Đào Mộ vẫy vẫy tay với Thẩm Dục, rất vui vẻ nhẹ nhàng đuổi người đi.
Thẩm Dục bĩu môi, có chút không vui nhìn Đào Mộ.

Hắn còn muốn ăn một bữa với Đào Mộ.
"Tớ không gấp, nếu không cậu dẫn tớ đi dạo quanh trường các cậu được không? Tớ chưa tới Kinh Ảnh bao giờ.

Có phải nơi này có rất nhiều đại minh tinh không?" Thẩm Dục vẻ mặt mới lạ nhìn vườn trường Kinh Ảnh đằng sau Đào Mộ, hắn còn muốn xem phòng ngủ của Đào Mộ nữa.
"Bây giờ tớ thấy đóng phim rất thú vị.

Sớm biết vậy cũng đã ghi danh vào Kinh Ảnh rồi, chúng ta có thể làm bạn học." Thẩm Dục vẻ mặt tò mò, hắn cảm thấy khoa văn học không có gì thú vị, không như Đào Mộ - -
"Đúng rồi, khoa diễn xuất các cậu học gì vậy? Có phải thường diễn kịch nói gì đó không? Tớ rất muốn nhìn thấy Mộ Mộ đóng kịch nha." Thẩm Dục tự mình nói một câu dài, lại hỏi Đào Mộ: "Trường các cậu chọn ai làm giáo thảo vậy? Chắc chắn là cậu đúng không? Nhất định phải là cậu, nếu là người khác, tớ sẽ không phục."
"Không phải tôi.

Chương trình này là do web Phi Tấn tổ chức, tôi làm giáo thảo không hợp, hơn nữa Kinh Ảnh chúng tôi không coi trọng giá trị nhan sắc.

Giáo thảo được mọi người chọn là một đàn anh năm cuối rất xuất sắc, hắn năm ba có quay một bộ phim điện ảnh nhận được giải Kim Ô nam chính xuất sắc nhất, đặc biệt lợi hại." Đào Mộ không hy vọng Thẩm Dục nói năng bậy bạ kéo thù hận vào cậu, đặc biệt nghiêm túc giải thích.
Đào Mộ vốn là nhân vật phong vân trong đám tân sinh viên khóa 2008, đẹp trai, tính tình tốt, chụp ảnh giỏi, còn sáng lập web Phi Tấn, quả thực chính là thiết lập của nam chính bá đạo tổng tài trong kịch bản vườn trường a.

Cho nên rất được các bạn học nữ Kinh Ảnh ưu ái và các bạn học nam sùng bái.
Người nhà họ Thẩm gọi Đào Mộ đến cổng trường đứng nói chuyện lâu như vậy, tất nhiên là thu hút sự chú ý của các sinh viên khác.

Lúc nghe thấy ngôn luận kéo thù hận của Thẩm Dục, rất nhiều bạn học cảm thấy khó chịu nhưng chưa từng suy nghĩ sâu xa.

Dù sao Thẩm Dục cũng coi như nói sự thật, Đào Mộ vốn dĩ rất ưu tú, đặc biệt là điều kiện ngoại hình - - nghe nói lúc phỏng vấn khảo hạch nghệ thuật, ba vị chủ khảo đều cho tròn điểm.
Nhưng sau khi nghe Đào Mộ giải thích, các bạn học liền bừng tỉnh đại ngộ, đã nói bọn họ cứ cảm thấy lời của Thẩm Dục quái quái thế nào.

Đúng vậy, Kinh Ảnh bọn họ đâu phải là trường nông cạn như vậy.

Bọn họ không chỉ coi trọng vẻ ngoài, mà càng coi trọng kỹ năng diễn xuất và tài học hơn, giáo thảo được mọi người bỏ phiếu chính là đàn anh năm bốn - ảnh đế giải Kim Ô.

Như Đào Mộ nói, muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, muốn thực lực có thực lực.

Mặc dù không đẹp bằng Đào Mộ nhưng cũng là người đặc biệt ưu tú.

Không gặp Đào Mộ thì không phục hả?
Lời kia của Thẩm Dục cứ như là cả cái Kinh Ảnh này, ngoại trừ Đào Mộ thì không còn ai khác vậy ấy.

Này rốt cuộc là bạn bè hay là mượn vỏ bọc bạn bè để đâm một dao vậy?
Thấy bầu không khí có gì đó sai sai, Thẩm Dục hơi căng thẳng vò tay áo, ngẩng đầu hỏi Đào Mộ: "Có phải tớ nói sai gì rồi không?"

Đào Mộ gật gật đầu với các bạn học xung quanh, cười bất đắc dĩ: "Được rồi.

Tôi biết cậu bộc tuệch, sau này chú ý chút là được."
Thẩm Dục ủy khuất thở dài, ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Thẩm và Thẩm Nghiên tức khắc có chút không vui.

Cảm thấy Đào Mộ quá hà khắc với Thẩm Dục.

Thẩm Dục vẫn còn là trẻ con mà, bình thường được người trong nhà cưng chiều, nào có đa tâm lòng dạ sâu như vậy, nói chuyện tất nhiên sẽ không tích thủy bất lậu như Đào Mộ.

Đào Mộ không thể nhường nhịn chút sao?
Diêu Văn Tiêu nhịn không được hừ một tiếng, chống lưng cho trúc mã nhà hắn: "Tôi thấy Tiểu Dục như bây giờ rất tốt.

Ngây thơ hồn nhiên không hiểu chuyện đời, trong lòng nghĩ gì nói đó.

Em ấy thực sự cảm thấy cậu ưu tú hơn những người khác thì là thực sự cảm thấy như vậy.

Cậu không thấy điểm này của em ấy rất đáng quý sao?"
Hơi dừng một chút, nhịn không được chua lòm: "Nếu đổi lại là tôi, Thẩm Dục khen tôi sùng bái tôi như vậy, tôi chắc chắn vui đến phát điên rồi."
Đào Mộ: "..." Cậu cảm thấy cậu cũng muốn điên luôn rồi.
"Cũng trễ rồi.

Không có gì nữa thì mọi người trở về nghỉ ngơi đi." Đào Mộ lười phản ứng lại mấy nhân vật cốt truyện không cách nào thông não này, trực tiếp đuổi đi.
Thẩm Dục trông mong nhìn Đào Mộ: "Cậu không dẫn tớ đi dạo trường các cậu sao?"
"Trời tối rồi." Đào Mộ bất đắc dĩ: "Đen thùi lùi thì thấy cái gì đâu.

Muốn dạo cũng phải buổi sáng chứ.

Hơn nữa người nhà cậu đi tàu xe cùng cậu đến đây, chắc chắn rất mệt mỏi, cậu không phải nên bồi bọn họ nghỉ ngơi trước sao?"
Cậu cũng biết chúng tôi đi tàu xe mệt nhọc đến đây? Thẩm Dục vì đến đây thăm cậu mà vừa xuống máy bay đã chạy ngay tới Kinh Ảnh, không thèm ghé khách sạn.

Cậu lại đối xử với Dục Dục nhà chúng tôi như vậy?
Người Thẩm gia không ngờ Đào Mộ lại không biết điều như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận.
"Tiểu Dục, nếu người ta đã không chào đón em như vậy, chúng ta cũng đừng mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, chúng ta đi.

Không phải em muốn thăm Lạc Dương sao? Anh đi thăm Lạc Dương cùng em." Diêu Văn Tiêu đảo tròng mắt, một bên bênh vực kẻ yếu Thẩm Dục, một bên động thủ nhét Thẩm Dục vào xe.

Trong lòng suy nghĩ xem nên dạy dỗ Đào Mộ thế nào, bớt cho thằng quỷ nghèo không hiểu chuyện đời vừa sáng lập web Phi Tấn mà cứ như lấy được 258 vạn.

Còn dám thờ ơ với Thẩm Dục nhà bọn họ?

(Lời editor: Nhịn hết nổi rồi, đồ tiêu chuẩn kép:)))
Mày cũng không nhìn xem mày xứng sao!
Diêu Văn Tiêu hậm hực dẫm chân ga, ô tô "Oanh" một cái, ngay cả khói xe phun ra cũng đặc biệt phẫn nộ.
Bạn học Kinh Ảnh vây xem nãy giờ, có người đi lên hỏi thăm Đào Mộ: "Mấy người này là sao vậy? Mắt toàn mọc trên trời."
Đào Mộ hồi thần, cười nói: "Tiểu công tử tập đoàn Thẩm Thị ở Hỗ Thành và người nhà.

Hắn là giáo thảo mà đại học Hỗ Thành chọn ra, tới tham gia bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân."
"Tôi nói mà, kẻ có tiền nha." Người nọ cười hì hì: "Khí chất không như dân chúng bình thường như chúng ta, nói năng có chút cuồng vọng."
Đào Mộ lo lắng, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đột nhiên nhìn về phía bạn học, bình tĩnh chớp chớp mắt, thử hỏi: "Sao cậu lại nói như vậy, cậu không cảm thấy Thẩm Dục ngây thơ hồn nhiên, rất đáng yêu sao?"
"Là rất đơn thuần." Bạn học kia cười ha ha, tưởng Thẩm Dục là bạn của Đào Mộ nên ngại nói thẳng ra.

Nhưng nhớ lại sắc mặt của đám người nhà họ Thẩm và phản ứng của Đào Mộ thì lại cảm thấy không giống, chỉ có thể nói mơ mơ hồ hồ: "Người này có gia thế tốt còn có người sủng, tất nhiên là có đủ tự tin, muốn đơn thuần thì đơn thuần, muốn thẳng thắn thì thẳng thắn, chúng ta hâm mộ không nổi."
"...!Kỳ thật cậu không cần hâm mộ đâu.

Chúng tớ đều cảm thấy cậu rất tốt.

Mặc dù tớ không tiền không thế nhưng tớ có kỹ năng diễn xuất nha.

Hơn nữa thằng nhóc cậu bản lĩnh không nhỏ, vừa khai giảng đã lập ra web Phi Tấn, tớ thấy cậu không chỉ muốn làm diễn viên mà còn muốn làm ông chủ nữa đúng không?" Bạn học kia câu vai Đào Mộ, vỗ vỗ ngực an ủi: "Cố lên, chúng tớ đều rất coi trọng cậu."
Đào Mộ vô thức nói cảm ơn, chỉ cảm thấy đầu óc lộn xộn.
Sao mọi người lại phản ứng khác nhau vậy? Cậu nhớ rõ kiếp trước, khi cậu vừa đến đại học Hỗ Thành, tất cả mọi người đều nghiêng về Thẩm Dục.

Bất kể Thẩm Dục nói cái gì cũng đều đúng, cậu làm cái gì cũng đều sai, chính vì bầu không khí cực đoan này mà Đào Mộ mới càng lún càng sâu, càng giãy càng điên cuồng.
Nhưng bây giờ...!Thẩm Dục không thay đổi, thái độ người nhà họ Thẩm không thay đổi, kẻ ái mộ Thẩm Dục vẫn như vậy, sao phản ứng của các bạn học Kinh Ảnh lại không giống nữa?
Chẳng lẽ, ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Dục cũng có giới hạn khu vực và thời gian? Chỉ có địa điểm và khoảng thời gian bùng nổ cốt truyện mới có lực ảnh hưởng lớn nhất - - ví dụ như Hỗ Thành, lại ví dụ như trấn H, cùng với tiệc liên hoan trao giải được tổ chức ở Yến Kinh và Hồng Kong vài lần xuất hiện ở trong sách.
Mà khi thoát khỏi thời gian địa điểm cốt truyện, mọi người sẽ tương đối bình thường? Mọi người đối với Thẩm Dục biểu hiện rất bình thường, thậm chí là chán ghét, không hề thổi phồng hay cưng chiều gì hết.
Nếu thật là vậy, có nghĩa là không gian hoạt động của cậu kỳ thật có thể lớn hơn cậu tưởng tượng, cậu có thể làm ra nhiều chuyện hơn cậu nghĩ sao?
Nhưng rốt cuộc cậu có thể làm được đến mức độ nào mới không khiến cốt truyện bắn ngược lại?
Đào Mộ hốt hoảng, cảm giác thế giới quan của mình lại bị trọng kích lần nữa.
Đào Mộ tâm lý hơi mất cân đối, đi đường lơ mơ trở về phòng ngủ.

Vô thức mở laptop lên, đến hậu trường web Phi Tấn - - trước khi Thẩm Dục đến, cậu đang kiểm tra đo lường web video với chức năng bỏ phiếu của cư dân mạng.
Không giống với các lễ trao giải như Oscar, đa số chương trình tuyển tú trong nước đều lười đi làm công chứng ở giai đoạn bỏ phiếu này.

Đương nhiên đây cũng là vì các nhà tổ chức của nhiều cuộc thi tuyển tú phải vận hành bảng xếp hạng của riêng họ để tối đa hóa lợi nhuận.
Trên thực tế, không có giai đoạn công chứng nào về hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân của web Phi Tấn.

Cũng không phải Đào Mộ muốn động tay động chân gì - - vốn dĩ đây chỉ là hoạt động tiêu khiển của cư dân mạng, Đào Mộ chỉ lợi dụng hoạt động này để tuyên truyền cho web Phi Tấn.

Cậu và các thí sinh khác đều không có liên quan lợi ích trực tiếp, đương nhiên không đáng làm ra trò mèo gì để hủy hoại thanh danh web Phi Tấn.
Nhưng bây giờ, Đào Mộ như bị quỷ mê hoặc tâm trí, trong đầu tự dưng dâng lên một ý nghĩ, muốn động tay động chân ở phần bỏ phiếu, để bất cứ lúc nào cũng có thể can thiệp dữ liệu hậu trường.
Đào Mộ mặt vô cảm ngồi trước laptop, vẻ mặt cay đắng hận thù nhìn chằm chằm laptop khiến mọi người chú ý.
Đỗ Khang đang dạy Ôn Bảo chơi game nhịn không được hỏi: "Sao thế? Cậu vừa đi ra gặp ai vậy? Sao lại trưng ra vẻ mặt này? Giận dỗi với ai à?"
"Không có gì." Đào Mộ phục hồi tinh thần.

Trong nháy mắt, cậu thậm chí còn sinh ra loại cảm xúc muốn xóa dữ liệu hậu trường về Thẩm Dục.
Cũng may Đỗ Khang ngắt ngang suy nghĩ của cậu.

Đào Mộ tỉnh táo lại, phát hiện mình hoàn toàn không cần phải vì chán ghét Thẩm Dục mà làm ra chuyện mất lý trí như vậy, thậm chí còn khiến web Phi Tấn vừa mới đi lên gặp phải gièm pha.

Quả nhiên là buff giảm trí thông minh của ánh sáng nhân vật chính quá lợi hại sao?
Cho dù ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Dục tạm thời chưa ảnh hưởng đến người ngoài, nhưng đối với nhân vật đã từng trải qua cốt truyện, vẫn có ảnh hưởng rất vi diệu.
Có lẽ, đây là như câu tục ngữ trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường!
Đào Mộ hít sâu mấy cái, chậm rãi bình ổn cảm xúc.

Sau đó cậu lại làm một việc, chính là suốt đêm tìm văn phòng DB - một trong bốn văn phòng kế toán lớn nhất để làm công chứng.
- - Cậu thà chi thêm chút tiền để đảm bảo sự công bằng và vô tư cho hoạt động bình chọn, cũng không muốn mặc kệ buff giảm trí thông minh ảnh hưởng làm ngo ngoe rục rịch.
Có lẽ cậu nên tranh thủ thời gian bay đến nước M một chuyến.

Không chỉ vì tham thảo chuyện web Phi Tấn cùng Lệ Khiếu Hằng ở nước M, mà còn vì mượn cơ hội này tránh xa ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Dục.
Cúp máy, Đào Mộ suy tư gõ gõ bàn.
Nếu bây giờ cậu rời Hoa Hạ, web Phi Tấn nên giao cho ai quản lý đây?
Người đầu tiên Đào Mộ nghĩ đến là Diệu ca và Tiểu Tề ca, nhưng không được, hai người này cũng được tính là nhân vật cốt truyện.

Đào Mộ không dám bảo đảm ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Dục có ảnh hưởng đến Lưu Diệu và Mạnh Tề hay không.

Đặc biệt là dưới tình huống hai vợ chồng này còn đang giúp cậu làm việc.
Ngoài Lưu Diệu Mạnh Tề thì cậu còn có thể tìm ai đây?
Lạc Hi cũng không được.

Vị đại tiểu thư Lạc gia này năng lực không tầm thường, nhưng tâm tính cũng chẳng ra sao, Đào Mộ không dám tín nhiệm cô.

Còn Long Thiên Áo thì càng khỏi phải suy xét, anh chàng này năng lực phẩm tính cũng được nhưng IQ không được a.

Có đoạn nhạc đệm ở trấn H kia, Đào Mộ đúng thật là không dám tín nhiệm hắn.
- - Cho dù ở kiếp trước Long Thiên Áo không phải là nhân vật cốt truyện, nhưng hắn chơi chung với Thẩm Dục ở trấn H lâu như vậy, Đào Mộ không dám bảo đảm, với IQ của Long Thiên Áo sẽ không đắm chìm dưới ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Dục, không biết nội tâm của hắn đã biến chất đến trình độ nào rồi.
Còn về Đại Mao Tiểu Béo và Phùng Viễn càng không cần nhắc đến.

Trong cốt truyện, trên cơ bản đều là pháo hôi còn thảm hơn cả cậu, nói không chừng vừa thấy mặt Thẩm Dục đã hoa mắt chóng mặt.

Thực ra Tống lão gia tử là người rất đáng để phó thác, nhưng ngặt nỗi lão gia tử tuổi đã cao, dốt đặc cán mai mấy thứ như internet này.
Còn lại ba đứa bạn ở phòng 301, Đào Mộ suy nghĩ, thời gian ở chung quá ít, hơn nữa ba người này còn chưa biểu hiện thiên phú năng lực đóng phim và làm đạo diễn ra ngoài.

Mặc dù Đỗ Khang có nhiều năng lực nhưng chưa có kinh nghiệm, chưa phải là đại đạo diễn tinh phong huyết vũ thế hệ sau.

Ngẫm lại vẫn có hơi không yên tâm.
Lúc này Đào Mộ nhận ra, nhân mạch của cậu không được chút nào.

Sớm biết vậy lúc trước thông báo tuyển dụng nên tuyển giám đốc đáng tin cậy một chút!
Đào Mộ lo lắng tìm kiếm, dư quang khóe mắt trong lúc nhất thời lướt qua mấy tờ tạp chí khoa học y học nổi tiếng trên kệ sách.
Mắt sáng ngời.
Đào Mộ theo bản năng cầm lấy điện thoại, bấm dãy số của Vân Dật.
Sau ba tiếng chuông thì có người bắt máy.

Đào Mộ cười tủm tỉm nói: "Vân đại ca, em có chuyện cần nhờ anh giúp nha~"
Người giàu nhất trong tương lai! Không chỉ có trí thông minh, năng lực, may mắn, mà đạo đức còn tốt nữa.

Là người rất đáng để phó thác a!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi