SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Gậy hỷ còn chưa kịp chạm vào khăn trùm đầu, tân nương đã nhẹ nhàng dùng ngón tay ngăn lại.

Động tác của Tiêu Nam Tuân lập tức dừng lại, chỉ thấy tân nương lấy tay giữ chặt khăn, tay còn lại thì chỉ về phía bàn nơi đặt rượu hợp cẩn. Tiêu Nam Tuân đương nhiên lập tức hiểu ý của tân nương, nên cũng ngừng việc vén khăn lại.

Nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng hắn càng sâu thêm, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đặt cây gậy hỷ xuống, xoay người đi về phía bàn lấy rượu.

Ban đầu, Tiêu Nam Tuân chỉ định dùng sức ép buộc nàng, suy cho cùng thì Hạ Lan Từ chắc chắn đã mất trinh tiết, hắn đã nghĩ sẵn những lời lẽ để ép buộc nàng khuất phục. Đêm tân hôn nàng chắc chắn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng để mặc hắn hành động. Sau này, hắn sẽ lại dùng chuyện này để uy hiếp nàng, từ từ tính toán nhiều hơn. Hơn nữa, nhìn tên Trạng nguyên đó cũng chẳng phải người sống lâu, nếu Lục Vô Ưu xuống mồ sớm, liệu tiểu quả phụ còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn sao?

Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên cảm thấy thú vị.

Tiêu Nam Tuân chưa từng thành thân, cũng chưa có thê tử trên danh nghĩa, đêm nay nếu hai người làm vợ chồng một đêm cũng không tệ. Suy nghĩ một hồi, hắn tiện tay dập tắt ngọn nến, cầm lấy chén rượu hợp cẩn đưa cho tân nương.

Trái tim Tiêu Thiều An lúc này cũng đập thình thịch liên hồi, nàng ta vốn nghĩ cho dù có bị phát hiện ra, nhưng nếu được cùng Lục ca ca uống chén rượu hợp cẩn thì cũng coi như đỡ tiếc nuối. Nếu có thể nghe thêm đôi lời dịu dàng, đêm nay hẳn đáng giá, dù sao đã lâu rồi Lục ca ca không còn ôn hòa nói lời tử tế với nàng ta.

Ai ngờ, Lục ca ca lại còn chu đáo thổi tắt đèn sớm như vậy!

Quả thật là ông trời cũng giúp nàng ta!

Tiêu Thiều An nhận lấy chén rượu hợp cẩn, cánh tay quấn lấy tay đối phương, trong lòng tràn đầy ngọt ngào như đường mật, nàng ta cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, uống hết rượu trong chén rồi mà không thấy chút đắng chát nào.

Tiêu Nam Tuân lúc này đây cũng rất thoải mái, tâm tình bay bổng như mây, chủ yếu là vì mỗi lần Hạ Lan Từ gặp hắn đều run rẩy như chim sợ cành cong, đâu có dịu dàng ngoan ngoãn được như bây giờ.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.

Uống xong rượu hợp cẩn, Tiêu Thiều An khẽ hắng giọng, cố bắt chước theo giọng của Hạ Lan Từ gọi tên tự của Lục Vô Ưu.

Cũng không biết nữ nhân kia đã làm thế nào mà giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, dù không giả giọng hay cố tình nũng nịu, vẫn toát ra vẻ quyến rũ thu hút người khác. Tiêu Thiều An còn chưa kịp thốt ra chữ “Tễ”, đối phương đã không thèm vén khăn trùm đầu mà trực tiếp đè nàng ta xuống giường.

Tiêu Thiều An còn ngạc nhiên một thoáng.

Ngay sau đó, nàng ta lập tức nhận ra rằng có lẽ đêm hôm đó hai người họ đã làm chuyện nên làm, vậy nên giờ đây Lục ca ca mới không kiêng dè như vậy. Dù điều này giúp nàng ta dễ dàng hơn, nhưng nàng ta vẫn không thể kiềm chế nỗi chua xót trong lòng.

Nỗi chua xót vừa dâng lên đến tim, Tiêu Thiều An chợt cảm thấy bàn tay đối phương chạm lên ngực mình đột nhiên dừng lại.

Tiêu Nam Tuân cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, với những gì hắn thấy trước đó, dù có co rút thế nào thì đồi núi này cũng không thể cằn cỗi đến vậy. Khi nhìn kỹ lại lần nữa, hắn phát hiện thân hình người phụ nữ dưới thân mình hoàn toàn khác biệt so với Hạ Lan Từ, vừa rồi hắn quả thật đã hồ đồ, rõ ràng thế mà không nhận ra.

Không nghi ngờ gì nữa, hắn lại bị lừa thêm một vố.

Tiêu Nam Tuân lập tức giận dữ không thể kiềm chế, hắn túm lấy người phụ nữ dưới thân ném mạnh xuống đất, lạnh lùng hỏi: “Hạ Lan Từ đâu rồi?”

Tiêu Thiều An còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng và nỗi chua xót của một thiếu nữ bỗng nhiên bị người ta ném mạnh từ trên giường xuống, phần mông đập xuống đất, cơn đau dữ dội từ xương cụt làm nàng ta kêu lên thảm thiết. Đúng vào lúc này, trước mặt nàng ta bỗng vang lên giọng nói quen thuộc của ca ca Tiêu Nam Tuân.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc khiến nàng ta giật mình, không màng đến cơn đau, giọng điệu run rẩy như đang sợ hãi tột độ: “…Ca? Ca? Không… không phải là huynh đó chứ?”

Tiêu Nam Tuân nghe thấy giọng nói này cũng như sét đánh ngang tai, nhưng làm sao có thể, tuyệt đối không thể nào… Hắn lập tức thắp lại ngọn nến, cúi người chậm rãi vén tấm khăn trùm đầu đã bị xốc lên nửa chừng.

Dưới ánh sáng mờ ảo dần dần lộ ra khuôn mặt ngỡ ngàng đến ngây ngốc của Tiêu Thiều An.

“Aaaaaaaaaa…”

Nhớ lại những gì vừa xảy ra giữa mình và Tiêu Nam Tuân, Tiêu Thiều An hoảng hốt đưa hai tay ôm lấy mặt, gào thét trong tuyệt vọng.

***

Tiệc cưới đã qua nửa chừng, có người ghé tai Lục Vô Ưu nói mấy câu.

Hắn nhanh chóng lộ ra dáng vẻ say mèm, liên tục xin lỗi nói rằng mình đã say quá, muốn về nghỉ ngơi trước.

Những đồng liêu có quan hệ thân thiết với hắn lập tức nở nụ cười ám muội đầy hiểu ý, liên tục cất lời trêu chọc: “Muốn về gặp tân nương rồi phải không?”

“Hiểu mà, hiểu mà, Tễ An đã tiếp đón khách khứa cả buổi tối rồi, huynh về trước đi, đừng để Hạ Lan tiểu thư chờ đợi sốt ruột.”

“Đúng vậy, đêm động phòng hoa chúc, đừng bỏ lỡ giờ lành.”

“Tễ An thật sự đã thành danh thành gia, vốn đã có xuất thân Trạng nguyên lại còn cưới được một phu nhân như thế, thật làm người ta thấy ghen tị.”

Lúc này, trong phòng trà trên tầng ba của tửu lâu.

Hạ Lan Từ vừa vén khăn để hít thở không khí, nàng đã uống hai ngụm trà, nhưng vì trước đó đã thoa son, nàng sợ dính vào miệng chén nên không uống quá nhiều.

Có lẽ sợ nàng buồn chán, Lục Vô Ưu còn đặt hai quyển tập thơ trên bàn, ngoài cửa có một thị vệ mặc đồ đen tên là Tử Trúc đứng canh gác. Trước khi đi, Lục Vô Ưu đã dặn dò nàng, nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với Tử Trúc.

Khác với Thanh Diệp lanh lợi nịnh hót, thị vệ tên Tử Trúc này có vẻ ngoài khá lạnh lùng vô tình.

“Thuộc hạ phụng mệnh Thiếu trang chủ đến đây để bảo vệ Thiếu phu nhân, thề chết cũng nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

Hạ Lan Từ suýt nữa đã nghĩ rằng Lục Vô Ưu đã âm thầm thuê một sát thủ đến bảo vệ nàng. Còn về xưng hô “Thiếu trang chủ” kia, Lục Vô Ưu chỉ nói bâng quơ: “Một danh xưng khác, không cần để tâm.”

Vì thế, cuối cùng Hạ Lan Từ quyết định ngoan ngoãn ở yên trong phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và giọng của Tử Trúc vang lên: “Tham kiến Thiếu trang chủ.”

Hạ Lan Từ vội vàng đậy lại khăn trùm đầu, ngồi trở lại chỗ cũ.

Tiếng bước chân của Lục Vô Ưu rất nhẹ nhàng, gần như là bay lướt lên tầng ba. Hắn dừng lại trước cửa gõ nhẹ vài cái.

Hạ Lan Từ có hơi căng thẳng nói: “Vào đi.”

Tiếng bước chân rất nhẹ, giọng điệu của Lục Vô Ưu cũng rất thoải mái, mang theo một chút hài hước tinh quái, ý cười dạo chơi trong câu chữ hắn nói như đang mời nàng cùng hắn làm chuyện xấu gì vậy: “Trong phủ sắp có một trò vui, nàng có muốn đi xem không?”

Hạ Lan Từ hỏi: “Trò vui gì vậy?”

Lục Vô Ưu cười: “Tới nơi rồi nàng sẽ biết.”

“Bây giờ trở về luôn sao?”

“Đúng, nhưng lần này không ngồi xe ngựa nữa…” Giọng hắn bỗng trở nên ranh mãnh hơn, nụ cười vô cùng gian xảo: “Ta sẽ đưa nàng dùng khinh công bay về.”

Hạ Lan Từ nhớ lại lần trước, khuôn mặt nàng bỗng trở nên trắng bệch rồi lại ửng đỏ lên, may mà có khăn trùm che nên không ai thấy.

Thấy nàng không trả lời, Lục Vô Ưu lại hạ thấp giọng hỏi thêm lần nữa: “… Nàng có muốn đi không?”

Hạ Lan Từ do dự một chút, nhưng lòng hiếu kỳ đã lấn át nỗi sợ hãi, nàng khẽ nói: “Vậy chàng có thể… bay vững hơn chút được không?”

“Thì ra nàng sợ điều này…”

Lục Vô Ưu cười đến mức ngực hắn rung lên, sau đó hắn bước tới ôm lấy eo nàng: “Vậy Hạ Lan tiểu thư, chúng ta bay cao một chút nhé.”

Hắn nói bay cao, tức là từ việc giẫm lên mái nhà để bật nhảy chuyển thành nhảy trên ngọn cây. Quả thật là êm hơn, nhưng cảnh tượng mà Hạ Lan Từ nhìn thấy qua lớp khăn voan trùm đầu lại càng đáng sợ hơn. Nàng chỉ cảm thấy mình đang ở độ cao gần như chạm tới mây trời, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chim vỗ cánh bay. Mặt đất xa đến mức gần như không thấy gì, bóng người phía dưới dường như cũng chỉ là những chấm nhỏ.

Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Hạ Lan Từ vội nhắm chặt mắt rúc vào trong lòng hắn, không dám động đậy.

Khi cơ thể dần dần hạ xuống, Lục Vô Ưu dùng mũi chân chân điểm nhẹ đáp xuống bên mép mái nhà, nhẹ nhàng đặt Hạ Lan Từ ngồi xuống trên mái hiên: “Được rồi, ngồi đây đi.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bên dưới đúng là phủ đệ của Lục Vô Ưu, nơi này có bóng cây che phủ. Nàng nhìn mái ngói để xác định lại vị trí, chợt nhớ ra rằng phía sau Lục phủ gần đường lớn có một tòa tháp cao.

Thật ra nơi này rất thích hợp để quan sát từ trên cao — nhưng người bình thường chắc chắn không nghĩ đến việc leo lên đây để ngắm cảnh.

Lục Vô Ưu ngồi xuống bên cạnh nàng, từ dưới khăn trùm đầu, Hạ Lan Từ có thể thấy hắn duỗi thẳng một chân, chân kia co lại, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối. Vạt áo đỏ thẫm của bộ cát phục tân lang hắn mặc trên người tùy tiện rũ xuống trên nóc nhà của tòa tháp cao.

Sau đó, hắn đưa ngón tay dài lên miệng làm động tác “suỵt” rồi nói: “Nàng nghe đi.”

Hạ Lan Từ cúi đầu lắng nghe, đợi một lúc, chỉ thấy vị trí đáng lẽ là phòng tân hôn của họ vang lên một vài âm thanh cãi vã mơ hồ, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của một nữ tử, tiếng hét càng lúc càng cao vút, gần như đến mức tuyệt vọng.

“… Ca… Sao lại là huynh? Sao huynh lại ở đây! Không phải là Lục ca ca sao! Trời ơi, ta vừa làm gì thế này…”

Giọng nói của nữ tử kia càng lúc càng chói tai, sau đó dường như đã bị ai đó bịt miệng.

Tiếng nói bên trong dần nhỏ lại, lại qua một lúc sau, Hạ Lan Từ nghe thấy một tiếng quát lớn của nam nhân, giọng gầm lên đầy tức giận nhưng lại cố hết sức kìm nén, âm thanh này Hạ Lan Từ nghe từ xa thôi mà cũng đã thấy rợn người.

Chẳng mấy chốc, từ trong phòng tân hôn có hai người bước ra, một nam một nữ, họ gần như hoảng loạn bỏ chạy về phía cửa sau để ra ngoài.

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng chỉ tay về phía một cành cây ngoài sân nhà họ rồi nói: “Bóng đen bên đó là Cẩm Y Vệ vừa nghe tiếng lao đến.” Sau đó hắn lại chỉ về phía khác: “Còn kia là người của Đông Xưởng. Không biết còn có gián điệp của nhà nào nữa không, ngày thành thân của chúng ta thật sự rất náo nhiệt.”

Hạ Lan Từ từ trong ngạc nhiên trở lại bình tĩnh, hỏi khẽ: “…Vừa rồi là Nhị Hoàng tử và Công chúa?”

“Ban đầu chỉ là phòng bị, không ngờ lại gặp phải thật…” Lục Vô Ưu một tay chống cằm, tay kia đưa lên nhẹ nhàng bẻ một cành cây vướng víu đang bay nghiêng trong gió quật đến, nói: “Ta đã bảo mọi người trong phủ nghỉ ngơi, chỉ để lại một hai người canh gác. Ai ngờ Tiêu Nam Tuân lại thừa lúc ta đang ở tiệc cưới trong tửu lâu, lén lút chuồn vào trong phòng tân hôn muốn làm chuyện xấu. Tất nhiên cũng không ngờ rằng Tiêu Thiều An lại ra lệnh cho tỳ nữ đánh ngất nha hoàn thế thân cho nàng, tự mình đóng giả làm tân nương.” Hắn nói một cách chân thành: “Lúc nghe tin, ta cũng rất ngạc nhiên.”

Nghe hắn giải thích như vậy, Hạ Lan Từ mới hoàn toàn hiểu ra, cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh toát chạy dọc sống lưng. Nếu nàng thật sự ở lại trong phòng tân hôn…

Nhưng lại nghe Lục Vô Ưu nói tiếp: “Yên tâm, nếu nàng ở lại phòng tân hôn cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ta đương nhiên sẽ phái người canh giữ bên ngoài. Chỉ là đến lúc đó việc xử lý sẽ có chút rắc rối. Hiện tại thế này thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần coi như chưa có gì xảy ra là xong.”

Hạ Lan Từ hỏi: “Sẽ không liên lụy đến chúng ta chứ?”

Lục Vô Ưu chống hai tay ra sau gáy nằm ngửa trên mái nhà, giọng điệu có hơi lười biếng: “Tất nhiên là không, chúng ta đâu có ở trong phủ, là tự họ có ý đồ xấu nhưng không may gặp phải sai lầm mà… À, đúng rồi.” Dường như hắn nhớ ra điều gì, liền ngồi dậy: “Ta giúp nàng vén khăn trùm đầu lên nhé.”

“Chẳng phải chàng nói muốn giữ chút cảm giác lễ nghi sao?” Hạ Lan Từ hỏi, nhưng trong lòng nàng cũng không quá bận tâm.

Lục Vô Ưu cười đáp: “Ban đầu ta nghĩ rằng cưới xin chỉ có một lần trong đời, tất nhiên phải lễ nghi chu toàn, làm mọi thứ thật hoàn hảo mới không để lại hối tiếc. Nhưng giờ lại thấy, gió mát lướt qua mặt, trăng sáng treo lên cao, dường như cũng rất tuyệt.”

Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng thật sự rất quyến rũ, tựa như một chiếc đĩa bạc lơ lửng trên bầu trời đen thẫm, soi xuống hàng vạn ánh đèn trong Kinh thành, tia sáng dịu dàng ấy tỏa ra thật êm ái.

Trên tòa tháp cao này vốn đã là nơi lý tưởng để ngắm trăng, khiến người ta cảm thấy tâm hồn thư thái, nhẹ nhàng say đắm trong khung cảnh.

Nói rồi, Lục Vô Ưu khẽ cúi người tiến lại gần Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ cũng hơi nghiêng người, quay đầu nhìn hắn.

Ngón tay của Lục Vô Ưu lướt dọc theo mép khăn voan, nhẹ nhàng nâng lên.

Khi đội khăn trùm đầu cả ngày mà chưa được gặp ai, Hạ Lan Từ cũng không cảm thấy gì lạ, nhưng lúc này nàng lại đột nhiên có chút căng thẳng.

Chiếc khăn đỏ được vén lên, từ từ để lộ chiếc cằm thon gọn cùng đôi môi đã được tô son càng thêm rực rỡ. Dáng môi của nàng rất hoàn mỹ, cánh môi đầy đặn đến mê người, thêm một chút thì dày, bớt một chút thì mỏng, hoàn toàn thích hợp để hôn môi.

Động tác của Lục Vô Ưu thoáng dừng lại, cuối cùng hắn dứt khoát vén hẳn khăn voan lên.

Hạ Lan Từ không kịp chuẩn bị, đôi mi dài của nàng khẽ chớp, để lộ đôi mắt đẹp đến mức làm mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ. Diêu Thiên Tuyết đã tự tay trang điểm cho nàng, nhưng thật ra cũng không dùng nhiều phấn son, vì dung nhan của nàng vốn dĩ đã rất xinh đẹp, chỉ cần nhấn nhá một chút đã đủ khiến người khác không thể rời mắt. Từ đôi lông mày, khóe mắt, đến sống mũi và đôi môi, không có một điểm nào trên khuôn mặt thần tiên này không khiến người ta say mê.

Nhưng sắc đẹp như vậy có cho phép để ai ngắm nhìn hay không?

Lục Vô Ưu thoáng sững sờ.

Nếu chỉ là khuôn mặt này, hắn đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng hôm nay nàng còn mặc giá y đỏ rực do chính tay hắn tặng, bộ váy áo xa hoa càng làm tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy vốn có của nàng. Trong lúc ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu thấp thoáng như đã trở về buổi đêm hôm ấy.

Dưới ánh sáng mờ ảo, thiếu nữ mềm mại không xương, mặt đỏ như say rượu, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, vừa bất lực lại vừa có chút khát khao nhìn về phía hắn.

“Chàng sao thế?”

Hạ Lan Từ thấy hắn ngẩn ngơ, nàng cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, áo cưới không có gì xộc xệch, nàng còn khẽ sờ tay lên đầu, phượng quan và trâm vàng cũng không có gì lệch lạc, nàng bèn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Vô Ưu.

Bên kia, Lục Vô Ưu vẫn đang nhìn xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến đến gần nàng.

Hạ Lan Từ dùng một tay chống lên mái nhà, đợi đến khi nhận ra ánh mắt của Lục Vô Ưu đang dừng lại trên môi mình, nàng bỗng hoảng loạn, nói: “… Chàng định làm gì thế?”

Nhưng lại không nhận ra giọng mình đã trở nên mềm mại yểu điệu từ lúc nào.

Một phút trước khi tới gần, Lục Vô Ưu đột ngột tỉnh táo lại, vội vàng rút lui về, vạt áo tân lang của hắn cuộn tròn trên đất. Hắn dùng tay vỗ vào trán, ý thức được mình vừa bị kích động đến hồ đồ.

Hình ảnh còn sót lại của đêm đó quá mạnh mẽ đến mức hắn không thể nào tách ra được, vì vậy vừa rồi mới dễ dàng bị mê hoặc như thế.

Hạ Lan Từ thấy gò má hắn hơi ửng đỏ, lúc này dường như mới nhớ đến mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ trên người hắn, nàng nói ra suy đoán của mình: “Có phải chàng đã uống rất nhiều rượu hay không?”

Lúc này Lục Vô Ưu mới nhớ lại số rượu hắn đã bị chuốc trong tiệc cưới: “… Cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng trăm ly thôi.”

Hạ Lan Từ ngỡ ngàng: “…??? Thế mà không nhiều?”

Lục Vô Ưu nói: “Ta ngàn ly không say mà.” Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Chỉ hơi đỏ mặt một chút thôi.”

Hạ Lan Từ cho rằng hắn đang khoác lác: “Đừng có cậy mạnh, chúng ta xuống dưới đi, ta sẽ nấu canh giải rượu cho chàng.”

Có những lúc huynh trưởng nàng uống say cùng bạn bè ở bên ngoài, nàng cũng nhờ người làm canh giải rượu mang đến.

Lục Vô Ưu quay lại nhìn nàng, đôi mắt hắn lúc này thật sự rất trong trẻo, vẻ mặt cũng tỉnh táo, không giống như người say.

“Ta thật sự không say.” Hắn tiện tay lấy ra bình rượu mà hắn đã lén mang lên để chuẩn bị thưởng thức khi xem kịch, đi kèm còn có hai chiếc chén sứ.

“Thậm chí có uống cùng nàng một chén rượu hợp cẩn cũng không thành vấn đề.”

Hạ Lan Từ nhìn hắn với vẻ hoài nghi, hỏi: “Vậy vừa rồi chàng tiến lại gần là muốn làm gì?”

“…”

Bàn tay Lục Vô Ưu đang cầm chén rượu chợt khựng lại: “… Muốn lau son cho nàng mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi