SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Hạ Lan Từ hỏi: “…? Sao đột nhiên chàng lại mắng người.”

Lục Vô Ưu giải thích: “Đây không phải là mắng người, chỉ là một dạng than phiền…”

… Nàng đã nghe từ này nhiều nhất là khi dùng để miêu tả ca ca mình, tuy là ca ca nàng cũng không để ý lắm.

Biểu cảm của Hạ Lan Từ có chút phức tạp, nàng nói: “Hôm nay chàng có ý kiến hay bất mãn gì với ta, chúng ta hãy nói rõ một lần, đừng cất giấu… tránh cho sau này lại nảy sinh hiềm khích.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu không phải do ta, rốt cuộc chàng tức giận vì cái gì?”

Lục Vô Ưu dứt khoát đẩy cả bếp trà nhỏ sang bên cạnh, dựa ra sau nói: “… Đã bảo với nàng rồi, chỉ là ta lo sợ không đâu thôi.”

Thường ngày Hạ Lan Từ cũng không phải loại người truy hỏi đến cùng, chỉ là nàng cảm thấy tối nay Lục Vô Ưu đặc biệt khác lạ.

Như thể hắn muốn nắm bắt điều gì đó, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến.

Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng cứ nói ra, để ta san sẻ giúp chàng một phần cũng được.”

Đôi mắt nàng nhìn qua trong veo, thuần khiết không chút tạp chất.

Nếu là bình thường, có lẽ Lục Vô Ưu sẽ muốn xoa đầu nàng, nhân tiện còn có thể …

Hắn lấy lại bình tĩnh, vẫn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nói: “Hạ Lan Từ, nàng cảm thấy… hiện tại là cuộc sống mà nàng muốn trải qua sao?”

Hạ Lan Từ mơ hồ, nói: “Đương nhiên, chẳng lẽ chàng có gì không hài lòng với hiện tại sao?”

Bỏ qua những khúc mắc ban đầu, Hạ Lan Từ không có chỗ nào bất mãn với Lục Vô Ưu và cuộc hôn sự này – thậm chí có nhiều lúc còn vượt xa kỳ vọng của nàng. Ban đầu gả cho Lục Vô Ưu, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả hai sẽ không ưa nhau, suốt ngày cãi vã, khó khăn sống tạm bợ qua ngày, nhưng thực tế khi chung sống, mọi thứ lại hài hòa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Đương nhiên, trong quá trình đó, nàng cũng nhận ra lúc trước mình đã hiểu lầm Lục Vô Ưu không ít, trừ những lúc nói năng bừa bãi trước mặt nàng thì Lục Vô Ưu thật sự là một người rất tốt.

Dù không cần nói ra, nàng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của đối phương.

Hiện tại, ngoại trừ việc phải đối phó với đủ loại tình huống bất thình lình do đào hoa nát mang đến, thậm chí nàng cảm thấy chưa bao giờ hài lòng với cuộc sống này đến vậy.

Lục Vô Ưu nói: “Ta muốn nói đến tự do hơn chút nữa, không phải bị vây khốn ở đây, không cần phải lo lắng từng lời nói, muốn cưỡi ngựa cũng phải lo lắng đề phòng… Ta không có ý ràng buộc nàng, ngay cả nàng muốn nói chuyện với tiểu Vương tử kia cũng là tự do của nàng…”

Hạ Lan Từ không khỏi lên tiếng: “Ta không muốn nói chuyện với hắn!”

“Ta biết nàng không có hứng thú với hắn, ta chỉ lấy ví dụ thôi…” Lục Vô Ưu lại như tự nói với mình: “Trước kia sao ta không phát hiện Kinh thành không thích hợp với nữ tử đến vậy… Nàng dường như cũng chưa từng thấy qua một cuộc sống tự do hơn.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng ta… cảm thấy bây giờ mình đã rất tự do rồi.”

Thậm chí nàng còn có thể cưỡi ngựa!

Lục Vô Ưu lắc đầu nói: “Đó là vì nàng chưa thấy qua, ở quê nhà của ta, nữ tử tập võ rất phổ biến và bình thường, có thể mang kiếm một mình hành tẩu giang hồ, cũng có thể thúc ngựa vung roi, mang kiếm đi khắp chân trời, muốn đi đâu thì đi đó, muốn nói gì thì nói đó, muốn ở cùng ai thì ở bên người đó, không cần bận tâm đến cái nhìn của người khác… Gặp chuyện bất bình có thể rút kiếm, một lời không hợp có thể đánh nhau, cho dù là nữ tử cũng có thể tranh cao thấp với nam tử.”

Hạ Lan Từ ngẩn ngơ, hỏi: “Không bị quan phủ bắt sao? Còn thanh danh của nữ tử thì sao…”

“Ta đã nói, ngoài phạm vi quản lý của quan phủ, thanh danh…” Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Thanh danh đều là tự tay mình dựng nên, dù cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng sẽ không ai phàn nàn.”

Hạ Lan Từ ngơ ngác nói: “Không có nơi như vậy…”

“Có.” Lục Vô Ưu khẳng định: “Cho nên nàng thực sự muốn ở lại đây sao? Tiểu Vương tử kia có vài điểm nói cũng không sai… Khi nàng cưỡi ngựa, thật sự giống một chú chim vừa thoát khỏi lồng, chỉ là thế giới của nàng chỉ lớn từng đó, không biết bên ngoài trời cao biển rộng. Ta từng nói với nàng, cha mẹ ta đã đi ra ngoài vùng lãnh thổ, đó là nơi xa hơn cả Đại Ung và Bắc Địch… Có rất nhiều cảnh vật mà người xưa chưa từng được lãnh hội, có lẽ người bình thường dành cả đời cũng khó mà thấy được.”

Hạ Lan Từ do dự hỏi: “Nếu đã tốt vậy, sao chàng còn đến đây…”

Lục Vô Ưu bình thản nói: “Bởi vì ta có chuyện muốn làm, nên sẵn lòng giới hạn phạm vi hoạt động của mình, dù có bị giáo điều và lễ tiết trói buộc, ta cũng không oán trách lời nào… Vậy còn nàng? Nàng thực sự bằng lòng ở lại đây sao? Hay vì nàng không có lựa chọn nào khác.”

Đầu óc Hạ Lan Từ có chút rối bời, nàng nói: “Bây giờ chàng hỏi ta, trong nhất thời ta cũng…”

Ngữ khí của Lục Vô Ưu càng lúc càng bình tĩnh: “Không cần vội, nàng có thể từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ ra câu trả lời thì nói với ta cũng không muộn… Tuy rằng hiện tại ta không có cách giải quyết tình cảnh khó khăn của nàng, nhưng vẫn có thể đưa nàng rời khỏi Kinh thành, đến lúc đó nàng có thể có một thân phận mới, đương nhiên khuôn mặt này sẽ phải hóa trang dịch dung một chút, việc này cũng không khó, ta sẽ tìm người tiếp ứng nàng, sau đó nàng có thể học võ, có thể học cưỡi ngựa bắn cung… Bất kể nàng muốn học gì, muốn làm gì, đều là tự do của nàng, không cần lúc nào cũng lo lắng về những áp bức từ bọn quyền quý.”

Hắn nói rất bình thản, nhưng lời nói lại chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

Hạ Lan Từ khó khăn tiêu hóa những lời nói của Lục Vô Ưu: “Chuyện này không thích hợp…”

Lục Vô Ưu như đã suy nghĩ kỹ càng từ trước, nói mà không cần đắn đo: “Không có gì là không thích hợp cả, nếu nàng thực sự chọn rời đi, ta sẽ báo với Hạ Lan Đại nhân bên kia là nàng nhiễm bệnh nặng, ta đưa nàng đến nơi khác tìm đại phu chữa trị… Nếu nàng nhớ ông ấy thì sau này có thể trở về thăm.”

“Sao chàng đột nhiên nói với ta chuyện này…” Hạ Lan Từ khó khăn suy nghĩ, lại nhớ tới một chuyện khác: “… Vậy rốt cuộc tối nay chàng tức giận vì chuyện gì?”

Lục Vô Ưu ngẩn ra.

Một lúc lâu sau, hắn mới cười ra tiếng, mang theo ba phần tự giễu: “Ta chỉ bực dọc với phần không thể kiểm soát của chính mình mà thôi, giống như một…” Hắn khẽ nói: “Tên ngốc.”

Hạ Lan Từ không khỏi: “…?”

Sao hắn lại tự mắng mình.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Hạ Lan Từ chợt hiểu ra: “Nếu chàng để ta đi, vậy chàng…”

Lục Vô Ưu nói: “Ta là quan lại, tất nhiên không thể đi được.”

Đầu óc Hạ Lan Từ thật sự hỗn loạn đến cực điểm. Lục Vô Ưu đã đưa cho nàng một lựa chọn mà trước đây nàng chưa từng nghĩ đến, nhưng lại nghe có vẻ cực kỳ hấp dẫn — sao đó lại nói với nàng, con đường này chỉ có mình nàng đi.

Trên thực tế, sau khi nàng gả cho Lục Vô Ưu, gần như chưa từng nghĩ họ sẽ phải chia cách vì những nhân tố tác động bên ngoài.

Vì thế, nàng lại lặp lại câu hỏi ban nãy: “Rốt cuộc… tại sao chàng lại đột nhiên nói với ta những điều này?”

Lục Vô Ưu im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Chỉ là sau tối nay, ta bỗng cảm thấy mọi thứ thật vô vị, dường như chỉ cần nàng ở lại Kinh thành sẽ luôn có vô vàn rắc rối không ngừng, nàng lại còn thấy đó là lỗi của mình — ít nhất từ sau khi thành thân đến nay ta chưa từng nghĩ như vậy, cũng không muốn nàng cứ phải ở trong nội viện, ngay cả một buổi tiệc cũng không dám đi.”

Một lúc lâu sau, Hạ Lan Từ cũng nhẹ giọng nói: “Vậy nên chàng muốn ta rời đi.”

Giọng nàng rất khẽ cũng rất chậm rãi.

Ai ngờ, ngay lập tức Lục Vô Ưu lập tức đáp: “Ta không muốn.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu nói: “Nhưng nàng cũng không có lý do để nhất định phải ở lại, danh lợi và phú quý ở Kinh thành chẳng quan trọng gì với nàng, nàng ở Thanh Châu gần như còn vui hơn ở đây.”

“Sao lại không có, ta…” Hạ Lan Từ vô thức nói rõ: “Ta không muốn rời đi.”

Lục Vô Ưu nói rất ôn hòa: “Không sao, nàng cứ từ từ suy nghĩ.”

Hắn kéo bếp trà nhỏ trở về, lúc này trà đã nấu xong, Lục Vô Ưu chậm rãi rót hai chén, sau đó cúi đầu thưởng thức, cũng không biết đang nghĩ gì.

Xe ngựa nhanh chóng trở về phủ.

Lục Vô Ưu vẫn còn một ít công văn đo đạc chưa xử lý xong nên đến thư phòng, rất muộn cũng chưa về.

Hạ Lan Từ nằm trên giường, nhắm mắt lại, đem những chuyện xảy ra hôm nay điểm qua từng việc một trong đầu một lượt, trằn trọc suy nghĩ những lời của Lục Vô Ưu, gần như suốt đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, khi Lục Vô Ưu từ nha môn trở về, hắn tiện tay mua hai hộp điểm tâm, một hộp đưa cho Hoa Vị Linh, một hộp… hắn trực tiếp đặt vào thư phòng của Hạ Lan Từ.

Kết quả còn chưa kịp ra ngoài đã đụng ngay chính chủ.

Hạ Lan Từ quay đầu lại đã thấy hộp điểm tâm của Bảo Phương Trai được làm vô cùng tinh xảo như hộp trang sức, đặt ở trên bàn vô cùng bắt mắt.

Lục Vô Ưu hơi lúng túng nói: “Tiện tay mang đến.”

Hạ Lan Từ hỏi: “Tối qua chàng lại ngủ ở thư phòng?”

Lục Vô Ưu đáp “ừ” một tiếng, vừa định chạy đã bị Hạ Lan Từ nắm lấy ống tay áo, nói: “Trước đây ta nghĩ chàng bận rộn công việc, hiện giờ nhìn lại.. có phải chàng vẫn còn không vui?”

Lục Vô Ưu cười nhẹ nói: “Không có, thật sự là có hơi bận.”

Hạ Lan Từ có lẽ đã hiểu được đôi chút về người này.

Nàng nắm lấy ống tay áo của hắn, suy nghĩ rồi nói: “Có phải chàng cảm thấy vì tốt cho ta, thấy ta sống ở Kinh thành rất vất vả nên mới muốn đưa ta đi… Nhưng nếu chàng đã không muốn, tại sao còn đưa ra đề nghị này… Ta ở lại, ít nhiều còn có thể giúp chàng, à, quản lý công việc trong phủ.”

Lại là sự quan tâm hoàn toàn không cần thiết này.

Nàng muốn cố gắng hiểu cách suy nghĩ của Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu dừng lại một lúc rồi thành thật nói: “Ta muốn để nàng sống vui vẻ hơn, nên mới cho nàng thêm một sự lựa chọn.”

Hạ Lan Từ nói: “Tối qua ta đã suy nghĩ rồi, tuy rằng cuộc sống như vậy nghe rất hấp dẫn, nhưng cũng tràn đầy những điều chưa biết, ta chưa chắc đã thích ứng được, cũng chưa chắc sẽ thực sự thích nó, ta đã sống thế này hơn mười năm rồi. Cưỡi ngựa quả thật rất vui, nhưng không có nghĩa là ta sẽ muốn cưỡi nó mãi, cuộc sống trên lưng ngựa, ta chỉ cảm thấy nó rất mới mẻ và thú vị, thế thôi. Nói thật, khoảng thời gian gần đây, có thể coi như thời điểm… vui vẻ nhất đời ta.” Nàng bình tĩnh nhìn về phía Lục Vô Ưu nói: “Ta nghĩ được ở bên cạnh chàng, có lẽ ta sẽ càng vui hơn.”

… Đúng là muốn chết thật mà.

Ngón tay của Lục Vô Ưu rục rịch, nhưng hắn lại đè nó xuống, hắn cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng vẫn còn một vấn đề.”

Hạ Lan Từ hỏi: “Vấn đề gì?”

Lục Vô Ưu hít sâu một hơi mới nói: “Ta sẽ muốn quản nàng, được rồi… hôm qua ta chỉ giả vờ rộng lượng. Dù rằng lý trí ta hiểu nàng muốn nói chuyện với ai là tự do của nàng, ta không nên quản, cũng không cần quản, nhưng ta vẫn rất khó chịu, nhìn tiểu Vương tử Bắc Địch kia cũng không thuận mắt, cho nên ta rất giận, không thích trạng thái này của mình. Không phải tức giận với nàng.”

Hạ Lan Từ nghĩ ngợi một lúc, nói tiếp: “Chàng có thể tức giận, chuyện đó đúng là không thích hợp.”

Mặc dù nàng biết suy nghĩ của Lục Vô Ưu rất “sơn tặc”, nhưng nàng vẫn cảm thấy sau khi xuất giá, giữ khoảng cách nhất định với những nam nhân khác bên ngoài để tránh hiểu lầm là chuyện đương nhiên — huống chi, nàng cũng không có tình cảm gì với Lạc Thần kia.

Lục Vô Ưu xoa trán nói: “Nàng không có vấn đề, là vấn đề của ta.”

Hạ Lan Từ chân thành nói: “Ta thấy vẫn là vấn đề của mình.”

Lục Vô Ưu không nhịn được nói: “Chúng ta có thể dừng cuộc đối thoại ngây thơ này được không? Ta còn một vấn đề khác.”

Hạ Lan Từ lộ ra vẻ mặt muốn nghe tận tường hơn.

Lục Vô Ưu mấp máy môi, một lúc lâu sau mới làm như vô tình hỏi: “Còn nàng thì sao? Nàng không muốn quản ta sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi