SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Nàng vừa nói xong, nhưng trông hắn cũng không vui vẻ như nàng dự đoán.

Trên gương mặt tuấn tú của Lục Vô Ưu xuất hiện một biểu cảm hết sức kỳ lạ: “Nàng…” Hắn dừng lại một chút, suy nghĩ theo lẽ thường: “Là ra ngoài một chuyến học được từ biểu tỷ nàng? Hay là do nàng ấy dạy? Hay là nàng thấy phu nhân nhà khác nói vậy?”

Hạ Lan Từ không nhịn được mà nói: “Ta không thể nói sao?”

Ngay cả lúc đối đầu gay gắt nhất với Lục Vô Ưu, nàng cũng phải thừa nhận là hắn có vẻ ngoài rất đẹp.

Khi còn đối đầu, nàng không muốn khen ngợi dáng vẻ của hắn, nhưng hiện giờ nàng không còn lo ngại chuyện này, chỉ là vẫn có chút ngại ngùng.

Lục Vô Ưu lại nhìn nàng chăm chú một lúc rồi nói: “… Không thì nàng đưa tay ra đây.”

Hạ Lan Từ không hiểu nguyên do, nhưng vẫn làm theo.

Lục Vô Ưu ấn lên mạch đập của nàng, giọng nói bình thản: “Vừa rồi ta suýt nữa tưởng nàng bị ai đó nhập hồn.”

Hạ Lan Từ: “… Có nghiêm trọng vậy không?”

Bắt mạch cũng có thể nhận ra cái này?

Nàng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, chỉ thấy Lục Vô Ưu buông tay nàng ra, hơi nghiêng đầu, vai hắn khẽ run lên một chút, lại quay lại nói: “Lời nàng vừa nói thật sự quá qua loa… Đây là ngày đầu tiên nàng phát hiện dáng vẻ của ta tuấn tú sao? Chẳng lẽ trước đó nàng không nhận ra à?”

Hạ Lan Từ cảm thấy hắn cũng khó chiều thật.

Nàng vẫn kiên trì, muốn tiếp tục những lời vừa rồi: “Chàng vẫn luôn…”

“Thôi được rồi.” Nàng chưa nói xong đã bị Lục Vô Ưu cắt ngang, hắn đưa tay lên che miệng, nói: “Việc này không hợp với nàng, nàng cứ bình thường là được rồi.” Hắn giống như nhận ra điều gì, nói thêm: “Nàng còn… gọi tên tự của ta.”

Hạ Lan Từ ngập ngừng hỏi: “Chàng không thích sao?”

Lục Vô Ưu không tỏ rõ ý kiến: “Nhưng không phải nàng nói Lục đại nhân dễ gọi nhất sao?”

Hạ Lan Từ bắt chước giọng điệu của hắn, nói: “Không phải là… muốn có vẻ, thân mật hơn chút sao.”

… Để nàng học theo cách Diêu Thiên Tuyết gọi Tống Tề Xuyên, kêu Lục Vô Ưu là “Ưu Ưu” gì đó, thì chắc là hơi khó với nàng.

Lục Vô Ưu cúi đầu, chỉ thấy đôi mi dài mảnh của thiếu nữ run rẩy vì căng thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Vừa rồi khi hắn bước xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy nàng.

Ánh hoàng hôn phủ khắp người nàng, những tia sáng rực rỡ và trầm lắng ấy dường như còn lộng lẫy hơn cả lớp phấn son hảo hạng nhất, tô điểm cho dung nhan thiếu nữ một tầng tiên khí huyền ảo, đẹp đến mức vô thực, khiến người ta khó lòng nhìn thẳng, giống như chỉ cần nhìn thêm vài lần sẽ bị cuốn hút bất động, nhưng lại không nhịn được mà ngắm nhìn.

Thế nhưng giờ phút này, trên gương mặt tinh tế, thoát tục ấy hiện lên một chút e thẹn rõ ràng, nhưng lại bị nàng cố gắng kiềm chế, như một tiên nữ trên chín tầng trời, không hiểu về thất tình lục dục, nay đột nhiên lại có muộn phiền chốn nhân gian.

Còn có đôi chút gần gũi.

Lục Vô Ưu khó mà kiềm chế nâng tay lên, nhưng chưa kịp chạm vào lại từ từ buông xuống, hắn ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Hay là nàng cứ tiếp tục gọi ta là Lục đại nhân đi, không cần phải… cố ý như vậy.”

Hạ Lan Từ còn định tranh luận một chút, nàng cảm thấy mình nói cũng không quá cố ý đến vậy, nhưng — dù sao cũng còn nhiều thời gian, từ từ sửa cũng được.

Khi lên xe ngựa, Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ một chút, vẫn kể cho Lục Vô Ưu nghe chuyện mình đã gặp lúc đi giải xăm ở chùa Pháp Duyên.

Đến giờ, nàng không nghe thấy bên trong chùa Pháp Duyên có tin tức gì, đoán có lẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc, hắn nói: “Nàng chờ ta trong xe ngựa một lát, ta đi rồi về ngay.”

Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng cẩn thận.”

Lục Vô Ưu “Ừ” một tiếng rồi đi ngay.

Nói đi rồi về ngay, nhưng Lục Vô Ưu lại đi khá lâu, xe ngựa dừng ở chỗ bóng râm ngoài chùa Pháp Duyên, mãi đến khi mặt trời lặn ở đằng Tây, các xe ngựa xung quanh đều thắp đèn, Lục Vô Ưu mới trở về với vẻ mặt hơi lạnh lùng.

“Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là…” Hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc trâm sắt.

Đúng là cây trâm mà trước đó Hạ Lan Từ đã đưa cho vị tiểu thư kia, đầu nhọn của trâm dính đầy máu, đã hơi khô lại, có màu đỏ sậm, ngay cả thân trâm cũng dính một ít vết máu.

Lục Vô Ưu nói với giọng điệu thản nhiên: “Tiêu Nam Tuân, đúng thật là một tên cầm thú.”

Hạ Lan Từ nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thời gian này đích nữ An Định Bá thường đến chùa Pháp Duyên dâng hương, có lẽ vì để cầu cho nhân duyên thuận lợi — dù sao nàng ấy vẫn trì trệ không thể xuất giá.

Kết quả không may gặp phải kẻ trộm trong chùa, suýt chút nữa mất đi trong sạch.

Hiện giờ tiểu thư An Định Bá bị dọa đến kinh hồn bạt vía, hình như thần trí cũng không còn tỉnh táo, tính tình nàng ấy vốn đã yếu đuối, là một cô nương ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, kể từ đó đều trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài gặp ai.

Đủ loại tin đồn ác ý không ngừng lan truyền.

Trong tình huống này, hôn sự giữa nàng ấy và Nhị Hoàng tử dường như cũng chỉ có thể gác lại vô thời hạn.

Thậm chí Nhị Hoàng tử còn đích thân đến phủ thăm hỏi vị hôn thê, còn tặng rất nhiều lễ vật quý giá, nói hắn cũng không vội vã chuyện hôn sự, bảo An Định Bá không cần lo lắng, bộ dạng rất có tình có nghĩa.

Hạ Lan Từ hỏi Lục Vô Ưu, Lục Vô Ưu trấn an nàng: “Không cần lo lắng, thật sự không sao, chỉ là bị kinh sợ thôi, nhưng chắc là nàng ấy cũng không có can đảm nói ra sự thật— rốt cuộc là ai đã hẹn gặp mình ở chùa Pháp Duyên.”

Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng khó chịu: “… Không có chứng cứ sao?”

“Đúng, dù tiểu thư An Định Bá nói ra, An Định Bá có muốn cá chết lưới rách, hắn cũng hoàn toàn có thể chối bỏ. Tiêu Nam Tuân khi đó còn ở trong cung, thậm chí…” Lục Vô Ưu nhếch môi, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Trước đó không lâu, hắn còn gây sự với ta ở buổi thuyết giảng, nghe nói lúc rời khỏi Điện Văn Hoa hắn còn đi tìm Thánh thượng đánh cờ. Nhưng món nợ này cứ ghi lại trước đã, sớm muộn cũng…” Lục Vô Ưu lại an ủi nàng: “Không phải gả cho Tiêu Nam Tuân, cũng là chuyện tốt.”

Chỉ là Lục Vô Ưu không nói với Hạ Lan Từ, hắn còn thấy một cái túi gấm dính đầy máu bị giẫm đến nát bét trên đất.

Bên trong viết những mong đợi đối với tân hôn, và hy vọng Điện hạ có thể cười nhiều hơn.

Nàng ấy đại khái chỉ gặp hắn vài lần, biết sơ về cảnh ngộ thê thảm của hắn khi còn ở chùa Thanh Tuyền, có lẽ còn mang theo chút thương xót muốn động viên đối phương, nhưng lại không biết Tiêu Nam Tuân đến tột cùng là loại cầm thú thế nào.

Hạ Lan Từ im lặng hồi lâu.

Lục Vô Ưu nói: “Nhưng cũng may, Tiêu Nam Tuân thấy một cô nương như nàng ấy không thể gây ra sóng gió gì lớn, nên không phái quá nhiều người đến — đương nhiên, nàng cũng không cần lo lắng, chuyện nàng đưa cây trâm chắc là không bị người của hắn nhìn thấy đâu.”

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Dù sao chúng ta đều bị hắn coi như cái đinh trong mắt, cũng không có gì khác biệt.”

Lục Vô Ưu thấy nàng thực sự ủ rũ, liền chuyển chủ đề: “Phải rồi, trước đây không phải nàng nói muốn học bắn cung sao, bây giờ còn muốn không?” Hắn thuận miệng nói: “Ta đã cho người mua cung tên và bia ngắm, nếu nàng hứng thú ta sẽ cho người đặt ở trong sân.”

Hạ Lan Từ nói: “… Chàng thật sự biết cưỡi ngựa bắn cung?”

Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Trước kia tiểu Vương tử Bắc Địch nói muốn tỷ thí với ta, ta có hơi sợ thật.”

Hạ Lan Từ hoảng hốt nói: “Vậy chàng không biết sao?”

Nàng không khỏi lo lắng.

“Không phải là không biết…” Lục Vô Ưu vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nàng ra ngoài sẽ biết.”

Đợi bia được đặt xong, trên bàn cạnh đó đặt cung dài và tên, Lục Vô Ưu đưa tay kéo hai lần, tiện tay cầm lấy một mũi tên trong đó, Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hắn tiện tay vung nhẹ một cái.

Mũi tên xé gió bay đi, bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

— “Vút.”

Chỉ trong chớp mắt, Hạ Lan Từ đã thấy mũi tên vững vàng cắm vào giữa hồng tâm.

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng nhìn Lục Vô Ưu bên cạnh, rồi lại nhìn hồng tâm, ngẩn ngơ một lúc mới nói: “… Chàng làm thế nào vậy?”

“Ta từng luyện phi đao, rất hữu dụng, lần trước ở chùa Giác Nguyệt cũng chính là nhờ vậy mà chặn được một phen…”

Lục Vô Ưu giơ tay, lại thuần thục cầm lấy cung tên, dường như rất quen thuộc với mười tám loại binh khí, tiếp đó, hắn cầm một lượt ba mũi tên dài, đặt cùng lúc lên cung, đuôi tên tựa vào dây cung, thuận tay giữ chặt lại, thân hình cao lớn bất động, cánh tay hơi giang ra, hơi nâng cằm, ngón tay kéo căng dây cung đến ngang cổ, đôi mắt khẽ rũ xuống, toàn thân thả lỏng, động tác bắn ra vô cùng tùy ý.

Ba mũi tên dài như hoa sen tịnh đế, sau ba tiếng “phập”: “phập”: “phập” liên tiếp, tất cả đều trúng hồng tâm.

“Bảo ta giả bộ bắn không trúng, cũng thật đau khổ.”

Lục Vô Ưu lại rút thêm một mũi tên cài lên dây cung, động tác bắn ra lưu loát, mũi tên lao đi nhanh như chớp, tốc độ vẫn kinh người như trước, nhưng lần này, nó lại xuyên vỡ mũi tên trước đó, chẻ nó thành hai nửa, xuyên qua giữa trúng ngay hồng tâm, bắn xong hắn mới nói: “Nhưng ta là một quan văn, bắn tên chuẩn thế này thì rất kỳ lạ, cho nên ta mới nói sợ.”

Khi hắn nói chuyện, âm cuối hơi cao lên.

Hạ Lan Từ không chú ý nhiều, chỉ nhớ lại rất lâu trước đây, Tiêu Nam Tuân từng biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung tại buổi tế lễ ở ngoại thành, giành được sự tán thưởng của mọi người.

Nàng không khỏi nói: “… Ngồi trên lưng ngựa cũng được sao?”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Hay là lần nghỉ phép tới, ta dẫn nàng ra ngoài thành, tìm một dịch quán mượn ngựa thử xem?”

Hạ Lan Từ nói: “Vậy thì không cần đâu!” Nàng tạm thời không muốn đến dịch quán cưỡi ngựa nữa.

Lục Vô Ưu lại bắn liên tiếp hai mũi tên nữa, Hạ Lan Từ chỉ tập trung quan sát, thầm nghĩ khó trách lúc ấy hắn bảo quá yếu không thú vị, không muốn làm việc nổi bật, nàng còn đang suy nghĩ thì đã thấy Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn qua nàng.

Hạ Lan Từ: “…?” Nàng hoàn hồn: “Ý là muốn ta thử xem sao à?”

Lục Vô Ưu lại nhìn nàng một cách kỳ quái, nói: “Cũng được, nàng muốn thử thì cứ thử đi, nhớ phải mang bảo hộ ngón tay, tránh cho bị thương.”

Nhưng lúc này Hạ Lan Từ thực sự rất chú ý đến hắn, nàng chợt nhớ đến hình thức ở chung giữa biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết và biểu tỷ phu tương lai Tống Tề Xuyên, trong lúc đó, dường như nàng mơ hồ hiểu ra một chút, hơi không chắc chắn mà khen ngợi: “… Chàng vừa rồi, dáng vẻ rất lợi hại.”

Lục Vô Ưu đi qua đó, rút mũi tên ra khỏi hồng tâm.

“Không có thành ý thì đừng khen.”

“Ta rất thật lòng, chỉ là… ngại nói ra thôi.” Lúc nói chuyện, nàng không kiềm lòng được nói: “Muốn ta khen chàng thì cứ nói thẳng ra không được sao?”

Lục Vô Ưu hơi dừng động tác lại, nói: “Hạ Lan tiểu thư, đã bảo nàng tự nhiên một chút, nhưng lần nào nàng cũng cố gắng quá mức, chuyện này không thể trách ta được. Trước đó ta đã cảm thấy diễn xuất của nàng có hơi kém, hơi cứng nhắc, không dễ làm người khác tin tưởng, nàng có muốn cải thiện chút không?”

Hạ Lan Từ suy ngẫm lại…

Nàng quả thật không được tự nhiên như Diêu Thiên Tuyết, khi Diêu Thiên Tuyết khen Tống Tề Xuyên, giọng điệu và thần thái đều vô cùng tự nhiên, phát ra từ tận đáy lòng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng nàng không nhịn được mà than phiền: “Lục đại nhân, chàng yêu cầu nhiều thật đó.”

Giọng điệu nói chuyện của Hạ Lan Từ xưa nay luôn bình thản, chỉ là giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí oán giận của nàng lúc này lại mang theo đôi chút hờn dỗi, biểu lộ một sự thân mật tinh tế.

Thần trí của Lục Vô Ưu khẽ dao động.

Hạ Lan Từ cũng thấy giọng điệu của mình có chút vấn đề.

Nàng cúi đầu cầm lấy một cây cung khác nhỏ hơn, thử kéo dây cung — không có cách nào kéo đến nơi.

Lục Vô Ưu khẽ cười một tiếng, vẻ mặt có chút vui sướng nói: “Lại đây, ta dạy nàng.”

***

Kéo cung vài ngày, bả vai Hạ Lan Từ đều ê ẩm.

Nàng vốn nghĩ cơ thể mình đã luyện tập khá tốt, nhưng xem ra vẫn còn cần cải thiện nhiều, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, khi đi ngang qua phòng Mộ Lăng công tử kia, nàng chợt nghe thấy y và Hoa Vị Linh đang nói chuyện.

Cửa mở, âm thanh cũng rất rõ ràng.

“… Ta luôn cảm thấy trước khi mất trí nhớ, có lẽ ta từng là một hiệp khách.” Giọng nói của Mộ Lăng công tử mang chút trong trẻo lạnh lùng, thật sự rất phù hợp với dáng vẻ tuấn tú dịu dàng, tóc dài buông xõa của y: “Cho nên khi viết thoại bản cho cô, ta mới vô thức viết những câu chuyện truyền kỳ về thể loại giang hồ này.”

Hoa Vị Linh thì rất phũ phàng vạch trần y: “Nhưng võ công của huynh rất tầm thường.”

Mộ Lăng không hề để tâm, khẽ cười nói: “Không phải ta bị thương nặng sao, võ công có thể đã bị người ta phế.”

Hoa Vị Linh đáp: “Ồ, ca ca ta đã kiểm tra qua rồi, không có chuyện đó đâu.”

Mộ Lăng lại thấp giọng thỏa hiệp: “Được rồi, vậy có lẽ ta chỉ là một hiệp khách võ công kém cỏi, còn cô là một nữ hiệp, lại đúng lúc cứu được ta trong muôn vạn người, đây cũng xem như một đoạn duyên phận sâu xa… Ngoại trừ viết thoại bản, cô còn muốn ta báo đáp gì nữa không?”

Hoa Vị Linh nghĩ một lúc, nói: “Thật ra, ca ca ta mới là người bỏ công sức nhiều nhất, thuốc trị thương hay chuyện ăn ở của huynh đều dùng của huynh ấy, nếu huynh còn muốn báo đáp, chi bằng báo đáp huynh ấy?”

Mộ công tử kia như bị nghẹn một hơi, nhưng vẫn không nản lòng, lại nói: “Cô xem trong truyện ta viết là câu chuyện về nữ hiệp Hoa Vị Linh và hiệp khách Mộ Lăng, có cảm thấy không ổn chỗ nào không?”

Hoa Vị Linh nghiêm túc trả lời: “Câu chuyện thì cũng được, nhưng huynh thật sự rất lười đặt tên, lần sau đừng như vậy nữa.”

Mộ Lăng: “…”

Hạ Lan Từ đại khái đã hiểu vì sao Lục Vô Ưu vẫn luôn nhấn mạnh với nàng “Tâm của muội ấy còn lớn hơn nàng” là có ý gì, tuy nàng ấy không hiểu chuyện nam nữ, nhưng lại rất nhạy cảm với ý đồ xấu của người khác.

Dù sao Hoa Vị Linh đã nói võ công của y rất tầm thường… Chắc là sẽ không có thiệt thòi gì.

Nàng nghĩ vậy, lại tiếp tục đi về phía trước, vô thức đi đến căn phòng xa nhất. Hai cô nương kia đang an phận thủ thường sao chép viết văn, thấy Hạ Lan Từ đến đây, cả hai lập tức đứng dậy giống như học trò nhìn thấy phu tử, vội vàng lấy những bài viết gần đây ra cho nàng xem.

Hạ Lan Từ yên tâm nhìn một lát, chỉ dẫn một chút, vừa định đi thì chợt nghe thấy Ngọc Liên, người không thường nói chuyện thấp giọng nói: “Phu nhân, Nhị Điện hạ đưa chúng nô tỳ đến đây đúng là để gây thêm phiền toái cho phu nhân, nhưng thật ra nô tỳ cũng không muốn vậy. Nô tỳ vốn là nữ tử thư hương, sau này gia cảnh sa sút, vì nhà nghèo túng mới đem bán nô tỳ, nô tỳ cũng từng muốn phản kháng nhưng lại bị đánh thê thảm, sợ đau nên đành phải thuận theo… Vốn cho rằng chỉ có thể lấy sắc hầu hạ người khác, không ngờ lại gặp được phu nhân, những ngày qua thật sự cảm tạ phu nhân.”

Hạ Lan Từ tin, nhưng không tin toàn bộ, dù sao Ngọc Liên cũng là người Nhị Điện hạ đưa đến.

Nhưng người trước đó ra mặt đưa bữa khuya đều là cô nương tên Nhược Nhan kia, còn Ngọc Liên cô nương này quả thật an phận hơn nhiều.

“Nhưng nô tỳ cũng biết, dù Lục đại nhân chướng mắt dung mạo của chúng nô tỳ, nhưng chỉ cần ở đây thôi cũng sẽ cản trở tầm mắt phu nhân, không biết phu nhân có… thôn trang hay ruộng đất nào không, nô tỳ bằng lòng tự mình xin đến đó.”

Nhược Nhan cô nương bên cạnh thì không nói gì, chỉ quay mặt đi, khẽ cười khẩy một tiếng, có lẽ cảm thấy Ngọc Liên giả vờ thanh cao.

Hạ Lan Từ trầm ngâm một lúc.

Trước đây Nhược Nhan từng hỏi nàng có để tâm không, lúc đó nàng cảm thấy mình không để ý đến vậy, nhưng hiện giờ Ngọc Liên gần như chắc chắn nàng sẽ cảm thấy chướng mắt. Thật ra có người quan sát, từ ngày đó đến nay, Lục Vô Ưu chưa từng gặp lại các nàng.

Hắn cũng không có ý định nạp thiếp.

Có vẻ trước đây Hạ Lan Từ có phần buồn lo vô cớ.

Chắc là nàng nên tin tưởng vào Lục Vô Ưu — cũng thật sự nên tin tưởng. Từ sau ngày ấy, khi Lục Vô Ưu cảm thấy nàng nên tự do hơn, hắn không còn thân mật với nàng nữa. Lúc trước nàng còn tưởng Lục Vô Ưu ham mê việc này, khó mà thanh tâm quả dục, bây giờ nghĩ lại có lẽ chỉ là ảo giác, ý chí của hắn hơn người, cũng rất ít khi nuốt lời, đã hứa không nạp thiếp thì chắc chắn sẽ không làm vậy.

Vậy thì còn gì để bận tâm nữa?

Hạ Lan Từ nghĩ như vậy, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nàng bất chợt nhớ đến chuyện Nhị biểu tỷ của Diêu Thiên Tuyết mà nàng ấy đã kể với mình khi đến thăm lần trước, như một sợi tơ rất khó nắm bắt.

Nàng suy nghĩ quá lâu, Ngọc Liên có chút căng thẳng hỏi: “Phu nhân còn có gì khó khăn sao?”

Hạ Lan Từ hỏi: “Tại sao ngươi lại khẳng định ta sẽ thấy các ngươi chướng mắt?”

Nàng nói ra lời này, Ngọc Liên cũng ngẩn người.

Ngọc Liên ngơ ngác nói: “Bởi vì…” Nàng ta cảm thấy đây gần như là chuyện đương nhiên: “Không có vị phu nhân nào bằng lòng giữ những nữ tử như chúng nô tỳ ở lại bên cạnh phu quân mình hết.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng các ngươi… hoàn toàn không gặp được chàng ấy mà.”

Ngọc Liên chỉ vào tim mình nói: “Nhưng nó giống như một cái gai, một cái gai mắc kẹt trong lòng, phu nhân quan tâm đến Lục đại nhân, tự nhiên sẽ như vậy, nhưng…” Nàng ta nghĩ thêm chút nữa rồi tìm được lý do: “Có lẽ do Lục đại nhân quá yêu thương phu nhân, lòng không nghĩ đến người khác, mới làm cho phu nhân cảm thấy không để tâm.”

Giống như trong lòng có một dây cung bị đứt, Hạ Lan Từ bỗng nghĩ, dù biết rõ Lục Vô Ưu sẽ không nạp thiếp, nhưng để hai cô nương như hoa như ngọc, lại có tình ý với hắn ở lại bên cạnh, nàng hẳn là… 

Cũng không phải hoàn toàn không để tâm.

Chỉ là Lục Vô Ưu hoàn toàn không để chuyện này có cơ hội xảy ra.

***

Mấy ngày nay, Hạ Lan Từ trở về nghỉ ngơi, còn Lục Vô Ưu lại đến thư phòng.

Nàng cân nhắc một chút, quyết định đi nấu cho hắn một bát cháo ngọt.

Lần trước nàng vội vàng học từ đầu bếp, thực ra nấu rất bình thường, nàng còn phải về nghiên cứu thêm chút nữa.

Khẩu vị của Lục Vô Ưu rất kén chọn, bảo đầu bếp nấu cháo ngọt thôi mà phải yêu cầu thêm đủ loại nguyên liệu như long nhãn, táo đỏ… Từ độ loãng, sệt, mềm nhừ thấm vị đến mức độ mịn màng đều bị soi xét, chắc là lần trước hắn bị bệnh — hoặc trúng thuốc nên mới không rảnh bận tâm đến vấn đề mùi vị.

Hạ Lan Từ đồng tình sâu sắc, tìm đầu bếp ghi chép nửa ngày, sau đó mới xắn tay áo lên, lại buộc thêm tạp dề, vươn ngón tay ngọc thon dài của mình ra bận rộn.

Sương Chi nhìn đến mức toát mồ hôi không ngừng.

“Hay là để nô tỳ làm cho…” Nàng ấy hơi cạn lời nhìn Hạ Lan Từ dùng cân đòn cân đo nguyên liệu từng chút một, giống như đang sắc thuốc.

Hạ Lan Từ nói: “Nấu cháo đơn giản thôi, học tập trước một chút.”

Chờ nàng bận rộn xong, không biết đã qua bao lâu, nàng có hơi lo lắng Lục Vô Ưu đã đi ngủ trước, vừa cẩn thận nếm thử cháo, cảm thấy mùi vị cũng tạm được —

Nhưng đầu lưỡi của nàng lại không kén chọn như Lục Vô Ưu.

Cuối cùng Hạ Lan Từ vẫn hơi căng thẳng, bưng bát cháo đến thư phòng của Lục Vô Ưu.

Thư phòng còn sáng đèn, hắn còn chưa ngủ, đang cúi đầu xem công văn.

Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đặt bát cháo lên bàn, Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn bát cháo, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên: “Cho ta?”

“… Ở đây còn có người khác sao?”

Hình như Lục Vô Ưu cũng nhận ra câu hỏi của mình thật ngốc, ánh mắt chuyển từ bát cháo sang người Hạ Lan Từ, lại từ trên người Hạ Lan Từ chuyển về bát cháo, mới rất không quen hỏi: “Lại là biểu tỷ nàng dạy nàng à?”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Ta chỉ mang bữa khuya đến thôi, có khoa trương vậy không?”

Lục Vô Ưu nói: “Nhưng trước đây nàng…” Hắn im bặt, sờ sờ sau gáy nói: “Thôi vậy, coi như ta chưa nói.”

Hạ Lan Từ nhắc nhở: “Ta không có kinh nghiệm, nấu không ngon như đầu bếp, nếu chàng uống không quen thì cứ nói thẳng, không cần giữ thể diện cho ta.”

Lục Vô Ưu không khỏi nói: “Trong mắt nàng, ta là người bắt bẻ vậy sao?”

Hạ Lan Từ không tiện nói thẳng, chỉ ho nhẹ một tiếng, đáp: “Chàng thử trước đã.”

Lục Vô Ưu dùng thìa khuấy khuấy bát cháo ngọt, nói: “… Hạ Lan tiểu thư, nàng có chuyện gì muốn nói với ta phải không? Có gì cứ nói, không cần phải vòng vo như vậy.”

Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy hắn rất kỳ lạ.

“Chàng là Tỷ Can chuyển thế sao?” Trái tim có bảy lỗ quý hiếm mới nghĩ được nhiều như vậy.

Lục Vô Ưu uống một ngụm, nuốt xuống rồi mới từ tốn đáp: “Làm gì, muốn mượn một mảnh tim của ta để ăn sao, Đát Kỷ? Nó không chữa được bách bệnh đâu, chỉ có thể lấy mạng ta thôi.” (*)

(*) Một câu nói đùa dựa trên truyền thuyết trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”.

Hạ Lan Từ thầm nghĩ người này lại bắt đầu nói năng vớ vẩn rồi, nàng không tiếp lời, chờ hắn uống cháo xong thì sẽ đem bát không ra ngoài.

Ai ngờ bình thường tốc độ ăn cơm của Lục Vô Ưu rất nhanh, nhưng lần này lại thong thả thái quá. 

Nàng cũng không tiện thúc giục, chỉ đành tựa cằm vào bàn chờ hắn, nhìn hắn nhã nhặn uống từng ngụm cháo, giống như cháo này là rượu ngon quý hiếm, cần phải thưởng thức tỉ mỉ.

Lục Vô Ưu uống xong ngụm cháo cuối cùng, lau sạch môi rồi mới bình phẩm: “Độ lửa chưa tới, cháo chưa chín kỹ, vị cũng chưa thấm vào, nàng có khuấy đều không?”

Hạ Lan Từ nói: “… Cái này chàng cũng uống ra được? Sao lúc nãy chàng không nói sớm!”

“Do nàng không kỹ tính thôi.” Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Lần sau cố gắng hơn.”

Hạ Lan Từ nhìn vào chiếc bát trống không, cảm thấy vô cùng cạn lời: “… Vậy ta sẽ suy nghĩ thêm.”

Nàng bưng khay đựng thức ăn khuya định bước đi, không ngờ lại bị Lục Vô Ưu nắm lấy ống tay áo.

“Sao vậy?” 

Lục Vô Ưu nói: “Nàng ở trong bếp bao lâu mà mặt đều dính tro thế này?”

Hạ Lan Từ do dự, suýt nữa định đưa tay sờ mặt mình nhưng lại bất tiện, chỉ có thể quay đầu hỏi: “Ở đâu?”

“Nàng lại gần đây một chút.”

Nàng nghe theo.

Mặt của Lục Vô Ưu gần ngay bên cạnh, có thể nghe được hô hấp, giống như ngay sau đó hắn sẽ hôn lên, yết hầu của hắn dường như động đậy, lại như không, hắn vươn ngón tay dài chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, quả thật đã lau được một vệt tro.

Có lẽ là dính phải khi lần đầu nàng nấu cháy.

Hàng mi Hạ Lan Từ khẽ run, nàng vừa có chút ngượng ngùng định mở miệng.

Chợt nghe Lục Vô Ưu cất giọng khàn khàn như đang kiềm chế: “Hạ Lan tiểu thư, nàng đang trêu chọc ta sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi