SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

“Thật không quen biết sao?”

Hạ Lan Giản cùng mọi người theo cha vào thư phòng, sau đó mới lười biếng đi tới gần Hạ Lan Từ, dùng quạt che mặt nói: “Ta vừa nhớ ra, Tiểu Từ, muội từng ở Thanh Châu, tiểu tử này nghe nói rất nổi tiếng ở Thanh Châu… chẳng lẽ cũng nổi danh…” Hắn do dự một lúc, không chắc chắn: “Vì gương mặt sao?”

Hạ Lan Từ giọng điệu thản nhiên, thuật lại không chút cảm xúc: “Không, vì tài hoa.”

Hạ Lan Giản: “…?”

Hạ Lan Từ thực sự có chút ngạc nhiên: “Huynh chưa từng đọc bài văn của hắn sao?”

“… Ta nên đọc à?”

“Huynh đọc sách ở Quốc Tử Giám… Bài văn của Giải nguyên năm ngoái huynh chưa từng đọc qua một lần nào sao?”

Hạ Lan Giản ho khan hai tiếng.

Hạ Lan Từ lại có thêm nhận thức mới đối với cái tài không học thuật của ca ca mình, giọng điệu không cảm xúc nói tiếp: “Tóm lại, huynh chỉ cần biết hắn viết văn rất hay là được rồi. Hắn nổi tiếng với khả năng viết nhanh, cầm bút là có thể viết mà không cần suy nghĩ, hơn nữa hắn còn thông thuộc kinh sử, văn phong hoa mỹ, câu chữ sắc bén.”

Hồi đó nàng từng muốn tìm lỗi trong bài văn chương của Lục Vô Ưu, nhưng xem mãi cũng phải thừa nhận rằng, hắn thực sự viết rất hay.

“Muội đánh giá hắn cao như vậy sao?” Hạ Lan Giản kinh ngạc quay đầu nhìn muội muội như tiên nữ của mình, trong ấn tượng của hắn đây là lần đầu tiên thấy nàng khen ai như vậy, hắn hồi tưởng lại dung mạo của Lục Vô Ưu: “Chẳng lẽ muội đối với hắn…”

Hạ Lan Từ cũng quay đầu nhìn ca ca ruột của mình, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.

“… Không, không có gì, muội nói bừa thôi!””

Hạ Lan Giản mở quạt ra: “Trời nóng thật ha ha.”

***

Hạ Lan Cẩn dẫn người vào thư phòng trò chuyện khoảng nửa canh giờ rồi chỉ giữ lại Lâm Chương, cho mời những người khác ra ngoài.

Bốn người bước ra với biểu cảm khác nhau, nhưng ba người trong số đó đều nhìn chàng thiếu niên có dung mạo nổi bật nhất với ánh mắt ngưỡng mộ, duy chỉ có Lục Vô Ưu là bình thản, không khác gì so với lúc mới đi vào.

“Tễ An huynh được Tổng hiến Đại nhân (*) đánh giá cao, tương lai có thể nói là tiền đồ vô lượng.”

(*) Tổng hiến là tên gọi khác của Tả đô Ngự sử trong Đô sát viện

“Đáng tiếc tài học của ta không bằng Tễ An huynh, chỉ ước mong sao được học thêm vài năm thì vừa rồi cũng không đến nỗi…”

Bọn họ không ngờ Hạ Lan đại nhân mời người đến phủ thực sự là để luận bàn về kinh sử!

Ai mà biết được ông ấy chính là Tiến sĩ từ hơn hai mươi năm trước, lại còn rất hiểu rõ kinh sử điển cố. Trong cuộc hỏi đáp qua lại, có mấy người lộ ra sự lúng túng, chỉ có Lục Vô Ưu và Lâm Chương là trả lời trôi chảy.

Sau đó, Hạ Lan đại nhân lại hỏi bọn họ có mang theo bài văn nào bên người hay không.

Kết quả Lục Vô Ưu lại có ưu thế làm nổi bật bản thân lên.

Hạ Lan đại nhân cầm bài văn của hắn, vẻ mặt yêu thích không rời, khiến mọi người đều ghen tị, chỉ ước ao mình được thay thế hắn.

“Với sự đánh giá cao của Tổng hiến đại nhân đối với Tễ An huynh, nói không chừng sẽ mời huynh làm rể quý đấy…”

“Các người vừa thấy rồi đó, dung mạo của Hạ Lan tiểu thư… thật đúng là tiên nữ giáng trần, cổ nhân từng nói ‘nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc’, hôm nay ta đã thấy rồi.”

“Tễ An huynh, huynh…”

Trong sân của Hạ Lan phủ có vài gốc cây ngọc lan, lúc này hoa trắng phớt hồng nở rộ như ngọc khắc linh lung tinh xảo. Một cơn gió thoảng qua thổi bay làn hương thơm ngào ngạt, một cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống vai Lục Vô Ưu rồi nhanh chóng bay xa.

Qua song cửa sổ nhìn thấy thiếu niên thanh nhã cao gầy đang bước dọc theo con đường đá, thực sự là bậc tuấn tú, tựa như cây ngọc lan dưới sân đình, thiếu niên như ngọc xuất chúng.

Tài học không bằng đã đành, diện mạo cũng thua kém, sao không làm người ta bực tức được đây?

Với dung mạo như Lục Vô Ưu, chỉ cần vào đến kỳ thi đình, e rằng chỉ cần gương mặt đã đủ giành được danh hiệu Thám hoa.

“Tễ An, ta thực sự rất ghen tị với huynh…”

“Trong đám chúng ta, nếu phải có ai đó được tiểu thư Hạ Lan xem trọng, thì không ai khác ngoài huynh…”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên vai, mỉm cười nói: “Lời này nói ra có vẻ đánh giá quá cao tại hạ rồi.”

Mặc dù Hạ Lan Cẩn rất thích văn chương của hắn, nhưng người thật sự được xem xét hôm nay lại không phải là hắn, do đó Lục Vô Ưu cũng hoàn toàn không để trong lòng.

Tai hắn thính hơn người thường, lúc này vẫn có thể nghe thấy những câu hỏi mà Hạ Lan Cẩn đang khéo léo thăm dò Lâm Chương trong phòng, hắn không khỏi nhếch môi cười, Lục Vô Ưu hờ hững nhấc mắt lên, đúng lúc nhìn thấy bóng váy trắng như tuyết của thiếu nữ thoáng qua.

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phủ đột nhiên truyền đến tiếng trống kèn rộn ràng.

Mọi người, bao gồm cả gia nhân và nô bộc trong Hạ Lan phủ đều ngạc nhiên, sau đó thậm chí còn có tiếng pháo nổ lốp bốp đùng đùng

“Lâm lão gia! Lâm lão gia có ở đây không?”

Phía sau tràng pháo nổ còn kéo theo một đám đông người đến.

Gác cổng ngạc nhiên nói: “Đây là Hạ Lan phủ, làm gì có Lâm lão gia nào? Ngươi đi nhầm cửa rồi chăng!”

“Ta vừa từ hội quán đến, nghe nói Lâm lão gia đến đây kia mà! Ta là người đưa tin vui! Lâm lão gia đỗ cao rồi! Đứng thứ mười lăm trong kỳ thi Hội!”

Hạ Lan Giản và Hạ Lan Từ nhìn nhau, lúc này mới phản ứng kịp: “Chắc là Lâm công tử.”

Nàng cho rằng Lâm Chương sẽ không đến phủ cũng vì nguyên nhân này, hầu hết các sĩ tử vào thời điểm này đều an phận ở nhà hoặc khách điếm, hội quán, căng thẳng chờ thành tích kết quả thi Hội, ít có ai thảnh thơi ra ngoài làm khách.

Hạ Lan Giản từ kinh ngạc trở lại bình tĩnh: “Hắn còn nói với ta rằng cảm thấy mình làm bài không tốt lắm..”

Hạ Lan Từ không chút khách khí: “Người ta chỉ khiêm tốn với huynh thôi.”

“Nào có lý đó, ta phải tìm hắn tính sổ mới được!”

Nhưng Lâm Chương đỗ thành tích cao cũng là điều dễ đoán, y viết bát cổ văn rất giỏi, văn chương ngoài việc quá đỗi bình hòa đứng đắn thì không có vấn đề gì, hơn nữa chủ khảo kỳ thi Hội năm nay là Từ Các lão (*) vốn là người khiêm tốn chính trực, chọn bài văn của y cũng là chuyện bình thường.

(*) Các lão: tôn xưng của Nội các Đại học sĩ

Hạ Lan Giản còn chưa kịp vào, Lâm Chương đã nghe tiếng vội vã từ trong thư phòng bước ra ngoài.

Mười năm đèn sách vất vả, chỉ chờ đợi mỗi khoảnh khắc này.

Hạ Lan Từ rất hiểu điều đó.

Y vội vã đi ngang qua nàng, khi nhìn thấy nàng trên gương mặt rõ ràng có vẻ hoảng loạn, mặt đỏ hơn mọi khi.

Nhưng Lâm Chương đã nhanh chóng cúi đầu, chắp tay hành lễ rồi đi lướt qua nàng, đi thẳng ra hướng cửa, trên mặt không giấu nổi niềm vui.

Thi Đình sẽ không lọc thí sinh, y đã chắc chắn mình có tên trong danh sách Tiến sĩ hai khoa thi.

Ba sĩ tử còn lại cũng đi theo, liên tục nói chúc mừng, còn giọng điệu có phần ghen tỵ hay không thì chỉ họ tự biết.

Lục Vô Ưu đi ở sau cùng, bước chân bình thản, trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào.

Hạ Lan Từ biết hắn tuyệt đối không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Người báo tin đã nói Lâm Chương đỗ thứ mười lăm, trước mặt chỉ còn mười bốn vị trí, nếu không có thêm tên nào khác thì hắn rất có khả năng đã thi trượt.

Người có học vấn uyên bác đầy bụng, tài hoa xuất chúng, nhưng cuối cùng vẫn thi trượt không phải không có tiền lệ, ví như văn chương không được chủ khảo ưa thích, do đó nhiều thí sinh thường sẽ viết bài phù hợp với sở thích của chủ khảo năm đó. Văn chương của Lục Vô Ưu luôn bộc lộ rõ tài năng, không phải không có khả năng này.

Lúc này nàng lại có chút cảm thông với hắn.

Sau đó nàng nhìn thấy Lục Vô Ưu lúc bước qua bên cạnh nàng còn khẽ nở nụ cười, nói: “Chúc mừng.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu liếc nhìn ra cửa, nơi Lâm Chương đang được mọi người vây quanh chúc mừng.

Hắn đã biết điều gì sao!?

Hạ Lan Từ cảnh giác: “Lâm công tử đỗ đạt, huynh chúc mừng ta làm gì.”

Lục Vô Ưu thu lại ánh nhìn, cũng không vòng vo thêm nữa: “Lệnh tôn có ý chọn Lâm Chương làm rể, ta tưởng cô biết.”

Hạ Lan Từ lập tức phủ nhận: “… Ta không biết!”

“Giờ thì cô biết rồi đó.” Lục Vô Ưu vẫn còn tâm trạng trêu chọc nàng: “Trước mắt tại hạ xin chúc mừng Hạ Lan tiểu thư sớm tìm được rể hiền. Cho dù ta không ngờ lệnh tôn sẽ chọn hắn, Lâm Thiếu Ngạn phẩm hạnh tốt, chỉ là quá thật thà… cũng không biết có chịu nổi đám ong bướm vây quanh Hạ Lan tiểu thư hay không.”

Lòng cảm thông của Hạ Lan Từ vừa mới nhen nhóm lập tức tan biến.

“Lục công tử, huynh có thời gian rảnh như vậy, sao không lo lắng cho kết quả thi cử của mình trước đi?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Không phiền Hạ Lan tiểu thư phải bận tâm.”

Hạ Lan Từ cũng cười nói: “Nếu như thi trượt, e rằng lại phải đợi thêm ba năm nữa…”

“Sẽ không có chuyện đó.”

Lục Vô Ưu cắt lời nàng.

Hạ Lan Từ sững sờ.

Lục Vô Ưu từ trước đến này vẫn luôn có vẻ mặt hòa nhã, nhưng có lẽ vì hai người đã nhìn thấu về nhau, lúc này trong mắt hắn lại hiện ra vẻ kiêu ngạo gần như sắc bén, như một con thú dữ đang ở ẩn để lộ ra một mũi nhọn sắc bén đến mức chói mắt.

Hắn nhướn mày, quả quyết nói: “——Ta sẽ không trượt.”

Hạ Lan Từ có chút ngỡ ngàng.

Nàng nghĩ rằng người này giả dối ở chỗ này, rõ ràng là kẻ ngạo mạn không ai bì nổi, nhưng lại phải khoác lên một vẻ bề ngoài ôn hòa nho nhã, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh quân tử chân chính trong nhận thức của nàng.

Hạ Lan Từ vừa mấp máy môi định nói, ngoài kia tiếng chiêng trống lại vang lên.

“Lục lão gia, Lục lão gia có ở đây không?!”

“Tin vui đến cho Thanh Châu, Bách Giang lão gia, họ Lục tên Vô Ưu, đỗ Hội nguyên – hạng nhất kỳ thi Hội khoa Tân Sửu, đến điện Kim Loan diện Thánh!”

Cả hai người đang đối diện nhau đều ngẩn ra.

Đỗ Giải nguyên kỳ thi Hương, đỗ Hội nguyên kỳ thi Hội, hắn đã đứng đầu hai kỳ thi, chỉ còn thiếu một kỳ thi Đình là có thể hy vọng đỗ đầu cả Tam nguyên.

Hạ Lan Từ vô thức lẩm bẩm: “… Huynh lại đỗ rồi.”

Lục Vô Ưu cũng thản nhiên như lẽ thường: “Điều này không phải rất bình thường sao?”

“Huynh đã trả lời câu hỏi tứ thư trong bài thi Hội thế nào?”

“… Cô muốn ta đọc lại bài thi cho cô nghe bây giờ ư?”

“Không được sao?” Như trở về những ngày đối đầu ở Thanh Châu, Hạ Lan Từ phản bác theo bản năng: “Không phải huynh chỉ cần xem qua là nhớ sao?”

Lục Vô Ưu: “…?”

“Lục lão gia! Đỗ Hội nguyên kỳ thi Hội! Lục——”

Tiếng người báo tin ngoài kia lại vang lên khản cả giọng, kịp lúc cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.

Hạ Lan Từ bừng tỉnh, cũng nhận ra yêu cầu của mình có phần không hợp lẽ.

Bên kia Lục Vô Ưu đã giãn đôi mày, hắn chỉnh lại áo mũ khôi phục dáng vẻ công tử ôn hòa, vẻ kiêu ngạo vừa rồi cũng dần thu vào trong mắt, hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: “Hạ Lan tiểu thư, thứ lỗi cho tại hạ không tiếp chuyện nữa.”

Đợi Lục Vô Ưu đi xa, Hạ Lan Từ mới nhớ ra, nàng đã quên nhắc nhở hắn về kế hoạch của Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ định bắt hắn dưới bảng vàng.

Nhưng… cũng kệ, nếu như hắn đã tự tin như vậy, có lẽ cũng giải quyết được thôi.

Hạ Lan Từ thầm nghĩ.

Một lát sau, cha nàng cũng từ trong thư phòng bước ra.

Lúc này mọi người đã rời đi, ngoài kia náo nhiệt cả đường phố, tiếng chiêng trống vang trời như chỉ mong khắp cả Kinh thành đều biết Hội nguyên đang ở đây.

Vẻ mặt của Hạ Lan Cẩn rất vui vẻ, dường như nhớ lại dáng vẻ lúc mình đỗ đạt năm xưa, ông vuốt râu dài, nói: “Đúng là hậu sinh khả úy. Vị Lục công tử này viết văn chương thật sự rất giỏi, đặc biệt là bài sách vấn, lời lẽ sắc sảo đúng trọng tâm, câu chữ lưu loát rất có tầm nhìn, không như những kẻ chỉ biết đọc sách mà không thấu việc đời. Người này có tài trị thế, tương lai vào triều làm quan, có thể vì nước vì dân cũng là phúc của thiên tử.”

Hạ Lan Từ không ngờ cha nàng khen hắn còn lố hơn cả nàng, nàng rất nghi ngờ có phải ông đã quên lý do mời các sĩ tử đến hôm nay là gì hay không.

Nàng lập tức ho khan một tiếng để nhắc nhở.

Hạ Lan Cẩn: “Khụ, ta đã hỏi rồi… Thiếu Ngạn nói nếu con đồng ý, hắn sẽ thưa chuyện với trưởng bối trong nhà, đợi sau kỳ thi Đình xong thì sẽ chọn ngày đến nhà cầu hôn. Hiện giờ hắn đã đỗ Tiến sĩ, cưới con gái nhà ta cũng không bẽ mặt.”

“… Nếu phụ mẫu của hắn không đồng ý thì sao?”

Hạ Lan Cẩn nhìn nữ nhi nhà mình với ánh mắt khó hiểu: “Lâm Thiếu khanh là đồng niên của cha, chắc hẳn không có khả năng này, nhưng mà…” Ông phóng tầm mắt ra xa nhìn về phía cửa phủ, như có chút tiếc nuối: “Vị Lục công tử vừa nãy đó, nếu con gả cho hắn cũng không tệ.”

“…”

Hạ Lan Từ bình tĩnh đáp lời: “Tuyệt đối không có khả năng đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi