SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Hạ Lan Từ cảm thấy trái tim mình khẽ run lên.

Giọng điệu của Lục Vô Ưu ẩn chứa một cảm giác khó phân biệt, không hẳn là vui mừng, nhưng cũng không hẳn là thất vọng mà xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, khiến lời nói của hắn nghe có hơi nặng nề.

Nàng từ từ hạ gối xuống, cảm giác cơ thể được hắn ôm chặt trong vòng tay rộng lớn.

Lục Vô Ưu vùi đầu vào hõm cổ nàng, tiếng hít thở vừa kéo dài vừa nhập nhằng, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, như thể hắn đang cố gắng hấp thu từng chút hơi thở trên người nàng. Song, hắn không có hành động gì thêm, chỉ đơn giản là siết chặt cánh tay quanh eo nàng.

“… Nàng thực sự không cần phải đến đây.”

Hạ Lan Từ mấp máy môi.

Nàng không biết nên diễn đạt như thế nào, vì đã vượt ngàn dặm để đến đây, ban đầu cũng chỉ vì muốn xác nhận xem hắn có an toàn hay không.

Nhưng sau khi đã nhìn thấy Lục Vô Ưu, nguồn sức lực đã chống đỡ cho nàng trước đó dường như cũng tan biến đi phần nào.

Chỉ cần hắn không sao là tốt rồi.

Nàng nhẹ nhàng đưa cánh tay lên đẩy vai hắn ra, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dù sao cũng đã đến đây rồi. Chàng nói cho ta biết, trong ba tháng qua đã xảy ra chuyện gì, chàng vẫn khỏe chứ? Vừa rồi tại sao chàng lại đột ngột xuất hiện ở đây, làm ta giật mình…”

Lục Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói với ánh mắt sâu xa: “Hạ Lan tiểu thư, quả nhiên là nàng thật… Nàng vẫn như trước, cứ luôn làm ta mất hứng.”

Hạ Lan Từ ngơ ngác, bắt đầu nhớ lại xem mình đã nói điều gì không đúng.

“… Ta đã làm gì để chàng mất hứng?”

Lục Vô Ưu nhướng đôi mắt hoa đào lên, nói: “Ba tháng không gặp, chẳng phải chúng ta nên bắt đầu bằng việc bày tỏ nỗi lòng với nhau hay sao?”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Vừa rồi chẳng phải ta đang quan tâm chàng hay sao?”

“Đã cất công chạy đến Ích Châu rồi…” Giọng của Lục Vô Ưu hơi cất cao lên: “Nàng ít nhiều cũng… có chút nhớ ta chứ? Chẳng phải nên nói vài câu dễ nghe trước hay sao? Đương nhiên, nàng muốn nhớ chỗ nào của ta cũng được.”

Hắn không kiềm chế được lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

Cảm tạ trời đất, vừa rồi mọi người đã được Tử Trúc tiễn đi hết rồi.

Hạ Lan Từ khẽ rụt người lại, cơ thể nàng vẫn nóng bừng và mềm nhũn đi. Suy cho cùng cũng đã một thời gian nàng và hắn chưa gần gũi nhau, nàng gần như đã sắp quên mất cảm giác ấy, nhưng cơ thể vẫn nhớ rất rõ, thậm chí phản ứng còn mạnh mẽ hơn.

“Đúng là có chút…” Nàng hơi ngượng ngùng nói: “… lo lắng cho chàng.”

Lục Vô Ưu khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu định hôn nàng lần nữa.

Hạ Lan Từ vội vàng ngăn hắn lại, mặc dù mọi người đã rời đi, nhưng nếu họ thực sự làm gì đó ở nơi không an toàn này thì cũng quá hoang đường, huống hồ vừa rồi nàng chỉ mới hỏi được một nửa, vẫn đang lo lắng về thân phận của đối phương.

Nàng vẫn chưa rõ tình hình của Lục Vô Ưu, lại sợ hắn bị bại lộ ra ngoài.

Tóm lại, không thể để mọi chuyện còn mập mờ không rõ như thế mà bắt đầu làm cái gì khác được…

Lục Vô Ưu bị nàng giữ chặt vai, giọng điệu cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Có điều, ta thật sự không ngờ nàng sẽ đến đây, khi nhận được tin tức ta còn tưởng là giả. Ở Kinh thành nàng có gặp phải rắc rối gì không? Hôm nay ta không ở trong thành Giang An, phải tốn chút thời gian để đến đây nên mới trễ như vậy…”

Hạ Lan Từ nói: “Ở Kinh thành không có việc gì cả.”

Chỉ là cảm thấy không yên tâm.

“Tuy nhiên, trên đường đến đây ta đã gặp phải Tiêu Nam Tuân.”

“Ta đã nghe nói rồi.” Lục Vô Ưu nhấc tay, phủi nhẹ bụi bặm bám trên tóc nàng: “Bây giờ nàng còn sợ hắn không?”

Hôm nay nàng mới đến thành Giang An, gần như chưa được nghỉ ngơi đã phải vội vàng đi khắp nơi.

Mặc dù vẫn mặc bộ váy áo trắng tinh tựa tiên nữ, nhưng khi nhìn kỹ lại, có thể thấy ánh mắt nàng toát ra vẻ bơ phờ mệt mỏi. Trái tim Lục Vô Ưu bất giác thấy xót xa.

Hắn thật sự không ngờ nàng sẽ đến tận đây.

Lục Vô Ưu biết rằng nàng luôn sống rất cẩn trọng, ngay cả khi hắn cho nàng tự do, nàng cũng không muốn hỏi thêm mà đã lập tức từ chối. Nếu như nàng thực sự từng suy nghĩ kỹ càng, ít nhất nàng nên hỏi hắn chi tiết tình hình, làm thế nào để sắp xếp, chứ không phải ngay sáng hôm sau liền từ chối thẳng thừng như thế.

Cứ dứt khoát chạy đến Ích Châu thế này, đây chắc chắn là một quyết định không dễ dàng đối với Hạ Lan Từ.

Nhưng nàng đã đến.

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Không còn sợ nữa rồi…”

Từ trước đến nay, điều nàng sợ không phải là con người Tiêu Nam Tuân, mà là lo ngại cho bản thân mình trước quyền lực của hắn, nàng sẽ bất lực và không thể chống cự, chỉ có thể trở thành con mồi cho người khác.

Nếu chỉ là người ham muốn sắc đẹp của nàng, thì nàng đã quen với cảnh này từ lâu.

Nàng chợt nhớ đến, vội kể lại cho Lục Vô Ưu nghe những lời mà Tiêu Nam Tuân đã nói một cách lỗ mãng với nàng trước đó.

Lục Vô Ưu suy ngẫm một lúc rồi nói: “Điều đó ta cũng đã đoán được phần nào.” 

Trên khuôn mặt hắn thoáng hiện một nét cười nhạt: “Khi đê vỡ, ta đã đến xem. Bên dưới đoạn đê bị cuốn trôi thậm chí còn có cả rơm rạ nhồi vào để lấp chỗ hổng, không chỉ là thiên tai mà còn là nhân họa. Sau đó, ta đã hỏi một người bạn trong Hộ Bộ, năm ngoái triều đình đã phê duyệt hai trăm vạn lượng bạc để sửa đê cho Ích Châu, nhưng sau khi qua tay các quan từ Bộ Hộ, vận chuyển đến nha môn rồi đến châu phủ, sau mỗi tầng bóc lột, số tiền này chỉ còn lại khoảng một trăm vạn lượng khi đến huyện nha. Mà căn cứ vào những năm trước, nếu như đê điều không vỡ, có khi họ còn báo cáo là thiếu hụt thêm một hai trăm vạn lượng cũng không chừng.”

Hạ Lan Từ nghe xong ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy chàng đã điều tra được gì rồi?”

Lục Vô Ưu đáp: “Việc sửa đê cần rất nhiều gỗ và đá, hầu hết việc mua sắm ở Ích Châu đều có liên quan đến họ hàng bạn bè của các quan chức, họ dùng đồ kém chất lượng còn cố tình mua giá cao. Nói chung là không ai trong số họ sạch sẽ cả… Điều tra thì không khó, chỉ là khi ta nhận được tin thì bọn họ đang định phi tang chứng cứ, thời gian gấp rút vì vậy ta đã trực tiếp đến lục tìm, bọn họ vì để tránh sự việc bị vạch trần nên đã phóng hỏa hòng tiêu hủy tất cả.”

Hạ Lan Từ kinh ngạc: “Vậy nên chàng thực sự đã bị lửa thiêu sao?”

“Lúc đó thế lửa thực sự rất lớn, không quá lời khi nói rằng họ đã tận lực rồi, nếu ta không biết chút võ công, e rằng đã chết cháy trong đó…”

Lục Vô Ưu nhìn thấy biểu hiện lo lắng trên mặt Hạ Lan Từ, liền cười nói: “Nhưng ta đã lấy được sổ sách mua sắm của việc sửa đê, những kẻ tham ô ở trong châu này đều được ghi lại rất rõ ràng, đủ để khiến bọn họ mất chức, chỉ là…”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng không thể nói hết một lần được sao!”

Lúc này, hai người vẫn đang gần như kề sát vào nhau.

Lục Vô Ưu cúi đầu thêm một chút, hít một hơi nhẹ từ hõm vai nàng, nói: “Chỉ là ta vẫn cảm thấy chưa đủ, số lượng bạc này chắc chắn không chỉ nằm trong tay bọn họ, nhưng những chứng cứ tiếp theo sẽ khó điều tra hơn nhiều, vị Giám sát Ngự sử ở Ích Châu rất có thể đã chết tại đây. Quan trường Ích Châu ai nấy đều né tránh nhắc đến ông ấy, nếu có nhắc đến cũng chỉ bằng những lời lẽ xem thường cho rằng ông ấy không biết tự lượng sức mình. Có lẽ ông ấy thực sự đã phát hiện ra điều gì đó cũng còn chưa biết.”

Hạ Lan Từ bị hành động của hắn làm ngứa ngáy.

Nàng giơ tay định đẩy đầu hắn ra, nhưng lại bị Lục Vô Ưu nắm lấy cổ tay, hắn vô tư nói: “Để ta ngửi thêm chút nữa có sao đâu.”

Hạ Lan Từ thành thật nói: “Nhột quá… Sau đó thì sao? Tiếp theo đây chàng định làm gì? Có định tiếp tục ở lại Ích Châu không? Nhưng giờ đây, trên danh nghĩa chàng đã…” là một người đã chết.

Lục Vô Ưu nắm lấy cổ tay Hạ Lan Từ, bắt đầu vuốt ve làn da mịn màng của nàng: “Ta chết rồi thì bọn họ mới dần buông lỏng cảnh giác, ta vẫn sẽ tiếp tục điều tra vụ án mạng, chỉ là không tiện lộ mặt. Ta đã gọi một người đồng liêu thân cận đến để tiếp tục dò xét… Mặc dù tình hình ở Ích Châu phức tạp, nhưng cũng có một vấn đề.”

Dù trước đây Lục Vô Ưu cũng thích gần gũi nàng, nhưng chưa đến mức lúc nào cũng muốn dính sát lấy nàng như bây giờ.

Hạ Lan Từ nắm lấy bàn tay Lục Vô Ưu đang nghịch ngợm, nói: “Chàng nói đi.”

Lục Vô Ưu nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ buông tay, khom người nhặt hộp phấn son rơi dưới đất lên, bắt đầu dùng nó như đạo cụ diễn tả cho nàng hiểu.

“Giữa bọn họ cũng có mâu thuẫn với nhau, không phải là một khối thống nhất. Tuy rằng khi gặp rắc rối chung, họ sẽ đoàn kết một lòng, ví dụ như chống lại ta hoặc vị Giám sát Ngự sử kia, nhưng khi nguy cơ qua đi, họ lại bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.”

Hộp phấn son bị những ngón tay thon dài của Lục Vô Ưu đẩy qua đẩy lại trên mặt bàn.

Hắn ngẩng đầu hỏi nàng: “Nàng có hiểu về quan chức địa phương của Đại Ung không?”

Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Biết một chút.”

Lục Vô Ưu mỉm cười: “Hạ Lan tiểu thư quả thật rất chăm chỉ học hỏi. Tóm lại, triều đình ta để phòng ngừa quan chức địa phương ngạo mạn, nắm giữ quyền hành quá lớn, không chỉ thường xuyên phái Giám sát Ngự sử, Tuần án Ngự sử đến điều tra, mà còn chia nhỏ quyền lực giữa các chức quan, nhất là ở các thủ phủ, rất dễ dẫn đến tranh chấp về quyền hạn. Lâu dần không tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn, cũng coi như sự kiềm chế lẫn nhau. Cấp trên và cấp dưới thường xuyên bất đồng, chung quy cũng vì lo ngại bị đối phương ám hại. Triều đình cũng có một quy định bất thành văn để ngăn chặn sự cấu kết, cấp trên và cấp dưới trực tiếp thường không gặp nhau, như Án sát sứ và Tri phủ, Tri phủ và các Huyện lệnh, mà thường thông qua công văn hoặc các phó quan để truyền đạt chính lệnh. Ngoài ra, giữa Đạo đài như Phân thủ đạo, Phân tuần đạo và Binh bị đạo cũng có mâu thuẫn. Nói chi tiết thì có lẽ không thể hết trong một sớm một chiều.”

(*)Phân thủ đạo: Bố chính sứ ty nha môn cử đi đóng quân phòng phủ ở một nơi nào đó

(*)Phân tuần đạo: Án sát sứ ty nha môn cử đi tuần tra một nơi nào đó

(*)Binh bị đạo: Giám sát và quản lý binh lính địa phương thuộc quyền hạn của phó sứ hoặc thiêm sự của Án sát sứ ty

Hộp phấn son bị chia thành nhiều phần, Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “Ở Ích Châu, Tri phủ Giang An là Phong Thiên Niên và Án sát sứ Lý Bạc An là đồng niên, Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp và Tuần phủ Quý Đình từng nhậm chức trong cùng một nha môn, Tổng đốc Hà đạo Cư Kính Toàn và Đề học Khúc Tư Chính cùng Tri phủ Giang An Phong Thiên Niên có quan hệ thầy trò từ kỳ thi Hương, Đô chỉ huy sứ Sở Trang thì lại là một người ngoài cuộc, bởi vì ông ta cũng coi như người bên dưới của phủ Ngũ quân Đô đốc, nói tóm lại ai cũng có bè phái, người đứng đằng sau cũng khác nhau, nếu không có người trong triều thì cũng khó mà thăng tiến tại địa phương. Vì thế nên tại sao ai cũng nói Hàn Lâm Viện là nơi thanh quý, bởi vì làm việc ít phải xem sắc mặt người khác…”

Hạ Lan Từ cố gắng ghi nhớ, bất giác lên tiếng: “Sao chàng lại còn tự khen mình thế.”

Lục Vô Ưu cười cười: “Sợ nói quá nghiêm túc, nàng nghe thấy nhàm chán.”

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Không đâu, rất thú vị mà.”

Chỉ là tên người hơi khó nhớ.

Lục Vô Ưu nói: “Tiếp theo có thể sẽ thú vị hơn một chút. Tri phủ Giang An mê sắc, trong phủ có rất nhiều thiếp thất, người được sủng ái nhất có lẽ là một vị thiếp thất được gọi là Ngọc Kiều phu nhân. Tổng đốc Hà đạo thì tham tiền, ông ta lên được vị trí này là nhờ đã tặng cho hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng là Bành công công một khoản tiền rất lớn, ta ước tính không dưới mười vạn lượng. Án sát sứ thì ham danh, trước khi nhậm chức ông ta tự bỏ tiền làm một cái ô vạn dân, đồng thời còn tự dựng bia cho mình. Còn Bố chính sứ thì không cần phải nói, cực kỳ giỏi luồn lách như một kẻ hai mặt.”

Hạ Lan Từ suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chàng cần người đồng liêu kia làm gì?”

Lục Vô Ưu đáp: “Ta sẽ thả tin tức ra ngoài, nói rằng tuy ta đã chết nhưng đã tìm ra được một vài manh mối, trước khi bị thiêu chết ta đã ủy thác cho đồng liêu của mình. Toàn bộ trên dưới Ích Châu chắc chắn sẽ hoảng loạn trong lòng, đến lúc đó đồng liêu của ta sẽ giả vờ như không biết gì, đi kết giao khắp nơi làm họ sinh ra nghi kỵ lẫn nhau, sau đó cố ý tiết lộ một vài manh mối. Chắc chắn sẽ có người không kìm nén được…”

Hạ Lan Từ nói: “… Chẳng phải đây là kế châm ngòi ly gián sao?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Nói như vậy nghe không hay lắm, chỉ là một chút chiến thuật nhỏ mà thôi. Đáng tiếc là lúc ta đến đây chưa quen thuộc địa hình, nếu không tự ta ra tay có lẽ sẽ hiệu quả hơn.”

Hạ Lan Từ suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nghe chàng nói, hình như ta cũng có thể làm được.”

Lục Vô Ưu: “…?”

Hạ Lan Từ nói: “Ta là quả phụ của chàng, chẳng phải càng danh chính ngôn thuận hơn sao? Hơn nữa, cha ta là Tả đô Ngự sử, bọn họ ít nhiều cũng sẽ có điều kiêng kỵ ta, nể mặt ta.”

Lục Vô Ưu không đẩy hộp phấn son nữa, dứt khoát nói: “Nàng quá chính trực.”

Hạ Lan Từ lập tức biện bạch: “Ai nói chứ! Khi ta lừa Tiêu Nam Tuân, ta nghĩ mình diễn rất giống, chỉ là trước đó có hơi sợ hãi thôi…” Nàng lập tức hạ đôi mắt xuống thể hiện vẻ mặt đầy bi thương, thậm chí còn cắn môi, thật sự toát lên vài phần u buồn.

Lục Vô Ưu khựng lại, chầm chậm dời ánh mắt đi: “Đừng quyến rũ ta nữa.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu lại nói: “Với lại, việc này ít nhiều sẽ có nguy hiểm.”

“Nếu vậy, chẳng phải đồng liêu của chàng cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Nàng nghiêm túc nói: “Trên đường đến đây, ta đã thấy cảnh người dân lưu lạc sau khi đê vỡ, ta không muốn chỉ ngồi đợi thêm nữa. Nếu đã đến đây rồi, có thể giúp chàng làm điều gì đó cũng xem như không uổng công đi chuyến này. Hơn nữa, chàng đâu phải chưa từng thấy ta ở Thanh Châu, hiện tại chỉ là do đã quen với chàng, không quen thì cũng chẳng ai nhận ra ta đang nghĩ gì…”

Hạ Lan Từ cố gắng thuyết phục hắn: “Nếu có thể lấy lại được chút bạc để cứu trợ… Dù sao dượng của ta cũng đã bị bãi chức, Hộ Bộ cũng đã thay đổi cục diện, chắc chắn sẽ không thể lấy ra được nhiều…”

Lục Vô Ưu lặng lẽ nhìn nàng một lúc, đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng, mỉm cười: “Ta cảm thấy trong ba tháng qua dường như nàng đã thay đổi đi nhiều.”

Hạ Lan Từ đáp: “Có lẽ vì ở một mình không có việc gì làm, chỉ có thể suy nghĩ lung tung. Thật ra… ta còn lo chàng nghĩ rằng ta không nên đến đây.”

“Ta thực sự lo lắng nhưng ta sẽ không ngăn nàng đến, chỉ cần nàng muốn thì bất cứ khi nào cũng có thể đến.”

Môi hắn hơi động đậy, nói thêm: “Vì vậy, ngoài lo lắng cho ta, ba tháng qua, nàng có nhớ đến ta chút nào không?”

Gò má Hạ Lan Từ hơi nóng lên, nói thật lòng, khi cha nàng đi công cán nửa năm trở về, hai người gặp mặt cũng không nói gì về việc có nhớ hay không, nàng cảm thấy những lời bày tỏ tình cảm quá thân mật đều có vẻ gượng gạo.

Giống như cách thể hiện tình cảm của biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết với vị hôn phu Tống Tề Xuyên vậy.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, nàng mới có cơ hội nhìn kỹ dáng vẻ Lục Vô Ưu, so với lúc chia tay thì dường như không có gì khác biệt, vẫn là khí chất thanh tao vô song, dung mạo tuấn tú, đôi mắt hoa đào bất cứ lúc nào ở đâu cũng khiến người khác rung động, khi nhìn vào càng sực nức thâm tình.

Chỉ là da mặt có hơi đen hơn một chút, dường như hắn còn gầy đi nữa – có vẻ đồ ăn ở Ích Châu không được ngon cho lắm.

Nàng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, khẽ gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Chàng… gầy đi nhiều rồi.”

Còn chưa dứt lời, Lục Vô Ưu đã giữ lấy đôi vai cúi xuống hôn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Hạ Lan Từ không kịp phản ứng, đôi mắt mở to trong giây lát.

Sau đó nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Vô Ưu thì thầm ở bên tai: “Đúng là gầy đi… Có lẽ là do đói quá.”

Lần này không chỉ là hôn, ngón tay của Lục Vô Ưu còn nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng, Hạ Lan Từ mềm nhũn cả người, không tự chủ mà lùi lại dựa vào bàn, nhưng sức lực của Lục Vô Ưu quá lớn, đến mức Hạ Lan Từ còn chưa kịp chú ý thì đã nghe thấy tiếng “loảng xoảng”.

Chiếc bàn trước đó vẫn còn nguyên vẹn đã nghiêng sang một bên, hộp phấn rơi lạch cạch xuống đất.

Hạ Lan Từ khẽ kêu lên một tiếng, rồi lại bị Lục Vô Ưu kéo đến hôn tiếp, rất nhanh nàng đã quên mất sự tồn tại của chiếc bàn kia.

Trong căn phòng có hai gian được ngăn cách bởi một bức bình phong, Lục Vô Ưu ôm lấy nàng, vừa hôn vừa di chuyển vào bên trong.

Chẳng bao lâu, không biết ai đã vấp phải, sau tiếng “rầm” vang lên, bức bình phong bằng gỗ sơn đỏ vẽ hình mỹ nhân cũng đổ xuống đất. Hạ Lan Từ theo phản xạ định đỡ lấy nó, nhưng tay của Lục Vô Ưu nhanh hơn, hắn nắm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng lên chiếc tủ thấp bên cạnh rồi tiếp tục hôn.

Tiếng nước khi môi lưỡi quấn quýt nhau vang lên rõ ràng.

Hạ Lan Từ tựa lưng vào tủ, sống lưng nàng ép chặt vào vách, trên khuôn mặt ửng đỏ như người say rượu, hai cánh môi gần nhau cứ thể kéo ra một sợi chỉ bạc, bộ ngực phập phồng lại bị Lục Vô Ưu đè chặt, lúc này muốn hít thở cũng mất sức, chẳng biết từ lúc nào y phục cũng đã bị nới lỏng.

Hạ Lan Từ nắm lấy vạt áo của Lục Vô Ưu, theo đó tiện tay kéo toạc cả áo ngoài của hắn ra.

Lục Vô Ưu cũng không hề khách sáo.

Hạ Lan Từ rên rỉ, cố thốt lên: “Tay chàng… lạnh quá.”

Lục Vô Ưu luồn tay vào hông nàng, vừa thở gấp vừa nói: “Để ta làm ấm nó lên.”

Tay hắn áp vào eo bụng nàng, thậm chí còn di chuyển lên trên, lòng bàn tay dần dần trở nên ấm áp, thậm chí còn hơi nóng.

Hai người lại tiếp tục di chuyển từ tủ thấp đi sang nơi khác, cho đến khi Lục Vô Ưu vừa hôn nàng, vừa loạng choạng ngã xuống giường trong gian phòng trong, bước chân lảo đảo không biết lại vướng phải thứ gì đó.

Hạ Lan Từ vốn đang định nhìn xem thứ là thứ gì, nhưng Lục Vô Ưu thực sự không để nàng có cơ hội, đến cả áo lót cũng đã cởi ra.

Hắn rời cánh môi nàng, vùi đầu xuống dưới.

Hạ Lan Từ không nhịn được mà siết chặt tấm chăn dưới người, tiếng thở khẽ khàng vang lên.

“Cốc, cốc…”

Có người gõ cửa phòng.

Giọng điệu cứng nhắc của Tử Trúc vang lên sau đó: “Người đó đang lăn lộn ngoài kia, thuộc hạ không biết phải làm thế nào mới được.”

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng bừng tỉnh, chợt nhớ ra mình đang ở đâu vội vàng kéo lại vạt áo.

Lục Vô Ưu vẫn muốn tiếp tục, nhưng thấy Hạ Lan Từ giật mình tay chân luống cuống vội vàng chỉnh lại váy áo, thậm chí còn xuống giường để dựng lại bức bình phong đã đổ, hắn chỉ đành xoa trán kiềm chế lại, một lát sau mới lên tiếng: “Ta sẽ ra ngoài ngay.”

Tử Trúc đáp lời rồi lui ra ngoài.

Lục Vô Ưu nói: “Muốn cho hắn đi quét nhà xí quá đi.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nói: “Ừm… hắn đã giúp ta rất nhiều trên đường đi mà.”

Lục Vô Ưu vốn đang quỳ gối trên giường cài lại áo của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt nham hiểm như cười như không: “Nàng vừa nói vậy, ta càng muốn cho hắn đi quét nhà xí hơn.”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng hành xử bình thường một chút đi!”

Lục Vô Ưu thở dài một hơi, bước xuống giường: “Quả nhiên là nàng không thật sự nhớ ta.”

Hạ Lan Từ giả vờ giận dỗi: “Ta đã vất vả chạy đến Ích Châu đây này!”

Lục Vô Ưu nói: “Nhưng nàng chẳng thèm đùa giỡn với ta.”

Hạ Lan Từ: “…”

Chủ đề này không thể tiếp tục nói thêm được nữa.

Hạ Lan Từ qua loa đáp: “Để sau hẵng nói, nơi này… không thích hợp lắm.”

Lục Vô Ưu cũng gật đầu: “Cũng đúng, nếu mà một lần chắc chắn không đủ với ta. Với lại lát nữa nàng còn trở về Sở phủ, nếu để người khác phát hiện ra cũng không hay.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Dù sao bấy lâu nay ta cũng đã quen nhịn rồi.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng cuối cùng cũng không quan tâm Lục Vô Ưu nói gì nữa, chỉ lo thu dọn lại bàn, sắp xếp lại hộp phấn, nhặt con dao găm dưới đất lên, sau đó mở cửa định ra ngoài. Trước khi bước ra, nàng chợt nhớ đến: “À này, chàng có biết người hẹn ta đến đây là ai không? Nếu người đó nhìn thấy chàng… liệu có sao không?”

Lục Vô Ưu đi theo phía sau nàng, không mảy may lo lắng: “Chỉ là đứa cháu không ra gì của Tế Vương phi mà thôi. Bởi vì cha hắn mất sớm nên Tế Vương phi nuôi dưỡng hắn như con trai, thường xuyên trêu chọc người này ức hiếp người kia. Không ngờ hắn lại dám tơ tưởng đến nàng, nhưng không sao, ta sẽ đi dọa hắn một chút.”

Rất nhanh sau đó, Hạ Lan Từ đã biết Lục Vô Ưu dọa người như thế nào.

Vị công tử phong độ dịu dàng ấy, trên gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng nhưng vô cùng hờ hững, trong tay cầm theo một cái phi đao, xoay xoay giữa những ngón tay rồi nói: “Phải làm sao bây giờ đây, bị ngươi phát hiện rồi…”

Đối phương còn hét lên: “Lục Vô Ưu, ngươi mau thả ta ra! Nếu để cô mẫu của ta biết được, nhất định không tha cho ngươi…”

Lục Vô Ưu càng cười tươi hơn: “Đúng vậy, vì thế nên không thể để bà ấy biết.”

Hắn khẽ cúi người, dùng lưỡi dao lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ lên má đối phương, sau đó để lại một vết xước: “Vậy giết ngươi chẳng phải là xong rồi sao.”

Đối phương ôm mặt, co rúm người lại: “Ngươi dám! Đây… đây là giết người, ngươi không sợ sao…”

Áp lực như bủa vây khắp nơi.

Ngay sau đó là một tầng sát khí lạnh lẽo vô hình vọt tới, trái ngược hoàn toàn với nụ cười trên mặt hắn, khiến người ta không khỏi sinh ra nỗi sợ hãi, như thể tiếp theo đây hắn sẽ thật sự làm ra một hành động rất khủng bố!

Nhưng giọng nói của Lục Vô Ưu lại càng thêm ôn hòa: “Ta vốn là người đã chết, dù có nghi ngờ cũng không ai nghi ngờ đến ta…”

“Nhưng… nhưng vẫn còn người khác biết chuyện tối nay ta đến đây…”

Lục Vô Ưu nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ đã chết, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.

“Vậy thì ta giết hết toàn bộ, chẳng phải sẽ không còn ai biết nữa sao.”

Khi nói từ “giết”, giọng hắn nhẹ nhàng như nói về việc ăn cơm uống nước.

Đột nhiên, sát khí bộc phát lan tỏa khắp nơi!

Lục Vô Ưu xoay ngược mũi dao, trong chớp mắt, dao đã cắm sâu vào đùi đối phương.

Máu bắn ra tung tóe.

Nỗi đau đớn ập đến.

Nhưng trên mặt Lục Vô Ưu vẫn giữ nguyên nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đối phương gào thét thảm thiết, đau đến mức nước mắt nước mũi tuôn trào, lớn tiếng khóc lóc: “Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng giết ta, đừng giết ta, ta xin ngươi, ta cầu xin ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện tối nay, cầu xin ngươi… tha mạng cho ta!”

Hạ Lan Từ trốn ở bên ngoài quan sát, xem thế là đủ rồi, nàng cảm thấy quả nhiên sự học vô bờ, nàng còn có thể học hỏi để tiến bộ thêm.

Lục Vô Ưu đã bước ra ngoài, nhíu mày dùng khăn lau tay dính máu như ghét bỏ vệt dơ trên tay rồi mới nói: “Ta còn dùng vài thủ đoạn khác với hắn, tóm lại là hắn đã tự nguyện không dám chống đối ta nữa, nếu không thì chắc sẽ tự tìm đường chết. Dù sao giữ hắn lại cũng có thể có chỗ cần dùng đến.”

Hạ Lan Từ tò mò hỏi: “Thủ đoạn gì vậy?”

Lục Vô Ưu ngẩng lên nhìn nàng: “Là thủ đoạn không mấy đường hoàng, ta cũng hiếm khi dùng, bình thường ta…” rồi hắn đột nhiên nhận ra: “Nàng không sợ nữa à?”

Ban đầu hắn không muốn để nàng nhìn thấy, ai ngờ Hạ Lan Từ lại tự muốn xem.

Hạ Lan Từ nói: “Ta cũng từng đâm Lý Đình, hơn nữa… ta đã thấy nhiều xác chết rồi, chẳng có gì đáng sợ cả.”

Lục Vô Ưu cất lời: “Nàng thấy xác chết khi nào?”

Hạ Lan Từ kể lại với hắn.

Ánh mắt Lục Vô Ưu dừng lại trên gương mặt nàng một lúc, sau đó mới dùng tay đã lau sạch véo nhẹ má nàng: “Ta cảm thấy khả năng thích nghi của nàng cũng đáng sợ đấy.”

Hạ Lan Từ nắm lấy tay hắn: “Hửm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi