SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Đi về hướng Tây rồi rẽ lên phía Bắc, khi Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu đến Kinh thành thì mùa đông đã thực sự đến.

Có thể thấy cỏ cây ven đường dần héo úa, gió lạnh rít lên từng đợt.

Trước đây, đây là thời điểm khó khăn nhất đối với Hạ Lan Từ, nàng khí huyết kém, vừa vào đông là tay chân lạnh toát, mùa đông ở Thanh Châu còn ấm áp thì không sao, nhưng ở Kinh thành, không chỉ gió lùa vào nhà mà than củi cũng không phải lúc nào cũng có để sưởi ấm, dễ bị cảm lạnh… Lần này, có lẽ nhờ rèn luyện có hiệu quả, Hạ Lan Từ hầu như không cảm thấy cơ thể bị lạnh.

Hơn nữa nàng vừa hắt hơi hai cái, Lục Vô Ưu đã nắm cổ tay nàng bắt mạch, còn gọi người đi mua thuốc.

Hạ Lan Từ cố gắng can ngăn: “Ta còn chưa bị cảm lạnh…”

Lục Vô Ưu đang nấu thuốc trong lò trà nhỏ, mùi thuốc đắng đậm đặc dần lan tỏa, hắn không khỏi cau mày: “Việc này không bàn cãi, khi cảm lạnh vào cơ thể cũng đã muộn, hay là nàng muốn…” Hắn cụp mắt xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Ta chính miệng đút cho nàng?”

Hạ Lan Từ: “…?”

Bối rối một lát, nàng ngập ngừng nói: “Không phải chàng rất sợ uống thuốc đắng sao?”

Lục Vô Ưu: “…”

Trọng điểm nằm ở đó sao?

Nàng đối xử với hắn khoan dung đến mức dường như không có giới hạn, khiến hắn không khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng… cũng khó có thể phân định rõ ràng.

Gần đến Kinh thành, từ xa ngoài thành, Lục Vô Ưu đã treo quan hàm của hắn lên rồi… Nói thật, chức quan cũng không phải lớn, nhưng danh tiếng khoa bảng lại rất đáng gờm, ai ai cũng biết đến người đứng đầu cả sáu kỳ thi. Gần đây, trên dưới Đại Ung đều thương tiếc cho vị Trạng nguyên này, không ngờ lại thấy người quay trở về với chiếc thẻ bài.

Dù cho người góa phụ của hắn – Hạ Lan phu nhân có trở về, cũng không đến mức như vậy…

Khi mọi người còn đang suy nghĩ, lúc vào thành, lại thấy vị Trạng nguyên phong nhã vô song ấy không tổn hại dù chỉ một cọng tóc, vén rèm bước xuống. Vẫn là chàng công tử tuấn tú từng khiến người khác mê mẩn khi ca ngợi công trạng trên Ngự Nhai ngày trước. Từ tấm rèm xe được vén lên, cũng có thể nhìn thấy Hạ Lan phu nhân diễm lệ bậc nhất Kinh thành của hắn.

Chỉ trong chốc lát, tin tức này như hòn đá ném vào mặt nước, lan ra từng vòng gợn sóng.

“Lục Trạng nguyên vậy mà vẫn chưa chết! Còn trở về cùng phu nhân của hắn!”

“Quả nhiên là Văn Khúc tinh giáng thế, người tốt ắt có trời giúp!”

“Ngày đó Hạ Lan phu nhân ra khỏi thành, có người còn nói lời khó nghe… Không ngờ nàng thật sự đưa được phu quân của mình trở về!”

***

Về đến phủ, Hạ Lan Từ cảm thấy như thể đã qua cả một kiếp người.

Ngồi xuống ăn cơm, Lục Vô Ưu thở dài: “Ta suýt nữa quên mất mùi vị món ngon là như thế nào rồi…”

“Chàng ở Ích Châu…”

Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Có gì ăn nấy, chuyện hết muốn ăn cũng rất nhiều.”

Hạ Lan Từ đoan trang cẩn thận, thấy hắn gầy đi một chút, liền dùng đũa cả gắp thức ăn cho hắn.

Lục Vô Ưu đưa mắt nhìn nàng.

Bị hắn nhìn như vậy, Hạ Lan Từ có phần ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã thẳng thắn nói: “Chàng cũng từng gắp cho ta.”

“Ta gắp là vì…” Lục Vô Ưu nhận lấy món ăn Hạ Lan Từ đưa qua, ngừng lại, mỉm cười nhẹ: “Vì cảm thấy nàng quá gầy, hơn nữa chưa từng ăn được thứ gì ngon.”

“Nhưng… chàng cũng gầy, chẳng lẽ chàng không nhận ra sao?”

Sau khi nuốt xong, Lục Vô Ưu mới tỉnh ngộ: “Có sao?” Sau đó hắn lại ngụ ý, kéo dài giọng nói: “Nàng hình như chưa từng chạm vào ta, sao có thể chắc chắn vậy?”

Hạ Lan Từ: “…”

Thôi, tốt nhất là hắn nên nói ít lại.

Cây non trong sân đã cao hơn nhiều so với lúc Lục Vô Ưu rời đi, trông cũng đã có dáng hình.

Hắn hơi ngạc nhiên nói: “Không phải nàng nói là phải vài năm nữa mới lớn sao?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Khi mua là vậy, nhưng có lẽ chăm sóc tốt, nên nó phát triển nhanh hơn.”

Lục Vô Ưu ấn vào thân cây, lắc lắc, cảm nhận độ chắc chắn của nó, cười nói: “Được, lớn lên khỏe mạnh, rất tốt.”

Chiều tối trở về, Hạ Lan Từ bận rộn sắp xếp đồ đạc vào phủ, còn Lục Vô Ưu thì đi vào tịnh thất tắm gội trước.

Vội vàng đi suốt dọc đường, cũng không tiện tắm rửa kỹ lưỡng.

Khi nàng bận rộn xong, buộc tóc đi vào phòng tắm, Lục Vô Ưu đã tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái ngồi tựa vào ghế hoa hồng, lật xem từng trang công báo triều đình mới phát.

Hạ Lan Từ cẩn thận tắm rửa, ngâm mình trong thùng tắm đến mức suýt ngủ quên, khi vắt tóc bước ra, liền nhìn thấy Lục Vô Ưu nâng mắt nhìn nàng, sau đó vô cùng tự nhiên bước tới, dùng ngón tay dài giúp nàng lau khô từng lọn tóc.

Nàng vẫn rất ghen tị.

“Hiện giờ ta có chút hy vọng học thành công không?”

Lục Vô Ưu nhìn đôi tai bị hơi nóng làm cho đỏ ửng của nàng, bình thản đáp: “Vẫn còn sớm, nàng kiên nhẫn chút.”

“Ồ.”

Hạ Lan Từ im lặng, cảm nhận ngón tay Lục Vô Ưu luồn qua tóc mình. Rõ ràng không nên có xúc cảm kỹ càng hơn, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi tê dại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Vô Ưu bất ngờ chạm phải ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy sáng lấp lánh, vô cùng mềm mại.

Hắn vô thức nuốt nước miếng, nói: “Nếu nàng cảm thấy mệt, tốt nhất đừng trêu chọc ta.”

Hạ Lan Từ đành phải tiếp tục cúi đầu.

Ánh mắt Lục Vô Ưu hạ xuống cổ nàng, có thể nhìn thấy làn da ửng đỏ sau khi tắm, như lớp sứ trắng dưới một lớp men đỏ nhạt. Có lẽ vì trước mặt hắn nàng không phòng bị nhiều, vạt áo cũng không kéo chặt, lỏng lẻo, như ẩn như hiện.

Hạ Lan Từ nhỏ giọng nói: “Giờ ta hơi mệt, nếu không chàng có thể đợi ta ngủ dậy rồi…”

Lục Vô Ưu vững như núi Thái Sơn, lúc này bàn tay gần như run lên.

“Nàng có phải đã…” Hắn đắn đo, cảm thấy mình như được lợi mà còn giả vờ, mặc dù xưa nay hắn vốn như vậy: “Quá dung túng ta?” 

Hạ Lan Từ cũng sững người.

Bất tri bất giác cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nàng cũng đúng thật là… không phải không muốn.

Có lẽ vì Lục Vô Ưu luôn nói những lời thô tục như thế, dưới sự vô tri vô giác của nàng, dần dần cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.

Huống hồ mỗi lần trước khi xong việc, người nào đó luôn làm rất lâu, làm cho cơ thể nàng căng cứng, thoải mái, mềm nhũn như nước, mới tiếp tục động tác tiếp theo, thế nên lúc sau Hạ Lan Từ gần như không còn quá nhiều cảm giác đau đớn… hoặc có thể nói vui sướng đã vượt qua nỗi đau.

Mặc dù mỗi lần nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được, làm sao có thể chứa đựng được…

Càng nghĩ, Hạ Lan Từ càng thấy xấu hổ, không khỏi đưa tay che mặt.

Lục Vô Ưu dĩ nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy mặt nàng đỏ lên, hai tay che mặt, đôi chân thon dài cũng vô thức khép lại, xuyên qua vạt áo ngủ, có thể mơ hồ nhìn thấy được mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.

Nơi này hắn đã từng nắm qua, một tay đã có thể dễ dàng bao trọn.

Nói chính xác hơn, những nơi trên cơ thể nàng đều rất mảnh mai, làn da lại mềm mại mịn màng, kể cả đôi chân…

Mái tóc dài trong tay đã gần khô, Lục Vô Ưu không khỏi buông tay, lùi lại, quay về tiếp tục xem công báo, che giấu ánh mắt tối lại khiến người xấu hổ.

Trên đường trở về còn mất khống chế một lần, suýt chút nữa đã… trên xe ngựa. May mắn là kiềm chế kịp thời, Lục Vô Ưu cũng không biết vấn đề nằm ở Hạ Lan Từ, hay là ở hắn. Khi không gặp nàng hoặc có việc bận còn tốt, nhưng khi ở bên nhau cả ngày không có việc gì, thì lại…

Hạ Lan Từ thấy tóc mình gần khô hết, che mặt xong thì lên giường trước, nàng thực sự đã mệt.

Lục Vô Ưu miễn cưỡng định thần đọc tiếp vài dòng.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Hạ Lan Từ cảm thấy an tâm hơn, nằm một lúc, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu.

Khi nam nhân cao lớn cúi đầu, chăm chú đọc, không cười, cũng không mở miệng nói chuyện, thực sự mang dáng dấp của một người văn nhã, trầm tĩnh và cao quý như trúc xanh dưới ánh trăng.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã gả cho hắn, Hạ Lan Từ cong môi cười, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Khi biết tin, sáng sớm ngày hôm sau, biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết đã tới thăm nàng.

“Tiểu Từ, cuối cùng muội cũng về rồi! Làm ta lo lắng chết mất!” Diêu Thiên Tuyết gần như nhìn nàng từ đầu đến chân, sau khi đánh giá xong, nàng ấy không nhịn được cười nói: “Nhưng không ngờ khi trở về lại là hai người, trông thần sắc của muội có vẻ tốt hơn nhiều so với trước khi đi.”

Hạ Lan Từ sờ sờ khuôn mặt mình, nói: “Có sao?”

Diêu Thiên Tuyết gật đầu: “Có cảm giác tinh thần khá hơn nhiều, chỉ là…” Nàng ấy nhìn vào bên gáy Hạ Lan Từ, thắc mắc: “Trời này vẫn còn muỗi sao…” Sau đó nàng ấy nhận ra, sắc mặt trở nên phức tạp, như thể nhận ra cải trắng nhà mình đã bị vặt mất, rồi lại muốn trêu ghẹo vài câu, cuối cùng nàng ấy nghiêng đầu sang, nhỏ giọng hỏi: “Hắn bắt nạt muội, có bắt nạt ác liệt lắm không…”

Hạ Lan Từ ngây người, nói: “Cũng… cũng ổn…”

Diêu Thiên Tuyết nhìn đông nhìn tây một lúc, càng hạ thấp giọng: “Tề Xuyên sợ ta nghĩ nhiều, đã đẩy nhanh hôn lễ, vài hôm nữa chúng ta sẽ thành thân… Loại chuyện đó, rốt cuộc có đau không?”

Hạ Lan Từ lại ngây người, với tâm lý giúp đỡ biểu tỷ ít nhiều, nàng cố gắng vượt qua sự xấu hổ, đáp: “Chàng ấy, cũng khá giỏi, nên… không đau lắm.”

Ánh mắt Diêu Thiên Tuyết trở nên tò mò: “Như thế nào là khá giỏi?”

Hạ Lan Từ: “…”

Cái này rốt cuộc phải nói như thế nào chứ!

Cuối cùng, nàng nhắm hai mắt lại, ghé sát tai Diêu Thiên Tuyết nói nhỏ vài câu.

Nghe xong, ánh mắt Diêu Thiên Tuyết thay đổi, nàng ấy ôm lấy đầu mình, dường như rất khó khăn để tưởng tượng.

Hạ Lan Từ vội ngăn nàng ấy lại, nói: “Trong thời gian ta đi có xảy ra chuyện gì không?”

Nhắc đến chuyện phiếm, Diêu Thiên Tuyết lập tức hoàn hồn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Thiều An Công chúa đó thật sự không gặp may trong chuyện hôn nhân, trước đây định liên hôn với tiểu Vương tử Bắc Địch nhưng không thành, lần này Thánh thượng lại tìm một mối hôn sự cho nàng ta, là nhi tử của chính thất Trấn An Vương – tiểu Quận Vương, tuổi còn nhỏ hơn Thiều An Công chúa, muội đoán xem kết quả như thế nào?”

Trấn An Vương là một trong số ít các Vương gia mang họ khác ở Đại Ung, được phong tước từ thời khai quốc công thần, sau khi theo Thái Tổ chinh chiến khắp thiên hạ, đã chủ động giao nộp binh quyền, chỉ giữ vững Kinh thành và vùng lân cận. Ngoài những chiến công hiển hách và lối sống khiêm nhường, một trong những lý do giúp gia tộc tồn tại đến nay chính là mối quan hệ hôn nhân chặt chẽ với Hoàng thất, gia tộc đã gả đi vài vị Công chúa, từng có người trở thành Vương phi, Hoàng phi.

Diêu Thiên Tuyết mặt mày rạng rỡ, nói: “Ai mà biết được nhà họ lại xảy ra một chuyện gièm pha động trời như vậy chứ. Vị tiểu Quận Vương kia vốn có một vết bớt năm cánh trên vai, từ khi sinh ra đã có, còn rất nổi tiếng, kết quả mới chừng này tuổi, hắn vậy mà dám lén lút tư tình với thiếp thất của cha mình, rồi lại đổ ngược rằng do nàng thiếp ấy dụ dỗ, thế là nàng ta cũng chẳng ngại gì nữa, xé toang mọi chuyện, nói lúc hai người ân ái, vết bớt trên vai hắn ta có thể chà xát mà biến mất… Trấn An Vương đích thân dùng xà phòng để chà thử, quả nhiên vết bớt ấy bị chà sạch. Nếu có nhiều nhi tử, bỏ đứa này tìm đứa khác cũng chẳng sao, nhưng Trấn An Vương chỉ có duy nhất nhi tử này, còn lại tất cả đều là nữ nhi, vậy nên mới nhận ra con trai ruột của mình năm đó đã bị tráo đổi…”

Hà Lan Từ trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong giây lát lại cảm thấy có vài phần may mắn.

“Vốn hôn sự của hắn ta với Thiều An Công chúa đã định ra, giờ đây chuyện này đã lan khắp Kinh thành, người ta còn đang tìm xem có thiếu niên nào cùng độ tuổi mà trên vai có vết bớt không…” Diêu Thiên Tuyết vẫn còn say sưa với câu chuyện đồn thổi, nói tiếp: “À đúng rồi, còn có, muội còn nhớ Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu và Lâm công tử không? Gần đây Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu không hiểu sao lại thay đổi tính nết, cũng không còn tìm Lâm công tử gây phiền toái nữa. Giống như… phải nói sao nhỉ, trở nên dịu dàng hơn nhiều, thỉnh thoảng còn chạy tới Hàn Lâm Viện thăm hỏi hắn. Mà kỳ lạ là, mỗi lần Lâm công tử tỏ vẻ không thích, nàng ấy liền thay đổi sắc mặt, cứ như biến thành một vở diễn, nghe Tề Xuyên nói, ở Hàn Lâm Viện cũng có không ít người ngồi xem trò vui, khi nào muội trở lại Hàn Lâm Viện, cũng có thể ghé qua xem thử, dẫu sao lúc trước…” Nói tới đây, nàng ấy bỗng nhiên im bặt.

Hà Lan Từ nghe hết chuyện, mới nhớ hỏi: “Dượng và cô mẫu đâu?”

Diêu Thiên Tuyết cười đáp: “Đều về quê rồi, cũng khá tốt, cha ta còn viết thư về, bảo rằng không cần gấp rút quay lại triều, tình hình hiện tại dường như không ổn lắm, lánh một hai năm đợi…” Nàng ấy giơ một ngón tay, chỉ lên trời, nhỏ giọng nói: “Đợi trên cao thay đổi, lại tìm cơ hội quay trở về, hơn nữa…”

Hà Lan Từ đợi một lúc, mới thấy Diêu Thiên Tuyết ngượng ngùng cúi đầu nói tiếp.

“Tề Xuyên sợ ta suy nghĩ nhiều, đối xử với ta còn tốt hơn trước. Ngày trước ta muốn chàng ấy nói mấy lời âu yếm, ví dụ như thích ta chẳng hạn, chàng ấy đều ngại ngùng. Gần đây, chỉ cần ta nói nhớ cha mẹ, hoặc tỏ ra buồn bã, chàng ấy liền nói bất cứ điều gì ta muốn nghe, chàng ấy còn…” Nàng ấy ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng kể về niềm vui của mình với Hà Lan Từ: “Không nhịn được mà hôn lên má ta, còn nói chuyện thân mật hơn thì đợi sau khi thành thân sẽ làm…” Giọng nàng ấy càng lúc càng nhỏ, nhưng niềm vui phơi phới trong lòng càng hiện ra rõ ràng: “Ta thực sự rất thích chàng ấy!”

Hà Lan Từ thoáng chốc bất giác nhớ đến Lục Vô Ưu.

Sau đó nhìn thấy hắn đi lướt qua từ ngoài cửa, trên mặt thoáng hiện nụ cười như không cười.

Hạ Lan Từ: “…”

Diêu Thiên Tuyết: “…”

Sau khi phản ứng lại, Diêu Thiên Tuyết lập tức đứng thẳng dậy, biểu cảm cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Đợi hắn đi khỏi, trong lòng nàng ấy vẫn còn sợ hãi, nói: “Sao hắn lại xuất quỷ nhập thần như vậy…”

Hạ Lan Từ nghĩ thầm, vì trước khi tỷ đến, hắn còn đang đè ta, vừa lúc bị cắt ngang, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ an phận ở yên trong thư phòng.

***

Những lời Diêu Thiên Tuyết nói về sự thay đổi, dường như thực sự đã bắt đầu từ từ diễn ra.

Sau khi biết được tin tức, Hạ Lan Từ cũng hiểu tại sao khi gần đến ngoại ô Kinh thành, nàng không gặp Tiêu Nam Tuân đến gây rối nữa, có lẽ tạm thời hắn ta không còn tâm tư đó.

Không lâu trước đây, khi Thánh thượng dự một buổi yến tiệc trong cung, ông ấy bất ngờ choáng váng, ngã xuống ngay tại bữa tiệc, khiến bá quan văn võ được một phen sợ hãi, mãi đến nửa đêm mới từ từ tỉnh lại.

Dĩ nhiên sau đó, ông ấy tuyên bố ra ngoài là không có gì nghiêm trọng, nhưng bá quan lại không nghĩ như vậy. Để phòng ngừa những rủi ro, việc lập Thái tử lại một lần nữa được đề ra, một quan viên của Lễ Bộ đã đệ trình thỉnh cầu Hoàng thượng lo cho tương lai của đất nước, suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, sớm lập người thừa kế.

Bản tấu này nhanh chóng bị bác bỏ.

Nhưng không sao, ngay sau đó, một vị quan khác của Lễ Bộ cùng với một vị quan của Hộ Bộ và một vị Ngự sử của Đô sát viện đã cùng nhau đệ trình một bản tấu khác, tiếp tục thỉnh cầu sớm lập Thái tử.

Yêu cầu này thật ra không được tính là thái quá… Trước đây đã có nhiều đại thần dâng sớ thỉnh cầu, nhưng luôn bị Hoàng thượng lấy lý do các Hoàng tử còn nhỏ, ông ấy lại đang trong thời kỳ hưng thịnh, nói không chừng sau này còn có thể sinh ra đích Hoàng tử, nên cứ kéo dài cho đến nay.

Hiện giờ mọi người đều biết thân thể Thánh thượng không tốt, không biết chừng ngày nào đó sẽ quy tiên. Nếu vẫn chưa lập Thái tử, e rằng sẽ xảy ra một cuộc tranh đoạt ngôi vị, tuy rằng hiện tại bề ngoài không ai nhắc đến, nhưng trong triều đình đã có những người ngầm lựa chọn phe cánh. Nếu thực sự xảy ra tranh đấu, đó sẽ là một tai họa không chỉ cho triều đình mà còn cho cả quốc gia, cho nên dù có ủng hộ Đại Hoàng tử hay không, thỉnh cầu này đều phù hợp với lễ pháp.

Đáng tiếc, trong mắt Thánh thượng, dường như bản thân ông ấy chỉ vừa mới bệnh nhẹ, mà đám thần tử này đã ước gì ông ấy chết, bắt đầu nghĩ đến việc phục tùng chủ nhân mới.

Vậy nên, ba vị dâng sớ sau đó ngay lập tức bị giáng chức và điều chuyển.

Một số ngôn quan nhìn thấy tình hình như vậy liền đổi hướng, bắt đầu thỉnh cầu cho Nhị Hoàng tử sớm phong đất của mình. Việc hôn sự giữa hắn và An Định Bá tiểu thư dây dưa đã lâu, nay cũng chính thức bị hủy bỏ… Dĩ nhiên, lý do là vì Khâm Thiên Giám đã bói ra bát tự không hợp, nhưng có thành hôn hay không đều không ảnh hưởng gì, sau khi thành hôn sẽ có khả năng rời Kinh, nhưng cũng có thể cho hắn rời Kinh trước thành hôn sau.

Thánh thượng hiện giờ có tổng cộng năm vị Hoàng tử, chỉ có hai người đã thành niên, nếu người Thánh thượng thiên vị nhất rời đi, thì chuyện lập Thái tử không còn gì đáng trì hoãn nữa.

Việc thỉnh cầu sắc lập Thái tử có thể khiến Thánh thượng nổi giận, nhưng để một Hoàng tử trưởng thành rời Kinh là điều không thể bắt lỗi.

Đáng tiếc là từ sau khi Thánh thượng bất ngờ ngất xỉu, sức khỏe của ông ấy dường như không còn tốt nữa. Những ngày gần đây đều miễn lâm triều, nghe nói Lệ Quý Phi cực nhọc ngày đêm, luôn túc trực bên giường không rời một bước, chăm sóc ông ấy nên không thể yên ổn nghỉ ngơi, tình cảm vô cùng sâu đậm. Trong tình cảnh này, muốn Hoàng thượng đuổi nhi tử của Lệ Quý Phi đi cũng không phải chuyện dễ dàng.

Triều đình nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.

Khi Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu trở về, sự việc đã tiến triển đến giai đoạn một loạt ngôn quan khác bị trừng phạt.

Cấp sự trung, Ngự sử cùng với Hàn lâm đều thuộc hàng quan thanh liêm, Đại Ung vì muốn mở rộng đường ngôn luận, nên đã quy định phẩm cấp của Cấp sự trung và Ngự sử rất thấp, chỉ ở bậc Thất phẩm hoặc tòng Thất phẩm, khiến cho đám người này khi lên tiếng buộc tội ít phải e ngại… Dù sao cũng chỉ là chức quan nhỏ, nhưng vì có thể trực tiếp dâng sớ, tham gia nghị sự, giám sát bách quan nên quyền lực lại không hề nhỏ. Sau khi mãn nhiệm, họ được thuyên chuyển ra bên ngoài và thường bắt đầu ở bậc Tứ, Ngũ phẩm, coi như là một kiểu cân bằng nội bộ trong quan trường Đại Ung.

Những quan viên đầu tiên dâng sớ thỉnh cầu Thánh thượng sớm lập Thái tử, chưa chắc không có tâm tư cá nhân… Nếu trong tương lai Đại Hoàng tử thực sự lên ngôi, bọn họ chắc chắn sẽ được ghi công.

Nhưng khi bị Thánh thượng trấn áp, các quan viên ngược lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên.

Không chỉ có các ngôn quan, mà một số quan chức của Lục bộ cũng bắt đầu lục tục dâng sớ. Trong số này, không biết có phải Đại Hoàng tử đã ngầm thúc đẩy hay không, nhưng khi năm mới cận kề, tình hình thực sự trở nên căng thẳng.

Nghe xong, Hạ Lan Từ trầm tư một lúc rồi nói: “Lần này, có vẻ như thế cục không hề nhỏ.”

Dù gì trước đây cha nàng cũng từng dâng sớ, nhưng không gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Lục Vô Ưu gật đầu: “Nếu kéo dài thêm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Trước khi về Kinh, ta có liên lạc với ân sư…” Chắc hẳn đang chỉ vị Từ Các lão kia: “Sau khi liên lạc, ông ấy bảo ta tìm được đường sống trong chỗ chết, tốt nhất nên tạm lánh sóng gió, tạm thời không cần đến Hàn Lâm viện nữa, tránh bị xúi giục.”

Tạm lánh sóng gió, tức là không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà là được.

Nhưng Lục Vô Ưu vẫn đang miệt mài viết tấu chương của mình… Ai mà ngờ được, từ lúc lên đường tới giờ, hắn vẫn chưa viết xong.

Nửa đêm, Lục Vô Ưu vẫn ngồi trong thư phòng.

Hạ Lan Từ khoác một chiếc áo dày, cầm đèn bước vào.

Dù biết có lẽ hắn không thấy lạnh, nhưng nàng vẫn không kìm được mà mang theo chiếc áo dày… Dù sao thì, người này đốt đồ rất nhanh gọn, nhưng giữa ngày đông giá rét lại chẳng thèm đốt than. Vừa vào, nàng đã thấy Lục Vô Ưu đang chăm chú nhìn tấu chương vừa viết xong.

Trong thư phòng lạnh buốt.

Nàng cầm áo trong tay, nhẹ nhàng thở ra: “Chàng viết xong rồi à?”

Lục Vô Ưu gật đầu, rồi lại lắc đầu, chợt nhận ra điều gì, hắn rút từ trong ngực ra một cây gậy đánh lửa, cúi đầu thắp lửa trong chậu than.

Cuối cùng cũng có chút hơi ấm.

Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, bỗng thấy Lục Vô Ưu đột ngột đứng dậy, bước về phía nàng, nàng còn hơi bất ngờ, bị hắn ôm eo.

Nàng căng thẳng đến mức nhanh chóng đặt đèn xuống, sau đó càng căng thẳng hơn khi nhìn hắn, định đưa áo cho hắn: “Ta… Ta mang áo đến cho chàng.”

Lục Vô Ưu nhận lấy, tiện tay để sang một bên, môi đã kề sát vào bên cổ nàng.

Thư phòng rất lạnh.

Nhưng Lục Vô Ưu lại rất nóng.

Nàng vô cùng căng thẳng, bàn tay đang ôm eo của Lục Vô Ưu siết chặt hơn, hắn xoay người, đẩy nàng sát vào bàn trong thư phòng.

Đây là thư phòng đấy!

Trước đây, ngay cả việc hôn trong thư phòng nàng còn thấy không ổn, Hạ Lan Từ nắm lấy cánh tay hắn từ phía dưới, không biết có nên đẩy ra không.

Nhưng may mắn là, hắn dừng lại rất nhanh, chỉ thì thầm bên tai nàng: “Nàng nghĩ điều gì là đúng đắn?”

Hạ Lan Từ: “…?”

Sao đột nhiên lại hỏi nàng chuyện này!

Nàng khó mà định thần lại, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ: “Chắc là… những việc không khiến mình hối hận.”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng cọ mũi bên cổ nàng, nói: “Vậy nàng đã từng hối hận chưa?”

Hạ Lan Từ còn tưởng hắn lại nhắc đến chuyện cũ, vậy mà có phần không vui: “Nếu không tính mấy chuyện vặt vãnh thường ngày thì ta không hối hận, giống như chàng nói, ta cũng không…”

Chưa nói xong, đã bị Lục Vô Ưu hôn.

Hắn triền miên hôn nàng một hồi, mang theo chút quyến luyến, khiến Hạ Lan Từ mơ màng đến mức mềm nhũn cả người, nghĩ rằng có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, thì hắn mới từ từ mở miệng.

“Được rồi, có chuyện này ta muốn bàn bạc với nàng.”

“… Bây giờ???”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi