SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Hạ Lan Từ sợ đến hồn vía lên mây.

Không phải sợ vì nàng và Lục Vô Ưu vừa hôn nhau đã suýt bị Hoa Vị Linh đẩy cửa bước vào nhìn thấy, mà là vì những lời nói của Lục Vô Ưu.

Bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và bẽ mặt đến mức khiến tay chân co rúm lại.

Mặc dù Lục Vô Ưu thường không kiêng dè gì khi nói chuyện riêng với nàng, nàng cũng chưa từng để tâm, nhưng giờ đây chẳng biết tại sao khi suy nghĩ tới, trong lòng nàng cũng dần có một giọng nói vang lên:

— Thật ra những lời hắn nói cũng không sai.

Hôn hắn là việc mà nàng thích, thậm chí cả những việc không thích hợp kia, những hành động cơ thể không thể kiểm soát được cũng khiến nàng thích.

Nếu không thích thì nàng sẽ không cảm thấy mình có thể chấp nhận được rồi cứ từng bước từng bước phá vỡ giới hạn như vậy.

Nàng buộc phải nỗ lực loại bỏ tạp niệm khi bận rộn với công việc của thư viện.

Sau khi đã trao đổi với Đề học, mua nhà, lo liệu việc thuê phu tử, đầu bếp và tạp dịch ổn thỏa, ngoài ba cuốn “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính”, “Thiên Tự Văn” ra, còn có một lô sách “Ấu Học Quỳnh Lâm” đã được in mới nhưng chưa về đến. Hạ Lan Từ tranh thủ thời gian cẩn thận thêm một số chú giải đơn giản để dễ đọc hơn.

Để kiểm tra hiệu quả, nàng còn nhờ Chu Ninh An đọc thử một lượt.

Chu Ninh An ngán ngẩm: “… Đệ thực sự không muốn đọc sách!”

Hạ Lan Từ buồn bực: “Đệ thực sự là biểu đệ ruột đó sao?”

Chu Ninh An mạnh miệng: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính kia mà! Đệ không thích đọc sách thì có gì lạ đâu chứ!”

Hoa Vị Linh lại rất nhiệt tình giúp nàng đọc thử, còn hăng hái lấy ra cuốn thoại bản nàng ấy yêu thích gần đây đưa cho Hạ Lan Từ: “Tẩu tẩu, tẩu thật sự không cân nhắc đến việc viết thoại bản sao? Muội thấy loại này đọc thú vị hơn nhiều.”

Hạ Lan Từ kiên quyết lắc đầu, hỏi ngược lại nàng ấy: “Mấy ngày qua Mộ Lăng thế nào rồi?”

Hoa Vị Linh đáp: “Huynh ấy à, bình thường thôi, ăn được ngủ được, vết thương trên tay cũng lành rồi!”

Đúng vậy, vốn chỉ là hai vết xước nhỏ.

Hạ Lan Từ lại nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy muội… thấy hắn thế nào?”

Hoa Vị Linh có chút khó hiểu: “Là bạn của muội mà. Muội có nhiều bạn lắm, nhưng… huynh ấy có lẽ là người xui xẻo nhất. Tẩu tẩu chắc không nhận ra, chắc là trước đây huynh ấy thường bị thương nên giờ mới lành nhanh như vậy.”

Hạ Lan Từ nghe xong mới yên tâm phần nào.

Cuối cùng nàng mới lướt mắt nhìn sang Lục Vô Ưu đang thảnh thơi ngồi trong sân pha trà, khóe mắt nhướng lên, vẻ mặt như cười như không nói với nàng: “Sao nàng không nhờ ta đọc thử?”

Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy cảm giác mất tự nhiên kia lại cuồn cuộn lên trong đầu, ngay cả việc nhìn mặt hắn cũng không dám, liền che giấu: “Chàng có đọc cũng không có tác dụng.”

Lục Vô Ưu xoay xoay chén trà bằng sứ trắng trong tay, đáy mắt nhạt màu như lấp lánh ánh sáng: “Nàng không đưa ta đọc, làm sao biết không có tác dụng?”

Hạ Lan Từ nói: “Đừng nói bừa nữa, ta đi làm việc đây.”

Lục Vô Ưu nói: “Từ Từ, dạo gần đây số lần nàng thẹn thùng nhiều hơn trước rồi.”

Hạ Lan Từ vẫn không nhìn hắn, ôm tập sách trong tay, nhẹ giọng đáp: “Đừng quấy rối ta nữa.”

Lục Vô Ưu cười khẽ: “Được thôi, nàng lại đây hôn ta một cái, ta sẽ không làm phiền nàng nữa.”

Hạ Lan Từ: “…”

Cuộc sống trôi qua thật sự yên bình, chỉ là nàng vẫn ít nhiều lo lắng về chuyện của Mộ Lăng.

Nhưng không ai ngờ rằng, trước khi y đưa ra quyết định, ngoài thành Nguyên Hương đã xảy ra chuyện không hay.

***

Trong cung cấm.

Thuận Đế vẫn chưa thượng triều, chỉ nằm trên giường bệnh nhìn những công văn do Nội các trình lên, ngay cả tấu chương buộc tội và can gián cũng để sang một bên.

Người chăm sóc bên cạnh là một cung phi dịu dàng khiêm tốn, dung mạo kiều diễm lại dịu dàng như nước, còn mang theo khí chất văn nhã nhàn nhạt, đó không phải là vị Lệ Phi được sủng ái nhất hậu cung, mà là mẫu phi của Tam Hoàng tử, Kính Phi.

Xuất thân của bà ấy cao hơn Lệ Phi, trong người tự nhiên có một sự kính cẩn và điềm tĩnh như không quan tâm thiệt hơn bên ngoài.

Thuận Đế rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Kính Phi, ông xoa trán bảo Kính Phi đọc công văn cho mình nghe.

Vì những tấu chương buộc tội gần đây, càng ngày ông càng không nhẫn nại, phạt cũng đã phạt, mắng cũng đã mắng, triều thần vẫn hùng hồn lý lẽ dâng sớ yêu cầu ông sớm ngày lập quốc bản, hơn nữa còn không ngừng chỉ ra những hành vi tội ác của Bình Giang Bá ngày trước.

Dường như chỉ phế bỏ tước vị, tịch thu tài sản vẫn chưa thể khiến họ hài lòng.

Thuận Đế cố nhẫn nhịn xem hai bản tấu chương, xem xong lại cảm thấy tức giận, ông yêu chiều Lệ Phi là thật, nhưng chưa hồ đồ đến mức yêu ai yêu cả đường đi, ông vẫn luôn biết ca ca của Lệ Phi không nên thân, nhưng không ngờ gã lại làm nhiều việc ác đến như vậy.

Đổi lại là người khác có lẽ ông đã trực tiếp định tội đưa binh đến nhà khám xét rồi, chỉ là vì tình nghĩa phu thê nhiều năm, mà ông vẫn luôn mềm lòng trước Lệ Phi.

Lệ Phi vừa nức nở, ông đã nhớ đến những năm đó ở chùa Thanh Tuyền, bà ấy từng chịu đựng bao lời chỉ trích, ngậm đắng nuốt cay biết bao khổ cực, bất kể ai truy hỏi cũng không chịu nói ra cha đứa bé là ai. Đợi đến đêm khuya thanh vắng, bà ấy mới rúc vào lòng ôm lấy thắt lưng ông, nở nụ cười dịu dàng nói: “Chỉ cần Điện hạ nhớ đến thiếp là đủ rồi.”

Ông không muốn để Đại Hoàng tử đoạt quyền, nhưng có nên đối mặt với áp lực của quần thần mà lập Nhị Hoàng tử hay không lại thành ra một vấn đề khác.

Ban đầu có lẽ còn có chút khả năng, dù sao cả hai đều là thứ tử.

Nhưng hiện tại sau khi kinh qua vụ án Ích Châu, đức hạnh của Đại Hoàng tử lại được mọi người tán thưởng, trong khi Nhị Hoàng tử ngày càng bị lạnh nhạt, lời gièm pha dấy lên không ngừng. Mặc dù ông đã cố ý ban thưởng, dùng ân sủng của Đế vương để cân bằng lại thế cục giữa đôi bên, nhưng dường như chẳng mấy hiệu quả.

Hơn nữa, chuyện này quả thực khiến ông thấy thất vọng, không những khiến ông mất mặt mà tòa Thăng Tiên Lâu vốn đang xây dựng thuận lợi cũng phải bỏ dở. Ngay cả khi Lệ Phi lại mang thai, ông cũng không quá vui mừng, chỉ nhớ ánh mắt bà ấy nhìn ông vẫn đầy bất an, mang theo vẻ mặt cầu xin cùng đôi mắt còn đỏ hoe.

Thuận Đế vẫn còn nhớ năm đó, khi lần đầu tiên biết Lệ Phi mang thai ở chùa Thanh Tuyền, ông đã vui mừng khôn xiết, an ủi bà ấy yên tâm dưỡng thai, hứa hẹn sau này sẽ đón bà ấy vào cung một cách vinh quang, hưởng sủng ái cả đời.

Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.

Lần này, ông lại lấy cớ Lệ Phi mang thai cần phải chuyên tâm dưỡng thai, không cần đến chăm sóc bệnh tình cho ông nữa.

Tránh cho mỗi lần nhìn thấy Lệ Phi, ông lại nghĩ đến Bình Giang Bá, nghĩ đến Nhị Hoàng tử, nghĩ đến những tấu chương không có điểm dừng kia và cả tình thế khiến ông tức giận không sao kiểm soát nổi.

Kính Phi nhẹ nhàng đọc công văn, bà ấy xuất thân danh môn, hiểu biết lễ nghĩa, mọi cử chỉ đều hợp lễ giáo. Thuận Đế ban đầu thấy bà nhàm chán, nhưng lúc này tâm trạng rối bời lại nhận ra cái hay của sự ngoan ngoãn.

Hơn nữa, phụ thân của Kính Phi là Án sát sứ Tề Châu, huynh trưởng là Thiêm đô Ngự sử của Đô sát viện, thanh danh quan trường đều khá tốt, ông có sủng ái Kính Phi cũng không gặp phải dị nghị.

Thậm chí ông còn lên tiếng hỏi thăm một câu: “Thanh nhi dạo này thế nào rồi?”

— Thanh nhi trong lời Thánh thượng chính là Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh.

Kính Phi đặt công văn xuống, nhẹ giọng đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thanh nhi dạo gần đây đang chuyên tâm đọc sử, có chỗ không hiểu liền đi hỏi quan Nhật Giảng, nó nói là đã học được nhiều điều.”

Thuận Đế hỏi thêm mấy câu, chỉ là khi nhắc đến quan Nhật Giảng, bất giác lại khiến ông nghĩ đến người trẻ tuổi tự tìm đường chết kia, thế là liền triệu gọi Bành công công quản lý Cẩm Y Vệ vào chầu.

Bành công công cung kính hồi bẩm: “Lục Thôi quan ngay sau đó đã đi nhậm chức ngay, không có chậm trễ chút nào, nghe nói ở phủ Tùy Nguyên chăm chỉ làm việc đến mức khí thế dâng trào.”

Thuận Đế hỏi: “Khí thế dâng trào?”

Bành công công không dám giấu giếm, vì trước đó Tổng đốc Hà đạo mà ông ta tiến cử xảy ra chuyện không hay, Thánh thượng đã không hài lòng với ông ta, cho nên lần này ông ta dứt khoát thuật lại tình hình của Lục Vô Ưu ở phủ Tùy Nguyên một cách thành thật, dù rằng vì không nhận được tiền của Lục Vô Ưu, lời nói rất giản lược nhưng nghe vào vẫn khiến người kinh hãi.

Thuận Đế im lặng một lúc rồi hỏi: “Tri phủ của phủ Tùy Nguyên đâu?”

Bành công công hơi sững sờ, sau đó mới nói: “Tin mới nhất vừa nhận được hình như là Tri phủ vừa về đến phủ nha đã nghiêm khắc trách mắng Lục Thôi quan một phen, hiện đã hoàn toàn tiếp quản công việc của phủ.”

Thuận Đế cười khẩy một tiếng, không nói gì thêm.

Bành công công lại hạ giọng nói: “Phải rồi Bệ hạ, dường như tên nghịch tặc kia gần đây cũng xuất hiện ở Hoảng Châu…”

***

Bên ngoài cổng thành Nguyên Hương vang vọng những tiếng đập mạnh từ nhóm dân chạy nạn, họ lớn tiếng kêu la: “Mau mở cửa cho bọn ta vào! Mau mở cửa cho bọn ta vào! Quân Bắc Địch đánh tới nơi rồi!”

Từ trên thành lầu nhìn xuống, toàn bộ đều là dân chúng mang theo gia quyến, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ, trong đó phụ nữ và trẻ con chiếm đa số, còn có không ít người trên người mang theo vết thương.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dân chúng dưới chân thành lầu run rẩy nói: “Là thiết kỵ! Là thiết kỵ của Bắc Địch! Bình thường chúng đến cướp bóc thì thôi, lần này chúng đi đến đâu là đốt phá giết người đến đó, không chuyện ác nào là không làm.”

Có người khác nói: “Ta nghe nói là Tam vương tử của Bắc Địch! Hắn mang theo thuộc hạ đánh tới rồi!”

“Nghe nói Tam vương tử của Bắc Địch là kẻ hung tàn thô bạo nhất! Hắn không chỉ giết người, mà còn ăn thịt người!”

“Mau mở cổng thành đi!”

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu nghe tin cũng vội chạy đến bên cổng thành, bên ngoài tiếng người la hét hết sức rõ ràng, thế mà Tri phủ phủ Tùy Nguyên Nghiêm đại nhân lúc này lại mặt mày xám xịt nói: “Không ai được phép mở cổng thành!”

Dường như sợ người ta nghi ngờ mình, ông ta lại còn nói thêm: “Ai biết trong đám người này có gián điệp Bắc Địch hay không!”

Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi Lục Vô Ưu có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.

Lục Vô Ưu cũng hạ giọng trả lời: “Chẳng phải ta đã nói với nàng mấy vị Vương tử của Bắc Địch cũng đang tranh giành kịch liệt hay sao, Tam Vương tử Sát Can là kẻ náo loạn lớn nhất hung hãn nhất, ta đoán tám phần là vì tranh quyền thất bại mới dẫn binh lính chạy qua đây, trên đường đốt phá giết người chắc cũng vì không còn gì để kiêng kỵ. Trước đây Bắc Địch cướp bóc chỉ vì vật tư, không đến mức tuyệt tình như vậy.”

Thấy cổng thành không mở, tiếng khóc la bên ngoài thành lại vang lên ầm ĩ, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

“Phủ đài lão gia, cầu xin ngài mở cửa đi mà!”

“Quân địch thật sự sắp đánh tới nơi rồi! Thành Thủ Diên đã bị công phá, bọn ta không thể chạy nổi nữa rồi…”

“Các vị lão gia, làm ơn cho con ta vào được không?”

Thành Thủ Diên nằm gần thành trì của Bắc Địch hơn so với thành Nguyên Hương, từ trước đến nay dùng để trấn giữ biên cương, cách thành Nguyên Hương chỉ hơn trăm dặm. Giờ đây, Bắc Địch có lẽ đang hoành hành trong thành bên đó nên mới trì hoãn chưa kéo đến bên này.

Nghe đến đây, sắc mặt của Nghiêm Tri phủ càng trở nên khó coi hơn.

Lục Vô Ưu thở dài một tiếng, từ tốn bước lên nói: “Với tốc độ xuất binh đột ngột của quân Bắc Địch, chắc hẳn sẽ không kịp sắp xếp gian tế. Nếu Nghiêm đại nhân không yên tâm, có thể giam giữ riêng những người dân chạy nạn này để đề phòng những kẻ có mưu đồ bất chính.”

Nghiêm Tri phủ nổi giận: “Ai sẽ trông coi đây? Ngươi trông coi à? Nếu mở cửa thành xảy ra chuyện gì, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”

Lục Vô Ưu suýt chút nữa phì cười.

Hạ Lan Từ thấy Nghiêm Tri phủ tức giận đến phát run, từng nhóm cơ trên mặt đều đang co rút theo, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ ngầu, nàng cũng hiểu được thái độ của đối phương. Hừ, một Tri phủ lười biếng lo việc nha môn như ông ta giờ gặp phải chuyện này, làm sao có thể không nghĩ đến việc đùn đẩy trách nhiệm để chạy trốn chứ, nhưng hiện tại ông ta lại lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Lục Vô Ưu nói: “Được, ta sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ có thể mở cổng thành được chưa?”

Trong lòng Nghiêm Tri phủ chợt mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại nói: “Nếu như việc này xảy ra sơ suất gì, chỉ trách ngươi tự ý hành động!”

Trong thành nghe được tin tức này liền trở nên náo loạn.

Lục Vô Ưu dẫn dân chạy nạn vào thành, vừa vặn mấy căn nhà Hạ Lan Từ mua để làm thư viện vẫn đang bỏ trống, trước mắt sắp xếp họ tạm trú tại ở đó. Hạ Lan Từ không chỉ sai đầu bếp nấu cháo, mà còn tìm thuốc chữa thương, Hoa Vị Linh cũng đến giúp đỡ.

“Đa tạ đại nhân và phu nhân!”

“Đúng là thần tiên tại thế mà!”

Vừa mới bình tĩnh lại một chút, họ lại bắt đầu bàn tán xôn xao về sự đáng sợ của quân lính Bắc Địch.

“Lúc ta chạy trốn còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết ở phía sau…”

“Bọn chúng thực sự không phải con người!”

Có người sầu não nói: “Liệu thành Nguyên Hương có bị công phá giống như vậy không?”

“Đây là phủ thành, chắc là không đâu…”

Tình hình trong thành càng lúc càng nguy cấp, nhưng cổng thành đã đóng chặt, đâu đâu cũng có binh lính trấn giữ để tránh xảy ra hỗn loạn. Bên ngoài cổng thành không còn tiếng đập cửa rung trời, giống như chỉ là lo sợ vô cớ, chẳng có gì sẽ xảy ra.

Dù sao, hết thảy mọi thứ trước mắt vẫn yên ổn như thường lệ.

Đến tối, tiếng mở cổng thành phía Nam chợt vang lên trong đêm yên ả.

Một lát sau, có người chạy đến bẩm báo với Nghiêm Tri phủ, nhưng lại phát hiện nha môn trống hoắc không có một bóng người, trong phủ đệ cũng yên ắng lạ thường.

“Tri phủ bỏ chạy rồi!”

“Nghiêm Tri phủ đã bỏ thành chạy trốn rồi!”

“Nói là đi tìm viện binh, nhưng trước mắt liệu thành Nguyên Hương có giữ được không…”

Lại có người hô lên: “Chúng ta cũng phải chạy thôi!”

“Nhưng cổng thành đã đóng lại rồi!”

Dân chạy nạn vừa mới bình tĩnh được một chút giờ lại hoảng loạn cả lên.

“Chúng ta thực sự không thể chạy nổi nữa…”

“Giờ phải làm sao đây?”

Hạ Lan Từ cũng ngẩng đầu nhìn ra đằng xa, trong lòng lo lắng trùng trùng. Dù biết Nghiêm Tri phủ bỏ chạy là điều không có gì bất ngờ, nhưng tiếp theo thì sao, thành Nguyên Hương phải làm sao đây?

Lúc này, Hạ Lan Từ cũng chẳng còn lòng dạ nào để thẹn thùng gì nữa, nàng bước ra ngoài vừa hay chạm mặt Lục Vô Ưu.

Hắn vội nói: “Ta đi tìm người trấn giữ thành của phủ Tuỳ Nguyên, cái tên khốn Nghiêm Lương kia lúc đi đã mang theo hơn trăm binh mã. Trước kia lúc ta đi tiêu diệt bọn cướp không điều động được binh lính trong thành, nhưng giờ dù thế nào cũng phải hỏi thử xem.”

Hạ Lan Từ cũng vội đáp lời: “Ta đi trấn an dân chúng trong thành…” Nói xong, nàng đắn đo hỏi hắn: “Nghiêm Lương đã đi rồi, chúng ta có thể làm chủ không?”

Lục Vô Ưu nói: “Không làm nổi cũng phải làm, nếu không thì phải làm sao đây?”

Hạ Lan Từ nói tiếp: “Vậy ta sẽ đi khắp trong thành chiêu mộ người đến giữ thành, cả những người già yếu, phụ nữ và trẻ con…”

Lục Vô Ưu nói: “Có thể để một số người ra khỏi thành trước, cụ thể nàng tự liệu mà làm. Chỉ dựa vào binh lính trong thành chắc chắn không đủ, nếu có người tự nguyện chủ động giữ thành thì tốt, nhưng phần lớn nam đinh phải ở lại, nếu không thì tất cả đi đầu hàng luôn cho rồi. Bảo Vị Linh và Tử Trúc theo nàng, tránh để có người gây chuyện.”

Họ nhanh chóng bàn bạc xong, không nói thêm lời nào nữa, dường như đã đạt được sự ăn ý từ trước.

Rõ ràng là đêm khuya, nhưng nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, khó lòng chợp mắt. Những lời đồn đoán đầy hoang đường lan tràn khắp nơi, Hạ Lan Từ đi đến từng nhà điểm danh từng người xong, lại đến bàn bạc với quan trấn thủ cổng thành phía Nam.

Lúc này, quan trấn thủ cũng đầy căm phẫn và hoảng hốt, căm phẫn là vì Nghiêm Tri phủ lại vô trách nhiệm bỏ thành chạy trốn như thế, hoảng hốt là vì không biết phải làm gì tiếp theo mới ổn thỏa. Đang lúc hoang mang lo sợ thì nhìn lại thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đi về phía mình.

Hạ Lan Từ đã xử lý công việc trong nha môn nhiều ngày, không ai là không biết nàng.

Hắn ta lập tức nghĩ rằng Lục Thôi quan muốn đưa người nhà rời đi. Nếu như Nghiêm Tri phủ đã bỏ chạy, thì việc Lục Thôi quan đưa phu nhân và muội muội rời đi cũng không có gì kỳ lạ.

Đang định đồng ý lại nghe Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói: “Có thể mở cửa thành để những người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ đi đến Lâm thành cầu cứu không?”

Quan trấn thủ sững người, nói: “Có…có thể…”

Những người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ được một đội hộ vệ đưa ra ngoài đi về phía Lâm thành, hắn ta ngơ ngác nhìn theo, thấy Hạ Lan Từ vẫn còn đứng yên tại chỗ, bèn hỏi: “Phu nhân, người…”

Hạ Lan Từ thở ra một hơi, bình tĩnh nói: “Ta sẽ ở lại.”

Hoa Vị Linh lúc này đang ung dung lau chùi chuôi kiếm của mình.

Ở một nơi khác.

Mộ Lăng đang đứng ở nơi Lục Vô Ưu chắc chắn sẽ đi qua, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ nhã nhặn, trông y chỉ như một công tử ôn hoà, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước: “Lục đại nhân.”

Lục Vô Ưu bất giác nở nụ cười nói: “Giờ ngươi mới đến tìm ta để nói quyết định của ngươi à? Ta có hơi bận, tạm thời không có thời gian bàn với ngươi đâu.”

Mộ Lăng lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi, Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can đã dẫn theo khoảng hai ba vạn kỵ binh, gã rất điên cuồng. Thành Nguyên Hương tổng cộng có bao nhiêu người chắc ngươi biết rõ hơn ta, chắc chắn không giữ thành nổi đâu. Giờ ngươi dẫn người rút đi, bỏ lại một tòa thành trống cho gã vẫn còn kịp.”

Lục Vô Ưu lạnh nhạt nói: “Bỏ lại thành trống rồi sau đó thì sao? Gã sẽ không tiếp tục truy kích chắc? Trong thành cũng không đủ ngựa, những người dân thường đó có thể chạy nhanh đến đâu? Tránh ra…” Hắn bước thẳng về phía trước, không chút do dự đẩy vai Mộ Lăng sang một bên: “Sợ chết thì ngươi có thể cùng với đoàn người già yếu và phụ nữ rời khỏi thành trước, ta có thể thông cảm được.”

Mộ Lăng bị hắn va phải lệch sang một bên: “Nhưng ngươi không đi, còn muốn Hoa cô nương ở lại đây huyết chiến cùng ngươi sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Không phiền ngươi bận tâm tới, ít ra còn có ý nghĩa hơn so với việc làm hộ vệ cho ngươi.”

“Ta đi theo nàng ấy không phải là để nàng ấy làm hộ vệ cho ta.” Mộ Lăng cúi đầu nói: “Ngươi thật sự muốn cố thủ?”

Lục Vô Ưu nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, đừng làm lỡ thời gian của ta.”

Mộ Lăng đột nhiên nói: “Được rồi, ta có một nghìn thân vệ đóng quân ở gần đây.”

Dường như lúc này y cũng không giả vờ mất trí nhớ nữa.

Lục Vô Ưu dừng bước, quay đầu nói: “Không phải ngươi mất trí nhớ rồi sao? Lại nhớ ra rồi à?”

Mộ Lăng nói: “Ta cũng không muốn nhớ lại. Lúc đầu thực sự đã mất trí nhớ, ta bị thương nặng như vậy, không phải ngươi đã kiểm tra rồi sao?”

“Vậy thân vệ của ngươi ở đâu ra?”

Mộ Lăng nói: “Là cha ta để lại.”

“Thế mà ngươi còn để muội ta bảo vệ ngươi? Không phải ngươi nói ngươi suýt chết hay sao?”

Mộ Lăng tiu nghỉu đáp lời: “Đâu phải bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ta cũng dẫn một nghìn người theo ra ngoài được. Còn đóng quân ở đây là vì nơi biên ải dễ giấu người thôi.”

“Vậy thì sao?” Lục Vô Ưu nhìn chằm chằm vào y: “Nói cho ta chuyện này có ý nghĩa gì không? Ngươi nỡ mang quân thủ thành đánh quân Bắc Địch sao? Đây chắc là thân vệ cha ngươi lưu lại để bảo vệ ngươi chu toàn đúng chứ? Nói thật đi, chỉ có một nghìn người thôi sao?”

Mộ Lăng nhún vai: “Được rồi, có hai nghìn, nhưng trước giờ ta chưa dùng đến họ, thật ra ta vẫn luôn muốn thử một lần.”

Dù sao cũng không đủ để tạo phản.

Lục Vô Ưu lạnh lùng nói: “Ngươi có thể nói hai câu thật lòng không?”

Mộ Lăng khẽ cười: “Cái gì cũng nói thật hết thì ta đã chết từ lâu rồi.”

Trời vừa tảng sáng, trên mặt đường đã lờ mờ nhìn thấy kỵ binh Bắc Địch kéo tới tấn công, khói báo động cuồn cuộn, người cầm đầu nhe răng cười gằn lộ ra vẻ mặt hung ác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi