SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Tương Trọng Kính cho là cắn gáy đã đủ càn rỡ, nhưng không ngờ ác long được voi đòi tiên, cho dù Tương kiếm tôn nhịn giỏi đến đâu thì cũng khó tránh khỏi hơi tức giận, lúc này hắn nổi giận đùng đùng nâng cùi chỏ lên nện mạnh xuống đầu Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ chỉ nhướng mày rồi lại tiếp tục xé quần áo của Tương Trọng Kính, không biết y lấy đâu ra lòng háo sắc.

Tương Trọng Kính lạnh lùng quát: “Cố Canh Ba!!!”

Cố Canh Ba bị quát, ủy khuất lí nhí một tiếng rồi ôm chặt eo của Tương Trọng Kính thêm, sợ để hắn chạy mất.

Tương Trọng Kính giận đến bó tay, muốn kéo y ra nhưng sức lực của ác long quá lớn, Tương Trọng Kính giãy giụa một phen nhưng ngược lại càng khiến quần áo của mình bị xé thảm hơn.

Đầu óc của Tương Trọng Kính quay cuồng nửa ngày, sau đó mới hùng hổ quát lớn: “Mãn Thu Hiệp!”

Mãn Thu Hiệp đứng ngoài cửa hóng trộm lập tức cứng đờ, bịt mũi nín thở không muốn bị bại lộ.

Tương Trọng Kính hầm hừ nói: “Nếu ngươi không ra, ta sẽ rút kiếm xẻo thịt ngươi!”

Mãn Thu Hiệp không sợ bị hắn gọt, nhưng biết mình đã bị lộ nên cũng vui vẻ quang minh chính đại mở to mắt nhìn cho rõ.

Nhìn qua khe cửa làm tăng thêm sự mập mờ hơn nhìn trực tiếp, Mãn Thu Hiệp thấy vậy không khỏi xuýt xoa một tiếng: “Thật kịch liệt.”

Quần áo của Tương Trọng Kính đều bị xé nát bươm một bên, thấp thoáng lộ ra đường cong vòng eo, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận càng tăng thêm sức quyến rũ— Khó trách ác long muốn lột sạch quần áo của hắn.

Mãn Thu Hiệp thầm cúi đầu cảm ơn ác long trong lòng, cảm ơn y đã cho hắn linh cảm mới và tư liệu sống để vẽ tranh.

Tương Trọng Kính bực bội nói: “Tới lẹ lên coi!”

Mãn Thu Hiệp hí hửng chạy tới.

Tương Trọng Kính dùng một tay đẩy cái mặt của Cố Tòng Nhứ đang dụi 2vào hông hắn, tay còn lại duỗi về phía Mãn Thu Hiệp nghiến răng nói: “Cho ta thuốc, thuốc gì cũng được, miễn sao để hắn ngủ ngay ngắn đàng hoàng.”

Mãn Thu Hiệp khổ sở nói: “Ta không…”

Ánh mắt của Tương Trọng Kính như dao trét độc liếc xéo hắn.

Mãn Thu Hiệp như ngừng thở, bị ánh mắt này nhìn làm hắn thảng thốt, không nhịn được muốn tới gần ngắm cho rõ khuôn mặt khiến thần hồn điên đảo kia.

Tương Trọng Kính nhặt lên dây thắt lưng bị xé rồi quăng thẳng vào người Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp thấy hắn thật sự tức giận, lật đật thò tay vào tay áo lục lọi hồi lâu, sau đó đưa cho hắn một cái bình sứ: “Cho hắn nuốt một viên là…”

Chữ ‘được’ còn chưa nói ra thì Tương Trọng Kính đã bóp má Cố Tòng Nhứ để y mở miệng ra rồi trút hết nguyên bình thuốc vào.

Mãn Thu Hiệp: “…”

Sau khi Tương Trọng Kính dọng hết thuốc vào miệng Cố Tòng Nhứ, hắn không cảm xúc đóng chặt miệng y lại ép nuốt hết xuống, rồi tiện tay ném bình sứ qua một bên phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Linh dược của Mãn Thu Hiệp quả nhiên có công hiệu ngay tức thì, sau một giây Cố Tòng Nhứ nuốt hết thuốc, hai tay ôm chặt eo Tương Trọng Kính lập tức vô lực thả xuống, Tương Trọng Kính nhân cơ hội đẩy Cố Tòng Nhứ nằm xuống giường nhỏ.

Cố Tòng Nhứ ôm miếng vải đỏ xé từ áo Tương Trọng Kính vào lòng rồi ngủ khò khò.

Tương Trọng Kính hít sâu thở ra nhiều lần mới bình tĩnh lại, quần áo trên người hắn tả tơi xơ mướp không đủ che thân, hắn qua loa sửa sang lại quần áo trên người rồi hung dữ trừng Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp lập tức che mắt lại, bày tỏ mình không thấy gì cả.

Tương Trọng Kính kêu Mãn Thu Hiệp lấy một bộ quần áo mới đến đây rồi mặc vào, sau đó giận dỗi đá nhẹ vào chân giường một cái, cười lạnh phất tay rời khỏi.

Kỳ cầu hoan của cự long cái quần què, để y tự cắn mình đi.

Chẳng qua tuy là nói như vậy nhưng Tương Trọng Kính vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ dù sao giữa hắn và Cố Tòng Nhứ có kết giới trói buộc, coi như hắn muốn đi nhưng sẽ không thể đi xa khỏi phạm vi cho phép.

Tương Trọng Kính đi hai bước liền hết giận, nhưng có Mãn Thu Hiệp ở đây nên hắn không có mặt mũi quay về, chỉ đành phải âm thầm mong cấm chế của kết giới sẽ kéo mình trở lại, tốt nhất là quăng luôn lên giường nhỏ, như vậy hắn có thể đường đường chính chính quay về.

Hay lắm hay lắm.

Tương Trọng Kính vốn nghĩ mình bước ra khỏi cửa sẽ lập tức bị lôi về, nhưng giờ hắn đã đi tới chỗ cầu thang mà lại không có dấu hiệu bị kéo về.

Tương Trọng Kính nhíu mày bước xuống cầu thang, thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ cấm chế kia bị hư rồi?”

Tại sao còn chưa kéo mình về?

Bước chân của Tương Trọng Kính ngày càng nhỏ lại, mắt thấy sắp ra tới cửa chính của Vô Tẫn Lâu nhưng cấm chế vẫn không có chút động tĩnh nào.

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp không phân biệt tốt xấu tiếp tục đi theo Tương Trọng Kính, khiến hắn muốn lén lút về phòng cũng không được.

Tương Trọng Kính bất mãn liếc Mãn Thu Hiệp, trong mắt ghi đầy hai chữ phiền phức.

Mãn Thu Hiệp không hiểu tại sao mình bị chê phiền, vô tội chớp mắt.

“Trở về đi.” Tương Trọng Kính nói: “Ta phải đi Khứ Ý Tông một chuyến.”

Mãn Thu Hiệp nói: “Vậy nếu chân long đại nhân tỉnh lại, ta nên nói thế nào?”

Tương Trọng Kính vô cảm nói: “Nói ta đã chết.”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Đúng là quá ác với bản thân.

Lần này Tương Trọng Kính phất tay áo đi thật.

Thuốc ngủ của Mãn Thu Hiệp đối với tu sĩ có tu vi cao mà nói có thể ngủ đủ ba ngày, nhưng thân thể của cự long quá cường hãn, nguyên một bình thuốc chỉ có thể làm y ngủ ngon suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tòng Nhứ ngồi ở đầu giường dụi mắt, trong đầu toàn là giấc mơ tối qua.

Trong mơ, y giống như tìm thấy bảo bối có một không hai trên đời này, sau đó vui vẻ xé rách lớp vải quấn quanh bảo bối kia ra, nhưng bảo bối đó giống như có thần trí, hung hăng đánh y một trận.

Giấc mơ là không có logic, lúc đó Cố Tòng Nhứ còn đang suy nghĩ bị đánh thì cứ để bị đánh, nếu không sẽ làm bảo bối mất vui chạy mất thì nguy to.

Nhưng sau đó, bảo bối thế mà lại mọc ra đôi chân thật dài rồi tức khắc chạy mất dạng.

Cố Tòng Nhứ ở trong mơ tìm bảo bối suốt cả đêm, vuốt rồng quơ quào cào cấu đến khi mệt lử không còn chút sức lực nào.

Sau khi ác long tỉnh lại, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước nửa ngày mới khôi phục lại tỉnh táo.

Y ngáp một hơi dài, cảm thấy cả người khoan khoái thoải mái chưa từng có trước đây, đã lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.

Chẳng qua ngáp chưa xong thì nhác thấy trên giường bừa bộn như bãi chiến trường, nhất thời cả người cứng ngắc.

Thường ngày Cố Tòng Nhứ tỉnh lại thì sẽ thấy Tương Trọng Kính lười biếng nằm nghiêng người trên giường ngủ ngon lành, ánh mặt trời rơi vào khuôn mặt hắn càng làm tăng thêm vẻ tuyệt diễm, đôi lúc còn làm ác long phải ngẩn ngơ ngắm hồi lâu.

Nhưng hôm nay trên chiếc giường rộng như vậy lại trống rỗng chỉ có một mình y, trên chăn nệm chẳng hiểu tại sao rải rác đầy bông gòn trắng, còn có mấy miếng vải màu đỏ bị xé to nhỏ không đồng đều rơi tán loạn bên cạnh y.

Trên đỉnh đầu Cố Tòng Nhứ thổi ra một quả bong bóng đánh dấu chấm hỏi.

Y đang định cầm một miếng vải đỏ lên xem, nhưng khi cử động ngón tay thì lại phát hiện trong tay mình cũng đang nắm chặt một miếng.

Ác long nhìn kỹ hồi lâu, mới giật mình nhận ra những miếng vải đỏ trên giường chính là bộ áo đỏ mà Tương Trọng Kính mặc trên người hôm qua.

Cố Tòng Nhứ sợ hết hồn, còn tưởng là mình bị mộng du nuốt chửng Tương Trọng Kính vào bụng, lật đật lợi dụng phong ấn trói buộc lẻn vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính.

Biển đèn trong Thức hải của Tương Trọng Kính sáng trưng, chẳng qua ngoài ý muốn là trong biển đèn xuất hiện thêm vài cốc đèn mới lạ, không giống như những cốc đèn khác.

Thường ngày biển đèn trong Thức hải của Tương Trọng Kính đều trôi lơ lửng trên không trung không đáp xuống đất, và cũng chưa có cái nào bay thấp hoặc rơi hẳn xuống đất.

Hôm nay Cố Tòng Nhứ vừa đi vào thì liền thấy mấy cốc đèn đặc biệt mới lạ này, trên thân đèn còn có hoa văn hình rồng đang trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng ba tấc (30cm), khi sắp chạm đất thì lại nảy lên không trung tiếp tục trôi lơ lửng, giống như đang chơi nhảy nệm lò xo vậy.

Ngọn lửa trong mấy ngọn đèn kia le lói không sáng rực như biển đèn ở trên, bọn nó đang tà tà bay thấp chơi xung quanh, Cố Tòng Nhứ vừa bước vào giống như cảm ứng được lập tức từng đứa bay tà tà tới vây xung quanh y, tựa như đám trẻ vui vẻ chơi vòng tròn đồng tâm.


Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn mấy cốc đèn chuyển động tròn quanh người mình, y ngồi xổm xuống nhìn cho kỹ.

Sợi bấc đèn trong những cốc đèn này có hình dáng giống thân rồng uốn lượn, đầu ngọn bấc là đầu của rồng nhỏ đang há miệng đỡ phía dưới ngọn lửa, ngọn lửa cháy lách tách như tiếng tim đập, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, tuy ngọn lửa không quá sáng nhưng trông cực kỳ đặc biệt.

Những cốc đèn này đều cực kỳ tinh xảo, hoa văn hình rồng trên thân đèn giống như vật sống, chậm rãi bò tới bò lui, thỉnh thoảng sẽ cuộn tròn ngậm chóp đuôi của mình lăn qua lộn lại, trông cực kỳ ngu xuẩn.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ phát hiện ra đầu mối, mí mắt không khỏi giật giật vài cái.

Không chừng những cốc đèn này là tượng trưng cho ấn tượng của Tương Trọng Kính về y.

Tại sao lửa trong đèn lại le lói như sắp tắt vậy, hơn nữa bây giờ mới xuất hiện?

Đã mấy ngày y chưa vào Thức hải của Tương Trọng Kính nên không biết những cốc đèn này xuất hiện từ khi nào, nhưng y nhớ rõ lúc đèn của Vân Nghiễn Lý xuất hiện thì vẫn chưa có đèn của y.

Ngay cả đèn của Vân Nghiễn Lý còn xuất hiện sớm hơn cả y.

Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng giận.

Khi y quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua góc nhìn của Tương Trọng Kính thì lại càng tức hơn.

—Tương Trọng Kính đang cực kỳ dịu dàng ôm Khúc Nguy Huyền vào lòng an ủi, có vẻ hắn đã đến Khứ Ý Tông và hiện đang ở trong linh đường của Khúc Hành.

Cố Tòng Nhứ cảm thấy bực bội trong lòng, nổi giận đùng đùng biến thành hình rồng bay vào trong biển đèn, muốn nhìn xem có đèn của tên ngốc họ Khúc kia không.

Ở trong biển đèn tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc Cố Tòng Nhứ cũng mò ra mấy ngọn đèn đang tỏa sáng rực rỡ, trên thân đèn có đường vân gấp khúc, nhìn một phát là nhận ra ngay. (họ Khúc là曲, gấp khúc cũng là曲)

Mặt của Cố Tòng Nhứ âm trầm đến nỗi có thể vắt ra một xô nước, y nhìn chằm chằm cốc đèn một hồi, đột nhiên há to miệng nuốt chửng hết mấy cốc đèn đó vào bụng.

Tất cả cốc đèn trong Thức hải đều được biến thành từ ý thức của Tương Trọng Kính, cho dù nuốt vào bụng cũng không bị phỏng.

Cố Tòng Nhứ nhai nuốt xong liền thỏa mãn biến về hình người.

Chẳng qua không bao lâu, những cốc đèn bị y nuốt xuất hiện trở lại đúng với số lượng ban đầu, chúng nó bay lơ lửng trước mặt Cố Tòng Nhứ giống như cố ý khoe khoang.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ mở miệng gầm một tiếng rung trời, lại lần nữa biến thành rồng nuốt hết đám đèn đó vào bụng.

Nuốt tới nuốt lui vô số lần, Cố Tòng Nhứ sắp sửa mệt đứ đừ, mấy cốc đèn kia nuốt mãi vẫn không xong, vừa nuốt xuống thì chúng lại lù lù hiện ra, giống như là cố ý đối đầu với Cố Tòng Nhứ.

Ác long sắp bị đám đèn này chọc phát khóc, tức giận hét: “Tương Trọng Kính—!”

Tương Trọng Kính đang tập trung an ủi Khúc Nguy Huyền, nghe thấy tiếng hét mém xíu giật mình nhảy dựng lên.

Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải lăn qua lộn lại hồi lâu nhưng Tương Trọng Kính vẫn không phát hiện ra.

Cố Tòng Nhứ nhận ra điều này lại càng tức hơn, nhìn Tương Trọng Kính như đang nhìn một nam nhân cặn bã bạc bẽo.

Tương Trọng Kính nói vài câu với Khúc Nguy Huyền, sau đó đứng dậy đi tới một chỗ vắng vẻ rồi vào trong Thức hải, nhìn thấy thụ đồng tràn ngập giận dữ của cự long, ngoài cười trong không cười nói: “Chân long đại nhân lại sao nữa?”

Cố Tòng Nhứ kêu la như sấm, dùng chóp đuôi chỉ vào mấy cốc đèn của Khúc Nguy Huyền đang bay lơ lửng trên đầu mình, lạnh lùng nói: “Ngươi mau hủy diệt mấy cái đèn này đi.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn mấy cốc đèn đó nói: “Mấy cốc đèn này chọc giận ngươi à?”

Cố Tòng Nhứ: “Be be!” (tiếng dê kêu :v, nguyên văn luôn đó)

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thấy chân long giận đến mức khẩu âm bị biến dạng thành tiếng kêu của động vật khác, nên đành phải phất tay để đám cốc đèn bay tới bên cạnh mình, hắn tỉ mỉ nhìn một lát rồi nghi ngờ hỏi: “Mấy đường vân trên thân đèn này là sao, ngươi vẽ?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ trợn to hai mắt: “Ngươi không biết?”

“Biết cái gì?”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.

Cũng phải, ngay cả khi đèn tắt vì bản thân đau lòng cô đơn mà Tương Trọng Kính cũng không nhận ra, huống chi là đường vân hay hoa văn của một cốc đèn trong biển đèn bao la này.

Tương Trọng Kính nhìn sắc mặt của Cố Tòng Nhứ cũng biết đường vân này nhất định có vấn đề, hắn liền cúi đầu nghiên cứu đường vân.

Bởi vì tư thế cúi đầu của hắn nên làm mái tóc dài sau lưng xõa trước hai vai, thấp thoáng lộ ra dấu răng chưa biến mất sau gáy.

Cố Tòng Nhứ định thúc giục Tương Trọng Kính tiêu diệt mấy cái đèn này đi, trong lúc vô tình ánh mắt bắt gặp dấu răng kia, thụ đồng chợt co lại, một luồng lửa giận vô hình bùng cháy dữ dội bén lên đến não, gần như đốt sạch lí trí của y.

Ác long hóa thành người, tuy trên mặt tỏ ra tức giận nhưng giọng điệu lại uất ức chất vấn: “Là ai cắn gáy ngươi?”

Ta nuốt hắn!

Tương Trọng Kính: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi