SAU KHI SẮP CHẾT TA TRỞ THÀNH HẮC LIÊN HOA


Tạ Hằng nửa quỳ trên mặt đất, tay siết chặt kiếm, giữa những ngón tay đều nhớp nhớp máu.
Bởi vì lúc nãy chém giết quá mãnh liệt, giờ phút này bỗng dưng ngừng lại, hơi thở nàng bắt đầu hỗn loạn, giống như vừa uống phải rượu mạnh, tác dụng chậm bắt đầu nổi lên.
Trong cổ họng trào lên vị tanh ngọt.
Nàng vội vàng nuốt máu, nhìn chằm chằm hoa văn quen thuộc trên đôi ủng kia.
Tiếng nói của Tạ Sầm Chi vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Biết sai chưa?
Nàng sai chỗ nào?
Nàng chỉ muốn cứu người mà thôi.
Nếu có thể chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn cứu Giang Âm Ninh.
Mặc kệ bên trong là ai, chỉ cần người nọ là đệ tử của Tàng Vân Tông, nếu Tạ Hằng đúng lúc ở đó, chắc chắn sẽ cứu không chút do dự.
Nàng sai sao?
Không có sai.
Nhưng lúc rời đi nghị sự điện, hắn có lệnh cho nàng nhanh chóng quay về bế quan, đừng để lộ ma khí trước mặt người khác.

Nàng vừa quay đầu đã thả ra ma khí khắp người, thậm chí bị kiếm linh nhầm thành tà ma, khiến hắn phải chạy đến đây cứu, còn bày ra bộ dạng thảm hại như thế này trước mặt mọi người.
Nàng đúng là đã làm trái lệnh của hắn, mang đến phiền toái cho hắn.

Tạ Hằng buông tay, Kiếm Tư Tà trong lòng bàn tay biến mất, nàng trầm giọng nói: "Thật xin lỗi."
Tạ Sầm Chi cụp mắt nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, không nói lời nào.
Tạ Hằng gian nan chống tay, lảo đảo đứng dậy.

Nàng mím chặt đôi môi tái nhợt, cúi đầu nói: "Tình huống lúc đó khẩn cấp, ta chỉ muốn cứu người...!Nhưng ta là người trấn giữ phong ấn, không nên mang theo ma khí ra ngoài.

Ta sẽ lập tức trở về cấm địa bế quan, ma khí chưa tan sẽ không bước ra khỏi cấm địa nửa bước."
Tạ Hằng thản nhiên nhận sai, thậm chí ngay cả hình phạt cũng nói một cách rõ ràng.
Nàng ngày thường chưa bao giờ khiến người khác phải phiền lòng, ngay cả khi phạm lỗi, nàng cũng không muốn để người khác khó xử mà xử lý tốt mọi thứ.

Chờ mọi chuyện qua đi, nàng vẫn là Tạ Hằng an tĩnh, dịu ngoan như xưa.

Nàng luôn hiểu chuyện như vậy.
Tạ Sầm Chi thu hết bộ dạng chật vật của nàng vào đáy mắt, thấy nàng như thế, phẫn nộ vừa nãy cũng tiêu tan không sót lại chút nào, nhưng hắn cũng không muốn nhiều lời thêm nữa.
Một trò khôi hài.
Hắn lạnh giọng phất tay áo nói: "Cứ vậy mà làm."
Tạ Hằng xoay người, gian nan đi ra ngoài, muốn nhanh chóng rời đi.
"Từ từ? Đang êm đẹp tại sao lục sát tinh trận lại tự dưng khởi động?" Bất ngờ có người lên tiếng nói một câu, "Chỉ khi nào kiếm ở nơi này cảm nhận được uy hiếp, sát trận mới có thể mở ra.


Cho nên rốt cuộc là ai kích hoạt đại trận?"
Tạ Hằng nghe thấy lời này, bước chân chậm lại.
Chuyện này, nàng cũng không rõ lắm.
Nếu Giang Âm Ninh chỉ đơn thuần tới gần nơi này, xét tu vi của nàng ta, cũng không khiến mấy thanh kiếm đó kích động như vậy.
Giang Âm Ninh đang đứng ở một bên, nghe câu nói đó, cả người run rẩy, nhỏ giọng nói: "Đều do ta...!ta chỉ muốn đến nhìn xem nơi này có gì thay đổi không...!Ta cũng không ngờ mấy thanh kiếm đó sẽ bất ngờ công kích ta..."
Nàng oan ức khụt khịt một tiếng, đôi mắt lóng lánh ánh nước nhìn về phía Tạ Sầm Chi, "Sư huynh...!Ninh Nhi thật sự không biết tại sao lại như vậy..."
"Chắc chắn không phải Ninh Nhi."
Vương Càn trầm ngâm nói: "Ninh Nhi cũng chỉ là một tiểu nha đầu, tu vi bây giờ lại yếu như vậy, làm sao có bản lĩnh kích hoạt đại trận?"
"Huống hồ, cho dù là cường giả tiến vào Vạn Kiếm Đài cũng chưa chắc có thể khởi động lục sát tinh trận.

Nhất định có thứ gì đó đã uy hiếm linh kiếm, khiến chúng ra tay công kích."
Uy hiếp.
Ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía Tạ Hằng.
Chỉ có Tạ Hằng thực lực không yếu, toàn thân lại mang ma khí.

Nếu không phải Tạ Hằng, vậy còn có thể là ai?
Nếu đúng là Tạ Hằng đánh thức lục sát tinh trận...
"Tạ Hằng." Ân Hàm không kiềm được lửa giận, đột ngột xông lên chất vấn: "Có phải ngươi đánh thức kiếm trận, làm hại Ninh Nhi bất ngờ bị tập kích hay không? Cho nên ngươi mới chột dạ vào trong cứu người.

Nếu không phải ngươi toàn thân nhiễm ma khí, Ninh Nhi sao có thể gặp chuyện nguy hiểm như thế!"
Tạ Hằng dừng bước.
Nàng đã sớm dùng bùa trấn ma che giấu ma khí trên người một cách sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không bị linh kiếm phát hiện.

Lúc nàng đi vào kiếm trận, nếu không phải thể lực suy yếu, không thể duy trì được lực lượng của bùa trấn ma thì cũng sẽ không bị lộ ma khí trên người.
Sao có thể là nàng?! Tạ Hằng có chút chấn động, không thể tin nổi, bọn họ sao có thể nghi ngờ nàng?
Ân Hàm thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng chột dạ nên hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người về phía Tạ Sầm Chi, quỳ một gối xuống đất nói: "Nếu đúng là thế, Tạ Hằng không làm tròn bổn phận canh giữ phong ấn mà mang theo ma khí kích hoạt đại trận, suýt chút nữa hại chết đồng môn.

Sau đó còn lừa gạt quân thượng, tội chồng thêm tội! Cầu mong quân thượng lập tức xử phạt Tạ Hằng."
Ân Hàm vừa dứt lời, những người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Nếu là như thế, phạt cấm túc ở cấm địa cũng quá nhẹ rồi."
"Tạ Hằng trưởng lão lần này gây họa không nhỏ."
"Nàng có phải cố ý hay không? Vân Cẩm tiên tử cũng có thể coi là tình địch của nàng mà?
"......"
Tạ Hằng đưa lưng về phía mọi người, nghe không sót lời nào.

Đầu nàng có chút choáng váng, bàn tay trong tay áo siết chặt.
"Không có khả năng!"
Một luồng sáng trắng đột nhiên bay tới, sau lưng Tạ Hằng bất ngờ xuất hiện một thiếu niên, hắn duỗi tay che chở Tạ Hằng sau lưng, phẫn nộ nói: "Các ngươi câm mồm! Sao có thể là chủ nhân của ta được! Rõ ràng là chủ nhân của ta liều chết cứu Giang Âm Ninh, vậy mà các ngươi còn nghi ngờ nàng? Các ngươi còn có lương tâm hay không?"
Thiếu niên bất ngờ xuất hiện có gương mặt tuấn tú, hắn mặc một thân bạch y, ngay cả tóc và lông mi cũng là màu trắng, màu da cũng trắng như ngọc trác, đang phẫn nộ nhìn chằm chằm mọi người.

"Không phải Tạ Hằng thì còn có thể là ai?" Ân Hàm cười lạnh, không hề để bạch y thiếu niên vào mắt, "Chỉ là một con linh thú cũng dám làm càn ở đây!"
Thiếu niên giận không thể kiềm chế được mà gân cổ mắng: "Ta là linh thú thì làm sao? Linh thú còn tốt hơn cái thứ không phân rõ trắng đen phải trái như ngươi!"
Thiếu niên nói xong, mãnh liệt hít một hơi, quay đầu về phía Giang Âm Ninh nôn nóng nói: "Lúc đại trận kích hoạt, chủ nhân của ta cũng vừa mới đến, sao có thể hại ngươi được! Rõ ràng là chủ nhân của ta cứu ngươi! Ngươi nói một câu xem nào!"
Thiếu niên mắt đen tràn ngập lửa giận, bởi vì phẫn nộ cho nên gân xanh trên cổ cũng nổi lên, ngữ khí hung hăng đến mức Giang Âm Ninh phải lùi về sau một bước.
"Ta..."
"Ninh Nhi đừng sợ."
Giang Âm Ninh và Ân Hàm dường như đồng thời mở miệng.
Ân Hàm chậm rãi chắn trước mặt Giang Âm Ninh, dịu dàng trấn an tiểu cô nương đang kinh hoảng.

Sau đó hắn quay đầu, tay cầm bội kiếm, mắt mang theo sát ý nhìn chằm chằm thiếu niên, "Ninh Nhi tuyệt không có khả năng làm ra việc này, ngươi đừng có hù dọa nàng."
Nàng không có khả năng, còn Tạ Hằng thì có khả năng sao?
Tạ Hằng là dạng gì người, bọn họ mấy năm nay nhìn không rõ hay sao?!
Thiếu niên càng thêm phẫn nộ, gân xanh trên trán nhảy lên, còn đang muốn tiếp tục lý luận thì bất ngờ nghe Tạ Hằng nhàn nhạt kêu một tiếng từ phía sau: "Bạch Hi."
Thiếu niên dừng bước.
"Lui ra."
Tạ Hằng xoay người lại.
Ngón tay nàng vừa nhấc, thiếu niên trước mặt đã bị khế ước khống chế hoá thành một con cú tuyết.

Nó không cam lòng vỗ cánh, đậu trên một cành cây, gục đầu xuống, bộ dạng oan ức vô cùng.
Tạ Hằng nhìn bọn họ.
Nàng vừa rồi nghe nhiều như thế, từ hoài nghi đến phỏng đoán, sau đến nghị luận bôi nhọ, nàng cũng từ không tin nổi dần dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt nàng xẹt qua từng người, gằn từng chữ: "Không phải ta."
Vương Càn nói: "Nếu đã nói không phải ngươi, vậy thì lấy bằng chứng ra, bằng không làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi?"
Tạ Hằng đang dò xét trong tay áo bỗng dưng dừng lại.
Không có chứng cứ.
Bùa trấn ma kia dùng xong đã hoá thành tro tàn.
Tạ Hằng mím môi, còn đang chần chừ thì một giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm vang lên: "Nàng trước đó đúng là có dùng bùa trấn ma để áp chế ma khí, ma khí không có khả năng thoát ra ngoài."
Là Tạ Sầm Chi.

Nghe được giọng nói của hắn, trong lòng Tạ Hằng chấn động, nàng bỗng dưng nâng mắt nhìn về phía hắn.
Tạ Sầm Chi tay áo rộng đứng một bên, hai mắt đen nhánh thâm trầm cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt nàng và Tạ Sầm Chi trong phút chốc giao nhau một giây, một giây kia, nàng cố gắng tìm cái gì đó trong ánh mắt hắn, nhưng đến nàng cũng không biết chính mình đến tột cùng đang muốn tìm cái gì.
Muốn thấy sự tín nhiệm từ hắn, hay là dịu dàng an ủi, hay là cái gì khác?
Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, ít nhất hắn...
Chịu lên tiếng vì nàng.
Nàng rất vui vẻ.
Đáy mắt Tạ Hằng nổi lên một chút ánh sáng nhạt, giống như sao trời rơi vào biển đêm, chìm nghỉm trong làn nước thu nhộn nhạo.

Nàng nói: "Đúng vậy, ta trước đó có dùng bùa trấn ma."
Lăng Sơn Quân chính miệng nói, không có người nào dám hoài nghi thật giả.
Vương Càn lại hỏi: "Vậy ngươi có thể chứng minh hay không, không phải ngươi cố ý loại bỏ bùa trấn ma, ý đồ dùng ma khí kích hoạt đại trận?"
Tạ Hằng lắc đầu.
Vương Càn còn đang muốn nói gì đó, Tạ Hằng giống như cảm thấy buồn cười mà hỏi ngược lại: "Vậy ngươi lấy gì chứng minh là ta làm?"
Có người bất ngờ nói: "Ngoại trừ ngươi, chẳng lẽ còn có người khác có bản lĩnh như vậy?"
Tạ Hằng nhìn về phía người nọ, tiếp tục hỏi lại: "Hữu tôn sử lúc ấy cũng ở đó, ý của ngươi là thực lực của Ân Hàm kém ta sao?"
Người nọ nghẹn lời, Ân Hàm mặt cũng đen, "Tạ Hằng, ngươi nghi ngờ ta?"
Tạ Hằng nói: "Không phải ngươi nghi ngờ ta trước sao?"
Ân Hàm: "Ngươi!"
Tạ Hằng không hề sợ hãi mà bình tĩnh mà nhìn hắn.
Nàng liên tiếp hỏi lại ba lần, hỏi đến bọn họ á khẩu không trả lời được.
Cho tới bây giờ, Tạ Hằng vẫn chưa hiểu rõ, vì sao bọn họ lại nghi ngờ nàng.
Nhưng nàng nhìn thoáng qua Giang Âm Ninh đang được Ân Hàm che chở phía sau.
Nữ hài tử thẳng thắn hoạt bát, lại còn ngoan ngoãn vô hại như thế, đại khái ai cũng sẽ thích nàng ta.

Bọn họ đều theo bản năng che chở cho Giang sư tỷ, không hề nghi ngờ nàng ta chút nào.
Cho nên người bị hoài nghi, chỉ có thể là Tạ Hằng nàng.
Tạ Hằng trầm mặc trong chốc lát, lại đột nhiên chậm rãi giơ tay.
Lòng bàn tay nàng phóng ra một tia sáng trắng.
Mọi người bị động tác của nàng hấp dẫn nên nhìn sang, biết nàng sắp làm gì, tất cả đều kinh ngạc.
Đây...!Đây là huyết thề?!
Có không ít phương thức dùng để chứng minh trong sạch, nhưng trực tiếp, hữu hiệu và có uy lực nhất, đó chính là lập lời thề máu.
Nhưng cái giá phải trả cho lời thề máu quá đáng sợ.
Lời thề càng ngoan độc, càng dễ xuất hiện dị tượng*, đối với tu vi của bản thân cũng sinh ra phản phệ.

Người bình thường nếu muốn chứng minh trong sạch, thông thường sẽ dùng cách khác, còn có thể chừa đường lui cho mình.
Không giống như Tạ Hằng.
Trực tiếp lập lời thề tàn nhẫn nhất trong thiên địa...!Huyết thề!!
Dứt khoát quyết đoán, không chút do dự.
Nếu vi phạm lời thề, chắc chắn sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt, hôi phi yên diệt*.
Tạ Hằng điên rồi sao?

Chỉ bởi vì chuyện này mà muốn lập huyết thề sao?
Bốn phía đồng loạt ồ lên, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn nàng.
Ai cũng không cười nổi.
Biểu tình của mỗi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cú tuyết đang đậu trên cây cũng điên cuồng đập cánh, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, hận không thể lao xuống ngăn cản Tạ Hằng.
Ngay cả Tạ Sầm Chi cũng bất ngờ xoay người, nheo mắt nhìn chằm chằm nàng.
Sắc mặt Tạ Hằng tái nhợt, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Nàng không hề chần chừ, cố nén khó chịu trong cơ thể, gằn từng chữ: "So với việc bị kẻ khác bôi nhọ, lưng đeo tội danh, ta thà lập huyết thề, chứng minh bản thân trong sạch."
Tạ Hằng nhìn Ân Hàm đang khiếp sợ khẽ mỉm cười, nụ cười tái nhợt nhưng quật cường, "Hay là hữu tôn sử cũng cùng ta thề đi?"
Ân Hàm: "Ngươi...!"
Tạ Hằng không đáp lại hắn, chậm rãi nhắm mắt.
Nàng chỉ muốn...!chứng minh trong sạch cho bản thân.
Hôm nay, cho dù bọn họ không có chứng cứ chứng minh mọi việc là do nàng làm, Tạ Sầm Chi cũng không định tội nàng, thì sau này lời đồn đãi cũng sẽ như hình với bóng đi theo nàng cả đời.
Tạ Hằng nàng trước nay luôn quang minh lỗi lạc, làm chính là làm, không làm chính là không làm!
Nàng không muốn bị người khác hiểu lầm, càng không muốn bị Sầm Chi hiểu lầm.
"Ta Tạ Hằng, hôm nay thề với trời, ta chưa bao giờ có tâm tư hay bất cứ hành động nào hại người, mọi việc ta làm đều suy nghĩ vì Tàng Vân Tông, nếu vi phạm lời thề, ta sẽ ——"
Nàng còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị bắt lấy.
"Đủ rồi." Tạ Sầm Chi nắm cổ tay của nàng, trầm giọng nói: "A Hằng, đừng quậy nữa."
Pháp chú màu trắng xung quanh nàng bỗng dưng biến mất, lời thề bị cắt ngang, Tạ Hằng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhức cuồn cuộn, trước mắt tối sầm, cả người ngã về phía trước một bước.
Tạ Sầm Chi lập tức duỗi tay, cánh tay vòng qua hông ôm lấy nàng.
Tạ Hằng cứ như vậy trực tiếp ngã vào ngực hắn.
Lòng ngực của Sầm Chi.
Nàng cứng đờ, ý thức hỗn độn, nhưng một giây sau nàng giống như ý thức được điều gì đó, nghĩ đến ma khí khắp người mình mới lảo đảo cố gắng đứng vững.

Thời điểm nàng hoảng hốt ngẩng đầu, Tạ Sầm Chi đã thu tay.
Ướt nóng, dính nhớp.
Hắn bỗng dưng cúi đầu, chỉ thấy một mảng máu đỏ tươi.
Đồng tử Tạ Sầm Chi co rụt.
Tạ Hằng...!bị thương nặng như vậy sao?
Gió lạnh thổi qua mặt, Tạ Sầm Chi cuộn đầu ngón tay, bất ngờ nâng mắt nhìn về thiếu nữ dù suy yếu những vẫn vô cùng quật cường.

Hôm nay nàng mặc y phục đen tuyền mộc mạc, vì vậy máu trên người cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn chăm chú nhìn xem mới phát hiện toàn thân nàng đều là máu.
Nàng nhận sai, giải thích, phản bác, thề thốt.
Nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng nói một câu nàng đang bị thương.
————-
(*) Dị tượng: hiện tượng kì lạ
(*) Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi
21/10/2022.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi