SAU KHI SỐNG LẠI BỊ ÉP TƯƠNG TÁC TỐT


Khi Bạch Đường Sinh lại mở mắt ra khi đang ghé lên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh, áo sơ mi đơn bạc nhét trong lưng quần, trên người còn có mùi rượu.
Cậu bình tĩnh lại cũng mờ mịt một hồi lâu, trước đó cậu ở trên máy bay, sau đó máy bay gặp sự cố…
Di động trong túi vang lên "ting ting", là trợ lý nhỏ Hà Nhiên của cậu, “Thầy Bạch, anh đi đâu rồi? Bên này đã tan cuộc rồi, em đưa anh về.”
Bạch Đường Sinh không trả lời, cậu nhìn thời gian trên di động, là ngày 1 tháng 6 năm 2014.
Năm này, cậu hai mươi hai tuổi, không có danh phận của minh tinh hạng nhất, lại có nhiều phốt hơn cả minh tinh hạng nhất.
Cậu nhớ hôm nay là ngày sau ngày diễn viên kim bài Ô Bách Chu của công ty bọn họ giành được giải ảnh đế lần thứ ba.

Công ty nói hoa mỹ là giúp nghệ sĩ trong công ty giao lưu tình cảm, tổ chức một hội giao lưu.

Cậu cũng nhớ rõ, đúng vào hôm nay, có một nữ diễn viên muốn leo lên giường, tính kế hạ thuốc Ô Bách Chu, sau đó Ô Bách Chu cứng rắn ở lì trong phòng vệ sinh cả đêm, ngày hôm sau mới được Bạch Đường Sinh đến nhà vệ sinh phát hiện ra đưa đi bệnh viện.
Cũng vì chuyện này mà Bạch Đường Sinh vốn bị phốt đến mức sắp bị công ty đóng băng bỗng nhiên nhận được vai nam phụ của một bộ phim, sau đó lật mình.
Cho nên ấn tượng của cậu với chuyện ngày hôm nay khắc rất sâu.

Lần trước cậu nhìn thấy tin nhắn Hà Nhiên gửi đã về thẳng nhà, không gặp Bách Chu, lúc này đây…
Bạch Đường Sinh nghe tiếng đóng cửa nặng nề và tiếng thở dốc bên ngoài...!
Cậu khe khẽ thở dài, đi ra ngoài.
Cửa phòng vệ sinh đã bị Ô Bách Chu khóa trái, đột nhiên nhìn thấy một người từ đi ra từ buồng bên cạnh làm Ô Bách Chu có chút kinh ngạc.

Đôi mắt hắn đã giăng kín tơ máu, thứ nhô lên dưới lớp quần áo tỏ rõ trạng thái giờ phút này của hắn.
Bây giờ Ô Bách Chu nhìn thấy người là muốn nhào lên, đặc biệt là người trước mặt hắn này cổ áo còn rộng mở, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Hắn vô thức liếm môi, cố sức áp xuống hai luồng xúc động trong lòng lẫn cơ thể, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi, bây giờ trạng thái tôi không tốt lắm, cậu* ra ngoài trước đi.”
(*)Ở đây Ô Bách Chu bị dính thuốc không phân biệt được Bạch Đường Sinh là nam hay nữ, ở đây chỉ dùng chữ 你(ngươi) để gọi Bạch Đường Sinh thôi, chỗ này hơi khó xử lí trong tiếng việt nên t để chữ cậu luôn.
Bạch Đường Sinh không nhúc nhích, lần đầu tiên cậu đánh giá bản thân Ô Bách Chu gần như vậy.

Trang phục Ô Bách Chu cũng tương tự như cậu, đều là một chiếc áo sơmi đóng trong lưng quần thắt chặt, một cặp chân dài thẳng tắp.


Lúc này một cánh tay thon dài đặt trên trán, một cánh tay khác duỗi ra chống trên bồn rửa tay.

“Số của trợ lý anh là bao nhiêu?” Bạch Đường Sinh hỏi: “Tôi kêu anh ta đó đến đón anh.”
Trên trán Ô Bách Chu trượt xuống vài giọt mồ hôi, lộ ra vẻ chán ghét, “Chính là cậu ta hạ thuốc tôi.”
Bạch Đường Sinh: “…”
Khó trách, lần trước niết chuyện này, cậu còn cảm thấy lạ.

Ô Bách Chu xoay nhiều năm trong giới như vậy, cho dù hắn tự cho mình thanh cao, không muốn dính nước bùn… Nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, sao đột nhiên lại trúng chiêu?
Thì ra là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng.
Hơn sau sự việc này, Ô Bách Chu liền chấm dứt hợp đồng với công ty, tự mở phòng làm việc, không biết có liên quan tới chuyện này hay không.

“Vậy nếu anh tin được tôi… Tôi đưa anh về?” Bạch Đường Sinh bỗng nhiên đi vào, “Xe tôi ở ngay bên dưới.”
“Không được.”
Ô Bách Chu theo bản năng lùi lại một bước, hắn không tin được bản thân…
Bạch Đường Sinh tới gần khiến cho cảm giác khác thường của hắn càng thêm mạnh mẽ, quanh hơi thở gần như đều là mùi rượu trên người người này, còn có một mùi hương nhàn nhạt như có như không.

Một bên hắn khống chế hô hấp thô nặng của bản thân, một bên kéo cổ áo mình ra, “Hội giao lưu hôm nay rất nhiều truyền thông biết đến, bây giờ bên ngoài không biết có bao nhiêu paparazzi chờ sẵn…”
Được thôi, Bạch Đường Sinh nhướng mày, người này đã thành như vậy rồi, đầu óc loạn mà vẫn nghĩ rất nhanh, “Vậy anh làm sao bây giờ, khoá mình ở phòng vệ sinh nghẹn cả đêm?”
Ô Bách Chu thở hổn hển: “… Cậu đi ra ngoài.”
Đừng nói, hắn thật đúng là định như vậy.
Bạch Đường Sinh rũ mắt, suy xét xử lý chuyện này như thế nào.

Cậu không biết vì sao bản thân lại trở về sáu năm trước, nhưng cậu cũng không thấy vui mừng bao nhiêu.
Nhưng nếu để cậu gặp phải Ô Bách Chu, cậu không thể nào cứ mặc kệ hắn.

Dù người đàn ônh thở hổn hển trước mặt này chẳng hề hay biết, song hắn lại thật sự có ân với mình.

Đánh ngất đưa đi bệnh viện?
Bạch Đường Sinh một bên gửi tin nhắn đáp Hà Nhiên để cậu ta đi trước, một bên so sánh cánh tay hai người.

Cảm thấy có lẽ mình đánh không lại đối phương, dù gì Ô Bách Chu cũng có tiếng cuồng rèn luyện trong giới.
Mà bản thân lại là người một lòng một dạ lao vào đóng phim, một diễn viên nhỏ nhoi khi rảnh rỗi thì đi xã giao kéo quan hệ, có thể qua ba hiệp dưới đòn của hắn hay không còn chưa biết.

Hơn nữa cũng như Ô Bách Chu nói, bây giờ bên ngoài công ty không biết chực chờ bao nhiêu paparazzi.

Bạch Đường Sinh không chắc chắn dưới tình huống không tổn hại danh dự Ô ảnh đế mà đưa người tới bệnh viện an toàn.
Nếu không đầu đề ngày mai chắc là sẽ thành: “Tam quan* ảnh đế lén gặp minh tinh nhỏ tuyến mười tám, hai người lái xe bỏ trốn”…
(*) Là đạt được 3 lần giải ảnh đế ấy, giống bên cbiz hay gọi là tam kim ảnh hậu, khác là chữ kim do có tên 3 giải rõ ràng thôi, kim kê, kim tượng, kim mã.
Rất nhanh, Ô Bách Chu chính mình cho cậu biết, một hiệp cũng chẳng qua nổi…
Bạch Đường Sinh đắm chìm trong suy nghĩ không phát hiện Ô Bách Chu cách cậu ngày càng gần, ánh mắt cũng dần mất đi lý trí.
Ô Bách Chu muốn khống chế bản thân, nhưng người trước mắt như có ma lực, dẫn dắt hắn đi tới.

Bản năng dã thú làm bây giờ chỉ muốn phát tiết.

Bây giờ hắn thậm chí không có cách nào suy nghĩ cái vị trước mặt này thật ra là một người đàn ông.
Hắn thô bạo đẩy người lên tường, một tay đè tay đối phương trên đỉnh đầu, gần như là cắn xé mà hôn lên, một cái tay khác bạo lực mà kéo áo sơ mi và quần người ra.
Bạch Đường Sinh nhất thời ngây ngẩn cả người, cậu vẫn chưa từng trải qua tình huống này, vừa rồi cũng không ngờ tới còn có cách giải quyết thế này.
Người đàn ông chống lên bụng nhỏ cậu, vẻ mặt nôn nóng, dường như là không tìm thấy chỗ vào.

Bạch Đường Sinh gần như bị Ô Bách Chu mất lý trí lột sạch, cậu ở trong giới này hai năm, bản thân từng gặp nam nam ở bên nhau, đại khái làm thế nào cậu cũng có chút hiểu biết...
Nhưng dù vậy, cậu cũng là trai thẳng, hẳn là thế…
Còn Ô Bách Chu, từ phản ứng của hắn nhìn ra, thật là thẳng đến không thể thẳng hơn.

Cậu bị Ô Bách Chu cọ đến khó chịu, đối phương còn không ngừng gặm cắn lên cần cổ cậu.

Bạch Đường Sinh dung túng mà giương cổ lên, mắt nhìn bình hoa trên bồn rửa tay.

Không biết giờ phút này tránh khỏi cái tay siết chặt lấy cậu của Ô Bách Chu, sau đó lấy bình hoa đánh ngất người này khả năng lớn bao nhiêu.
Nhưng giây tiếp theo cậu lập tức từ bỏ ý định này, lựa để đánh ngất mà không đả thương người cậu không thể kiểm soát được.
Ô Bách Chu hồi lâu không được phát tiết, táo bạo mà cắn lên cổ Bạch Đường Sinh, lực ôm người ngày càng chặt, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Làm người duy nhất còn có lý trí ở đây… Bạch Đường Sinh trấn an hôn xuống môi Ô Bách Chu: “Trước tiên anh buông ra đã, như vậy không được.”
Ô Bách Chu hoàn toàn không nghe lọt lời cậu, cố chấp mà giữ lấy eo cậu, nhưng tay cậu tốt xấu gì cũng đã được tự do.
Cậu dùng hết sức lực toàn thân tránh khỏi Ô Bách Chu, chủ động đưa lưng về phía người đàn ông, cố sức mà dẫn đường hắn giờ phút này nên làm như thế nào.
Cậu không biết tay của đã mình chống lên bồn rửa tay bao lâu, chỉ biết vẻ mặt mình trong gương từ đau đớn biến thành chết lặng.
Bạch Đường Sinh hiếm khi chửi thề: "Đm!"
Thế chó này người chịu được à?
Nhưng Ô Bách Chu vẫn không ngừng va chạm, hơ thở nóng rực phả bên tai cậu.
Cánh tay Bạch Đường Sinh cũng run rẩy theo thân thể, tựa như một chiếc thuyền đơn độc trên biển rộng, dập dềnh lên xuống theo theo sóng biển, không thể tự chủ.
- -
Hai giờ sau, Bạch Đường Sinh đứng trên nóc tòa nhà hứng gió cảm thấy nơi nào đó đau đớn xé rách, bình tĩnh mà nhìn ra phía xa.
Đây là một thành thị mỹ lệ, có cảnh đêm khiến người ta say mê, ánh trăng không tròn bằng ngày máy bay cậu gặp sự cố.
Ánh trăng nhàn nhạt hoàn toàn bị ánh đèn thành thị trên mặt đất át đi, dòng xe như nước chảy xuyên qua thành phố, giống như con bọ cánh cứng bị nhốt trong chai.

Gió trên tầng cao nhất làm Bạch Đường Sinh hơi rùng mình, cậu nhìn chằm chằm dòng xe cộ tấp nập dưới tòa nhà, cảm nhận gió lạnh rít lên...
Đó dường như có nghĩa là tự do.
Chuyện xảy ra trong vài giờ này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bạch Đường Sinh, giúp Ô Bách Chu giải dược tính cậu cũng không hối hận, tuy rằng cả quá trình không dễ chịu gì.
Nhưng cậu vẫn không rõ cái việc sống lại vô lý như thế sao lại xảy ra trên người cậu?
Cậu trở về làm cái gì? Sống lại quá khứ lần nữa?
Hai mươi hai tuổi cậu dựa vào sức lực bản thân trả hơn phân nửa khoản nợ ba tự sát để lại, dựa theo quỹ đạo ban đầu, cậu dựa và bộ phim tài nguyên Ô Bách Chu cố tình cho cậu kia thành công mà lọt vào tuyến hai.

Sau đó mới dần được công ty chủ quản o bế, mà Ô Bách Chu không bao lâu sau kết thúc hợp đồng với công ty tự mình mở phòng làm việc.

Hai người không còn gì liên quan, thế cho nên cơ hội để cậu giáp mặt nói tiếng cảm ơn cũng không có.


Nhưng lúc này đây hoàn toàn không giống.

Cậu là một người “bụng dạ khó lường”, cậu cố ý ở lại phòng vệ sinh, sau đó không chịu rời đi, cuối cùng còn hướng dẫn Ô Bách Chu xảy ra quan hệ theo nghĩa đen.
Nếu Ô Bách Chu nghĩ nhiều hơn một chút, hắn hoàn toàn có thể lý giải Bạch Đường Sinh cũng là người muốn bò lên giường hắn, lại còn là đàn ông.

Sau khi chuyện vừa nãy kết thúc cậu giúp Ô Bách Chú gọi điện cho người đại diện Tề Kỳ, bảo người nọ tới đón người.

Bản thân sửa sang đôi chút rồi rời khỏi nhà vệ sinh, chẳng nói lời nào với Ô Bách Chu.
“Đừng… Chú ơi, cháu xin chú! Chú tha cho cháu được không?"
Bạch Đường Sinh quay đầu lại nhìn, là người như nhân viên bảo vệ túm chặt lấy một bé gái bảy tám tuổi, dao kề bên cổ cô bé.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cậu, thần kinh người bảo vệ nháy mắt căng chặt, “Cậu đứng yên đó không nhúc nhích, đừng tới đây!”
Bạch Đường Sinh: “…” Cậu chỉ vừa mới xoay đầu.
Mặt tên bảo vệ này có chút quen mắt, cậu cẩn thận nhớ lại, tên bảo vệ này hình như họ Lý…
Bảo vệ kéo bé gái đi vào vách ngăn sâu trong sân thượng.

Bạch Đường Sinh biết nơi đó, có một căn phòng nhỏ cũ nát, ngày thường bên trong chất đống ít thứ linh tinh.
Cửa cầu thang lại có một người phụ nữ vọt vào, giọng cô run rẩy nói: “Anh bình tĩnh một chút, coi như tôi xin anh, anh bình tĩnh một chút, nó vẫn là con nít, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh!"
Bạch Đường Sinh đỡ lấy cái eo chua xót, tầm mắt nhìn qua người phụ nữ hoảng loạn, thì ra là người đại diện Tề Kỳ của Ô Bách Chu.

Khó trách cậu vừa mới nhìn bé gái kia đã thấy có chút quen mắt.
Đằng sau sau Tề Kỳ không có bóng dáng của Ô Bách Chu, trong tay cô còn cầm một cái túi, không biết đựng thứ gì.

Giọng người bảo vệ truyền đến từ bên căn phòng tối nhỏ: “Tôi muốn một trăm vạn tiền mặt, cho tôi một trăm vạn tôi sẽ tha cho con gái cô.”
Túi trên tay Tề Kỳ rơi xuống đất, cô đi đâu tìm một trăm vạn đây?
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha không ngờ tới đúng không?
Lần đầu tiên là WC play!
Editor: Đâylàclone.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi