SAU KHI SỐNG LẠI BỊ ÉP TƯƠNG TÁC TỐT


Sau khi nước mắt đè ở đáy lòng tuôn ra hết, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Bạch Đường Sinh cuối cùng cũng đã thả lỏng, giờ đây cậu mới bắt đầu thấy mệt mỏi.
Ưu điểm của phòng bệnh đơn là giường khá rộng, muốn nằm hai người cũng không quá khó.
“Lên đây.”
Bạch Đường Sinh thoáng chần chờ, lắc đầu: “Thôi, đụng phải miệng vết thương của anh thì không tốt.”
Ô Bách Chu không khuyên nhiều, trực tiếp dùng hành động thực tế, kéo người vào trong lồng ngực.

Vị động tác lớn mà đúng thật đụng phải miệng vết thương, nhưng vì không muốn để Bạch Đường Sinh nhận ra, hắn cũng chịu chút cảm giác đau đớn nhỏ này.
“Ngủ đi.” Ô Bách Chu nhẹ nhàng hôn một cái lên mái tóc cậu: "Tôi ở đây."
Bạch Đường Sinh nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ mất, được giấc ngủ an ổn đầu tiên tính từ khi Ô Bách Chu xảy ra chuyện.
Như là sợ Ô Bách Chu đi mất, dù người đã chìm vào giấc ngủ, song Bạch Đường Sinh vẫn như cũ nắm chặt lấy vạt áo ở ngực Ô Bách Chu, mang theo chút bất an.
Sau khi nhận được tin tức Ô Bách Chu tỉnh, rất nhiều người lục tục đến thăm, Ô Hiếu Toàn và Chúc Hoán ở chưa được vài phút đã đi.
Khi bọn Yến Chập đến Bạch Đường Sinh vẫn còn ngủ, Ô Bách Chu một tay ôm lấy vai cậu, một tay khác dựng ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo mọi người nhỏ tiếng chút.
“Ngủ rồi?” Tề Kỳ thở dài: “Đúng là phải ngủ một chút, từ sau ngày hôm đó, cậu ấy chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng."
Đoàn phim của Yến Chập cũng đình công vài ngày, dù gì cũng không có diễn viên chính, sau khi Ô Bách Chu xảy ra chuyện mọi người cũng đều có chút mất hồn mất vía, Yến Chập dứt khoát cho mọi người nghỉ.
Hôn mê hơn mấy ngày, Ô Bách Chu nhẹ giọng dò hỏi chút tình hình hiện tại, Tề Kỳ nói với hắn chuyện bộ phim khoa học viễn tưởng diễn kia dời bấm máy lại nửa năm, Ô Bách Chu không bận tâm lắm gật gật đầu.
Yến Chập cũng nói: “Cậu cũng tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh đi, cảnh cuối cùng của cậu tôi đã tìm thế thân làm rồi."
Bọn họ vừa đi, Tần Triều và Hứa Diệp cũng đến, vừa lúc đụng phải Diệp Thâm đến một mình.

Ba người cũng coi như là quen biết, giao tình không sâu, chỉ cười chào hỏi.
Hứa Diệp đi vào đã kêu to: “Cậu tỉnh rồi đấy à! Hôm qua khi tôi gọi video với Đường Sinh, nhìn cậu ấy xanh xao tôi còn tưởng người xảy ra chuyện là cậu ấy cơ."
Như là nghe thấy động tĩnh, cơ thể trong lòng nhúc nhích.

Tay Ô Bách Chu đặt lên tai Bạch Đường Sinh, hơi cau mày với Hứa Diệp: “Em ấy mới vừa ngủ không bao lâu, anh nhỏ giọng chút."
“Giường này lớn có bấy nhiêu, hai người cũng không ngại chen."
Tần Triều vỗ sau đầu Hứa Diệp: “Chen cái gì, bảo Đường Sinh đi về ngủ em xem cậu ấy có chịu hay không."
“Cũng đúng.”
Bạch Đường Sinh nằm nghiêng ngủ, mặt đối diện với Ô Bách Chu, Hứa Diệp không nhìn được khí sắc của cậu, nhưng cũng có chút cảm thán.


Nếu đổi lại là anh ta, chỉ sợ cũng sẽ giống như Bạch Đường Sinh vậy, hàng đêm thức trắng.
“Tình trạng thế nào rồi?” Diệp Thâm ngồi xuống: “Không nghiêm trọng đúng chứ?”
“Không nghiêm trọng.” Ô Bách Chu cúi đầu nhìn mắt Bạch Đường Sinh: “Bác sĩ nói còn khá may mắn, não chấn động nhỏ, khi cây cọc gỗ kia đâm qua cũng tránh đi nội tạng quan trọng, không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng là khỏe."
“Vậy là tốt rồi.”
“Gần đây anh thế nào?”
Ô Bách Chu hỏi như vậy cũng là vì đã gần đến ngày giỗ Vưu Trinh.
“Vẫn vậy thôi.” Diệp Thâm cười nhạt nhẽo: “A Trinh đi rồi, bên cạnh tôi đến một người để trải lòng vậy mà cũng chẳng có.

Người nhà cũng là lợi dụng tranh đấu, có thể làm loạn đến chỗ toii cũng khó*."
(*)Chỗ này tác giả ghi t cũng không rõ lắm.
Tần Triều và Hứa Diệp cũng có nghe qua sơ lược chuyện của Vưu Trinh, không hẹn mà cùng thở dài.

Hai người không thể hiểu được suy nghĩ dễ dàng từ bỏ mạng sống lúc đó của Vưu Trinh, nhưng người chết đã đi xa, nói nhiều không tốt.
Hứa Diệp lại có vài phần tò mò: “Anh đối với Vưu Trinh…”
Còn chưa hỏi xong, đã bị Tần Triều đánh một cái, Hứa Diệp cũng không lo hỏi nữa, trừng mắt với Tần Triều.
Diệp Thâm nhìn hai người mắt qua mày lại vậy mà có chút buồn cười: "Tôi không biết."
Y thản nhiên nói: “Đối với tôi mà nói, cậu ấy là một người vô cùng quan trọng, cũng có thể nói là người quan trọng nhất.

Những ngày tháng cậu ấy đi này, tôi rất nhớ cậu ấy."
Tình cảm vốn dĩ là một thứ phức tạp, nó có nhiều loại, tình thân, tình yêu, tình bạn…
Diệp Thâm không biết bản thân mình đối với Vưu Trinh là loại nào.

Lúc trước khi còn Vưu Trinh, y cũng không keo kiệt với những gì mình bỏ ra, mà bây giờ Vưu Trinh không còn, những tình cảm to lớn phức tạp lúc trước chồng chéo lên nhau, y không thể phân rõ, bản thân cuối cùng là có yêu cậu ấy hay không.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là, đối với Y, trong quá khứ, Vưu Trinh là một người cực kỳ quan trọng.

Trong hiện tại hay tương lai, là một cái tên khắc tròng lòng, một bóng hình đã tạc vào trong tiềm thức.
Có lẽ là không khí giữa hai đôi tình nhân bây giờ quá tốt đẹp, Diệp Thâm không khỏi có chút bất định.


Nếu lúc trước cuối cùng Vưu Trinh thổ lộ với y, muốn ở bên y, thật ra bản thân chưa chắc sẽ cự tuyệt.
Không thể nói rõ, y cũng muốn thử một lần, giác ôm lấy Vưu Trinh.
“Ô Bách Chu…”
Bạch Đường Sinh ở trong lồng ngực Ô Bách Chu khẽ hừ một tiếng, mấy người còn tưởng rằng là tiếng quá lớn đánh thức cậu.

Ô Bách Chu cúi đầu nhìn phát hiện người vẫn chưa tỉnh, chỉ là không trong biết mơ thấy cái gì, mày nhíu lại, trong miệng vô thức mà nỉ non tên của hắn.
“Tôi đây.” Ô Bách Chu nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cậu: “Tôi ở đây.”
Nhiệt độ ở phần lưng nằm ngoài dự kiến của Ô Bách Chu.

Hắn rất quen thuộc nhiệt độ cơ thể Bạch Đường Sinh, dù là xuân hạ thu đông, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn thiên lạnh, nhưng bây giờ nhiệt độ trên lưng truyền vào tay hiển nhiên đã vượt quá mức trung bình.
“Giúp tôi gọi bác sĩ.” Ô Bách Chu đứng dậy đặt Bạch Đường Sinh nằm thẳng, "Em ấy sốt rồi."
Ô Bách Chu khỏe lên, Bạch Đường Sinh lại ngã bệnh, nhưng cũng không bất ngờ.

Nhiệt độ cơ thể đo được là 39 độ, đã là sốt cao.

Ô Bách Chu nhường giường bệnh lại cho cậu nằm, bản thân thì nhờ y tá đặt một chiếc giường nhỏ cạnh giường bệnh để nằm.
Sốt cả một ngày, khi Bạch Đường Sinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, loáng thoàn nghe thấy tiếng Ô Bách Chu đang nói chuyện.
Tề Kỳ quay di động với Ô Bách Chu, Ô Bách Chu nhẹ giọng nói: “Vẫn còn may, không có chuyện gì lớn, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe thôi.”
“Sóng dữ sẽ đúng hạn chiếu, cảnh diễn của tôi đã quay xong cả rồi."
“Có lẽ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trước cuối năm hẳn là sẽ không còn phim nữa, lần này thầy Bạch bị dọa rồi, tôi phải ở cạnh em ấy nhiều một chút."
“Chương trình giải trí thì xem ý thầy Bạch, nếu em ấy muốn quay thì tôi quay cùng em ấy."
“Ừm… Cảm ơn mọi người quan tâm…”
“Vì sao lại nhỏ tiếng như vậy?” Ô Bách Chu vẻ mặt vẫn luôn nhàn nhạt đột nhiên khẽ cười: “Thầy Bạch đang ngủ, mấy ngày nay em ấy không ngủ ngon, còn phát sốt nữa."
Ô Bách Chu đang phát sóng trực tiếp, cũng là Tề Kỳ yêu cầu cho fan một lời giải thích.

Theo yêu cầu của fan, bọn họ muốn xem thử Bạch Đường Sin.


Tề Kỳ lia camera sang chỗ Bạch Đường Sinh, vừa đúng lúc thấy cảnh Bạch Đường Sinh mơ màng xoa mắt.
Ô Bách Chu dịu giọng nói: “Tỉnh rồi?”
“Ưm…” Đầu óc Bạch Đường Sinh còn có chút mơ hồ, không rõ đang có chuyện gì, trong mắt chỉ còn lại Ô Bách Chu đang mỉm cười với mình.
Cậu liếm bờ môi có chút khô khốc, vươn cánh tay: “Ôm một xíu.”
Khóe môi Ô Bách Chu cong lên, ôm cả người cậu vào trong lòng, không hề nhắc nhở cậu bây giờ đang phát sóng trực tiếp.
[ Mất cảnh giác bị thồn một mồm cơm chó.

]
[ Tôi mới vừa vào, tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy! Đây không phải là phòng livestream thầy Ô báo bình an sao, sao lại bắt đầu khoe tình cảm rồi? ]
[ Lầu trước để tôi cập nhật cho chị, ban đầu đúng thật là thầy Ô đang báo bình an, Bạch Bạch phát sốt ngủ mất, mới vừa tỉnh dậy.

Sau đó chắc là đang không biết chuyện gì xảy ra mà chỉ thấy thầy Ô, sau đó đòi ôm.

]
[ Má ơi tôi chết rồi, Bạch Bạch thật đúng là vừa A vừa mềm mà, giọng cậu ấy nói “Ôm một xíu" soft quá đi! ]
[ Động tác dụi mắt liếm môi của Bạch Bạch giết tui a a a!! Tui đã ghi hình lại rồi, tui có thể xem lại một ngàn lần! ]
Bây giờ Bạch Đường Sinh mới muộn màng phát hiện ra Tề Kỳ, cả điện thoại trong tay cô.
“Chị Kỳ đến đây từ lúc nào vậy?” Bạch Đường Sinh định thần lại nhìn thấy: “Anh đang phát sóng trực tiếp?”
Vẻ mặt Tề Kỳ vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi?"
“…”
[ Ha ha ha người đại diện là người tàn hình.

]
[ Trong mắt Bạch Bạch chỉ thấy có thầy Ô thôi, người đại diện gì đó phát sóng trực tiếp gì đó đều là gió thoảng mây bay.

]
[ Tai Bạch Bạch đỏ, má ơi anh trai này là đang xấu hổ sao, đốn tim đốn tim! ]
[ Thầy Ô còn đi nắn vành tay Bạch Bạch, má ơi hai người này đỉnh cao! ]
[ Rõ ràng ban đầu tôi chỉ là muốn đến nhìn xem thầy Ô có mạnh khỏe hay không, kết quả đột nhiên bắt đầu đầy cơm chó.

]

Vành tai Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu xoa nắn mà có chút ngứa, sau khi phát hiện đang phát sóng trực tiếp cậu liền muốn né tránh, nhưng cố tình một tay khác của Ô Bách Chu còn ôm cậu.

Lo lắng miệng vết thương của Ô Bách Chu nên cậu cũng không dám lộn xộn, đành phải để mặc động tác của Ô Bách Chu.
[ Dáng vẻ chẳng dám động đậy của Bạch Bạch quả thật làm tui cười chết.

]
[ Tôi phát hiện một mặt lươn lẹo của thầy Ô, anh ấy đây là cố ý ỷ mình có thương thế mà muốn làm gì thì làm đó.

]
[ Thầy Ô, bình thường thầy Bạch không cho thầy xoa vành tai sao? ]
[ Thầy Ô, bình thường thầy Bạch không cho thầy xoa vành tai sao? ]
[ Thầy Ô, bình thường thầy Bạch không cho thầy xoa vành tai sao? ]

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Ô Bách Chu hiếm khi mà lộ ra nụ cười với camera, “Sao có thể, ngày thường tất nhiên là muốn xoa thế nào thì xoa thế ấy thôi."
Hắn đối diện với ánh mắt của Bạch Đường Sinh trong lòng, "Thầy Bạch nói có đúng hay không?"
“Đúng vậy.”
Bạch Đường Sinh không phải người sẽ khoa trương khoe tình cảm với fan, nhưng Ô Bách Chu mới vừa tỉnh, Bạch Đường Sinh vui vẻ chuyện gì cũng nghe theo hắn.
Ô Bách Chu lại tương tác với fan trong chốc lát, Bạch Đường Sinh đã vô cùng thản nhiên, thoải mái vô tư nằm trong lòng Ô Bách Chu, dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm*.
(*)Ở đây dùng 任君采劼, nhậm quân thải cật, tra nát baidu rùi vẫn không hiểu lắm huhu.
Tay Ô Bách Chu vẫn còn đặt trên vành tai cậu, chút có chút không mà xoa nắn.
Đoạn sau Ô Bách Chu không nói gì nữa, cơ bản đều là Bạch Đường Sinh trả lời một ít câu hỏi của fan, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng mà nhìn chăm chú vào Bạch Đường Sinh.
“Hoa hướng dương? Ừm… Vốn là muốn mua hoa hồng, nhưng hoa hồng đã bán hết rồi.”
“Ừ… Quay xong Sóng dữ có dự định ra ngoài thư giãn đầu óc với thầy Ô."
Ô Bách Chu nghe vậy mà thoáng sửng sốt, không nói gì.

Tề Kỳ cười ném cho hắn một ánh mắt, Ô Bách Chu nhận ra, có lẽ Tề Kỳ đã nói với Bạch Đường Sinh dự định ra nước ngoài kết hôn.
“Chương trình giải trí… Xem tình hình đi, có thời gian sẽ quay."
Có fan hỏi khi Bạch Đường Sinh nhìn thấy thầy Ô xảy ra chuyện có cảm giác gì.

Nụ cười Bạch Đường Sinh nhạt đi, rũ mắt thấp giọng nói: “Cảm giác như cả hô hấp và nhịp tim đều ngừng lại."
Phải hình dung như thế nào, có lẽ là mọi suy nghĩ đều biến mất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi