SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Khương Ấu An múc nước trong lu ở gần đó, không nhanh không chậm rửa tay, bộ dạng điềm tĩnh khác hẳn một trời một vực với vẻ hung dữ vừa rồi.

La thị và Khương Tuyết Dao còn ngây người, chưa hoàn hồn lại. Đến khi Khương Ấu An lau khô tay thì Khương Tuyết Dao cười phụt ra tiếng. Lúc này người ngẩn ra là Khương Ấu An.

La thị hồi thần, tới bên cạnh nói: “Ai da, bà tổ của thẩm ơi, vừa rồi con dọa chết thẩm rồi.”

“Đúng vậy, em An nổi tính tình lên, có thể nói rất giống với nhà Vương thẩm, hung dữ lại có dáng vẻ gà mẹ che chở con.” Khương Tuyết Dao che miệng cười tủm tỉm.

Khương Ấu An xấu hổ, sờ sờ cái mũi, “Đối phó với con nhỏ hay giả vờ đó thì không cần khách khí... chị Dao, chị đã lâu không cười.”

Khương Tuyết Dao muốn nói nhưng cũng chưa nói gì, chỉ tiến lên giữ chặt tay nhỏ em An, nhẹ nhàng vỗ về, “Chúng ta không đi cầu cạnh nhà họ Khương kia! Thần y đó, chính chúng ta sẽ đi mời về.” La thị tiến lên nói.

Khương Tuyết Dao thu liễm ý cười lại, hơi rũ mắt, lắc đầu nói, “Mẹ, hay vẫn thôi đi... kỳ thật... con cũng quen rồi.”

La thị mím môi, dường như mủi lòng. Khương Ấu An trong lòng hiểu rõ, chị ấy ngoài miệng nói vậy e là sợ hãi vị thần y dù mời được nhưng chưa hẳn chữa trị được mặt chị ấy.

Không bằng ngay từ đầu liền không ôm hy vọng. Huống hồ nhiều người đổ xô đi tìm thần y, đối phương cũng không nhất định ra sức.

“Chị Dao, không thử thì sao biết không trị được? Dù có chuyện xảy ra hoặc có thể không, chị chỉ cần tin tưởng càng ngày càng tốt.”

Khương Tuyết Dao nhìn trực diện em An, “Càng ngày càng tốt sao?”

Khương Ấu An trịnh trọng nói: “Nhất định.”

Đã nhiều buổi tối, Khương Ấu An vắt óc hồi tưởng các tình tiết trong tiểu thuyết, cuối cùng không lãng phí mấy cọng tóc rụng muốn trọc cái đầu cô. Vị thần y họ Bạch lần đầu tiên xuất hiện trong sách, có một nơi gọi là Hắc cái gì lĩnh, tác giả còn miêu tả nơi đó có một thác lớn ở gần đó. Khương Ấu An nghĩ khoảng cách gần với kinh thành hẳn chỉ có Hắc Thủy Lĩnh mà thôi.

Địa thế Hắc Thủy Lĩnh dốc, trên núi có nhiều rắn độc, thợ săn bình thường ít ghé nơi này để săn thú, ngược lại nơi này có rất nhiều thảo dược.

Khương Ấu An cho rằng chính mình ngồi xổm canh chừng ở Hắc Thủy Lĩnh, có lẽ có thể đợi được thần y rớt tay tới mình. Cô nghĩ nên tìm hai gã thị vệ đi theo bảo kê trên đường tới đó và quá trình đợi sung rụng nữa.

Vừa nghĩ là lập tức đi tìm đại boss ngay, có vẻ người ta mới tắm gội xong, đầu tóc đen vẫn còn hơi ẩm ướt. Tắm rửa xong, làn da trắng như ngọc, tóc đen môi đỏ, sắc đẹp mang đến lực sát thương cấp SSR.

“Có chuyện?”

Khương Ấu An từ bỏ đặc tính mê trai đẹp của mình, nhưng không có nói ngay vấn đề chính mà đi tìm một vòng, mới nhìn thấy khăn bông, cô cất bước đi đến phía sau hắn, vén lên tóc dài như tơ lụa thượng hạng kia, dùng khăn thấm khô nó, động tác nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, trong giọng có chút hờn dỗi, “Buổi sáng đầu thu trời vẫn còn lạnh, người không biết cho Từ thị vệ giúp lau khô tóc sao.”

“Không cần.” Hắn đáp.

“Cần chứ! Đàn ông các chàng đều một bộ dạng này, ngày xưa thiếp còn ở nhà họ Khương, Tam ca thiếp có thể để tóc ướt mà lăn ra giường ngủ, sáng dậy thì đau đầu không thôi...”

Không tự giác nhắc lại chuyện xưa, cô đột nhiên im bặt.

Trong lòng tĩnh lặng mấy giây, vẫn là đại boss lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Phiền toái.”

“Hừ, ăn cơm có phiền toái không?”

Mặc Phù Bạch: “... Làm càn.”



Tuy lạnh lùng nói như cô một chút cũng không sợ nha, cô còn cười hì hi trêu đùa một cái, động tác trên tay không ngừng, giọng có chút mềm mỏng lại, “Điện hạ, chàng để như vậy sẽ dễ tái phát chứng đau đầu, tự mình đối xử tốt với bản thân một chút không được sao?”

“Dong dài.”

Mặc Phù Bạch rũ mắt, lông mi dài như cánh bướm.

“Được được được, là thiếp dong dài.” Khương Ấu An có chút bất đắc dĩ, rất mau cô dời đề tài đi, “Điện hạ à, Bạch thần y...”

Còn chưa nói xong, Mặc Phù Bạch liền ngắt lời cô, “Chuyện này cô không cần nhúng tay vào.”

“Thiếp...”

Cũng không biết cửa sổ đóng chưa, nhiệt độ trong phòng có vẻ hơi lạnh. Khương Ấu An lời đến môi nhưng vẫn nuốt vào bụng.

Chờ tóc khô hẳn, Khương Ấu An mới ỉu xìu nói: “Thiếp về phòng trước...”

Mặc Phù Bạch vẫn không mở miệng.

Khương Ấu An sờ tóc mái trước trán, trước khi ra cửa, đem cửa sổ đóng kín lại. Đi ra khỏi phòng, Khương Ấu An đan tay vào trong tay áo, lòng nghĩ người đàn ông này tâm tư khó lường thật.

“Tốc độ biến sắc cũng rất mau.” Khương Ấu An thầm thì một câu.

“Thế tử phi!”

Từ thị vệ cười khanh khách đi tới hành lễ trước mặt cô.

“Từ thị vệ, anh tới đúng lúc, dạo gần đây vương phủ có hỏi thăm tin tức của Bạch thần y không? Tôi có chút chuyện...”

Nói chưa xong, Từ thị vệ ngắt lời nói: “Bẩm Thế tử phi, chuyện Bạch thần y xin người đừng lo lắng...”

“Tôi...”

Cô lại một lần nữa bị ngắt lời.

Từ thị vệ xua xua tay, “Nghe nói người đó từng đắc tội không ít người, chỉ cần hắn xuất hiện ở nơi nào, liền có người tới ám sát, Thế tử phi, người vẫn đừng xía vào chuyện này... Hôm nay trời đã tối, mong người nên nghỉ ngơi sớm­­!”

Khương Ấu An còn có thể nói cái gì chăng? Cô muốn tới Hắc Thủy Lĩnh ngồi chờ thần y giáng thế cơ mà, vì trong sách có nói khoảng thời gian này, Mặc Phù Bạch cũng không có lên sân khấu.

Cơ hội này tuyệt đối cô không thể bỏ lỡ.

Sáng sớm hôm sau, Khương Ấu An liền ra ngoài mua mấy đồ vật cần thiết. Sau đó tới cửa tiệm Tam thúc lấy cớ hỗ trợ việc trong tiệm, cố ý xin phép ở lại mấy ngày. Cô để Xuân Đào ở lại trong phủ, căn dặn một ngày ba lần đổi huân hương trong phòng làm việc.

Cơm trưa xong, Khương Ấu An chạy tới Hắc Thủy Lĩnh.

Có thể do cô vận khí tốt, dọc theo đường đi vẫn chưa gặp chuyện nguy hiểm. Cô tìm sơn động nào đó gần thác nước, ngồi trong động có thể thấy rõ tình tiết ở thác nước. Trước cửa động rải một số thuốc bột đuổi rắn trùng, Khương Ấu An chuẩn bị tất cả, còn mang theo chăn đệm mỏng và lương khô chờ thần y “rụng” trước mặt cô.

Ba ngày sau.

Mặt trời ngả về phía tây, tại phủ Thần Nam vương.



Viện Tử Lâm, phòng làm việc.

Xuân Đào nơm nớp lo sợ mà gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Nghe được cho phép, cô bé đẩy cửa phòng ra, nhìn đến người mặc đồ trắng kia, cô bé thật sự muốn quỳ khóc. Vẫn không tưởng tượng được Thế tử phi lại nói Thế tử Điện hạ dễ ở chung nữa. Hu hu hu, cứu bé với!

Mặc Phù Bạch đang xem sách chợt ngẩng đầu lên nhìn, thấy người lạ tiến vào, tia sáng lạnh trong mắt càng băng hàn hơn, mím chặt môi.

Xuân Đào như chim sợ cành cong, cả người run run, sợ hạ gót chân to tiếng một chút sẽ chọc giận Thế tử Điện hạ ngay lập tức.

“Nô tỳ... nô tỳ tới đổi huân hương ạ...”

Hu hu hu, Thế tử phi, người mau quay trở lại đi!!!

Mặc Phù Bạch không nói gì, ngoài trừ không khí trong phòng trở nên áp lực, tù túng.

Xuân Đào không dám thở mạnh, một lòng nghỉ đổi cái hương xong, tay run rẩy thực hiện còn chưa làm xong đã bị người nào đó không nhịn được hỏi, “Cô ta đâu?”

Huân hương rơi trên mặt đất, Xuân Đào lập tức quỳ xuống, “Hồi Điện hạ, Thế tử phi đã nhiều ngày không có ở trong phủ.”

“Đã đi đâu?”

Giọng Mặc Phù Bạch lạnh lùng.

“Thế tử phi đã đi tới nhà Tam thúc người hỗ trợ...”

“Người đâu!”

Giây tiếp theo, Từ thị vệ liền xuất hiện ở trong phòng.

“Gọi cô ta trở về!”

“Tuân lệnh!”

Chờ Từ thị vệ rời đi, Mặc Phù Bạch lúc này không muốn nhìn đến Xuân Đào, môi mỏng khẽ quát, “Cút đi.”

“Vâng vâng.”

Cô bé Xuân Đào hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa, lập tức chạy nhanh. Không đến nửa nén hương thì Từ thị vệ đã về.

“Bẩm Thế tử, thuộc hạ đã đi đến nhà Khương Phong Văn, cũng đi tới cửa tiệm, phát hiện không có thấy Thế tử phi ở đó, La thị cho rằng người đang ở vương phủ...”

Mặc Phù Bạch ngước mắt.

Ánh mắt âm hàn tới cực điểm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi