SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Hai hàng lệ từ trên mặt Khương Cẩm Nam chậm rãi chảy xuống, anh nhìn Khương Tu Trạch, "Nhị ca, là do em sinh sự sao? Diệu Diệu rõ ràng đã biết Tiểu Lục không có ở vương phủ, nhưng em ấy vẫn trà trộn vào vương phủ là có mục đích gì?"

Khương Tu Trạch nhăn chặt mày, "Diệu Diệu muốn ở vương phủ chờ cô ta trở về, sau đó đàng hoàng mà nói chuyện."

Khương Cẩm Nam tức cười, "Nhị ca, anh tin những lời dối trá của Diệu Diệu sao? Sự thật rành rành trước mắt là em ấy đang nói dối!"

Khương Nhan một quyền đấm vào mặt Khương Cẩm Nam, "Diệu Diệu sao có thể nói dối chứ? Em ấy từ nhỏ hiền lành ra sao, thằng nhãi mi còn không rõ? Khương Cẩm Nam, tới mày cũng muốn điên rồi sao?"

Mặc cho bị đánh nhưng Khương Cẩm Nam lại cười to ra tiếng, "Hiền lành sao? Tiểu Lục thì không hiền lành sao? Em ấy đi tới bước này còn không phải do các người ép bức?"

"Ép cái gì bức? Chúng ta đã làm cái gì?" Khương Tu Trạch lạnh lùng nói.

"Làm cái gì? Ha ha ha... Vì sao ta sẽ ngu xuẩn như vậy? Bản thân ta cũng là kẻ đầu sỏ gây tội..." Khương Cẩm Nam cảm thấy nực cười.

"Em bị điên rồi!" Khương Nhan khẳng định.

"Tiểu Ngũ, rốt cuộc sự tình xảy ra ở vương phủ là thế nào?" Bỗng Khương Khải hỏi.

Khương Cẩm Nam không nói gì, chỉ ngồi bệt dưới đất mà rơi lệ.

"Tứ đệ?"

Khương Khải nhìn về phía Khương Uẩn Trần mà thấy anh lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy, sắc mặt xanh xao tay nắm chặt ở trước ngực, từng bước từng bước hướng tới bên ngoài.

Thân hình gầy gò như cũ bị một cơn gió thổi qua cũng có thể lảo đảo không vững. Khương Uẩn Trần về viện của mình, ngẫm từ lúc Lục muội gả chồng, anh đã không gặp qua em ấy. Cho đến hôm nay, xem như là lần chính thức gặp mặt. Thuở bé Lục muội điềm tĩnh lẳng lặng ở một bên, ngắn ngủn không đến một tháng đã lạnh lùng như thế?

Tính tình lạnh nhạt dường như không phải cùng một người. Anh không hiểu mà cũng không rõ vì do đâu.

Chợt hô hấp khó khăn, Khương Uẩn Trần bắt đầu phát bệnh cũ, anh nhanh chân đi vào phòng bỗng nghe được phía sau có tiếng vang đến.

Là Lục muội về phủ sao? Em ấy về nhà?

Khương Uẩn Trần ngơ ngác quay đầu lại nhìn, nhưng mà chỉ thấy gã sai vặt đang lo lắng chạy về phía mình. Trong nháy mắt, Khương Uẩn Trần lại hoa mắt. Còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy nụ cười điềm tĩnh của Lục muội.

"Tứ công tử? Công tử không sao chứ? Sắc mặt ngài trông tệ quá."

Khương Uẩn Trần mới hốt hoảng phản ứng lại.

"Là ..."

"Vâng, là nô tài đây, Tứ công tử đang tưởng là ai ạ? Ngài không có việc gì chứ? Có cần gọi đại phu tới phòng của công tử một chuyến không?"

Khương Uẩn Trần sững sờ ở tại chỗ, một hồi lâu mới lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Ừm, ngực có hơi không thoải mái, mời Lục muội qua đây xem bệnh cho ta đi..."

Gã sai vặt ngây ngẩn cả người.

"... Tứ công tử, Lục cô nương ở vương phủ..." Khương Uẩn Trần ngơ ngẩn nhìn gã sai vặt, "À ..."



Khương Uẩn Trần xoay người liền đi.

Gã sai vặt nhìn bóng lưng công tử nhà mình, biểu tình có hơi phức tạp.

Cho đến khi trời tối sẩm xuống.

Nhóm đại phu mới rời khỏi Khương trạch.

Khương Tu Trạch từ phòng Khương Diệu Diệu đi ra, phía sau là gã sai vặt thấy chủ tử nhíu mày bèn không khỏi nói: "Nhị công tử, đại phu cũng nói, Thất cô nương thương thế không có thương tổn hại đến tánh mạng, là may mắn trong cái rủi, ngài cũng không cần quá khổ sở ạ."

Khương Tu Trạch xoa xoa giữa hai hàng mày của mình.

"Nhị công tử, ngài chỉ mới ăn một bữa cơm ngày hôm qua, sáng hôm nay uống một chén cháo, lão thái thái nói ngài đã gầy đi không ít, không ấy ngài ăn thêm ..."

"Ăn không vô, đừng nói nữa."

"Dạ... Vâng..."

*****

Vương phủ.

Khương Ấu An tự thân xuống nhà bếp, làm một bàn đồ ăn lớn.

Sau khi nấu xong, cho người đưa tới phòng đại boss.

Mặc Phù Bạch nhướng mắt nhìn món này món kia trước mặt mình, sau đó liếc nhìn Khương Ấu An. Cô gái nhỏ cười tươi, mặt mày sáng bừng như trăng, tay đặt ở sau lưng lộ ra bình rượu, Mặc Phù Bạch hơi nhăn mày.

"Cô muốn ở trên giường ngủ say 3 ngày 2 đêm?"

Khương Ấu An hắc hắc cười, "Ngài đừng dọa thiếp sợ nha, thiếp thân biết chút y thuật, một chút rượu không có đáng ngại gì, hơn nữa hôm nay tâm tình vui vẻ, không sao cả!"

Vui vẻ?

Khương Ấu An ngồi đối diện Mặc Phù Bạch khẽ nói, "Quả thật rất vui mới đúng..."

Lời nói còn chưa nói xong, thấy Mặc Phù Bạch nhìn chằm chằm chính mình, Khương Ấu An lại ha hả bổ sung một câu, "Cũng có chút xíu xìu xiu không thoải mái, nhưng không sao, thiếp thân đã thói quen."

Mặc Phù Bạch nhìn Khương Ấu An, không nói một lời.

Khương Ấu An cười gượng hai tiếng, giọng nói cũng nhỏ dần, "Bình này là rượu hoa đào, là do chị Tuyết Dao tự tay ủ rượu, rất có tay nghề..."

Hôm nay đi tới nhà Tam thúc để báo tin vui về Bạch thần y tiên sinh, cô dụ dỗ lẫn làm nũng mãi mới được chị Tuyết Dao tặng cho một bình rượu hoa đào này.

"Thiếp muốn uống một chén."

Sớm biết rằng cô đã tìm bé Tiểu Đào chung vui.

Mặc Phù Bạch không nhìn tới Khương Ấu An, mà là cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn. Khương Ấu An thấy vậy, tức khắc liền hiểu, đây là được sự đồng ý của đại boss.



"Hắc hắc, yên tâm, thiếp thân chỉ uống một chén, tuyệt đối không mê rượu." Vừa dứt lời, Khương Ấu An cầm hai cái chén đổ đầy rượu ra, mùi hương hoa đào ngập tràn không khí.

"Thiếp uống một chén, ngài cũng chỉ có thể uống một chén thôi nhé." Khương Ấu An cười hì hì bổ sung một câu.

Mặc Phù Bạch: "..."

Anh xốc mí mắt, con ngươi đen nhánh nhẹ liếc nhìn cô một cái, chỉ chốc lát cô vợ nhỏ say khướt, tay cầm chén rượu, còn ngửi ngửi, mặt đầy ửng hồng say mê nhìn rượu.

Cô nàng không có lập tức uống, mà vươn đầu lưỡi khẽ nhấp một chút trên chén.

Mặc Phù Bạch hơi sầm mặt.

Chỉ liếm một chút, cô liền thỏa mãn cười cong mắt, "Mỗi lần thiếp thân muốn đi theo chị Tuyết Dao cùng nhau ủ rượu, chị ấy không chịu ..."

Mặc Phù Bạch mới đầu không hiểu cho đến khi Khương Ấu An một chén lại một chén vô bụng, anh mới hiểu câu nói của cô gái, vì sao Khương Tuyết Dao không cho phép cô nàng uống rượu.

Gương mặt đỏ bừng, tay Khương Ấu An chống hàm dưới, ánh mắt mê ly cười hắc hắc ngây ngô.

Mặc Phù Bạch: "..."

Anh nhìn bình rượu trên bàn.

Cô gái nhỏ ngây ngô cười còn chưa đủ, chuyển đến ghế ngồi kế bên Mặc Phù Bạch, tay chống đầu, tiếp tục nhìn người ta cười khờ khạo.

"Mặc Phù Bạch, ngài ngàn lần vạn lần không cần nghe những lời Khương Diệu Diệu nói nha!"

"Có ý gì?" Mặc Phù Bạch nhíu mày.

"Đừng có mắt đi mày lại với nó."

Mặc Phù Bạch: ???

"Con nhỏ đó lén trà trộn vào vương phủ, khẳng định là... là muốn lấy lòng ngài..." Khương Ấu An nấc cụt một cái, "Thiếp thân hiểu rõ, cô ta ước gì người khắp thiên hạ này đều yêu thích cô ta!"

Mặc Phù Bạch: "... Không có." ... mắt đi mày lại.

Khương Ấu An vươn tay, dùng đầu ngón tay đi chọc cái mũi đại boss, mặt nhỏ đỏ bừng tựa như bôi son phấn.

Bị đầu ngón tay chọc trúng cái mũi, Mặc Phù Bạch theo bản năng hơi nhăn một chút, nhưng vẫn chưa nói cái gì, chỉ là tránh đi.

Ai biết được, Khương Ấu An say rượu lại cù nhây đến vậy.

Mặc Phù Bạch tóm lấy ngón tay khinh nhờn bản thân đó, nhỏ giọng nói: "Cô uống say rồi."

"Không, thiếp thân không say! Thiếp rất tỉnh táo đó! Mặc Phù Bạch ơi à ~ à ới ~"

Khương Ấu An cố rút ngón tay mình về, tay xếp bằng trên bàn, mặt gối lên cánh tay một mặt đối diện với đại boss, "Ngài giúp đỡ thiếp, ngài mới là người tốt..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi