SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Trong phòng.

Mặc Phù Bạch không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt sâu kín, nhìn chăm chú mặt nhỏ Khương Ấu An.

"Trên mặt thiếp có cái gì sao?"

Thấy anh ta nhìn mình như vậy, cô nghĩ mặt cô đang dính cơm lên đó nên lấy tay phủi phủi. Chỉ là cơm thì không có, mà cô phát hiện môi dưới của đại boss dính mỡ, nếu không nhìn kỹ thì quả thật không nhìn ra.

Cô lấy khăn tay trong tay áo, rồi đứng dậy cúi người xuống, tư thái đột ngột làm Mặc Phù Bạch theo bản năng lui về phía sau, nhưng cô gái nhỏ làm gì buông tha cho, cô đánh tiếng trước: "Đừng nhúc nhích."

Mặc Phù Bạch khẽ mím môi.

Khương Ấu An cầm khăn tay nhẹ nhàng lau giúp môi dưới của Mặc Phù Bạch, mùi hương trên khăn tay cùng với mùi hương trên người cô tản mát ra cùng một loại hương vị, nó quanh quẩn ở khoang mũi Mặc Phù Bạch.

Khuôn mặt cô gái phóng đại ở trước mắt, thường xuyên dùng đôi mắt đầy ý cười, bên phải đuôi mắt có nốt ruồi rất nhỏ.

Sau khi lau xong, đôi mắt ấy tức khắc cong thành trăng non, "Đã sạch sẽ!"

Cô lui về phía sau, mùi hương quanh quẩn ở khoang mũi trở nên ít đi, dường như giảm đi đáy lòng xao động.

Cạnh cửa có hai cái đầu, hai đôi mắt trợn to nhìn thẳng, vẻ mặt trợn mắt há mồm!

Đây là con trai bọn họ sao???

Con dâu cách gần như vậy, ấy vậy mà nó không có một chút phản ứng?

Vương phi cắn khăn tay, nhớ trước đây con bà mới 10 tuổi, khi ấy miệng thằng bé dính cơm, bà giúp con lau đi thì bị nó hất tay bà ra.

Hức sụt sịt!!!!

"Con lớn không nghe lời mẹ."

Mặc Phù Bạch: ...

Khương Ấu An giật mình nghe được tiếng lạ, còn Vương gia thiếu chút nữa té ngã trên đất, cũng may vợ ông phản ứng nhanh túm lấy cổ áo ông kéo lại.

"Tiếng gì vậy?" Khương Ấu An vừa định đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, bị Mặc Phù Bạch giữ chặt cổ tay của cô.

"Có lẽ là hai con mèo mà ta nuôi không an phận thôi."



Khương Ấu An trên trán hiện dấu chấm hỏi, "Lần trước thiếp đến viện Tuyết Tùng sao không thấy nhỉ?"

"Là do cô tới sớm."

"À." Khương Ấu An lại ngồi xuống, "Vừa rồi thiếp định nói cái gì nhỉ, a đúng rồi, Bạch thần y tiên sinh khi nào tới xem bệnh cho ngài?"

"Hai ngày nữa..."

Thần Nam vương phi đang túm lấy cổ áo chồng bà ra ngoài viện, "Thiếu chút nữa là lộ tẩy, ông bị điên à?"

"Nương tử, con dâu có phải hơi dạn dĩ không, dám gọi thẳng tên húy con trai mình?"

Thần Nam vương phi đá vào mông lão chồng một cái, trợn trắng mắt, "Con trai còn chưa nói gì, ông ngạc nhiên cái gì!"

Vương gia xoa xoa cái mông bị đá, ngẫm lại thì gật đầu vội nói: "Nương tử nói rất đúng..."

Vương phi dùng khăn tay chấm chấm nước mắt mặc dù khóe mắt bà không có ướt, "Ôi, rốt cuộc con trai thông suốt rồi, Vương gia, chàng nói xem có phải rất nhanh chúng ta được ẵm cháu?"

"Chỉ cần cái ** kia của con trai không có vấn đề, ẵm cháu trai cháu gái là chuyện sớm muộn thôi, khà khà." Vương gia nghiêm trang nói.

"Cút, cái ** của ông mới có vấn đề!" Vương phi trừng mắt trách cứ.

"Nương tử ~ cái ** của ta có vấn đề hay không, chờ vào phòng đóng cửa lại chẳng phải sẽ biết sao, ấy ấy, lỗ tai muốn đứt rồi... nương tử, xin tha mạng, thủ hạ lưu tình..."

Cao thị vệ vừa hay đang tiến vào kịp lúc nghe được câu cuối của Vương gia.

Gã giật giật cái môi...

Hai vị chủ tử đang khi dễ gã ở vương phủ không có nha hoàn theo đuổi sao?

Cao thị vệ đi bẩm báo, bên ngoài có người tìm Khương Ấu An.

Thì ra là người hầu nhà Tam thúc cử được cử đến đưa quần áo mới, đây là việc tốt mà hai vợ chồng Tam thúc nói.

Cô tương đối vội nên vẽ được bản vẽ nào là đưa cho La thị hết, để nhóm thợ may dựa theo bản vẽ mà thực hiện theo, sau đó hoàn thành sản phẩm rồi đưa đến bên cô, sau đó quan sát rồi tỉ mĩ chỉnh sửa các tiểu tiết trên trang phục.

Liên tiếp mấy ngày, Khương Ấu An chưa hề ra cửa, một mặt chờ Bạch thần y tiên sinh tới phủ khám bệnh, mặt khác gấp rút sửa trang phục rồi gửi lại cửa tiệm.



Cho đến ngày thứ năm, thần y tiên sinh còn chưa tới, Khương Ấu An sai Xuân Đào đưa trang phục đã sửa đến cửa tiệm Tam thúc.

Lúc đó trời còn sáng, chờ khi cô đến cửa tiệm, bên ngoài đã bắt đầu chuyển tối dần.

La thị cười tủm tỉm: "Xuân Đào cô nương, làm phiền cô nương đem trang phục vào bên trong cửa tiệm nhé!"

"Vâng, không phiền đâu ạ." Xuân Đào đáp và bưng khay trang phục đi đến phía trong cửa tiệm. La thị nắm tay cháu gái túm qua một bên, nhỏ tiếng hỏi: "Bé An, thẩm nghe nói em gái con trà trộn vào vương phủ bị bắt quả tang, còn có vị thần y tiên sinh kia con đã gặp chưa? Chân của Thế tử điện hạ có thể trị được không?"

"Con đợi ở trong phủ mấy ngày trước, cũng không chờ được Bạch thần y tiên sinh đến, có lẽ là mấy ngày nay có chút bận rộn, còn chân của chàng ấy khẳng định sẽ tốt lên." Khương Ấu An lại cười nhạt nói: "Tam thẩm đừng lo lắng, chờ Bạch thần y tiên sinh xuất hiện, con sẽ nói tình huống của chị Tuyết Dao cho người nọ biết."

"Được, được."

La thị lại nói chuyện làm ăn trong cửa tiệm mấy ngày nay cho Khương Ấu An nghe, "Nửa tháng nay khách đến cửa tiệm chúng ta không nhiều không ít, có điều hầu hết là bá tánh bình thường, tuy là thế thẩm và Tam thúc con cũng hài lòng rồi."

"Tam thẩm này, thế còn chưa đủ! Hai ngày nay con nghĩ rồi lại nghĩ, có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất quảng bá sức hút cửa tiệm chúng ta, phải chờ đến ngày hội tiết thu."

"Ngày hội tiết thu?" La thị khó hiểu hỏi.

Sau đó cô đem ý tưởng của mình nói cho La thị nghe, bà cảm thán kinh ngạc thốt: "Biểu diễn thời trang? Là cái gì, tìm ai?"

"Dĩ nhiên là các cô nương của hộ dân bình thường, thưởng hoa tiết thu ở Diệu Quốc chúng ta kỳ thật là cơ hội của rất nhiều trai gái chưa lập gia đình cái cớ gặp mặt, ngày đó sẽ có rất nhiều cô nương trang điểm tinh tế thưởng hoa, khát vọng ngày đó có thể tìm được lang quân như ý khiến bản thân tâm động, mặc khác chúng ta nhân cơ hội này mời một ít cô nương dưới đáy xã hội phẩm chất không tệ tới, ngày đó chúng ta trang điểm xinh đẹp cho họ, để bọn họ mặc trang phục làm ra từ cửa tiệm chúng ta, sau đó chúng ta dựng đài biểu diễn cho bọn họ đi một vòng sẽ rất thu hút ánh mắt người tham gia ngày hội đến xem, đồng thời cửa tiệm chúng ta sẽ được nổi tiếng, một công đôi việc, cớ sao mà không làm?"

Thật ra Khương Ấu An không sợ những cô nương đó không đáp ứng, vốn dĩ phong tục Diệu Quốc không khắt khe với nữ giới.

La thị lại đau lòng cho bọn họ, "Những cô nương mặc trang phục chúng ta, quay đầu liền bán không được những cái đó rồi! Đây không phải tổn thất rất lớn cho cửa tiệm sao?"

Khương Ấu An giữ chặt La thị tay nói: "Tam thẩm, có thử mới có thành công, huống hồ những cô nương đó cảm thấy trang phục mặc trên người mình đẹp, tưởng mua về cũng không phải không thể mà? Thẩm tin tưởng con, ngày hội thưởng tiết thu ấy, tất nhiên có rất nhiều phu nhân công tử cô nương đến cửa tiệm, chúng ta tổ chức biểu diễn thời trang ngay lúc ấy là cơ hội thích hợp nhất."

Khương Ấu An hai mắt lóe lên rực rỡ ánh sáng.

"Mẹ, con cảm thấy ý tưởng này của em ấy sẽ thực hiện được ạ!"

Tại sân sau luyện võ Khương Dương cũng ra tới, vừa lúc nghe được kế hoạch của Khương Ấu An. Đã vậy trên mặt anh còn có chờ mong, "Tới ngày đó em An và cả cha sẽ rất nổi tiếng?"

"Được được, đến lúc đó chúng ta cũng phải lên kế hoạch cho tốt biểu diễn thời trang."

Khương Ấu An mới vừa nói xong, thấy Khương Dương nhìn ngoài cửa, sửng sốt.

Thế cô quay đầu lại nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi