Gió nổi lên, một mùi hương hoa quế nghênh diện ập tới, gió còn cuốn lên những cánh hoa dâm bụt, cánh hoa màu túm nhạt ồn ào huyên náo, nhẹ nhàng rơi xuống trên tóc hai người.
Thời gian dường như dừng lại.
Chỉ có độ cong khóe miệng Mặc Phù Bạch dần dần lan tràn mở ra, cho đến khi tươi cười như tắm trong gió xuân tươi đẹp….
Thẳng đến ——
“Con của ta a!!!”
Nháy mắt tiếp theo, tươi cười của Mặc Phù Bạch không còn tồn tại nữa, dường như người vừa cười kia cũng không phải hắn.
Cảm nhận được khí thế của chủ tử nhà mình có biến hóa, Từ thị vệ dám khẳng định, một chút cuối cùng kia, tuyệt đối là chủ tử cố ý!!!
Khương Ấu An còn không có phản ứng lại đây, Cung Ngọc Yến đã tiến lên, “Mau tránh ra.”
Khương Ấu An ngơ ngác buông Mặc Phù Bạch ra, lui về phía sau vài bước, liền thấy Cung Ngọc Yến ôm Mặc Phù Bạch gào khóc: “Nhi a, nương có thể nhìn đến ngươi đứng lên, cho dù c.h.ế.t cũng nhắm mắt……”
Mặc Phù Bạch: “…………”
“Nhi a!”
“Chúc mừng hoàng thẩm thẩm, Phù Bạch ca có thể đứng lên, chuyện này thật đúng là một chuyện tốt a, phụ hoàng mà biết, khẳng định cũng sẽ thật cao hứng!”
Mặc Tử Hiên đi lên phía trước, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười.
Theo sau cũng có một tiếng nói vang lên: “Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Thế tử….”
Khương Ấu An khi nghe được tiếng nói quen thuộc này, toàn bộ thân hình nháy mắt căng thẳng.
Cổ nàng máy móc quay lại, nhìn đến nam chính trong sách Mặc Tử Hiên, nhưng tầm mắt nàng lại chăm chú vào trên mặt thiếu niên thanh tú một thân y phục thái giám phía sau.
Lâm Tang!
Tuy mặc quần áp thái giám màu sắc tối, nhưng cũng khó nên sự thoải mái sạch sẽ ở trên người thiếu niên, da thịt trắng nõn, môi hồng răng trắng, khi cùng Khương Ấu An đối diện, đáy mắt tràn ngập một ý cười.
Từ thị vệ đã đẩy xe lăn tới cho Mặc Phù Bạch ngồi xuống, đại để là cảm nhận được hơi thở của tiểu cô nương bên người không thích hợp, Mặc Phù Bạch theo tầm mắt nàng nhìn lại liếc mắt một cái, ánh mắt không khỏi hơi tối.
Cung Ngọc Yến cùng Mặc Tử Hiên đang nói cái gì, Khương Ấu An không có thể nghe vào, trong đầu nàng toàn bộ đều là ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Vương phủ, nàng vẫn luôn ở trong nhà tam thúc, sau khi nam chính Mặc Tử Hiên cùng Khương Diệu Diệu gặp nhau, nàng cũng gặp được thanh mai trúc mã Lâm Tang đã mất tích bốn nắm, hắn thành tiểu thái giám bên người Mặc Tử Hiên.
Mất đi trí nhớ trước khi nàng xuyên sách, bởi vì không chiếm được tán thành của người nhà, sau khi hắc hóa bắt đầu nơi chốn nhằm vào Khương Diệu Diệu, Lâm Tang giúp nàng vài lần, nàng hoàn toàn tín nhiệm hắn. Khi hắn nói ra chính mình không muốn làm thái giám, muốn có một gia đình, nàng thậm chí còn cảm kích hắn, nguyện ý cùng hắn thành một gia đình.
Chính là đến cuối cùng đâu?
Hắn nói cho mọi người, chính mình câu dẫn hắn, lúc đó nàng tuy rằng bị đuổi ra Vương phủ, nhưng không có thu được hưu thư.
Thanh danh của nàng hỗn độn, bởi vì không thừa nhận cùng Lâm Tang có quan hệ xác thịt, sống sờ sờ bị người loạn côn đánh chết.
Tám tuổi nhập kinh, mười tuổi cùng Lâm Tang tương ngộ, ở Khương gia thừa nhận hết những việc không thoải mái, nàng đều đi tìm Lâm Tang nói hết, bọn họ đã từng là những người tín nhiệm nhau nhất, những bí mật nhỏ nàng giấu ở đáy lòng, người muốn nói chỉ có Lâm Tang.
Chính là hắn đâu!!!
Hung hăng ở sau lưng đ.â.m nàng một đao!
Khương Ấu An dần dần bình tĩnh lại, nàng nhớ tới nội dung trong sách, sau khi nự phụ pháo hôi là nàng chết, Lam Tang càng được trọng dụng, cũng trở thành người Mặc Tử Hiên cùng Khương Diệu Diệu tín nhiệm nhất, ở đại kết cục, sau khi vai ác Mặc Phù Bạch chết, quyền lực của Lâm Tang ở dưới một người, trên vạn người.
Khương Ấu An tìm có tránh đi, nàng sợ nếu mình tiếp tục lưu lại, sẽ nhịn không được bóp c.h.ế.t Lâm Tang.
Trở về Tử Lâm Viện thay quần áo, Khương Ấu An đi phòng bếp xem canh gà mình đang nấu, còn chưa đi đến phòng bếp, phía sau vang lên một tiếng nói.
“Thế tử phi xin dừng bước.”
Khương Ấu An quay đầu lại, liền nhìn đến Lâm Tang mặt mày ôn nhuận, khóe miệng ngậm cười nhìn nàng.
Sắc mặt nàng tức khắc lạnh xuống.
Lâm Tang như là không có nhìn đến sắc mặt lạnh băng của nàng, mà chậm rãi tiến lên vài bước, cũng chỉ bảo trì khoảng cách, mỉm cười nói: “Xa cách bốn năm, biệt lai vô dạng.”
Khương Ấu An chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Tang xem, nhấp khẩn môi không nói một lời.
“Hiện giờ nhìn đến Ấu An ngươi sống tốt, ta liền rất thỏa mãn…….” Lâm Tang lại cười nhẹ ra tiếng.
Khương Ấu An a một tiếng cười lạnh ra tiếng: “Trong lòng ngươi là muốn như thế này sao?”
Lâm Tang ngây ngốc một lát, dò hỏi: “Ấu An chính là trách ta không từ mà biệt? Ta là gặp được chút sự tình……”
“Ta đối với chuyện của ngươi không có hứng thú, còn có, tên của ta không phải ngươi có thể gọi thẳng, làm nô tài liền phải có bổn phận của nô tài.” Khương Ấu An lạnh lùng nói.
Trong mắt Lâm Tang hiện lên một tia khác thường, lại khẽ cười nói: “Ngươi liền không hiếu kỳ ta vì cái gì sẽ tiến cung làm thái giám sao?”
“Ngươi cảm thấy làm thái giám là một việc thực vinh quang sao? Vinh quang đến, ngươi thấy ta liền muốn khoe ra?” Khương Ấu An không lưu tình chút nào châm chọc ra tiếng.
Biểu tình Lâm Tang hơi cương, ý cười trên khóe miệng cũng thu liễm không ít: “Thế tử phi, là nô tài đường đột……”
Kiếp trước, Khương Ấu An không phải chưa từng động tâm đối với Lâm Tang, khi vừa mới vào kinh, mỗi khi ở Khương gia cảm thấy bị ủy khuất, khi sắp không thể chịu đựng được, Lâm Tang lại nhẫn nại tính tình an ủi nàng, cho nàng duy trì, nói cho nàng, chỉ cần thiệt tình đối đãi với những người đó, một ngày nào đó bọn họ sẽ tiếp nhận mình, để ý mình. Nàng đã từng xem hắn như một chỗ dựa tinh thần duy nhất, chẳng sợ sau khi hắn mất tích, nàng cũng trước sau nhớ rõ những lời hắn đã từng nói qua.
Nhưng sự thật chứng minh, người Khương gia chưa bao giờ để ý đến nàng, mà thiếu niên nói cho nàng những đạo lý đó cuối cùng cũng phản bội nàng, đem nàng hung hăng đạp dưới lòng bàn chân.
Đối với người Khương gia, nàng có thể làm được việc đạm nhiên lạnh nhạt đối đãi.
Chỉ có duy nhất Lâm Tang, trong lòng nàng có hận.
Khương Ấu An điều chỉnh hô hấp của mình, giữa mày có một chút tàn nhẫn: “Lâm Tang, ngày sau ngươi tốt nhất là có bao xa liền lăn rất xa, không cần xuất hiện ở trước mặt ta, làm dơ bẩn đôi mắt ta.”
Nói xong, Khương Ấu An xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Trong tầm mắt Lâm Tang, bóng hình thiếu nữ xinh đẹp càng đi càng xa, Lâm Tang lại là cười nhẹ ra tiếng.
Tiếng cười không có một tia ôn nhuận, chỉ có âm trầm vô cùng vô tận, hắn lẩm bẩm: “Thật đúng là làm ta chấn động đâu, ngươi thật là tiểu Ấu An sao? Như thế nào sẽ biến thành như vậy? Là bởi vì ta rời đi, làm ngươi vì yêu sinh hận? Ngươi hiện tại hận ta như vậy sao? Ấu An a, ngươi biết không? Ngươi và ta đều là những người giống nhau, nên đứng ở trong một góc âm u nhất, kéo dài hơi tàn mà tồn tại!”