SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Khương Ấu An:???

Ủa? Không phải do anh ta đã đồng ý rồi sao?

Cô còn tưởng được cho phép... Ây! ~ Cô hại Từ thị vệ thảm rồi?

Chuồn thôi!

Mặc Phù Bạch tùy ý liếc mắt.

Vừa lúc nhìn đến Khương Ấu An đang sờ sờ mũi vẻ mặt áy náy. Mà cô dường như nhớ tới cái gì đó, đôi mắt sáng ngời. Dường như đôi mắt ấy có thể phát ra ánh sáng rực rỡ lung linh tới như vậy. Khóe miệng cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, mặt mày cũng cười thành trăng non.

Tươi cười, ngây thơ thật sự.

Cứ như người khóc như chó đêm qua không phải là cô ta vậy. Liền nghe giọng nói như lấy lòng.

"Nghe nói Thế tử điện ha thường xuyên đAu đầu, thiếp thân ngày trước có điều chế một ít huân hương, vừa hay có thể giảm bớt chứng đAu đầu của người, bây giờ thiếp liền đi lấy nó cho người."

Cô nhớ rõ chi tiết này! Tác giả dùng rất nhiều mực bút để miêu tả chứng đAu đầu của Boss phản diện, ở giữa cuốn tiểu thuyết, tật xấu này càng ngày chuyển nặng, ngay cả ngự y trong cung cũng không làm giảm bớt triệu chứng, thế nên về Sau Boss tính tình càng thô bạo bất thường.

Không đợi Mặc Phù Bạch lên tiếng, cô nắm lấy tà váy, chạy khỏi phòng làm việc. Tới khi cô quay lại, trên trán đã có lớp mồ hôi mỏng nhưng đôi mắt càng sáng lạn.

Mặc Phù Bạch biểu tình nhàn nhạt.

"Huân hương này là do thiếp thân nghiên cứu trên tài liệu thảo dược mà điều chế, trong quá trình thực hiện có hơi phức tạp, có chút sai làm liền thất bại, nhưng nó thật sự có công hiệu giảm đAu đầu cho người, thiếp thân đi đốt nó lên nhé."

Trên bàn có bày lư hương bằng ngọc trắng thuần, mở nắp ra, đặt huân hương vào, đốt nó bằng lửa, nó liền tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thanh khiết. Khương Ấu An đóng nắp lại, hít sâu một hơi, đột nhiên thanh tỉnh không ít. Cô nhìn đại boss ở đối diện, trên người mặc gấm vóc màu trắng không chút bụi bặm, da trắng tóc đen, lại gần nhìn kỹ thì thấy rõ trên làn da không có chút khuyết điểm nào. Nhìn người thanh niên ung dung lật sách, an tĩnh như bức tranh, rất giống thần tiên hạ phàm.

Có vẻ phát hiện cái nhìn quá cháy bỏng, Mặc Phù Bạch ngẩng đầu đón nhận tầm mắt ấy. Dường như theo bản năng đồng chí Khương là nở nụ cười tỏa sáng.

"Cô đã có lòng với Bổn thế tử như thế, có thể bình yên ở trong vương phủ qua ngày, nếu như mắc phạm sai lầm, nên cút ra khỏi vương phủ."



Khương Ấu An dĩ nhiên ngoan ngoãn ôm đùi đại boss mà sống, khóe miệng không kìm được mà cong cong đắc ý. Đêm qua thì dọa cô sợ các kiểu, còn hiện tại cảm thấy anh chồng hờ này không đáng sợ như tưởng tượng.

Nếu đại boss thật sự lạnh lùng vô cảm, thì giờ phút này cô chưa chắc hẳn đứng trước mặt đại thần ba hoa về huân hương giảm đau đầu.

Quyết định ôm đùi nhân vật phản diện là con đường đúng đắn.

Sống lại kiếp người, cô vẫn là nữ phụ yểu mệnh trong tiểu thuyết, Mặc Phù Bạch là đại boss gian ác, đối lập với nữ chính Khương Diệu Diệu, kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh.

Nghĩ đến đây, Khương Ấu An cười tủm tỉm ngây thơ, Mặc Phù Bạch trông thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô quá mức không thể nhìn thẳng, đành lãnh đạm nói: "Cô cũng biết là đứng trước cửa phòng chắn ánh sáng lại đại tội không?"

Khương Ấu An:...

"Còn ngây người cái gì? Có cần Bổn thế tử kêu người quăng cô ra ngoài không?"

"Vâng vâng!", Khương Ấu An vội xách váy chạy khỏi phòng. Nghĩ kỹ lại thì mới hiểu ẩn ý câu vừa rồi. Ghét bỏ cô đen thui??? Khương Ấu An chạy đến bên cạnh Từ thị vệ, có chút buồn bực hỏi: "Từ thị vệ, trông ta đen lắm à?"

Từ thị vệ sửng sốt, "Bẩm, có một chút!"

Bên cạnh là Cao thị vệ ha hả: "Ý của lão Từ là Thế tử phi người so với than đen trắng hơn một chút?"

Từ thị vệ + Khương Ấu An:...

Bên trong phòng.

Mặc Phù Bạch ngước mắt, nhìn đến lư hương được cho huân hương vào, làn khói nhè nhẹ thoát ra.

Ở bên ngoài cửa, Khương Ấu An thừa nhận bản thân so với các cô gái đồng lứa có chút đen hơn. Nhưng qua miệng Cao thị vệ thành cô rất đen. Sau sự kiện năm 8 tuổi ấy, trở về nhà họ Khương, cha Khương cũng từng phái nha hoàn đến hầu hạ bên cạnh, cô tự mình làm được hết nên không cho người hầu kẻ hạ động vào người cô, cũng không có thói quen có người kè kè đi theo mình. Cho dù đi hái thuốc, chọn vải dệt hay vẫn đi hái thuốc, mọi việc đều tự tay cô làm, cho nên làn da dầm mưa dãi nắng lâu ngày rất khó mà nhả nắng ra.

Thời kỳ trắng nhất có thể, vẫn là vừa về nhà họ Khương. Lúc ấy Khương Diệu Diệu còn khen cô trắng nõn sạch sẽ, quay đầu liền kéo cô đi ngắm hoa với nó. Nhớ lại khi xưa còn dưới vị trí một độc giả, cảm thấy nữ chính Khương Diệu Diệu có một chút thảo mai, nhưng đó không phải thành kiến cá nhân. Rốt cuộc thì nó sinh ra đã được cả nhà chiều chuộng trong lòng bàn tay, mặc kệ là làm cái gì, đều là trung tâm của sự chú ý.



Khương Ấu An duỗi căng cái eo nhỏ, hừ, làm trắng da, kiếm tiền, triển!!

*****

Ba ngày Sau.

Khương phủ.

Cha Khương nhìn vợ mình Hà thị mặc chiếc váy xanh lơ dài, có ý trách móc nói: "Hôm nay là ngày lại mặt của Au An, bà ăn mặc đơn giản như này làm cái gì?"

Hà thị lấy trong rương nhỏ một cây trâm ngọc bích đưa cho nha hoàn đang búi tóc cho bà, đầu cũng không quay lại mà đáp: "Lão gia, chàng cũng hiểu rằng Thế tử Thần Nam vương ấy sẽ đến nhà chúng ta sao? Chàng cũng đừng có quên, ngày Tiểu Lục thành thân, Thế tử cậu ta còn không lộ mặt."

"Vậy thì bà cũng đừng ăn mặc quá mức giản dị chứ! Để người ngoài nhìn vào, còn ra thể thống gì."

"Tiểu Lục về nhà, thiếp làm mẹ còn muốn mặc lộng lẫy đi tiếp đón con bé sao? Nhắc tới nó, thiếp liền giận trong người, đứa nhỏ này trước giờ vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa mới gả đi đã hống hách ngang tàn, thay đổi cả tính tình? Lão gia, chàng không nhìn thấy, ngày thứ hai nó về nhà, liền tát Diệu Diệu chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn con bé đỏ ửng hết, thiếp nhìn còn đAu xót, chưa kể Diệu Diệu hiền lành, mặc dù làm em gái có nói gì sai, nó cũng không nên ra tay tàn độc như vậy! Còn có, thiếp nghe lão phu nhân kể, Tiểu Lục về nhà lấy một cái rương, trong đó có cao dưỡng nha mà thiếp thường xuyên dùng, trong tủ thiếp không còn nhiều cao dưỡng nhan, giờ nó đã lấy đi hết, vậy đây là có ý tứ gì? Thiếp làm mẹ nó, chẳng lẽ phải đi xin lỗi nói sao? Thiếp mang thai mười tháng, sinh ra cặp sinh đôi chị em tụi nó, thiếu chút nữa bỏ... Nó còn không săn sóc cho người làm mẹ vất vả như thiếp!"

Cha Khương nghe mà muốn nhức cái đầu, "Ta đi phía bên mẫu thân!"

"Ai da, chàng chờ thiếp với, thiếp cũng đi cùng!" Hà thị thúc giục nha hoàn búi tóc cho xong, bước ra cửa, nghĩ lại thì không muốn gây nên chuyện cho người khác bàn tán, bèn quay lại phòng thay một bộ váy đỏ sẫm thêu hoa.

Chờ Hà thị tới thỉnh an mẹ chồng, ngoại trừ cậu Hai Khương Tu Trạch, cậu Ba Khương Nhan không có tới thì mấy người con/cháu đã tới đông đủ, ngay cả con ma ốm như cậu Tư Khương Uẩn Trần cũng tới nơi.

Khương Diệu Diệu làm nũng nhào vào lòng Khương lão phu nhân, nũng nịu kêu: "Tổ mẫu ~"

"Cháu gái ngoan của tổ mẫu, để bà nhìn xem mặt cháu đã tốt chưa?" Nói rồi nâng mặt bé bỏng của cháu nhìn tới lui.

"Vâng!" Khương Diệu Diệu làm nũng nói: "Tổ mẫu, hôm nay chị về nhà lại mặt, người cũng đừng trách chị ấy nhiều, ngày đó tâm tình chị không tốt, mới trút giận lên Tiểu Thất."

Khương lão phu nhân hừ lạnh, "Bà nhìn thấy từ khi nó bay lên cành làm phượng hoàng, gan cũng phình to! Trong lòng nó chẳng lẽ không rõ đại cuộc? Cái ghế Thế tử phi này nó ngồi vững được bao lâu?"

Cha Khương than nhẹ, "Dạ da, Sau này còn phải dựa vào nhà mẹ đẻ chúng ta nữa, Tiểu Lục là làm sai."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi