SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Không khí làm người run rẩy tựa hồ còn quanh quẩn ở bốn phía, mọi người bị đầu ngón tay của Khương Ấu An đánh ra bà âm làm chấn động. 

Từng người đều dường như còn chưa hồi thần được, ngơ ngẩn nhìn Khương Ấu An.

Cho đến khi đầu ngón tay Khương Ấu An kích thích một chút.

Phát ra một tiếng bà âm, thân mình mọi người khẽ run lên, mới từ trạng thái ở giữa hoàn hồn lại.

“Hay hay hay!” Mặc Hoan đứng dậy, đứng lên vỗ tay cho Khương Ấu An.

Đâu chỉ đôi tay vỗ tay, Cung Ngọc Yến thậm chí muốn dùng chân tới vỗ tay cho nha đầu này.

Tiếng bà âm này thật tuyệt.

“Tiên âm a!” Đám người Khổng phu nhân, Hiên Viên phu nhân đi theo vỗ tay.

Ngay cả Lý phu nhân cũng là theo bản năng phải vỗ tay cho Khương Ấu An, nhưng bị Văn phu nhân cấp trừng mắt nhìn mắt, lập tức thu tay.

Trước khi Khương Ấu An đánh đàn, các nàng là thiệt tình cảm thấy Vân An quận chúa đàn tấu khúc quả thực quá dễ nghe.

Chính là sau khi nghe Khương Ấu An đánh đàn, các nàng mới biết được như thế nào là khác nhau một trời một vực.

Bách chuyển thiên hồi, rung động đến tâm can, có thể nói tiên nhạc!

Diệp Vân An đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt tái nhợt.

Không phải Khương Tuyết Dao, thế nhưng không phải nàng?

Giờ này khắc này, Diệp Vân An quả thực muốn hộc máu.

“Phiền toái ngươi lấy giúp ta cầm tới.” Khương Ấu An hướng tới nha hoàn phụ cận nói.

Nha hoàn sửng sốt, lúc này mới gật đầu.

Khương Ấu An buông tỳ bà, chậm rãi đứng dậy, đón nhận đôi mắt tỏa sáng kia của Trưởng công chúa, không nhanh không chậm mở miệng: “Cũng là vì mọi người hiểu lầm thập diện mai phục là Tuyết Dao tỷ đàn tấu, cho nên hai ngày trước ta mới có thể tránh được một kiếp, bằng không hôm nay cũng không có cách nào vì Trưởng công chúa điện hạ đánh tỳ bà.”

Lời này vừa ra, sắc mặt Diệp Vân An trắng bệch không có chút máu.

Mặc Hoan biểu tình lập tức liền thay đổi.

Động tác vỗ tay của Cung Ngọc Yến cũng đột nhiên im bặt.

Đám người Văn phu nhân liền nhao nhao, cơ hồ là phản xạ hướng tới Diệp Vân An nhìn lại.

Tươi cười trên khóe miệng Mặc Hoan biến mất.

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?” Sau khi chú ý đến ánh mắt của mẫu thân còn có chư vị phu nhân khác thường, dưới tình thế cấp bách, Diệp Vân An buột miệng thốt ra.

Khương Ấu An cười cười: “Quận chúa kích động như thế làm cái gì? Chẳng lẽ là ngươi biết chút cái gì?”

Diệp Vân An thân mình run nhè nhẹ, ánh mắt chột dạ né tránh: “Bổn quận chúa có thể biết được cái gì…… Ta cái gì cũng không biết!”

Khương Ấu An khóe miệng ý cười càng sâu: “Như vậy a, ta nghe ý tứ quận chúa, còn tưởng rằng ngươi biết chút nội tình.”

Diệp Vân An cắn răng, nhịn không được liếc mắt một cái nhìn Mặc Hoan.

Chỉ thấy Mặc Hoan lạnh mặt nhìn chính mình.

Nàng tâm nhất thời liền trầm xuống dưới.

Khương Ấu An này thật đáng chết!

Khương Ấu An tay phải đầu ngón tay vỗ về tay thêu thùa trên tay áo trái, mi mắt hơi rũ, ngăn trở đáy mắt hàn ý.

Nàng đã không còn là Khương Ấu An kiếp trước một mặt chỉ biết ẩn nhẫn, thỏa hiệp.

Cung Ngọc Yến cũng không phải ngốc tử, nàng hướng về phía Diệp Vân An ha hả cười lạnh một tiếng.

Khương Diệu Diệu đứng một bên ở trong góc quả thực là khó có thể tin.

Thập diện mai phục lại là Khương Ấu An đàn tấu?

Chờ nàng sau khi dần dần hoàn hồn, nhìn đến sắc mặt khó coi của Trưởng công chúa.

Nàng cũng cảm nhận không khí vi diệu bốn phía, trong lòng vui vẻ.

Nơi này ở đây mỗi vị phu nhân đều là nhân tinh, như thế nào nghe không ra Khương Ấu An ý tứ trong lời nói?

Vân an quận chúa là nữ nhi của Trưởng công chúa, làm ra việc làm người khác khinh thường này, trên mặt Trưởng công chúa cũng không dễ chịu, mặc cho Khương Ấu An đánh tỳ bà lại dễ nghe đến thế nào, chỉ sợ Trưởng công chúa đối với Khương Ấu An cũng không sinh ra được hảo cảm.

Khổng phu nhân cũng cảm thấy Khương Ấu An kia nói sai thời điểm rồi.

Có thể lén tìm Trưởng công chúa, nhưng không thể vạch trần ở trước mặt mọi người.

Phải biết rằng Trưởng công chúa cũng là người coi trọng mặt mũi.

Lúc này, chính là hảo cảm hoàn toàn không có.

Khổng phu nhân thầm than một tiếng, kéo kéo tay áo Cung Ngọc Yến.

Cung Ngọc Yến nơi nào không hiểu ý tứ của tiểu tỷ muội của mình, nhưng để nàng nói vài lời nói hay hòa hoãn lại không khí? Đừng nói là không có cửa, cửa sổ cũng không có, nàng nếu không phải xem mặt mũi của Trưởng công chúa, nếu không đã chỉ thẳng vào mặt Diệp Vân An mà mắng nàng một trận.

Làm việc xấu xa.

Nha hoàn mang tới cầm Khương Ấu An cần.

Có tùy tùng chuyển đến cái bàn, đem cầm đặt ở trước bàn.

Khương Ấu An dắt váy mà ngồi.

Mười ngón đặt ở phía trên huyền cầm.

Thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, hơi hơi vừa động, bộ diêu trên búi tóc liền nhẹ nhàng lay động một chút.

Nàng cả người đẹp như một bức họa.

Đám khách mời nam từ một phía cửa khác của hậu hoa viên đi tới, nhìn đến chính là một mỹ nhân giống như trong bức họa cuộn tròn.

Thiếu nữ dưới ánh mặt trời, hơi hơi nhấp môi, trên má lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.

Lông mi nhỏ dài như cánh bướm, theo hô hấp khẽ run.

“Mới vừa rồi người đánh tỳ bà là nàng sao?”

“Trước mặt nàng là cầm a!”

“Tỳ bà ở bên cạnh……”

“Thật là nàng!”

“Nàng này là ai??? Ta như thế nào chưa bao giờ gặp qua nàng?”

Mặc Tử Hiên ngẩn người, cầm lòng không được mà trả lời: “Đó là thần Nam Vương phủ Thế tử phi……”

Lâm Tang ở phía sau hắn cũng ngơ ngẩn mà nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ giống như trong trí nhớ, chỉ là……. Lại tựa hồ trở nên không giống nhau……

Một cái chớp mắt kia, sâu trong nội tâm Lâm Tang lại sinh ra một dục vọng mãnh liệt, chỉ nghĩ đem thiếu nữ cách đó không xa giấu đi, giấu ở một địa phương không ai có thể tìm thấy được, chỉ có thể từ chính mình thưởng thức……

“Thần Nam Vương phủ thế tử phi? Tên quái vật kia mới vừa cưới thê tử???”

“Không phải nói nữ nhi nhà tiểu thương, đăng không được nơi thanh nhã sao?”

“Mỹ nhân như họa a……”

“Bà âm kia dường như còn quanh quẩn bên tai ta, quả thực làm người mê muội…… Thật muốn nghe lại một lần nữa……”

Đám người Mặc Hoan mới phát hiện nam khách mới cũng tới hậu hoa viên.

Văn phu nhân tất nhiên là nghe được những giọng nói khen ngợi của những nam nhân đó, nàng nhìn tư thái đôi tay Khương Ấu An dừng ở trên cầm huyền, âm dương quái khí nói: “Nàng lại muốn làm cái gì? Cảm thấy chính mình còn chưa đủ làm nổi bật?”

“Đúng vậy……” Lý phu nhân liên tục phụ họa.

Khương Ấu An không có lập tức đánh đàn, mà là nhìn phía trưởng công chúa điện hạ.

“Điện hạ……”

Mặc Hoan nhấp môi.

Không có ra tiếng.

Nàng xác thật đối với hành động vừa rồi của Khương Ấu An thực không vừa lòng.

Nàng có thể ngầm nói cho chính mình hành động của Vân An đối Khương gia cô nương, nhưng vì cái gì muốn ở bên ngoài nói đi?

Hôm nay là sinh nhật nàng, chẳng lẽ liền không thể cho nàng chừa chút mặt mũi sao?

Vốn tưởng rằng nha đầu này còn tính ổn trọng, nhưng cố tình lại làm ra sự tình không ổn trọng tới.

Khương Ấu An cũng nhìn ra tới Trưởng công chúa đang giận dỗi.

Dựa theo tính tình của nàng, nàng đã xem như cho Trưởng công chúa mặt mũi.

Bằng không nên đương trường đem tên hạ nhân đẩy Tuyết Dao tỷ tìm ra, làm Diệp Vân An mất hết mặt mũi.

“Trưởng công chúa điện hạ……” Khương Ấu An lại hô một tiếng.

Trưởng công chúa vẫn là không ra tiếng.

Đám nam nhân ở phụ cận đều nhìn ra tới không khí không thích hợp.

Khương Ấu An thầm than một tiếng.

“Điện hạ……”

Gọi lần thứ ba, Mặc Hoan mới chậm rãi mở miệng, lại giống như một tiểu hài tử vậy, ngữ khí đông cứng nói: “Chuyện gì?”

Mặc Hoan sắc mặt chỉ là hòa hoãn như vậy một chút.

Nhưng ánh mắt nhìn Khương Ấu An vẫn thực sắc nhọn.

Khương Diệu Diệu cao hứng cực kỳ.

Hận không thể thấy Trưởng công chúa trực tiếp đem Khương Ấu An đuổi ra khỏi phủ Trưởng công chúa.

“Kế tiếp, ta vì người dâng lên một khúc……”

“Tên của nó gọi là…… Vẫn cứ thích em.”

Sau khi Khương Ấu An nói xong, không chỉ có là Mặc Hoan, Cung Ngọc Yến, liền Diệp Vân An đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Vân An tuy rằng không có nghe qua khúc nhạc cố tình thích ngươi kia, chính là nghe nói qua tên của nó.

Vô số lần.

Mặc Hoan nói qua vô số lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi