SAU KHI SỐNG LẠI LIÊN HÔN VỚI CHÚ CỦA NAM CHÍNH

Mạc Thịnh Hoan khẽ móc vào tay An Nhu, giống như một chú mèo dùng đuổi của nó quấn lên cán xẻng.

Có ý gì thì không cần nói cũng biết.

An Nhu hít sâu một hơi, vô thức sờ sờ bàn tay ấm áp dưới tay mình.

Mạc Thịnh Hoan nghiêng người sang, lẳng lặng nhìn An Nhu.

An Nhu cứng người, chầm chậm xoay qua, dưới ánh trăng mông lung, người đàn ông ấy đang nhìn mình, chăn tuột khỏi bả vai, lộ rõ đường cong duyên dáng nơi cổ.

Ánh trăng dường như phủ một lớp ánh sáng lên làn da trắng lạnh của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu vô thức giơ tay sờ sờ, ngay sau đó đã bị Mạc Thịnh Hoan đè dưới thân.

Như này khác gì câu cá đâu.

An Nhu là chú cá mặn, vành tai bị mút đến hồng, cổ cũng bị Mạc Thịnh Hoan hôn đến mức nóng lên.

Tình dục khiến suy nghĩ người ta hỗn loạn, An Nhu thở hổn hển, ngay khi cảm giác được điều gì đó, cậu bỗng giật mình thanh tỉnh.

“Mạc tiên sinh.” An Nhu đặt hai tay lên bả vai Mạc Thịnh Hoan, mặt đỏ bừng.

“Em, em học được một chiêu.”

Cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ bừng, nhưng khi nghe thấy lời nói ngượng ngùng của thiếu niên, anh hơi nghiêng đầu.

Học được…..một chiêu?

An Nhu xuống giường, một tay giữ lấy áo ngủ đã bị cởi rồi chạy tới trước tủ lạnh như ăn trộm, cậu lục lọi một lúc rồi cũng tìm thấy thạch trái cây dì Dương mua.

Sau khi biết An Nhu muốn “giảm cân”, dì Dương thấy An Nhu ăn ít nên bà đã mua rất nhiều đồ ăn vặt ngon miệng và ít béo cho cậu, thạch trái cây là một trong số đó.

Giờ An Nhu muốn dùng thạch trái cây làm chuyện xấu.

Mạc Thịnh Hoan dựa vào đầu giường chờ đợi, sau đó anh thấy An Nhu cầm một túi thạch vào.

??

An Nhu gần như có thể trông thấy đầu chú mình nhảy ra vài dấu chấm hỏi, cậu đỏ mặt bóc một viên thạch cho vào miệng, nhai nhai vài cái, gần như không dám đối diện với chú Mạc, cậu chui vào chăn.

Lần trước thấy chú Mạc mua đồ online, An Nhu cũng học theo, cậu lên mạng xem đồ, xem một hồi liền khám phá ra thế giới mới.

Nhìn thấy kẹo nổ tình thú băng hoả lưỡng trọng thiên và các loại thạch trái cây, An Nhu gần như đã phải hô lên “Được.”

Cậu ngậm thạch trái cây liếm kem, kích thích khác hẳn bình thường.

An Nhu đã trùm chăn mà vẫn có thể nghe thấy tiếng Mạc Thịnh Hoan rên rỉ.

Không biết qua bao lâu, An Nhu cảm giác mình đã bị thiếu oxy, cậu ép mình tăng nhanh tốc độ, rồi thành công ép chú Mạc buông vũ khí đầu hàng.

Thạch trái cây trong miệng đã nát rồi, vốn An Nhu đã chuẩn bị nhổ ra, nhưng sau khi chui ra khỏi chăn lại trông thấy Mạc Thịnh Hoan đang thở hổn hển, cổ anh đỏ bừng, con ngươi đen thẳm như đầm nước, để không phát ra tiếng, môi dưới đã bị chính anh cắn đến hằn cả dấu răng.

Ánh trăng chiếu sáng cả lớp mồ hôi tinh mịn trên người chú Mạc, An Nhu thất thần nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, ngay sau đó, cậu đã bị Mạc Thịnh Hoan bế lên rồi lấp kín miệng.

An Nhu vô thức nuốt xuống, rồi lập tức trợn tròn mắt.

Cậu nuốt rồi!

Sao lại nuốt luôn thế chứ!

Hai người thân thiết hồi lâu, lúc sắp ngủ, An Nhu có hơi không đỡ nổi, cảm giác từ nay mình không thể nhìn thạch trái cây một cách bình thường nữa rồi.

Ngày tháng dần trôi, An Nhu canh từng ngày, mãi tới khi đến ngày đầu tiên của tháng Bảy, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều xin nghỉ, hai người ở nhà cùng chơi game, cùng mua đồ online.

An Nhu dạy chú Mạc nấu cơm, làm bốn món một canh để dưỡng dạ dày.

Trước đó là do chú Mạc cần dưỡng dạ dày, giờ đến lượt An Nhu, đúng là phong thuỷ luân chuyển.

An Nhu cầm khuôn tình yêu, làm món khoai xào, ở giữa còn có trứng lòng đào.

Dì Dương không biết tại sao hai người lại đình công cùng ngày, nhưng thấy hai người thân thiết nên cũng không hỏi.

Người trẻ tuổi bây giờ vất vả quá, ngẫu nhiên nghỉ một ngày cũng không sao.

Buổi tối An Nhu nằm trong ngực Mạc Thịnh Hoan, nghe tiếng tim anh đập rồi chậm rãi ngủ mất.

Không hiểu sao An Nhu bỗng nằm mơ thấy thế giới nguyên bản của mình, trong mơ, cậu mặc bộ đồ cũ nát, đeo chiếc ba lô xám xịt, mới vừa thoát chết khỏi đám tang thi thì bị thủ vệ người sống ngoài căn cứ giữ lại.

“Có dị năng không?”

“Không có.” An Nhu làm ra vẻ khiếp sợ lùi về sau.

“Muốn đồ ăn phải không?” Trên người nhóm thủ vệ còn có mùi máu tươi nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên.

Sờ sờ bụng lép kẹp, An Nhu nhớ ra, lần gần nhất ăn cơm đã là hai ngày trước.

“Muốn…..”

“Sang bên kia.” Thủ vệ chỉ về một hướng, “Quản lý bên đó đang tuyển người, có lẽ cậu có thể tìm được chút việc làm.”

“Cảm ơn.” An Nhu nghiêm túc cảm ơn, lúc cùi đầu thì quan sát nơi hai thủ vệ giấu vũ khí.

Bên hông, bên sườn, thủ vệ và trang bị ở căn cứ này đều thống nhất một kiểu.

“Mau đi đi.” Thủ vệ xua tay, nhìn thiếu niên từng bước bước đến chỗ quản lý.

Có một ánh mắt ở nơi cao hơn vẫn đang chăm chú nhìn cảnh tượng này, mãi tới khi thiếu niên đến trước mặt quản lý rồi mới hơi hơi thu liễm.

Đã được huấn luyện trong thời gian dài nên sáu giác quan của An Nhu rất nhạy bén, nhưng dù cảm giác có người đang nhìn mình, cậu vẫn không thể quay lại.

Không thể bại lộ được.

Điện thoại trên đầu giường kêu ong ong, An Nhu chậm rãi mở mắt.

Mình vẫn đang nằm trong ngực Mạc Thịnh Hoan, chú Mạc cũng đã nghe thấy chuông báo thức, anh giơ tay trượt trên màn hình, thế giới lại an tĩnh.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, An Nhu cầm điện thoại nhìn ngày tháng.

Mùng 2 tháng Bảy.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan trước mặt.

Dạ dày đã được điều trị ổn rồi.

Không cần phải dùng những loại thuốc có tác dụng phụ rất mạnh nữa.

Có thể nói chuyện, hơn nữa còn có thể nói câu đơn.

Trạng thái tinh thần vẫn ổn, có thể làm việc.

Hơn nữa còn có thể làm mình mang thai.

Tóm lại, sức khoẻ đã càng ngày càng tốt.

Gần như đã đạt đến trạng thái tốt nhất mà bác sĩ Mạc Y Tư từng nói.

Có thể giống người bình thường, làm việc, kết hôn, có gia đình riêng, lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.

“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, sau lưng anh là ánh sáng mặt trời ngày mới, anh giơ tay ôm lấy An Nhu rồi hôn trán cậu.

Ngày tử vong của anh trong nguyên tác và ở đời trước đã qua rồi.

An Nhu cũng giơ tay ôm lại anh, nhưng không hiểu sao tâm trạng cậu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng lại.

Trưa hôm đó, An Nhu hẹn An Lâm, hai người gặp ở quán trà sữa mọi lần.

“Cậu lại sai rồi nhé.” An Nhu nhìn An Lâm, không khách khí chỉ ra sai lầm của cậu ta.

“Hôm nay tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Mạc gia không hề thông báo việc gì đây.” An Lâm ngượng ngùng đáp, “Đáng lý ra thì không phải như vậy mới đúng, tôi cảm thấy có thể là do có anh can thiệp nên Mạc Thịnh Hoan mới thành công vượt qua ngày tử vong.”

An Nhu không nói chuyện, chỉ thở dài.

“Không phải anh không muốn Mạc Thịnh Hoan chết sao?” An Lâm hơi khó hiểu, “Sao lại thở dài?”

“Tôi không thở dài chuyện này.” An Nhu thấy mọi người xung quanh không để ý, cậu nhìn An Lâm, sau đó sờ sờ bụng mình.

An Lâm nhìn chằm chằm An Nhu, rồi đột nhiên nhận ra chuyện gì, cậu không khỏi trợn tròn mắt.

“Vãi, đồng hương này, anh……”

“Mang thai.” An Nhu tiếp tục thở dài.

“Chúc mừng chúc mừng!” Vẻ mặt An Lâm mừng rỡ, “Anh hơi bị được đó nha đồng hương!”

“Nhưng gần đây Mạc tiên sinh đang tiếp quản Mạc gia, tôi đã hỏi khéo xem ý của anh ấy thế nào về chuyện bé con, nhưng anh ấy cảm thấy bản thân tôi cũng vẫn là trẻ con, lại còn đang đi học nên chưa muốn có con với tôi.” An Nhu mím môi, “Tôi còn chưa nói chuyện này với anh ấy.”

“Nhưng nếu bụng anh cứ to dần lên thì làm sao, chuyện này sao có thể giấu được.” An Lâm nhìn An Nhu, “Mà anh lại rất muốn có con, phải không?”

“Phải.” An Nhu ngẩng đầu, kiên định nhìn An Lâm.

“Lần này tôi sẽ nuôi dưỡng bọn nhỏ thật tốt, tôi muốn thấy chúng vui vẻ lớn lên.” Vẻ mặt An Nhu rất kiên quyết.

An Lâm in lặng nhìn An Nhu hồi lâu, nhịn không được hỏi, “Anh…..không muốn quay về sao?”

Về thế giới cũ của mình ư?

“Xin lỗi.” An Nhu nhìn An Lâm, thành khẩn xin lỗi, “Còn có chuyện tôi chưa nói cho cậu.”

“Chuyện gì?” An Lâm tò mò hỏi lại.

“Tuy tôi và cậu đều là người xuyên thư, nhưng thế giới ban đầu của tôi không giống như của cậu.” An Nhu áy náy cúi đầu, “Ngay từ đầu tôi đã không muốn trở về rồi.”

“Hả, gì cơ?” Lần này đến lượt An Lâm kinh ngạc, “Ở bên kia không phải còn có người nhà bạn bè sao, vì sao anh không muốn trở về?”

“Tôi có mấy người bạn thôi, nhưng….đều đã chết rồi.” Ánh mắt An Nhu ảm đạm, không muốn nhớ lại chuyện lúc trước nữa.

“Thế giới ban đầu của tôi không giống cậu, nơi đó tràn ngập tử vong, đói khát và chiến tranh. Tôi có thể tới đây cũng là sau khi vào tù, gặp được bạn tù có dị năng nên anh ta đã đưa tôi tới.

Nếu không có người bạn tù này, tôi sẽ bị phán tử hình, ngay ngày hôm sau sẽ bị đóng đinh trên tường thành.”

An Lâm không nhịn được đánh giá lại An Nhu, nhưng kiểu gì cũng không tin thiếu niên trước mắt mình lại là người như vậy.

“Đồng hương, anh phạm tội gì mà thảm như vậy?”

“Ám sát.” An Nhu hơi ngượng ngùng mở miệng, “Còn thất bại nữa.”

Sau đó bị ném vào địa lao.

“Phì.” An Nhu không nhịn được cười thành tiếng, “Anh, ám sát?”

An Nhu ngẩng đầu nhìn, nháy mắt sau đó, đầu ống hút đã chạm vào cổ An Lâm.

Giống như trong bữa tiệc trung thu kia, cậu đã nhanh chóng áp chế Trương Vân rồi đặt nĩa lên cổ bà ta vậy.

Bốn phía lập tức an tĩnh lại, khoé miệng An Lâm đang nhếch lên chậm rãi rũ xuống, cậu hoàn toàn không trông thấy An Nhu đã lấy ống hút ra khỏi ly từ bao giờ.

“Cứ như vậy đó.” An Nhu lại cắm ống hút vào ly trà đào trước mặt, còn nhân tiện lắc lắc tay.

Đã lâu cậu không động thủ, giờ còn tê tay đây này.

“Không thể nào.” An Lâm sợ hãi liếm liếm môi, cậu nhìn vẻ mặt hiền lành vô hại của An Nhu, không sao tưởng tượng nổi.

“Đời trước, tôi thực sự rất muốn xử lý Mạc Thành Hoàn, tôi đã xem mấy season “trí mạng thê tử” và các phim trinh thám khác rồi, cũng đã nghĩ ra cả trăm cách.”

An Nhu mím môi, “Nhưng thế giới này không hề giống thế giới cũ của tôi, nếu tôi động thủ, vậy có khi còn không được gặp lại con mình nữa, tôi không muốn mạo hiểm, tôi không muốn chúng có người cha là tội phạm giết người.”

An Lâm há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.

Quả thực trong xã hội này, những kẻ lưu manh phạm pháp sẽ luôn để lại manh mối, rồi phải chịu trừng phạt.

“Vậy ở thế giới kia của anh, anh có từng thành công không?” An Lâm hạ giọng, tò mò hỏi.

An Nhu nhìn An Lâm, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thực trả lời.

“Lần đầu tiên động thủ……đã thất bại rồi.”

An Lâm cúi đầu rụt vai, cố gắng nín cười.

“Nhưng chuyện này có lý do.” An Nhu yếu ớt giải thích, “Đội của chúng tôi là tiểu đội ám sát đầu tiên dưới trướng Nữ hoàng, còn chưa đủ kinh nghiệm. Nữ hoàng vẫn luôn cho rằng dưới thế cục hiện tại, nhân loại nên đoàn kết rồi cùng nhau chống lại tang thi, giữa nhân loại với nhau thì không nên chém giết, cho nên căn cứ chúng tôi không có án tử hình, chỉ có lưu đày.”

“Nữ, nữ hoàng?” An Lâm ngừng cười, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn An Nhu.

“Nữ hoàng cũng là bất đắc dĩ mới thành lập tiểu đội ám sát.” An Nhu giải thích, “Ở thế giới kia của tôi, căn cứ người sống lớn nhất chính là căn cứ dưới trướng Khống chế giả, Khống chế giả vô cùng tàn bạo, ông ta không ngừng thâu tóm các căn cứ khác, tàn hại người sống.”

An Lâm ngơ ngác nhìn An Nhu, cả người như mất hồn.

“Mục tiêu của tiểu đội chúng tôi chỉ có một.” An Nhu ra hiệu, “Ám sát Khống chế giả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi