SAU KHI SỐNG LẠI LIÊN HÔN VỚI CHÚ CỦA NAM CHÍNH

Nhìn hai nhóc Q nhỏ đang thè lưỡi, An Nhu có hơi bất an, cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan đặt tay lên vai An Nhu, ý bảo cậu cứ xem tiếp.

Giữa hai nhóc Q trắng xuất hiện một tấm lưới, chiếc lưỡi linh hồn đôi khi sẽ qua lại giữa hai nhóc, nhóc Q có linh hồn sẽ có cảm xúc, sẽ vui vẻ toát ra trái tim hồng, sẽ giận, sẽ buồn, sẽ rơi nước mắt.

Nhưng nhóc Q không có linh hồn sẽ chuyển sang trạng thái như bị treo máy, chỉ biết duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản, đa số thời gian sẽ ngây ngốc, động tác cũng máy móc.

Hoạt hình tiếp tục phát.

Ban đầu, hoàn cảnh của hai nhóc Q cũng tương tự nhau, đều có ba mẹ thương yêu, có đồ chơi nữa, linh hồn hoạt bát qua lại giữa hai nhóc Q, rồi hai nhóc đeo cặp sách đi học, chậm rãi lớn lên.

Nhưng đột nhiên, môi trường sống của nhóc bên trái thay đổi, một thiên thạch bốc cháy từ trên trời rơi xuống, cha mẹ của nhóc bỗng chốc trở thành quái vật, hàng xóm đã cứu nhóc, trước khi chết, họ giao lại cho nhóc một bé thỏ con.

Để chăm sóc thỏ con, hoàn cảnh cũng rất ác liệt nên linh hồn dừng bên nhóc bên trái rất lâu, chờ thỏ con ngủ rồi mới đi qua bên phải.

Vì ngày đêm giữa hai thế giới này gần như đồng bộ với nhau, để có thể cân bằng cuộc sống ở cả hai nơi, nhóc bên phải đã quyết định ra nước ngoài du học, đi nửa vòng trái đất để hợp với múi giờ của nhóc bên trái.

Mỗi ngày, linh hồn chỉ được nghỉ ngơi trong thời gian rất ngắn, nhưng nhìn thỏ con lớn lên, linh hồn vẫn cứ không biết mệt.

Cho đến một ngày, bên trái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một đám người xấu tách thỏ con ra khỏi bé Q rồi đưa nhóc Q tới một nơi rất đáng sợ, nhóc Q mình đầy thương tích, nhìn những người xung quanh mình liên tục ngã xuống.

Vì để gặp lại thỏ con, nhóc Q cố gắng tồn tại, nhưng màu sắc trên người dần chuyển sang màu xám.

Nhóc Q trắng ở thế giới hoà bình này không phải chăm sóc thỏ con, nên sau khi hoàn thành việc học liền kéo vali về nhà, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhóc Q này gặp tai nạn giao thông, mẫu thân qua đời, bản thân nhóc Q thì hấp hối nằm trong bệnh viện.

Từ đó, linh hồn dần dần ở bên nhóc Q xám nhiều hơn, nhóc Q xám đã trải qua rất nhiều chuyện, màu sắc trên người cũng càng lúc càng đậm, nhưng vẫn luôn nhớ tới thỏ con.

Sau đó, nhóc Q màu xám đậm bị tập kích, tuy đã phản kích thành công rồi đeo vương miện, nhưng ký ức về thỏ con đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Nhóc Q xám càng lúc càng nóng giận, màu sắc trên người đã biến thành màu đen, nhưng ngay lúc này, nhóc Q đen ấy lại gặp lại thỏ con.

Nhóc Q đen cẩn thận tiếp cận thỏ con, muốn tìm lại ký ức, đúng lúc nào, có một kẻ thần bí tìm tới, sau khi nói rất nhiều thì để nhóc Q đen giam hắn vào địa lao.

Thỏ con lấy đao ra, lúc đó, ký ức về thỏ con trong đầu nhóc Q đen đã hoàn chỉnh, nhóc Q đen lấy đao trong tay thỏ con rồi giam thỏ con chung với kẻ thần bí kia.

Kẻ thần bí mở sách trong tay ra, rồi đột nhiên thỏ con xuất hiện bên cạnh nhóc Q trắng trong thế giới hoà bình.

Linh hồn bắt đầu tách khỏi nhóc Q đen, rồi bỗng phát hiện bản thân đã biến thành màu đen từ khi nào, giờ muốn dung nhập với nhóc Q trắng cũng vô cùng khó khăn.

Thỏ con đối với nhóc Q trắng vô cùng tốt, không ngừng cho nhóc Q trắng đạo cụ, cuốn sách nhỏ màu đỏ, bông hoa, còn khiêu vũ cho nhóc Q trắng xem, còn làm rất nhiều đồ ăn ngon nữa.

Mà nhóc Q xám kia cũng đã dần trở lại màu trắng, toát ra trái tim hồng vui vẻ, dung hợp với nhóc Q trắng.

An Nhu ngây người, sau khi xem xong lại xem lại lần nữa.

Mạc Thịnh Hoan đứng im bên cạnh, anh rũ mắt, nắm chặt tay.

Xem xong tới lần thứ ba, An Nhu vẫn ngồi yên trên ghế, tinh thần hoảng hốt.

Nhóc Q trắng chính là Mạc Thịnh Hoan.

Còn nhóc Q trắng dần biến xám rồi biến đen bên kia, nếu cậu đoán không sai, chính là Khống chế giả.

Chính là Khống chế giả tàn ác vô tình, đã giết tiểu đội trưởng cùng tất cả bạn bè của cậu.

Nhưng An Nhu không ngờ anh trai nhỏ trong trí nhớ của mình lại cũng chính là Khống chế giả.

Sao có thể chứ.

An Nhu muốn gọi điện hỏi An Lâm, nhưng đột nhiên nhớ tới biểu hiện kỳ quái của An Lâm ở quán trà sữa, cùng với lần trước tới nhà, An Lâm thấy Mạc Thịnh Hoan liền trốn xuống gầm bàn, cậu lại chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Là sự thật rồi.

Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng, An Nhu không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại của mình ra sao nữa, càng không biết làm sao để đối mặt với Mạc Thịnh Hoan.

“Nhu Nhu…..” Đằng sau vang lên tiếng gọi thấp thấp, An Nhu gần như không dám quay đầu lại nhìn.

Là người ám sát Khống chế giả, cậu hiểu rất rõ thủ đoạn của hắn tàn nhẫn tới mức nào, dù những việc trước đó không phải do hắn làm, nhưng tác phong của hắn cũng chẳng nhân từ hơn Khống chế giả trước kia bao nhiêu.

An Nhu không dám tưởng tượng đến hình ảnh Mạc Thịnh Hoan lạnh lùng nhìn sinh mệnh của người khác trôi đi, gương mặt thanh lãnh xuất trần bắn đầy máu.

Cao cao tại thượng, lạnh băng vô tình.

“Nhu Nhu…..”

Tiếng gọi phía sau vẫn không ngừng, hệt như một nhóc mèo làm sai chuyện bị chủ nhân ấn đầu dạy dỗ, hoảng loạn bất lực cầu xin tha thứ.

“Em, em đi vệ sinh.” An Nhu hoảng sợ cầm điện thoại đứng dậy, còn suýt nữa va vào ghế té ngã, Mạc Thịnh Hoan vội vững vàng dùng một tay đỡ An Nhu, cậu nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhìn người đàn ông sớm chiều ở bên mình, đôi mắt nóng lên, vội vàng quay đi.

Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên, ánh mắt hơi trầm xuống, thấy An Nhu đã đứng vững, anh chậm rãi buông cậu ra.

Bước nhanh vào phòng tắm, An Nhu khoá cửa lại, cậu dựa vào cửa, cố gắng ổn định hơi thở của mình.

Lượng thông tin hơi lớn, cần thời gian để tiếp nhận.

Anh trai nhỏ là Mạc Thịnh Hoan, Khống chế giả là Mạc Thịnh Hoan, mà phụ thân của đám nhóc trong bụng mình cũng là Mạc Thịnh Hoan.

Theo như thông tin mà An Lâm để lộ, có lẽ nơi mà cậu cho rằng đó là thế giới thực của mình rất có thể cũng chỉ là một cuốn sách, dưới góc nhìn của An Lâm, có lẽ cậu không hề tồn tại trong thế giới thực.

Từ một quyển sách xuyên đến một quyển sách khác, An Lâm là cái tên không biết đặt tên nên mới dùng tên giống nhau, hai An Nhu đều là mình, còn Mạc Thịnh Hoan, cảnh ngộ của anh còn khó khăn hơn cả mình.

An Nhu muốn suy nghĩ vấn đề dưới góc độ của Mạc Thịnh Hoan, nếu có người ám sát mình, mình xử lý hắn, vậy có sai không?

Không sai, theo như luật pháp của thế giới này, đó là phòng vệ chính đáng.

Mạc Thịnh Hoan tự nguyện trở thành Khống chế giả sao?

Anh ấy không, anh ấy chỉ muốn tìm lại thỏ con thôi, nếu không phải hoàn cảnh bức bách anh biến hoá, anh vẫn sẽ là nhóc Q trắng như ban đầu.

Ở mạt thế, ngay cả bản thân mình mà cũng phải cầm đao, vậy Mạc Thịnh Hoan thì sao, anh ấy đã gặp phải thống khổ gấp trăm ngàn lần mình.

An Nhu đang nghĩ rất nhiều thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, cậu cầm lên nhìn, là cuộc gọi video của An Lâm.

Vô thức nhìn thoáng qua cửa, An Nhu nhận cuộc gọi.

“Bạn của Thượng đế, anh có khoẻ không?” Có vẻ gần đây An Lâm ngủ rất ngon, gương mặt như toả sáng, tinh thần rất tốt.

“Không khoẻ.” An Nhu nghiến răng, giơ tay chọt chọt lên mặt camera.

“Ôi chao, hai người giờ đã gạo nấu thành cơm rồi.” An Lâm chột dạ sờ sờ mũi, “Anh giờ còn đang mang thai, không thể quá kích động được.”

“Cậu đúng là chuyên đi hố người.” An Nhu không chút khách khí trách cứ, “Chúc cậu ăn mì ăn liền không có gói gia vị, mua đồ ăn thì bị tăng giá, đi toilet thì không có giấy!”

“Ấy đừng.” An Lâm cười nhăn nhở.

“Anh phải nghĩ thế này này, nếu mà ở thế giới kia ấy, anh và Mạc Thịnh Hoan vĩnh viễn không thể ở bên nhau đâu, nhưng chuyển tới hoàn cảnh khác, hai người chẳng phải đã thành rồi sao!”

An Nhu há miệng thở dốc, đột nhiên phát hiện bản thân không thể phản bác lời An Lâm.

Quả thực là vậy, nếu còn ở thế giới kia, cậu không thể nào ở bên Khống chế giả được.

“Tôi nói cho anh nghe nhé, gần đây tôi cũng không nhàn rỗi đâu.” An Lâm cầm bút lên, quay camera sang notebook đối diện.

An Nhu nhíu mày nhìn chữ viết tay như của học sinh tiểu học, “Đây là gì?”

“Tôi phát hiện hai cuốn sách mình viết có liên quan với nhau, vì vậy tôi bắt đầu xem lại tất cả những cuốn sách mình đã viết trước đó.” An Lâm nhắm máy ảnh vào một vị trí trên notebook.

“[Một trăm phương pháp Long Ngạo Thiên chọc khóc Hải Đường]

[Mạt thế tiến đến]

[Kiều phu hào môn mang thai chạy trốn]

[Ta dựa vào cắn nuốt dị năng bước lên đỉnh cao nhân sinh]…..”

An Nhu đọc tên mấy cuốn sách do An Lâm viết, nhịn không được lộ ra vẻ mặt ông già xem di động trên tàu điện ngầm.

“Tại hạ bất tài, những cuốn này đều do tôi viết.” An Lâm hơi hơi kiêu ngạo, “Thay đổi vẻ mặt của anh chút đi rồi chúng ta tiếp tục làm bạn.”

“Thôi không cần đâu.” An Nhu liên tục lắc đầu.

“Thông cảm chút đi, tôi không biết đặt tên.”

An Lâm chớp chớp mắt bán manh, “Mà đặt tên sách còn khó hơn đặt tên người nhiều, lúc đặt tên mấy cuốn sách này, tôi phải nghĩ mãi mới ra ấy. Tuy nhìn tên có vẻ không đứng đắn nhưng nội dung vẫn rất đứng đắn nha.”

“Cậu đưa tôi xem mấy cái này làm gì?” An Nhu hơi khó hiểu.

“Mời xem.” An Nhu chỉ cái tên [Kiều phu hào môn mang thai chạy trốn], “Đây chính là thế giới hiện tại của các anh.”

An Nhu hít một hơi thật sâu, vô thức sờ sờ bụng.

An Lâm tiếp tục chỉ [Mạt thế tiến đến], “Đây là thế giới nguyên bản của các anh.”

An Nhu gật đầu.

“Quyển tận thế kia viết trước quyển mang thai chạy trốn, còn quyển Long Ngạo Thiên lại viết trước quyển tận thế.” An Lâm thở dài.

“Không giấu gì anh, đa phần những cuốn sách này đều có tên của tôi, trong cuốn Long Ngạo Thiên kia, tôi là một tu sĩ vô cùng lợi hại, kiểu nói được làm được ấy.

Cho nên tôi nghi ngờ quyển sách đó đã thành sự thực, sau đó nó dẫn tôi xuyên thư, bao gồm cả các anh nữa.”

“Sau đó thì sao?” An Nhu nhíu mày.

“Hình như tôi đã biết cách xuyên trở về rồi, nhưng tôi hy vọng hai người sống tốt bên nhau.” An Lâm nhìn thẳng An Nhu.

“Nếu một ngày nào đó tôi không còn nữa, các anh cũng đừng buồn.”

Ánh mắt An Lâm có chút bi thương, “Điều này rất có thể là ở một thế giới khác, tôi đã lấp hết hố mà tôi viết rồi.”

An Nhu mím môi, giơ tay sờ sờ mặt trước camera.

“Yên tâm, sẽ không buồn.”

Thậm chí sẽ đốt pháo tiễn cậu một đoạn đường.

Kết thúc cuộc gọi video với An Lâm, An Nhu sờ sờ bụng, cậu nhìn gương rồi thu hết can đảm.

Chú Mạc chính là ân nhân cứu mạng của mình.

Ở thế giới này, anh ấy chưa từng làm gì có lỗi với mình.

Chính mình đã nói sẽ luôn ở bên anh ấy, không bao giờ nói ly hôn.

Không cần nhiều lý do hơn nữa, như vậy là đủ rồi.

An Nhu hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm, thấy Mạc Thịnh Hoan đang đứng ngoài cửa, có vẻ anh đã đứng thật lâu.

Môi người đàn ông ấy hơi trắng bệch, gương mặt không chút huyết sắc, con ngươi đen thẳm lẳng lặng nhìn thiếu niên, dường như đã chuẩn bị sẵn cho kết quả tồi tệ nhất.

Ngón tay An Nhu nắm mép quần, cậu nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhón chân hôn lên đôi môi ấy.

An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, nhắm mắt hôn sâu, người kia hơi cứng đờ, ngay sau đó, An Nhu cảm giác mình đã được Mạc Thịnh Hoan nâng lên hôn.

Như muốn chứng tỏ sự dũng cảm của mình, An Nhu rời khỏi môi Mạc Thịnh Hoan, cậu liếm liếm môi rồi nhẹ nhàng cắn lên yết hầu anh.

Em không sợ anh.

Anh là người em yêu mà. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi