Cha ta nói với ta rằng, ngày ta chào đời, mẹ ta rất vui, bà rất mong chờ sự xuất hiện của ta. Câu nói này đã trở thành chỗ dựa cho ta sau vô số lần khóc lén vào ban đêm khi còn nhỏ.
Ta biết mẹ bị bệnh, giữa đôi lông mày của bà luôn có một nỗi buồn, đôi khi bà thường ngồi trong sân, bất động nhìn những chú chim bay cao.
Mẹ không cho ta lại gần bà, có lần ta lén đến gần, bà đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy ta vô tình ngã xuống đất, tay bà đưa ra giữa không trung, do dự rồi lại thu về.
Lúc đó, ta vỗ mông cười nói không đau.
Đến đêm, ta luôn cảm thấy có những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, mùi hương thoang thoảng trong gió rất quen thuộc nhưng ta luôn cảm thấy mình đang mơ.
Những ngày mẹ thực sự sống lại là vào năm học đường Thanh Viễn mở cửa, cha nói rằng ông đang thực hiện một lời hứa thời trẻ, không ai biết đó là lời hứa gì.
Học đường Thanh Viễn chỉ tuyển nữ tử dạy học, cũng chỉ dạy nữ tử học vấn, mẹ là nữ tiên sinh đầu tiên của học đường Thanh Viễn.
Chuyện như vậy, đáng lẽ sẽ gây ra sóng gió lớn trong triều đình và dân gian nhưng các đại thần trong triều lại im lặng không nói, bách tính cũng rất vui mừng.
Nhưng ta biết, trước khi học đường Thanh Viễn mở cửa, cha ta đã chạy đôn chạy đáo rất lâu, từ dư luận dân gian đến chế độ chính trị đến hoàng hậu trong cung, ông từng bước thông suốt, sự ủng hộ của hoàng hậu trong cung đã mở ra con đường phồn hoa cuối cùng cho học đường nữ tử này.
Tuy nhiên, ta nghĩ kỹ lại, mẹ thực sự đã chấp nhận cha hẳn là sớm hơn. Trong đêm mưa đó, không ai biết họ đã nói gì trong phòng, chỉ biết cha đã cầm roi quỳ ngoài cửa phòng cả đêm.
Năm ta mười tám tuổi, cha lại mặc giáp ra trận, mẹ tiễn ông ở thành lâu rất lâu.
Lần này, ông không bao giờ trở về nữa. Tướng quân vì nước mà chết, chết vì nghĩa, anh linh của ông an nghỉ ngàn thu ở Tây Sa Lĩnh.
Khi mẹ sắp xếp di vật của ông, không biết từ đâu lật ra một chồng thư, chữ viết trên đó rất xấu nhưng bà lại ôm chồng thư đó khóc nức nở.
Sau khi cha tử trận, mẹ không ở lại lâu, sức khỏe của bà vốn không tốt, chỉ ở bên chúng ta hai năm, rồi mãi mãi an giấc ngàn thu.
“Ca!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, ta quay đầu nhìn lại.
Muội muội ta giờ đã mười bảy tuổi, xinh đẹp như mẹ ta thời trẻ.
Sau khi muội muội chào đời, cha đã chiều chuộng muội ấy lên tận trời.
Một hôm, muội muội từ ngoài phủ trở về, nói rằng có một sĩ tử từ Giang Nam đến rất tuấn tú, còn tặng cho muội ấy một bài thơ văn.
Cha ta tức giận bỏ ra khỏi phủ, tìm được sĩ tử đó, đánh cho một trận.
Sau khi muội muội chào đời, mẹ ta đã đích thân chăm sóc muội ấy lớn lên.
Nhưng ta không bao giờ ghen tị, vì trước khi ra trận, cha ta đã nói, ta là nam tử hán, nhất định phải bảo vệ mẹ và muội muội.
Ta nhìn ánh nắng nhảy nhót trên cành cây, cha, mẹ, con và muội muội đều rất tốt, hy vọng kiếp sau của hai người sẽ thuận buồm xuôi gió, không còn phải trải qua gian nan trắc trở nữa.
Hết.