SAU KHI SỐNG LẠI, TA DẪN DẮT BỘ LẠC XƯNG BÁ ĐẠI LỤC

Các nàng lại đang ăn ngư thú, xem ra Hỏa Lang bộ lạc thật sự không có thức ăn, nếu như bộ lạc bọn họ đem hỏa lang bộ lạc chiếm xuống, vậy những giống cái này đều là của bọn họ. Hắn cuối cùng nhìn thoáng qua Lâm Tang ngồi ở giữa, nhiệt huyết dâng l.ên, nhưng cuối cùng cũng áp chế lại rồi rời đi.

- Nói như vậy, Hỏa Lang bộ lạc thật sự không có thức ăn? Trong mắt tộc trưởng bộ lạc Hùng Sư p.hát ra một tia sáng.

Thú nhân phía dưới xác định gật đầu: "Ta xác định nhìn thấy các nàng ăn ngư thú nhiều lần, trong bộ lạc khẳng định không có thức ăn."

Nếu có thức ăn, bất kể bộ lạc nào cũng sẽ không cho con cái ăn thức ăn khó ăn như ngư thú.

Ở Thần Thú đại lục, giống cái có thể có rất nhiều bạn tìn.h, giống cái vì bạn đời sinh con non, con đực sẽ đem tất cả thức ăn giao cho nữ cái rồi lại do cái cái phân chia. Bất kể khả năng của họ, miễn là con cái có bạn đời, đối tác của họ sẽ không để cho con cái chết đói, ngay cả khi họ chết đói sẽ đảm bảo rằng con cái ăn đầy đủ. Và nếu đối tác của họ không còn khả năng để cho con cái ăn đầy đủ, bộ lạc sẽ không ngồi yên, hoặc phân phối cho con cái  một đối tác mạnh mẽ hơn, hoặc bộ lạc để hỗ trợ con cái.

Cho nên, bọn họ thật sự không nghĩ tới mấy cái giống cái đi ăn ngư thú là vì cải thiện bữa ăn.

Chỉ là thú nhân kia cảm thấy ngư thú làm ra cũng rất thơm, lần trước hắn ngửi thấy mùi vị các nàng làm ra đều có chút ý động, bất quá loại thức ăn này của ngư thú mặc kệ thơm như thế nào cũng sẽ không ngon là được.

Thú nhân từng bị mùi vị ngư thú độc ác kiên định nghĩ.

Tộc trưởng bộ lạc Hùng Sư híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, vẫy vẫy tay cho thú nhân dựa vào, thanh âm tàn nhẫn nói: "Hàn Khất chấm dứt, tất cả thú nhân bộ lạc Hùng Sư xuất động tấn công Hỏa Lang bộ lạc! An bài xuống, trong khoảng thời gian này lúc săn bắn để cho bọn họ ăn no, thức ăn mùa lạnh chuẩn bị không đủ cũng không có việc gì."

Thức ăn của bọn họ không đủ, hắn sẽ đi hỏa lang bộ lạc cướp về.

Nếu như vẫn không đủ....

Tộc trưởng sư tử đực lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Chuyện mùa lạnh ăn thú nhân cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ cần không động giống cái cùng con non là được.

Thú nhân nhiệt huyết sôi trào đi xuống chuẩn bị, đội săn bắn nghe được tin tức lại cho rằng lỗ tai mình ảo giác.

Tấn công bộ lạc Hoả Lang?

Ăn no chưa?

Mùa lạnh thức ăn không đủ cũng... Không sao chứ?

Chuyện lớn rồi!!!

Mấy thú nhân của đội săn bắn vội vàng đảo quanh tại chỗ.

"Không phải, tộc trưởng đây là có ý gì? Bộ lạc Hoả Lang đã sống trên bờ bên kia bao lâu rồi? Sao đột nhiên lại tấn công bọn họ? Chúng ta ngay cả bọn họ có bao nhiêu thú nhân cũng không biết, tấn công như thế nào?"

"Đúng vậy! Hơn nữa mùa lạnh này sắp đến, đến lúc đó nếu..."

Những lời còn lại không nói ra, nhưng thú nhân ở đây ai mà không hiểu chứ. Giữa các bộ lạc sẽ có chiến tranh, nếu ngươi không quen với một bộ lạc nào đó, ngươi thực sự có thể tấn công họ. Nhưng không có bộ lạc nào chọn thời gian kíc.h động chiến tranh trước mùa lạnh. Một khi ngươi chuẩn bị không đủ, mùa lạnh phải đối mặt không chỉ là chiến tranh, cũng không chỉ là bị thương, mà là tộc nhân bị đói chết, không chịu nổi rét lạnh bị đông chết bồi.

Kết quả như vậy, tộc trưởng hẳn là rất rõ ràng mới đúng a?

Rất nhiều thú nhân trong lòng đều rất sốt ruột, nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng đã hạ, ý đồ đi khuyên bảo mấy thú nhân tộc trưởng cũng đều vô công mà trở về, thú nhân đành phải cố gắng đi săn bắn.

Ở mình ăn no đồng thời cũng dốc toàn lực săn được thức ăn mùa đông bộ lạc cần, nhưng cứ như vậy con mồi trong rừng rậm tiêu hao đặc biệt nhanh.

Mấy thú nhân kinh nghiệm lão luyện nhìn con mồi càng ngày càng ít trong rừng rậm, trong lòng mơ hồ bất an.

Chuyện xảy ra với bộ lạc Hùng Sư, hỏa lang bộ lạc bên kia không thể nào biết được, nhưng tâm tìn.h của thú nhân cũng không tăng cao được.

Bởi vì đội đổi muối đã trở lại, nhìn bọn họ thiếu gần một phần ba số lượng thú nhân cùng với muối phía sau mang theo chưa tới một nửa năm trước, tất cả thú nhân đều trầm mặc.

Đội đổi muối không phải lần nào cũng có thể đổi được rất nhiều muối, cũng không phải thú nhân nào cũng có thể bình an trở về, nhưng không có lần nào nghiêm trọng lần này.

Những chuyện này Lâm Tang đã trải qua một lần, ánh mắt của nàng càng đặt ở trên người thú nhân bị bọn họ cõng trở về.

Thú nhân này chính là tế ti tiếp theo mà tế ti A nội nhận định, cũng là bóng dáng cô độc dứt khoát rời khỏi bộ lạc ở kiếp trước.

Tộc trưởng Lang Lực lúc này đặc biệt trầm mặc, nếu như là trước kia, hắn sẽ cùng tộc nhân nói chuyện trước rồi mới đi tìm tế ti, nhưng lần này hắn trầm mặc đi về phía sơn động tế ti.

Lâm Tang đi theo bọn họ, trên đường cùng Lang Nha hỏi thăm tin tức.

"Lần này đổi muối không thuận lợi?"

Bởi vì Lâm Tang và Hồ Thất từ nhỏ quen biết nhau, Thái độ của Lang Nha đối với Lâm Tang cũng rất tốt.

"Bộ lạc cự thử đề cao yêu cầu, thức ăn chúng ta mang theo căn bản không đủ, tộc trưởng bảo chúng ta đi rừng rậm chung quanh tạm thời săn bắn, nhưng không nghĩ tới nơi đó có hai con kỳ lân, có mấy thú nhân đi làm bạn với Thần Thú, còn có một ít thú nhân bị thương rất nặng, cũng không vượt qua được." Lời nói của Lang Nha tràn đầy bi thương.

Lâm Tang đăm chiêu, kỳ lân. Không giống với kỳ lân trên Địa Cầu, độc giác thú của Thần Thú đại lục có sức chiến đấu kinh người, độc giác sắc bén trên đỉnh đầu, mấu chốt là nó có hình thể rất lớn, thuộc loại cự thú.

Nghe nói kỳ lân lớn nhất có thể dùng sừng của nó trực tiếp xốc l.ên một ngọn núi.

Thú nhân chuẩn bị không đủ, nhân số không đủ, khẳng định không làm được nó.

"Người các ngươi cõng về là ai?" Lâm Sang hỏi.

Kiếp trước thú nhân kia tỉnh lại ngày hôm sau liền rời đi, nàng cũng chưa từng biết thân phận của hắn, chỉ biết là tộc trưởng bọn họ ở một nơi sông nước tụ tập nhặt được.

"Tộc trưởng nhặt ở bờ sông, nếu không phải còn đang th.ở dốc, chúng ta đều phải cho rằng hắn đi làm bạn với Thần Thú, ai cũng không biết hắn là ai." Bản thân Lang Nha cũng rất mê mang.

Lâm Tang bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo mọi người đến sơn động tế ti trước.

Lúc Lâm Tang đến, tế ti A Nội đang trị liệu cho thú nhân hôn mê, chỉ thấy trong sơn động toát ra lục quang trong suốt, toát ra một cỗ khí tức thấm vào ruột gan.

Lâm Tang nhìn thoáng qua, mấy con tộc trưởng đang ngồi chờ đợi, không khí có chút ngưng trệ.

Suy nghĩ một chút, nàng lại rời khỏi, lôi kéo Hồ Thất, miên mấy người nấu cơm.

"Tang, chúng ta làm gì?" Nhìn thức ăn chất đống thành đồi trước mặt, Miên lần đầu tiên có phiền não ngọt ngào.

Trước kia cô làm sao có thể nghĩ đến mình lại có phiền não hôm nay ăn loại thức ăn gì đây?

Lâm Sang vung tay l.ên: "Tất cả đều làm!"

Muốn biểu hiện thành quả gần đây cho tộc trưởng, đương nhiên là đem tất cả thức ăn làm một lần cho bọn họ trực quan chứng kiến biến hóa của bộ lạc thuận tiện nhất.

Sau đó các nàng liền động đậy, lấy than đốt gai quả, bánh bao nhiều loại, bánh bao đậu nành, bánh bao chiên, canh cá, miếng cá chiên, rau dại trộn lạnh....

Mùi hương trên quảng trường truyền rất xa, thú nhân nhìn từ xa liền cảm thấy rất có cảm giác thèm ăn.

"Muối không đủ cũng không sao, không phải chúng ta còn tìm được nhiều thức ăn mới như vậy sao, mùa lạnh sẽ không bị đói."

"Đúng vậy, nhờ mấy ngày nay Tang mang theo thức ăn chúng ta tìm được, bằng không muối không đủ bảo quản thịt, khẳng định không thể vượt qua mùa lạnh."

"Hiện tại tốt rồi..."

Gia đình thú nhân mất đi thân nhân khổ sở trong chốc lát, nghĩ đến sơn động đầy ắp, trong lòng cũng trấn an vài phần.

Chuyện bình thường nhất của Thần Thú đại lục chính là rời đi, mỗi một thú nhân đều sẽ rời đi. Có thể trên người thú nhân thật sự giữ lại máu dã thú. Đối với tìn.h, đại đa số thú nhân cũng sẽ không coi trọng. Lúc bận rộn sinh tồn, bọn họ chỉ vì thân nhân thương tâm một lát, sau đó sẽ chỉnh đốn lại tâm tìn.h tiếp tục làm việc.

Dù sao, sống sót đã là chuyện rất khó, làm sao còn thời gian đi khổ sở đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi