SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

"Cậu chủ."


Vu Mặc nhẹ gật đầu, "Quay về biệt thự."


Động tác của tài xế có hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, đáp, "Vâng, cậu chủ."


Đây là muốn mang về nhà?!


Nụ cười trên mặt Trì Phương vẫn không thay đổi, trong lòng thầm nói một tiếng quả nhiên, Vu Mặc biết mình cũng ở khu biệt thự bên kia.


Đường đi coi như bằng phẳng, trong lòng Trì Phương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dù cho say xe chỉ có hơi đau đầu, nhưng vẫn làm cho cậu rất không thoải mái. Trì Phương cố nén cảm giác muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, dừng một lát, bắt đầu tìm chủ đề để bầu không khí trong xe không quá lạnh nhạt, "Cậu cũng đi xem thi đấu à?"


Vu Mặc lắc đầu, "Không phải."


Trì Phương chờ Vu Mặc nói tiếp: "......"


Được rồi.


"Khụ, cậu chuẩn bị đồ để ngày mai đi chơi chưa?" Trì Phương đổi sang một chủ đề Vu Mặc sẽ cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi.


Vu Mặc dừng một lát, nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt có hơi tái nhợt của Trì Phương, lông mày lặng lẽ nhíu lại.


Trì Phương nghĩ tới lúc đó Vu Mặc nghiêm túc ghi ghi chép chép, tám phần là đã mua hết những thứ lớp trưởng dặn, liền mở miệng nói: "Thật ra cậu không cần chuẩn bị quá nhiều đâu, có rất nhiều cửa hàng trong sở thú, cũng có thể..."


"Đừng nói nữa." Vu Mặc đột nhiên mở miệng cắt ngang lời cậu.


Nụ cười trên mặt Trì Phương hơi cứng đờ, bầu không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh. Bác tài xế nhịn không được nắm chặt vô- lăng, trong lòng do dự lỡ một hồi cậu thiếu niên này yêu cầu dừng xe, thì mình nên dừng hay chạy tiếp.


Vu Mặc cũng cảm thấy bầu không khí trong xe biến hóa, bàn tay đặt ở một bên nắm chặt đệm ngồi theo bản năng.


Hắn biết nhiều khi cách nói chuyện của mình sẽ chọc cho người ta phẫn nộ, nên đa số thời điểm hắn đều không muốn mở miệng, có nói cũng sẽ đơn giản hết mức có thể. Hắn cũng lười đi đổi cách nói chuyện của mình, coi như thật sự chọc tới người khác... Thì Vu Mặc cũng không quan tâm, dù gì những người kia cũng đánh không lại hắn.


Nhưng lúc này đây, Vu Mặc lại chân chân chính chính cảm nhận được một chút bất an. Tuy sống lưng vẫn ngồi thẳng tắp như trước, nhưng khóe mắt Vu Mặc lại nhịn không được liếc sang Trì Phương bên cạnh.


Biểu tình Trì Phương rất lạnh, nụ cười trên mặt một chút cũng không còn, lúm đồng tiền ở khóe miệng một chút cũng không nhìn thấy, đang yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.


Giận thật rồi!


Trong lòng Vu Mặc lộp bộp một tiếng, biểu tình trên mặt cũng ngày càng nghiêm túc.


Trong xe nhất thời yên tĩnh đến lúng túng.


Đương nhiên Trì Phương đã bị câu nói kia của Vu Mặc chọc giận, tuy thoạt nhìn biểu tình của cậu coi như bình thường, nhưng bé con trong lòng đã sớm bắt đầu điên cuồng hành hung Vu Mặc.


Người này có biết nói chuyện hay không! Có biết nói chuyện hay không!


Cậu đang say xe mà còn tìm chủ đề là vì cái gì, còn không phải là muốn bầu không khí giữa hai người đừng lúng túng thế này sao, chẳng lẽ đi hết một đường mà hai người chỉ yên lặng ngồi sau xe thôi à! Vốn cậu nghĩ tùy tiện tiếp lời hai câu là được rồi, kết quả Vu Mặc lại thành công chặn họng cậu tại câu thứ hai.


Tuy ấn tượng của cậu với Vu Mặc bây giờ rất tốt, nhưng cái tính không biết nói chuyện này thật là..... Khóe mắt Trì Phương liếc nhìn biểu tình đứng ngồi không yên của Vu Mặc, sau nửa ngày lại nhịn không được đánh bé Trì Phương trong lòng một cú.


Bé Trì Phương hu hu khóc, nhưng vẫn nắm bé Vu Mặc bên cạnh không buông tay.


Cho mày mềm lòng! Để lần sau cậu ta chọc mày tức tới hộc máu!


Trì Phương thở dài, quay đầu cười, xin lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi tôi làm phiền tới cậu à?"


Vu Mặc nhìn nụ cười khách sáo trên mặt Trì Phương, sắc mặt ngày càng khó coi. Trì Phương không hiểu chớp mắt mấy cái, cậu đã chủ động cho Vu Mặc một bậc thang, sao cậu nhóc lại ảo não thêm rồi?


"Sao....."


"Đừng cười." Vu Mặc vươn tay, nhẹ nhàng bao phủ tầm mắt Trì Phương, lông mi Trì Phương không ngừng run rẩy, chốc chốc lại cọ vào lòng bàn tay hắn, "Đừng cười."


Không biết vì sao, hắn không hề muốn thấy nụ cười này xuất hiện trên mặt Trì Phương.


Trước mắt Trì Phương tối đen, cậu chớp mắt. Bác tài xế phía trước nhìn thấy ánh mắt của cậu chủ trong kính chiếu hậu, thu hồi tầm mắt theo bản năng.


Lòng bàn tay Vu Mặc rất ấm, nhiệt độ thuận theo tiếp xúc với da dẻ tràn đến mi tâm của cậu, có lẽ vì không nhìn thấy gì nên cảm giác hơi kinh hoảng, nhưng phản ứng đầu tiên của Trì Phương lại là... Đại lão thích sạch sẽ đi đâu rồi?


Lấy lại tinh thần, Trì Phương bất đắc dĩ hỏi, "Sao cười cũng không cho?"


Không khí an tĩnh hồi lâu, Vu Mặc mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói, "Không muốn cười... Thì không cần cười." Nói xong câu đó, hắn lại ý thức được gì đó, bổ sung, "Không muốn nói chuyện, cũng không cần nói, đừng tự ép buộc bản thân."


Sau khi Vu Mặc dứt lời, cả người Trì Phương còn đang ngơ ngẩn, đôi mắt bị che không ngừng chớp chớp, nửa ngày mới mím môi, thả lỏng dựa ra sau.


Trong xe khôi phục yên tĩnh một lần nữa, Trì Phương cũng không tiếp tục tìm chủ đề, tùy ý để Vu Mặc che mắt mình, bên tai còn có thể nghe được tiếng thở có hơi hổn hển của Vu Mặc, rất lâu sau mới đột nhiên mở miệng hỏi, "Đã tới chưa?"


Vu Mặc khẽ giật mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cổng lớn khu biệt thự cách đó không xa, bác tài xế không dám mở miệng quấy rầy hai người ngồi sau, chỉ nhẹ nhàng dừng xe ở bên cạnh.


Vu Mặc yên lặng thu tay, không để ý tới trong lòng có hơi mất mát, trầm giọng lên tiếng, "Ừ."


Trì Phương cười nhạt xuống xe, còn nhớ rõ nói lời cảm ơn với bác tài xế.


Ít nhất từ biểu tình, không nhìn ra chút nào không vui, nhưng trong lòng Vu Mặc vẫn có hơi bất an. Hắn do dự một lát, rồi để cho tài xế đi trước, mình thì xuống xe cùng Trì Phương.


Trì Phương cũng không có phản ứng gì với cái đuôi nhỏ đột nhiên xuất hiện sau lưng, bảo vệ nhận ra Trì Phương và Vu Mặc, mở cổng cho các cậu.


Vu Mặc yên tĩnh theo sau lưng Trì Phương, trong lòng không thể nói là ảo não nhưng vẫn rất bất an, chẳng qua những tâm tình này đều bị hắn đặt ở đáy mắt, trên mặt cái gì cũng không biểu hiện.


Hai người yên tĩnh đi hết một đường, tại ngã rẽ cuối cùng, Trì Phương mới dừng bước, Vu Mặc theo sau lưng cũng dừng lại theo bản năng.


"Tôi về nhé."


Vu Mặc yên lặng gật đầu.


Nhưng khi Trì Phương đi qua ngã rẽ rồi quay đầu lại, Vu Mặc vẫn còn bất động đứng đó, tuy trên mặt hắn không có cảm xúc gì, nhưng vẫn có thể cảm thấy lòng hắn tràn đầy mất mát.


Sâu sắc thở dài, Trì Phương quay đầu trở lại.


"Thật sự không có việc gì." Trì Phương đứng trước mặt Vu Mặc, cậu hiện tại đã hơn một mét bảy, trong lớp cũng được coi là cao, nhưng Vu Mặc lại cao hơn cậu nửa cái đầu, nếu Trì Phương không ngẩng đầu, thì chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm bóng loáng trắng nõn của Vu Mặc.


Lui về sau hai bước, Trì Phương nhìn lướt qua Vu Mặc, khổ não xoa xoa trán, "Tôi không hề tức giận, chỉ là tôi... Không quen."


Vu Mặc cúi đầu, biểu cảm nhìn Trì Phương mang theo một tia khó hiểu cùng mất mát. Trì Phương mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.


Những chuyện kia đã sớm nhấp nhô qua đi, không cần phải nói thêm nữa.


----------


Tác giả có lời muốn nói:


Trì Phương nỗ lực mở miệng.


Vu Mặc: Đừng nói nữa.


Trì Phương yên lặng mỉm cười.


Vu Mặc: Đừng cười.


Trì Phương:..... Mặt không cảm xúc đánh Vu Mặc một cái.


Vu Mặc: Đánh, muốn đánh thì đánh đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi