SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Trì Phương trầm mặc nhìn hộp quà hồi lâu, khoé mắt chậm rãi kéo cong, món quà này cũng thật là... Y như phong cách của Vu Mặc. Quen nhau lâu thế này, Trì Phương cũng quên mất Vu Mặc lúc đầu ra sao.


"Sao thế?" Vu Mặc khó hiểu, nhìn những cuốn sách nọ.


Có gì không ổn à?


Mọi người trên diễn đàn đề nghị hắn nên tặng cái gì mà Trì Phương thích, Vu Mặc nghĩ hết hai ngày, phát hiện thứ Trì Phương thích nhất là đọc sách và làm bài tập.


Trì Phương nhìn vẻ mặt vô tội của Vu Mặc, đành cười cuời: "Không, tôi thích lắm."


Đúng lúc lên lớp 11, cậu cũng phải bắt đầu nỗ lực tiến lên phía trước, Vu Mặc tặng cậu món quà này cũng rất thích hợp.


Buổi tối, Trì Phương ôm hộp quà đầy sách về nhà, vô tình đụng phải Trì Chính ở phòng khách. Trì Chính nhanh mắt, lập tức nhìn thấy chiếc hộp trong tay Trì Phương: "Thằng nhóc Vu gia tặng em à?"


Trì Phương gật đầu, nhắc nhở: "Người ta tên là Vu Mặc, anh đừng có gọi thằng nhóc Vu gia nữa."


Trì Chính bĩu môi, không thèm tranh cãi với cậu. Chỉ hiếu kỳ nhìn hộp quà trong tay Trì Phương, "Chắc là cậu ta không tặng em cục gạch đâu nhỉ?"


"Không phải, là sách." Trì Phương cất hộp quà đi, không tiếp tục nói về chủ đề này mà hứng thú hỏi: "Sáng nay có chuyện gì thế anh?"


Trì Chính dừng lại, nghĩ đến những gì mẹ Trì nói hồi sáng, trên mặt hiện lên ý cười.


"Có gì đâu, chỉ là mẹ muốn gặp A Quang một chút thôi, khà khà khà..."


Trì Phương yên lặng nhìn điệu cười gian trá của Trì Chính, đi sang bên cạnh. Nếu để cho đối thủ của Trì Chính thấy được biểu cảm này của anh, chắc là họ sẽ không thể chấp nhận chuyện bản thân thua cuộc trước con người này.


Nhưng mà anh hai có thể có một kết cục tốt đẹp với Hứa Quang, trong lòng Trì Phương cũng rất nhẹ nhõm.


"Đúng rồi, em trai." Trì Chính cười một lúc, nhớ tới chuyện chính, "Miếng đất ở phía bắc thành phố, em nhớ không?"


Trì Phương gật đầu.


Trì Chính xoa trán, hơi chần chờ, "Vậy em nhớ... Chuyện miếng đất lần trước, chừng nào mới bị thu hồi?"


Anh vẫn nhớ Trì Phương vì chuyện này mà sợ Vương Lượng, không dám hỏi quá tỉ mỉ.


Trì Phương chớp mắt mấy cái, do dự nhớ lại, "Ít nhất là ba năm nữa... Chắc thế? Sao vậy anh?"


Trì Chính gật đầu, nghĩ ngợi một lúc. Khi đó Trì Phương nói miếng đất kia có vấn đề, Trì Chính và ba Trì đã lập tức hủy tham gia đấu giá, Trì Chính cũng đã nhắc nhở Hứa Quang, nhưng Hứa gia lúc đó không phải do Hứa Quang làm chủ. Cuối cùng miếng đất kia vẫn bị chú hai của Hứa Quang lấy về, vì chuyện này, danh tiếng của chú hai Hứa Quang trong Hứa gia tăng mạnh, ngay cả ba Hứa Quang cũng không thể không nhịn một phần.


Vẫn còn ba năm... Chuyện có thể làm với miếng đất đó vẫn còn rất nhiều.


Mấy hôm thi học kỳ, cả Trì gia đều rất sốt ruột. Lên 11 chia ban tự nhiên xã hội, phải phân lớp thêm một lần nữa, mặc dù với năng lực của Trì gia, trực tiếp nhét Trì Phương vào lớp trọng điểm cũng không thành vấn đề, nhưng vào bằng tiền và vào bằng năng lực của bản thân lại là hai chuyện khác nhau.


Trì Phương lại rất bình tĩnh, thi xong môn nào thì ôn môn tiếp theo, cũng không dò đáp án với Vu Mặc. Vu Mặc thì ngược lại, so với kỳ thi, hắn vẫn quan tâm sức khoẻ của Trì Phương hơn. Không được uống đồ lạnh cũng không được ăn cay, thậm chí mới 10 giờ tối đã giục Trì Phương đi ngủ.


Đại khái là lần bị bệnh lúc trước đã doạ hắn sợ...


Ôm sự áy náy vì để Vu Mặc phải lo lắng trong lòng, Trì Phương cũng rất nghe lời.


Ngày thứ ba, lúc thi xong thì cũng đã tối. Mùa hè tối muộn, 6 giờ rồi mà trời vẫn sáng, học sinh vừa thi xong tụm ba tụm năm nhờ xe đi về, Trì Phương đợi Vu Mặc ở cổng trường, đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ Trì.


"Alo?" Trì Phương nghe mẹ Trì nói thế, hơi do dự, "Dạ... Để con đợi cô ấy đã."


Cúp máy xong, Trì Phương chần chờ một lát, hỏi Vu Mặc: "Vu Mặc, hai ngày nữa cậu có rảnh không?"


Vu Mặc khó hiểu nhìn cậu.


Trì Phương quơ quơ điện thoại, "Mẹ tôi vừa gọi, bảo muốn mời cậu bữa cơm."


Vu Mặc dừng một chút, hắn rất không thích có quan hệ với người lạ, nếu là người khác Vu Mặc sẽ trực tiếp từ chối, nhưng đây lại là mẹ của Trì Phương, Vu Mặc hơi do dự, hỏi: "À... Có chuyện gì sao?"


Chẳng lẽ có chuyện gì phải nói với phụ huynh à?


Trì Phương vừa nhìn vẻ mặt của Vu Mặc đã biết hắn đang khó xử, bất đắc dĩ nói: "Không, tại cậu giúp tôi học bài nên giờ thành tích của tôi mới tốt lên, mẹ tôi mới muốn mời cậu bữa cơm để cảm ơn cậu."


Vu Mặc gật đầu, tuy hắn không cần được cảm ơn, nhưng hắn cũng biết những chuyện thế này không có cách nào để từ chối.


"Vậy mai nhé, mà nhà tôi chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho tôi, cuối tuần cậu rảnh không?" Trì Phương hỏi.


Vu Mặc gật đầu.


Về nhà, Vu Mặc có hơi thất thần, lúc ăn cơm tối cũng ngẩn người. Hôm nay mẹ Vu và ba Vu đều ở nhà, kinh ngạc nhìn bộ dạng mơ màng của con trai.


Mẹ Vu: "Tiểu Mặc? Nghĩ gì thế con?"


Vu Mặc lấy lại tinh thần, vừa định lắc đầu, đột nhiên nghĩ không biết mẹ có... Quen mẹ của Trì Phương không?


"Dạ... Mẹ." Ánh mắt lấp lánh của Vu Mặc đối diện với mẹ Vu, "Mẹ có biết mẹ của Trì Phương không?"


Mẹ của Trì Phương? Mẹ Vu ngạc nhiên, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, "Cũng có thể gọi là biết, từng qua lại với nhau trên thương trường vài lần, nhưng không quen lắm." Bà hỏi tiếp: "Sao thế?"


Vu Mặc kể chuyện mẹ Trì muốn mời hắn ăn cơm ra, biểu cảm còn mang theo một ít khó hiểu cùng sự bất ngờ không dễ phát hiện. Vu Mặc biết mình luôn không được người khác ưa thích, nhất là người lớn, một đứa trẻ ngoại trừ thành tích tốt ra thì vừa không biết nói chuyện vừa mang một bộ mặt lạnh lùng như thế, nếu không sinh ra ở Vu gia, e là Vu Mặc đã đắc tội với không ít người.


Nhưng hắn cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với mẹ Trì.


Mẹ Vu cười cười, "Chuyện nhỏ thôi mà."


Bà suy nghĩ một lát, nói: "Mặc dù mẹ chưa nói chuyện với Trì phu nhân bao giờ, nhưng mẹ cũng nghe rằng, tính tình Trì phu nhân rất hiền lành, vẫn luôn yêu thương trẻ con trong nhà. Quan hệ của con với Trì Phương tốt, con còn giúp thằng bé học, Trì phu nhân sẽ không ghét con đâu."


Vu Mặc gật đầu, chỉ là biểu tình thoạt nhìn vẫn rất lo lắng.


Mẹ Vu bất đắc dĩ trừng chồng mình, khuôn mặt của Vu Mặc giống ba Vu như đúc từ một khuôn ra, trên mặt không có biểu cảm gì. Ba Vu còn đang ăn cơm, cũng không để ý tới cuộc trò chuyện của hai người, bị vợ mình trừng một cái mới ho nhẹ theo bản năng, nói: "Không muốn đi thì đừng đi."


Mặt mẹ Vu đen thui, không một tiếng động nhéo cánh tay dưới bàn của ba Vu, bà nở nụ cười, dặn dò Vu Mặc: "Đừng nghe ba con nói bậy."


Vu Mặc cũng biết mình không thể từ chối chuyện này, chỉ là...


"Đừng nghĩ nhiều nữa." Mẹ Vu sờ tóc con trai, hơi đau lòng, tuy từ nhỏ Vu Mặc đã rất ngoan ngoãn, không gây phiền phức gì cho vợ chồng họ, nhưng cũng vì thế, bà luôn cảm thấy Vu Mặc phải chịu nhiều thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác.


"Trì phu nhân hỏi cái gì thì con trả lời cái đó, bà ấy sẽ không ghét con đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi