SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Dù cho Vu Mặc có muốn hay không thì chức vụ lớp trưởng cũng đã được quyết định. Trì Phương nhìn khuôn mặt tối sầm của Vu Mặc khi về chỗ, nhịn không được cười cười, thò tay chọt chọt khuỷu tay của Vu Mặc, "Không phải làm lớp trưởng cũng tốt lắm sao?"


Vu Mặc yên lặng nhìn Trì Phương, không nói gì. Hắn không cảm thấy làm bảo mẫu của mấy đứa nhóc có gì tốt, mấy hôm sau hắn nhất định phải nói giáo viên đổi lớp trưởng!


Tựu trường xong, Trì Phương lại bắt đầu chuyển qua căn hộ, cuối tuần mới về nhà.


Khối mười đầu năm phải thực hiện huấn luyện quân sự, giải tán sớm hơn  chuông tan học buổi trưa một chút, sân huấn luyện cũng khá gần với lớp họ, khiến Trì Phương lần nào muốn ăn trưa cũng phải đợi rất lâu. Trì Phương nhịn hai ngày, cuối cùng cũng không thể chịu được cảm giác đợi nửa tiếng đồng hồ để được ăn, sau đó lại phải giải quyết bữa trưa một cách nhanh chóng cho kịp giờ học. Cậu thúc tay Vu Mặc: "Hay là tụi mình ra ngoài ăn nhé?"


Vu Mặc gật đầu.


Nhờ ra ngoài ăn nên Trì Phương mới có thể thoát khỏi đám học sinh đang đói đến phát điên ở căn tin.


Sau khi chia lớp, các học sinh trước kia vì học lệch mà điểm thấp dần dần bật lên. Kỳ thi tháng đầu tiên đến rất nhanh, dù sao cũng là bài kiểm tra đầu tiên ở lớp mới, hơn nữa sự bốc đồng lười biếng của năm cũ đã biến mất, cả lớp không còn ai gật gà gật gù trong giờ học nữa.


Trì Phương cũng hơi lo lắng, thật ra điểm các môn xã hội của cậu cao hơn môn tự nhiên một chút, giờ không có điểm của môn xã hội gánh, cậu rất sợ mình sẽ bị tụt lại phía sau trong kỳ thi này.


Vì nghỉ hè Vu Mặc bận, nên Trì Phương cũng không nhờ Vu Mặc dạy thêm mà tìm một sinh viên đại học làm gia sư. Chỉ là trình độ giảng bài của gia sư này không bằng Vu Mặc, bài nào hắn cũng phải giảng rất nhiều lần, Trì Phương mới mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hiệu quả cũng không cao.


Chỉ là bình thường Trì Phương đều rất vui vẻ, tuy Vu Mặc có thể cảm nhận được gần đây tâm trạng của Trì Phương không tốt cho lắm, nhưng hắn không nghĩ rằng tâm trạng cậu không tốt là vì kỳ thi sắp tới.


Đợi đến ngày cuối cùng trước khi thi, Trì Phương thành công mất ngủ.


Cậu lăn lộn trên giường nửa ngày, yên lặng ngồi dậy. Tối nay Trì Phương ngủ ở căn hộ, trước khi thi cũng không được nghỉ, mà trực tiếp lấy hai ngày thứ bảy chủ nhật làm ngày thi, Trì Phương cũng không thể về nhà than vãn được.


Nhìn sang đồng hồ, cũng nửa đêm rồi.


Trì Phương suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Bàng Tử Phi, dù gì giờ này cũng chỉ còn mỗi cậu ta thức.


Trì Phương: Có đó không?


Chắc là Bàng Tử Phi đang chơi điện thoại, trả lời rất nhanh.


Bàng Tử Phi: Mắt tao mù rồi à? Sao Trì Tiểu Phương mày nửa đêm không ngủ mà đi chơi điện thoại?!


Trì Phương yên lặng trở mình.


Trì Phương: Tao ngủ không được.


Trì Phương: Mày ở thủ đô thế nào rồi? Thi đấu được không?


Bàng Tử Phi: Tốt lắm, mày sao thế? Không lẽ Vu Mặc bắt nạt mày? Hay là mày tỏ tình rồi?


Trì Phương nghẹn họng, tốc độ bấm điện thoại tăng lên.


Trì Phương: Không có! ! !


Bàng Tử Phi im lặng, khó hiểu: Vậy sao mày ngủ không được?


Trì Phương xoa xoa mặt, trả lời: Tại mai thi rồi...


Bàng Tử Phi: ...


Bàng Tử Phi: Anh à, mai em còn phải tham gia huấn luyện, anh đừng làm phiền em nữa.


Trì Phương giật giật khoé miệng, hung tợn tắt điện thoại, bắt đầu ngẩn người nhìn trần nhà. Thật ra cũng không hẳn là do thi cử, Trì Phương đã bất an suốt một tháng rồi, tất cả bắt đầu từ lúc cậu chọn ban khoa học tự nhiên.


Đây là nơi hoàn toàn không dính dáng tới cậu ở kiếp trước.


Từ khi chia ban, tối nào Trì Phương cũng mơ. Trong mơ xảy ra những chuyện ở kiếp trước, làm cho đầu óc Trì Phương lúc nào cũng không được yên, tất cả đều là vì lo bản thân không thể thay đổi tương lai, lại lo không biết mình có làm cho tương lai tệ hơn không.


Cậu cũng ngày càng bất an với lựa chọn vào học ban khoa học tự nhiên, không lẽ là vì cậu đưa ra lựa chọn khác với kiếp trước, nên mới xuất hiện những báo động này?


Bàng Tử Phi: 【 Thức đêm gây hại cho não bộ. 】


Bàng Tử Phi: 【 Thức đêm trong suốt một khoảng thời gian dài, thiếu niên bị tê liệt cơ thể.  】


Bàng Tử Phi: 【 Một học sinh bình thường đột nhiên trở nên đần độn, các chuyên gia đã nghiên cứu được lý do là vì... 】


Bàng Tử Phi: Ngủ mau!


Trì Phương: ...


Bị Bàng Tử Phi trêu chọc như thế, tâm trạng có hơi buồn bã chợt tốt hơn một chút. Trì Phương bất đắc dĩ trả lời được rồi vứt điện thoại sang một bên.


Nhưng, cậu vẫn mơ.


Lần này Trì Phương đã ý thức được đây là một giấc mơ, chỉ là cậu không hiểu tại sao mình lại mơ đến chuyện của kiếp trước. Cậu nhìn một vòng xung quanh, phát hiện nơi này hình như là khách sạn cậu hẹn Vu Mặc gặp mặt, tiếc là bị Vu Mặc cho leo cây.


Khẽ ngẩng đầu, Trì Phương nhìn lên chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở lầu hai, quả nhiên thấy được một người.


Hoá ra góc nghiêng của mình đẹp trai thế. Trì Phương tự khen bản thân trong lòng. Tiếc là... Đúng lúc Trì Phương trên lầu hai cầm ly nước lên uống, chiếc găng tay che đi bàn tay nhỏ nhắn.


Lắc lắc đầu, Trì Phương quay đầu nhìn bốn phía xung quanh. Vì đang trong mơ nên khung cảnh có hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn được.


Vậy... Giấc mơ này xuất hiện là vì sự khó chịu khi bị cho leo cây của mình sao?


Trì Phương mờ mịt chớp mắt mấy cái, đang định thử cắn mình một miếng coi có tỉnh không, lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cửa khách sạn.


Ơ kìa? Chiếc xe này? Trì Phương đi lên phía trước hai bước, dù gì trong mơ cũng không ai thấy được cậu.


Đợi đến khi chiếc xe dừng hẳn, tài xế xuống xe rất nhanh, mở cửa sau ra. Đôi chân dài được bao bọc bởi bộ âu phục hiện ra từ trong xe, Trì Phương trợn mắt ngoác mồm nhìn Vu Mặc sau khi trưởng thành, cũng chính là J bước xuống xe.


Vu Mặc mặc âu phục, có thể nói là chuẩn bị rất chu đáo, trên tay còn cầm một bó hoa.


Trì Phương đi lên phía trước theo bản năng, đúng lúc Vu Mặc hơi cúi đầu chỉnh tay áo, đôi mắt hướng xuống, đối diện với tầm mắt của Trì Phương, như hắn đang nhìn thẳng vào mắt Trì Phương.


Nháy mắt Trì Phương tỉnh dậy từ trong giấc mộng.


Cậu nằm trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà, đột nhiên phản ứng lại.


Khoan đã, năm đó Vu Mặc không cho cậu leo cây sao?!


Trì Phương vô cùng bối rối, trong ký ức của cậu, cậu chờ đến mười hai giờ đêm vẫn không thấy Vu Mặc đâu, sau đó tài khoản biến mất, người cũng vậy mới đúng. Tại sao trong mơ, cậu lại cảm thấy Vu Mặc sẽ đến nơi hẹn chứ?


Phải... Vì giấc mơ sẽ tương phản với hiện thực đúng không? Nhưng trước kia lần nào mơ chuyện của kiếp trước, tất cả đều là những ký ức cậu nhớ rất rõ, không sai một ly.


Trì Phương tìm điện thoại theo bản năng, muốn hỏi Vu Mặc cho rõ. Song khi cậu nhìn khung trò chuyện với Vu Mặc, cậu mới phản ứng được, hiện tại căn bản Vu Mặc không có khả năng biết được chuyện này, hắn thậm chí còn không biết... Sau này sẽ đi hẹn hò với cậu.


Hít sâu một cái, bình phục tâm trạng vẫn đang rất kinh ngạc, Trì Phương xoay đồng hồ trên bàn sang, xem thời gian.


Bốn giờ ba mươi lăm phút sáng.


Cậu tổng cộng mới ngủ có ba tiếng, nhưng Trì Phương hoàn toàn không cảm nhận được sự buồn ngủ, cậu nhịn không được hồi tưởng lại đêm hôm đó, nhưng bất kể có cố nhớ đến mức nào, cũng không có gì thay đổi.


Bó hoa kia... Trì Phương xoa xoa trán, hơi đau đầu.


Không đúng, cậu đã từng thấy bó hoa ấy rồi. Trì Phương co người lại, nhịn cơn đau đầu, cố hồi tưởng lại ký ức. Tối hôm đó cậu cũng không định trực tiếp tỏ tình, cậu chỉ muốn xem mặt người mình thích, ít nhất cũng phải biết người ta là ai. Căn bản cậu không chuẩn bị hoa hồng, nhưng khi ra về, nhất định cậu đã cầm trên tay một bó hoa.


Bó hoa đó... Là do J mang đến sao? Nên thật sự là họ đã gặp nhau?


Cơn đau đầu càng ngày càng nặng, trán Trì Phương đầy mồ hôi, cuối cùng đành phải từ bỏ. Mấy tiếng sau, tuy Trì Phương đã miễn cưỡng bản thân ngủ tiếp, nhưng lại không mơ gì thêm.


Hôm sau, Vu Mặc đứng đợi trước cổng trường một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Trì Phương đang đi tới, sắc mặt khó coi. Vu Mặc nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tay sờ trán Trì Phương, "Bệnh à?"


Trì Phương không né tránh, tùy ý để Vu Mặc kiểm tra một lượt, lắc lắc đầu, "Không."


Chỉ là không được nghỉ ngơi, trong lòng còn có chuyện.


Đặt bữa sáng được mua từ trước vào tay Trì Phương, Vu Mặc đưa Trì Phương đến phòng thi của cậu. Kỳ thi lần trước Trì Phương đạt hạng ba trăm hơn, điểm số cũng miễn cưỡng nằm giữa phòng một và phòng hai. Đến phòng thi, Trì Phương thuận miệng ăn hai cái màn thầu rồi không ăn được nữa. Cậu nhịn không được nhìn chằm chằm Trì Phương, mặc dù cậu biết Vu Mặc không thể biết những chuyện xảy ra ở tương lai, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi.


"Vu Mặc, cậu cảm thấy... Dưới tình huống nào thì cậu sẽ xoá tài khoản của mình trong ứng dụng kia?" Trì Phương hỏi.


Vu Mặc không chút do dự nói, "Khi sự tồn tại của tôi gây bất lợi cho cậu." Nói xong, hắn hơi khó hiểu: "Sao thế?"


Trì Phương yên lặng gặm màn thầu, lắc lắc đầu, không nói gì thêm.


Trong lòng có chuyện, lại không ngủ đủ giấc, lúc thi ngoại trừ mệt mỏi ra thì Trì Phương chỉ thấy đau đầu, may là cậu đã lén mua cà phê. Trì Phương cũng biết chắc chắc Vu Mặc sẽ không cho cậu uống cà phê, nên cậu đã giấu trong cặp, đợi Vu Mặc đi mới lấy ra uống.


Nhờ cà phê và ý chí kiên cường, Trì Phương thành công sống sót qua ngày thứ nhất. May là ngày đầu tiên thi ngữ văn, tiếng Anh và sinh học, Trì Phương mới không làm quá tệ. Đêm đó Trì Phương nghỉ ngơi rất tốt, không mơ thấy cái gì, ngày hôm sau đi thi cũng bớt đau đầu.


Sau lớp 11, điểm thi sẽ bắt đầu khó lấy hơn, thời gian thi cũng sẽ nhiều hơn. Qua học kỳ 2, ba môn vật lý hoá sinh sẽ trở thành môn tổng hợp. Điểm của khối 11 chấm nhanh hơn rất nhiều, qua hôm sau đã có điểm thi toán.


Trì Phương xem điểm của mình, cậu được 107/150 điểm, cũng không thấp, chỉ là kém hơn lần trước rất nhiều. Xem ra chuyện hôm đó ảnh hưởng rất lớn tới cậu, cũng không biết mấy môn khác thế nào.


Trì Phương xoa xoa trán.


Vu Mặc không để ý đến bài thi đạt điểm tối đa của mình, mà chỉ cẩn thận kiểm tra lỗi sai trong bài của Trì Phương, hơi nhíu mày.


"Câu này." Vu Mặc dừng lại, chỉ vào câu Trì Phương làm sai, giọng nói thấp xuống, "Tôi đã chỉ rồi..."


Trì Phương nhìn, đúng là hôm thứ sáu Vu Mặc có cho cậu một bài y chang. Chỉ là trước ngày thi cậu ngủ không ngon, hơn nữa còn bị đau đầu, căn bản không thể nghiêm túc làm bài.


Trì Phương nhịn không được ho nhẹ một tiếng, lại thấy Vu Mặc đưa mắt xuống, yên lặng viết từng bước giải trên bài thi của cậu, chỉ là gương mặt đó nhìn thế nào thì cũng thấy hơi oan ức.


"Tôi sai rồi..." Trì Phương vội vàng nắm lấy ống tay áo của Vu Mặc quơ quơ, giọng điệu mềm mại: "Tôi sai rồi, đừng giận nha? Vu Mặc ~ thầy giáo nhỏ... Anh Vu Mặc?"


Vu Mặc đột ngột dùng sức lên cây bút, đâm một lỗ ở giữa bài thi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi