SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời tiết tháng mười càng ngày càng lạnh, mắt thấy chuẩn bị thi giữa kỳ, nhưng Trì Phương lại lo chuyện khác hơn.


Sinh nhật của Vu Mặc.


Do không để ý nên cậu đã bỏ lỡ sinh nhật năm ngoái, còn làm Vu Mặc hiểu lầm, năm nay nhất định phải chuẩn bị cẩn thận một chút.


Tặng cái gì đây... Trì Phương quay đầu nhìn Vu Mặc ngồi cạnh, Vu Mặc đang làm bài tập, bài tập của khối mười một chất cao như núi, còn muốn làm không hết, nhưng với thành tích của Vu Mặc thì không cần làm tất cả các bài, đa số chỉ cần nhìn qua một lần thì đã nghĩ được sơ sơ cách làm trong đầu, chỉ bài nào cần thiết thì hắn mới viết ra giấy.


Trì Phương nhìn chằm chằm Vu Mặc, nhất thời cũng không biết hắn muốn cái gì.


Thời gian nhanh chóng trôi qua, kỳ thi giữa kỳ cũng không thể gây cho Trì Phương bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào. Trước khi thi cậu lại gặp ác mộng, vẫn giống với lần trước, chỉ là sau khi Vu Mặc cầm bó hoa xuống xe, còn ngẩng đầu nhìn Trì Phương trên lầu hai một hồi lâu.


Đáng tiếc, Trì Phương vẫn tỉnh giấc rất nhanh.


Nhưng lần này Trì Phương không quá chú tâm vào giấc mơ nữa, cậu chỉ cảm thấy như mình đang đợi kết cục của một bộ phim.


Rất nhanh đã có điểm giữa kỳ, Trì Phương đã tiến bộ hơn một chút so với lần trước, môn nào cũng đang chậm rãi đuổi theo, nên Vu Mặc cũng dạy thêm cho cậu nhiều hơn, chủ yếu là làm bài tập để tích lũy kinh nghiệm.


Trì Phương mua tất cả các loại sách phụ đạo và sách bài tập có mặt trên thị trường hiện nay, bắt đầu cắm đầu học.


"Này, cậu nghe chưa, hình như Vương Bằng Vũ có người yêu rồi đó." Trì Phương nghe nam sinh ngồi phía trước nói, cậu khẽ ngẩng đầu, phát hiện đó là đàn em trước kia từng cùng Vương Bằng Vũ đến gây sự với cậu ở lớp 2. Chỉ là lần đó Vương Bằng Vũ thua cược, còn bị Trì Phương hù chạy.


"Ai vậy?" Bạn cùng bạn của nam sinh hơi nhiều chuyện hỏi.


"Hình như họ Trương?" Người nọ cũng không chắc.


Trì Phương ngừng bút, nghĩ đến cảnh Chu Linh cãi nhau với Vương Bằng Vũ trước kia, nhẹ nhàng kéo khoé miệng.


"Có chuyện gì à?" Vu Mặc luôn luôn chú ý Trì Phương, thấy cậu không làm bài nữa, mở miệng hỏi.


Trì Phương lắc đầu cười, tiếp tục làm bài tập.


Đúng là Vương Bằng Vũ đã chia tay Chu Linh, hắn cũng chả yêu Chu Linh, chỉ là cô ta nắm được nhược điểm của hắn. Đợi đến khi Vương Bằng Vũ lấy được đồ từ trong tay Chu Linh, lập tức không còn hứng thú gì với cô gái đó nữa, trực tiếp chia tay cô ta.


Nhưng Chu Linh cũng không chấp nhận, sự kiêu căng tự mãn khiến cô ta cho rằng mình có thể nắm được trái tim của Vương Bằng Vũ bằng vẻ ngoài này, cô bắt đầu dây dưa với Vương Bằng Vũ. Mà bạn gái mới của Vương Bằng Vũ cũng bị cô ta kiếm người đánh một trận.


Vương Bằng Vũ chưa từng thấy cô gái nào điên cuồng như thế, hắn lôi Chu Linh từ trong lớp ra một góc hẻo lánh, ngữ khí hung ác: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?!"


Chu Linh khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Bằng Vũ, nở nụ cười lạnh lùng, "Sao? Cậu tưởng tôi cho cậu cơ hội dễ dàng để trộm đồ của tôi thế à?"


Vương Bằng Vũ nhíu nhíu mày.


Chu Linh cũng không quan tâm đến hắn, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi muốn mười vạn mua đồ."


Sắc mặt Vương Bằng Vũ tái xanh, trước đó Chu Linh đã tiêu rất nhiều tiền của hắn, dù cho bình thường tiền tiêu vặt của Vương Bằng Vũ có nhiều đi chăng nữa thì cũng không đủ cho Chu Linh hoang phí!


"Cô đừng có quá quắt..." Vương Bằng Vũ cắn răng.


Chu Linh chỉ bình tĩnh nhìn Vương Bằng Vũ, không hề lo lắng. Khoé mắt Vương Bằng Vũ nheo lại mấy lần, hắn lấy điện thoại ra, dùng sức ấn ấn, một lát sau, Chu Linh cũng cảm nhận được điện thoại trong tay mình đang rung, cô đưa mắt nhìn tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng, mỉm cười vỗ vai Vương Bằng Vũ, quay đầu rời đi.


Vương Bằng Vũ cũng mang vẻ mặt tái nhợt về lớp.


Đợi đến khi hai người đi xa, Trì Phương mới đi ra từ sau một thân cây gần đó. Cậu định chờ Vu Mặc ở đây, nào ngờ chưa thấy Vu Mặc đâu mà lại xem được trò hay.


Trì Phương hơi chần chờ, lấy điện thoại nhắn tin cho Trì Chính, nhắc anh hai nhớ điều tra ghi chép tiêu dùng gần đây của Vương Bằng Vũ.


Gần đây Trì Chính rất rảnh, từ sau khi nói chuyện của Vương Lượng với ba Trì, anh không phải đi qua đi lại điều tra nữa. Mà quan hệ của Vương gia với Mã gia ngày càng căng thẳng, nụ cười trên mặt Vương Lượng cũng ngày càng miễn cưỡng. Trì Chính vẫn chưa trở mặt với Vương Lượng, lần nào nhìn hắn sau lưng sứt đầu mẻ trán nhưng trước mặt anh lại ra vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây như gió, Trì Chính đều thấy nực cười.


Hai nhà đấu đá nhau, ngược lại là Trì gia càng ngày càng may mắn, tuy lần trước Trì gia không tham gia đấu giá, nhưng lại mua được một miếng đất khác, hiện tại đang xây dựng trung tâm thương mại, chuẩn bị bắt đầu tuyển nhân viên.


Mà Hứa gia... Từ sau khi mua miếng đất kia, Hứa gia gặp đủ loại chuyện, hôm nay không phải giấy chứng nhận có vấn đề thì ngày mai cái kia lại làm không được, ban đầu chú hai của Hứa Quang còn vênh váo tự đắc, giờ ngày nào cũng bận tối mặt vì miếng đất đó.


Hứa Quang không hề lo lắng, đúng là giá miếng đất này rất cao, nhưng đối với y mà nói, nếu như có thể dựa vào nó để trị chú hai thì đó là lời rồi.


Vu Mặc đã chuyển đến căn hộ được hơn một tháng, buổi sáng, lúc nào Trì Phương cũng nấu cháo làm đồ ăn sáng, Vu Mặc lại chuẩn bị đồ dùng cho hai người họ, cơm nước xong, hai người lại cùng nhau đi học.


Buổi tối tự học đến tám giờ rưỡi, tan học xong hai người lại làm bài một chút, sau đó thay phiên tắm rửa, lên giường đi ngủ.


Mới qua có một tháng, mà Trì Phương lại đột nhiên cảm thấy hai người như đôi vợ chồng già, chỉ là lần nào Vu Mặc tắm xong, cậu cũng nhịn không được đỏ mặt.


Về phần sáng nào mình cũng tỉnh dậy trong lồng ngực Vu Mặc, cậu đã quen rồi. Ngược lại cậu còn cho là mình có thói quen xấu khi ngủ.


Mắt thấy sinh nhật Vu Mặc ngày càng gần, Trì Phương cũng ngày càng hay biến mất, hôm nào cậu cũng xin nghỉ tự học buổi tối, mà người gọi xin lại là mẹ Trì, lúc nào Vu Mặc về nhà cũng thấy Trì Phương đã về trước, nên hắn cũng không có cơ hội hỏi Trì Phương đang làm gì.


Vu Mặc đã sớm quên mất sinh nhật của mình, chuyện tối nào Trì Phương cũng biết mất, hắn có hỏi mấy lần mà Trì Phương không chịu nói. Trong lòng Vu Mặc hơi khó chịu nhưng vẫn không nói gì, kết quả lại có người muốn chọc đến hắn.


Lúc Trì Phương nhìn thấy nữ sinh đứng trước bàn mình, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Vu Mặc bên cạnh, quả nhiên, tuy vẻ mặt của Vu Mặc vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khoé môi lại ngày càng thấp xuống.


Sự lạnh lẽo trên người ụp thẳng mặt cô gái không biết xấu hổ phía trước.


Trì Phương bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, mở miệng: "Viên Vân? Có chuyện gì không?" Hôm nay là ngày mười một tháng mười một đấy, không lẽ cô muốn tặng cho cậu một lá thư tình nữa?!


Vẫn nhớ tên cô! Vẻ mặt của Viên Vân lộ ra sự vui vẻ, trái ngược với Vu Mặc, sự lạnh lẽo của hắn sắp hoá thành băng luôn rồi.


Trì Phương cũng rất bất đắc dĩ, lúc khai giảng cậu không để ý Viên Vân học chung lớp với mình, sau đó phát hiện cũng giả vờ không quen. Trái ngược với Viên Vân, người vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, Trì Phương vốn cho rằng chuyện thư tình ngày ấy đã trôi vào quá khứ, nào ngờ hôm nay Viên Vân lại tìm đến tận đây...


Cậu thật sự là nằm không cũng trúng đạn.


Viên Vân nắm chặt tay, hơi ngượng ngùng nói, "Là, Trì Phương, trước kia cậu nói, cậu muốn, cậu muốn..." Cô vội nhìn lén qua Vu Mặc, có hơi khó xử khi nói trước mặt hắn, đành bỏ qua tên trường, "Tôi, tôi cũng muốn thi vào đó, chúng ta cùng cố gắng nhé!"


Trước kia cô luôn cho rằng Trì Phương chỉ thuận miệng tìm một lý do để từ chối mình. Nhưng trải qua một năm học, Trì Phương từ hạng bét vươn lên lớp trọng điểm, trong lòng Viên Vân lại chợt dấy lên chút hy vọng bé nhỏ, không lẽ Trì Phương thật sự muốn chú tâm vào chuyện học hành nên mới từ chối cô, nếu cô thi vào cùng một trường đại học với Trì Phương, thì cô sẽ có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu.


Trì Phương hơi ngạc nhiên, nhớ đến lý do từ chối Viên Vân của mình trước kia, cậu ho nhẹ một tiếng. Vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nói: "Không phải vậy..."


"Tớ sẽ cố hết sức!" Viên Vân nhìn Trì Phương, ý chí chiến đấu sôi sùng sục, "Tớ nhất định sẽ... Sẽ đậu vào trường đó!"


Nói xong, cô lập tức quay người chạy lon ton về chỗ ngồi.


Trì Phương cũng không có cách nào, cậu quay đầu nhìn Vu Mặc, chợt thấy tay cầm bút của hắn đã bị dồn sức đến trắng bệch. Cậu nhíu mày, hơi đau lòng, khẽ mở những ngón tay của Vu Mặc ra, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện mà thôi, đừng tính toán với cô ấy."


Vu Mặc hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt của Trì Phương, đột nhiên lạnh người. Nữ sinh kia làm thế là vì bản thân cô, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, dù là Vu Mặc thì cũng có lúc không kiềm chế được cảm xúc của mình trước mặt Trì Phương, nhưng Trì Phương cứ như một vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn nhân loại tranh đấu vì mình.


Không lẽ trong mắt Trì Phương, hắn cũng là một đứa nhóc không hiểu chuyện?


Trì Phương nào biết câu nói của mình lại bổ não cho Vu Mặc như thế, hôm nay là sinh nhật của Vu Mặc, cậu đã chuẩn bị quà tặng, thậm chí là bánh kem cho hắn, chờ tối tan học sẽ về nhà bày biện.


Lẩm bẩm những điều cần phải chú ý và đồ vật cần thiết vào buổi tối một lần, Trì Phương căn bản không nhận ra ánh mắt của Vu Mặc bên cạnh, như ẩn chứa bóng tối u ám tột cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi