SAU KHI SỐNG LẠI TÔI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN

Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

Lâm Nguyên tức giận bật cười trước lời nói của Khương Dung Hiên: “Từ lúc quen A Niên đã gọi như vậy rồi. Ngay cả cách tôi gọi ai cũng muốn quản, cậu quản cũng rộng quá rồi đấy?”

Khương Dung Hiên kéo khóe miệng, lộ ra vẻ khinh thường: “Nhưng tôi thấy cách xưng hô của anh làm ảnh hưởng đến người khác, anh của tôi cũng không thích bị anh gọi thân mật thế đâu.”

“Sao cậu biết? Cậu là con giun trong bụng em ấy sao?” Lâm Nguyên bất mãn nói: “Bảo tôi gọi thân mật, tôi còn thấy cậu gọi như vậy ghê tởm kia kìa. Giả vờ ngây thơ cái gì, anh tới anh lui, nói ra cũng không tự biết xấu hổ.”

Khương Dung Hiên thu lại nụ cười.

Trong mắt y vốn đã phiếm lạnh lẽo, giờ lại không cười, cả khuôn mặt càng có vẻ tối tăm đáng sợ.

Y nói: “Anh nói xong thì cũng nên đi rồi đúng không? Anh của tôi không chào đón anh, ăn vạ ở cửa nhà người khác không tốt lắm đâu.”

Lâm Nguyên nghe vậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khương Dung Hiên, có vẻ trông rất tức giận, giống như giây tiếp theo sắp nhào lên động thủ với Khương Dung Hiên.

Nhưng đáng tiếc sấm to mà mưa nhỏ, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thực tế hắn chỉ thở hổn hển nặng nề vài hơi, môi run lên vài bận, ngay cả oán giận cũng không dám.

Hắn lại nhìn Lý Tư Niên thật sâu, nói câu ‘Thêm lại WeChat cho anh, anh có chuyện muốn nói với em’ xong liền bỏ đi thật nhanh, giống như có rắn rết gì đuổi theo sau lưng.

Người đáng ghét rời đi rồi, Khương Dung Hiên lại quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Cuối cùng cũng rời đi, hắn ta quá phiền phức.”

Lý Tư Niên nhìn y chằm chằm hai giây, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười: “Vào đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Được.”

Chỉ có hai người ăn cơm nên Lý Tư Niên làm đơn giản một tí.

Khương Dung Hiên ở bên ngoài chú ý lắng nghe âm thanh trong bếp, khi bữa ăn gần như đã chuẩn bị xong, y đi vào bếp giúp mang thức ăn ra ngoài.

Hai người im lặng ăn cơm, ăn được nửa bữa, Khương Dung Hiên lên tiếng trước: “Hôm nay Lâm Nguyên đã nói gì với anh?”

Lý Tư Niên dừng đũa: “Không phải cậu nghe được hết sao?”

“Mới nghe được một nửa lúc hắn nói anh cách xa em một chút. Trước đó còn nói gì nữa?”

Sắc mặt của Lý Tư Niên trong phút chốc trở nên hơi mất tự nhiên.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, chủ yếu là vì anh cảm thấy lời nói của Lâm Nguyên thật sự ghê tởm, khiến anh cảm thấy sinh lý khó chịu, thậm chí anh không muốn lặp lại chúng.

Vì vậy anh mơ hồ tổng kết một câu: “Cũng không có gì, chỉ là nói muốn gặp tôi.”

Khương Dung Hiên thấy thế, ý cười trong mắt nhạt đi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào là sao?”

“Lâm Nguyên nói hắn ta muốn gặp anh, anh muốn gặp hắn sao?”

“Hả?” Lý Tư Niên nghiêng đầu khó hiểu: “Đương nhiên không muốn, cậu không thấy lúc nãy tôi nhốt hắn ngoài cửa không cho hắn tiến vào sao?”

“Hắn ta thật sự quá buồn cười, qua lâu như vậy cũng chưa từng nói muốn gặp tôi, giờ phát hiện tình nhân trong mộng của hắn không như trong tưởng tượng liền đòi gặp tôi, tôi là cái gì? Lốp xe dự phòng xoa dịu nỗi buồn cho hắn?”

“Hôm nay hắn tới thật sự khiến tôi ghê tởm, tôi nghĩ lại mối quan hệ trước đây với hắn ta… buồn nôn đến mức không muốn nói thêm bất cứ điều gì.”

Hóa ra là vậy.

Nghe anh nói vậy, ý cười trong mắt Khương Dung Hiên đậm thêm một chút: “Đúng vậy, hắn ta quá buồn nôn, anh đừng nghe lời hắn nói, hắn mới là anh nên tránh xa một chút.”

Lý Tư Niên gật đầu, sau đó lại nhìn y, hỏi: “Vì sao Lâm Nguyên nói tôi nên cách xa cậu một chút, cậu quen hắn sao?”

Khương Dung Hiên gật đầu: “Có quen.”

“Sao cậu lại kêu hắn là anh hai?”

Khương Dung Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh, anh tin lời hắn nói không?”

“Gì cơ?”

“Em không đơn giản như vẻ bề ngoài, em đối tốt với anh là vì có mục đích riêng.”

Lý Tư Niên trầm ngâm một chút, trả lời: “Tôi cảm thấy chuyện cậu có giống vẻ ngoài hay không, hẳn là tự tôi có thể phán đoán chính xác.”

“Cậu coi như là một người trẻ nhưng sự nghiệp rất thành công, một người như thế làm sao có thể là một con thỏ trắng đơn thuần đúng không, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.”

Khương Dung Hiên gật đầu, gần như thì thào nói: “Nói cách khác anh tin tưởng hắn rằng em chẳng phải người tốt lành gì…”

Lý Tư Niên khẽ cau mày.

Anh không có ý này, anh chỉ muốn nói là anh không nghĩ Khương Dung Hiên là một người đơn giản ngây thơ, đây là sự thật trực quan, Lâm Nguyên không nói anh cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Khương Dung Hiên không phải loại người EQ thấp, nhưng vấn đề y hỏi hôm nay thật sự khiến người ta rất khó chịu.

Khương Dung Hiên nói còn chưa đủ, y lại hỏi thêm: “Vậy anh thấy em đối xử tốt với anh là vì mục đích riêng sao?”

Trong lòng Lý Tư Niên cảm thấy khó chịu: “Không nói chuyện tôi có tin hay không, cậu nói xem cậu có mục đích riêng với tôi sao?”

Khương Dung Hiên ngừng nói.

Y mím môi, nhìn Lý Tư Niên bằng vẻ mặt rất đau lòng: “Anh chính là không hề tin em.”

Lý Tư Niên tức giận bật cười, anh cảm thấy hôm nay Khương Dung Hiên giống như… gây sự vô cớ.

Y nói: “Cậu đối xử với tôi tốt bất thường là sự thật, hơn nữa đối xử tốt mà không có bất cứ lý do gì cũng là sự thật, tôi vì sao không thể nghi ngờ mục đích của cậu?”

Khương Dung Hiên rũ mắt, một lúc sau mới nói: “Đúng là em có mục đích riêng nhưng không phải như lời Lâm Nguyên nói đâu. Em sẽ không hại anh.”

Nói xong, y lại ngước mắt lên: “Anh có tin em không?”

Trong mắt y dường như còn mang theo ánh nước, đối diện với đôi mắt y, khó chịu trong lòng Lý Tư Niên liền biến mất, thậm chí anh còn hơi đau lòng.

Thôi, dù Khương Dung Hiên lợi hại ra sao y cũng mới hai mươi tuổi đầu, hoàn cảnh gia đình còn tồi tệ như vậy, y không có cảm giác an toàn cũng thực bình thường.

Lý Tư Niên thở dài, giọng điệu dịu đi: “Tôi tin cậu, tôi tự có phán đoán của mình, biết ai thật tình ai giả ý.”

Anh cảm thấy hôm nay Khương Dung Hiên đặc biệt thích để tâm vào chuyện vụn vặt, lại vướng vào chủ đề này tiếp cũng vô ích, vì vậy anh hỏi lại vấn đề trước: “Vì sao cậu lại gọi Lâm Nguyên là anh hai?”

Khương Dung Hiên hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”

Y có lẽ cũng nhận thấy rằng Lý Tư Niên đang không vui, vội nói thêm một câu: “Em cảm thấy anh hẳn là đã đoán được.”

Lý Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra ý nghĩ của mình: “Cậu nói trước khi cậu trở về nhà họ Khương bị coi như con ngoài giá thú, sau này mới được bà ngoại tìm về, họ cũng đổi thành họ Khương.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, Lâm gia có tổng cộng ba người con, Lâm Nguyên lớn nhất, em trai em gái đều gọi hắn là anh hai, cậu vừa rồi cũng kêu như vậy…”

“Vậy nên cha của cậu là Lâm Văn Thủy?”

Lâm Văn Thủy là cha của Lâm Nguyên, cũng là chủ tịch của Thực Phẩm Tụng Nguyên.

Khương Dung Hiên tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thật đúng là…” Lý Tư Niên lại hỏi: “Vậy người anh trai lúc trước bắt nạt cậu thật ra chính là Lâm Nguyên, gia đình ngược đãi cậu là Lâm gia?”

“Đúng.”

“Ồ… Vậy trước kia cậu học cùng trường với tôi rồi.”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Khương Dung Hiên như thiêu như đốt nhìn anh: “Em nhỏ hơn anh hai tuổi, lúc anh học 12 em mới lên lớp 10.”

Lý Tư Niên gật đầu, đang định nói thật khéo, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hô hấp bỗng dưng ngừng lại. Anh nâng mắt lên, có chút không dám tin nhìn y.

Khương Dung Hiên nói mình yêu thầm một người 6 năm, là đàn anh lớn hơn mình hai tuổi, bởi vì người kia đã giúp y vào thời điểm y khó khăn nhất…

Khương Dung Hiên nói y có mục đích riêng với mình, nhưng không phải loại mục đích như Lâm Nguyên nói…

Nhìn phản ứng của anh, Khương Dung Hiên biết anh gần như đã đoán được.

Y cười cười, chuyển đề tài đúng lúc: “Đúng rồi anh, chuyện cha ruột của anh em có tra qua, chân tướng không giống như những gì Lý Thành miêu tả.”

Lý Tư Niên cảm thấy mình có thể là người Khương Dung Hiên yêu thầm rất nhiều năm kia, nhưng nhìn Khương Dung Hiên bình tĩnh như vậy anh cũng không dám chắc.

Rốt cuộc có phải hay không? Nếu đúng thật thì vì sao Khương Dung Hiên không thuận thế nói ra? Nếu không phải thì vì sao anh lại giống với đối tượng thầm mến Khương Dung Hiên miêu tả như vậy.

Nhưng mà vấn đề này chẳng dễ hỏi ra, chẳng lẽ phải hỏi thẳng: Tôi hỏi cậu, Khương Dung Hiên, người cậu yêu thầm 6 năm có phải là tôi không?

Cho dù Khương Dung Hiên trả lời là phải hay không phải đi nữa thì cũng sẽ cực kỳ xấu hổ.

Khương Dung Hiên nhìn Lý Tư Niên đảo mắt tới lui, đợi một lúc mới hỏi lại: “Anh? Anh có nghe em nói gì không?”

“Hả?” Lý Tư Niên lấy lại tinh thần: “À, xin lỗi, tôi thất thần, cậu vừa nói gì?”

Thôi thôi, Khương Dung Hiên không nói anh cũng không cần nghĩ nữa, vạn nhất cuối cùng là anh suy nghĩ nhiều thì thật sự xấu hổ muốn chết.

Khương Dung Hiên lặp lại lời lúc nãy một lần: “Em đã điều tra được sự thật, so với lời Lý Thành nói là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Nói đến đây Lý Tư Niên không suy nghĩ lung tung nữa, anh hỏi: “Chuyện như thế nào?”

“Theo kết quả điều tra của em, cha ruột của anh họ Tần, là một người cực kỳ thông minh và bản lĩnh, đáng tiếc gia cảnh bần hàn, lại yêu đương với mẹ anh nên cuộc sống không mấy suôn sẻ.”

Khương Dung Hiên nói: “Quan trọng là 24 năm trước ông ấy đã chết rồi.”

Lý Tư Niên ánh mắt run rẩy: “Đã chết? 24 năm trước?”

Đó không phải là thời điểm trong câu chuyện Lý Thành kể việc cha anh phản bội Liên Mộng Lôi sao.

Khương Dung Hiên gật đầu: “Kết quả điều tra của em rất chính xác, ông ấy đã mất vào 24 năm trước.”

“Ông nội của cha anh Tần tiên sinh, cũng chính là cụ ông của anh, đã từng là đầu bếp trong cung điện triều Thanh. Gia thế không thể nói là hiển hách nhưng cuộc sống sinh hoạt rất tốt.”

“Sau đó, cung điện nhà Thanh trở thành Tử Cấm Thành, các đầu bếp đều bị đuổi đi, cụ ông của anh mua một căn nhà ở một huyện gần Bắc Kinh, định cư ở đó.”

“Bởi vì cụ ông của anh nên nhà anh mấy đời đều làm đầu bếp, nhưng tới thế hệ cha anh, ông ấy cực kỳ thông minh nên không tiếp tục theo học trù nghệ mà là lựa chọn đọc sách.”

“Cha anh gặp mẹ anh ở Đại Học Bắc Kinh. Khi đó trường tổ chức một sự kiện ẩm thực quê hương, do cha anh mưa dầm thấm lâu trù nghệ của trưởng bối trong nhà nên trong cuộc thi đó giành được chức quán quân.”

“Mẹ anh cũng từ cuộc thi đó mà mê mẩn ông, hai người họ yêu nhau một thời gian dài. Liên gia ghét bỏ xuất thân của cha anh, bà ấy phải kiên trì đấu tranh thật lâu mới có thể thành công cùng người yêu ở bên nhau.”

“Chuyện sau này anh cũng biết, Liên gia xảy ra biến cố, mẹ anh không còn cách nào mới xin Lý Thành giúp đỡ, tạm thời tách ra với cha anh, một năm sau bà ấy đau lòng người yêu phản bội nên mới nản lòng thoái chí.”

“Thực tế thì cha anh không phản bội Liên Mộng Lôi, mà Lý Thành lừa Tần tiên sinh nói rằng mẹ anh tinh thần không ổn định, có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, tất cả đều tại ông ấy mà ra.”

“Lý Thành nói nếu muốn mẹ anh yên ổn sống sót thì nhất định phải quên đi người yêu, cho nên Lý Thành cho cha anh một kịch bản bảo ông ấy diễn theo, làm mẹ anh mất hết hy vọng.”

“Cụ thể chi tiết như thế nào thì em cũng không biết, nhưng cha anh là một người rất nghiêm khắc, Lý Thành thuyết phục được ông ấy phối hợp hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức.”

“Dù sao thì kết quả cuối cùng chính là cha anh vì muốn bà ấy sống sót nên đã dựa theo yêu cầu của Lý Thành, nói ra những lời làm tổn thương người khác.”

“Mẹ anh về sau nản lòng thoái chí, đương nhiên cha anh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Theo những người hàng xóm cũ kể lại, trước khi mất ông ấy sống mơ màng hồ đồ, mỗi ngày chỉ biết uống rượu không chịu làm việc, sống như một cái xác không hồn.”

“Sau đó bỗng dưng ông ấy biến mất một đoạn thời gian, qua gần một tháng người ta mới phát hiện cha anh đã chết trong nhà. Thi thể bị phân hủy thành từng mảng lớn, nồng nặc mùi hôi thối.”

“Mọi người nói rằng ông ấy đột ngột qua đời vì nghiện rượu, nhưng em cũng không biết sự thật nữa, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chắc thi thể cũng đã sớm bị hoả táng. Thật sự không thể tìm ra được kết quả gì.”

Lý Tư Niên nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Khương Dung Hiên nhìn anh nói: “Anh, anh không phải là con hoang, anh là kết tinh của tình yêu đích thực giữa cha mẹ anh, là do Lý Thành vung đao đoạt ái huỷ hoại gia đình anh. Anh không sai gì cả.”

“Ừm.”

Đồ ăn trên bàn còn thừa một nửa nhưng đã nguội lạnh, phải hâm nóng mới có thể tiếp tục ăn. Nhưng lúc này cả hai đều không còn cảm giác ngon miệng, Lý Tư Niên không ăn nữa mà cất những đĩa thức ăn thừa vào tủ lạnh.

Thời gian không còn sớm, Khương Dung Hiên cũng nên về, y tạm biệt Lý Tư Niên chuẩn bị rời đi.

Lý Tư Niên đưa y ra sân, lúc y muốn xoay người rời đi, Lý Tư Niên gọi lại.

Khương Dung Hiên quay đầu: “Sao vậy anh?”

Lý Tư Niên hỏi: “Cậu khăng khăng muốn điều tra cha ruột của tôi, có phải vì trước kia cậu từng bị đối xử như con riêng không?”

Khương Dung Hiên gật đầu: “Đúng vậy. Tuy nói rằng con cái vô tội, con riêng xuất hiện là do sai lầm của đời trước, đạo lý đó mọi người đều hiểu, nhưng có ai có thể thật sự đem con riêng và sai lầm của cha mẹ tách ra mà đối xử đây?”

“Em làm con riêng ở Lâm gia đã hơn một năm, em đã quá hiểu rõ cái từ ‘con riêng’ này sẽ mang đến cho người ta những gì. Nên em hy vọng muốn đem mọi chuyện làm rõ ràng, em không muốn anh vô cớ phải gánh ô danh trên lưng.”

“Cảm ơn……” Lý Tư Niên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lại lần nữa cảm tạ: “Cảm ơn cậu.”

Khương Dung Hiên cười cười: “Có phải em tốt lắm không?”

“Đúng… là rất tốt.”

“Em cũng cảm thấy mình rất tốt.” Khương Dung Hiên nhẹ giọng nỉ non một câu, sau đó xua xua tay với anh: “Anh vào nhà đi, có chuyện gì thì liên hệ WeChat với em.”

“Ừ, được.”

Tiễn Khương Dung Hiên, Lý Tư Niên lại vào phòng bắt đầu ngơ ngẩn.

Thật ra anh mở ra di động muốn chơi game một lát giết thời gian, nhưng không biết vì sao hôm nay anh không thể nào tập trung nổi.

Chốc lát anh nghĩ về thân thế của anh, bi thảm cả đời anh là do ân oán đời trước, anh vô tội biết nhường nào; chốc lát lại nghĩ đến Khương Dung Hiên đối xử với anh rất tốt, so với những người anh gặp cả hai đời còn tốt hơn; chốc lát lại nghĩ người Khương Dung Hiên yêu thầm rốt cuộc là ai; chốc lát lại nhớ đến Khương Dung Hiên từng nói một năm kia mình sống ở Lâm gia không hề yên ổn, rốt cuộc là không yên ổn cỡ nào, y trưởng thành nhanh như vậy có phải trước kia đã chịu quá nhiều oan ức hay không…

Âm thanh game vang lên trong phòng khách, anh thả bay suy nghĩ của mình theo âm thanh của trò chơi. Sau đó không biết khi nào đã ngủ mất.

Khi còn học cấp ba, anh bị Lý Thành ép buộc học cách xử lý sự vụ công ty, cuối tuần còn phải đi theo ông ta ra ngoài xã giao. Rõ ràng mình còn chưa thành niên đã phải ở trên bàn tiệc uống rượu hết ly này đến ly khác.

Toàn bộ giai đoạn cấp ba của anh vô cùng bận rộn, việc học, sự nghiệp, chuyên ngành, xã giao, quan hệ… v.v, chiếm hết toàn bộ thời gian của anh.

Anh không nhớ rõ cuộc sống vườn trường của mình như thế nào, chỉ nhớ rõ anh thật sự mệt mỏi quá.

Nhưng đêm nay, những chuyện vô tình lơ đãng đã thành hạt bụi trong kí ức lại chìm vào giấc mộng của anh.

Khi đó anh cùng Lâm Nguyên có quan hệ rất tốt, người tiếp xúc với Lâm Nguyên nhiều nhất mỗi ngày chính là anh.

Lúc đó là cuối giờ học thể dục, nhóm người bọn họ đến siêu thị của trường mua nước, Lâm Nguyên vốn dĩ đang cười cười nói nói với anh, bỗng nhiên vì nhìn thấy một bóng người nào đó mà sắc mặt biến đổi.

Đó là lần đầu tiên anh thấy Lâm Nguyên bắt nạt người khác.

Lâm Nguyên mua một cốc trà sữa nóng, gọi tất cả bạn bè có quan hệ tốt với mình ra, trực tiếp chặn người sang một bên trong góc, đổ cốc trà sữa nóng lên đầu cậu nhóc.

Gia cảnh của Lâm Nguyên không phải tầm thường, đây là chuyện mọi người trong trường đều biết, cho nên hắn dạy dỗ người khác không ai dám quản, càng không ai dám đi nói cho giáo viên.

Tương tự, không ai dám giúp đỡ người bị dạy dỗ kia.

Lý Tư Niên không phải người giàu lòng đồng cảm, nhưng trong thâm tâm anh rất ghét chuyện ỷ mạnh hiếp yếu.

Anh muốn đi lên giúp đỡ cậu nam sinh bị đổ trà sữa, nhưng Lâm Nguyên lại nói người đó là con riêng của ba hắn, phá hủy gia đình hắn, Lý Tư Niên cũng không đi giúp nữa.

Tựa như Khương Dung Hiên đã nói, tuy rằng mọi người đều hiểu con nhỏ vô tội, nhưng có mấy ai có thể thật sự tách biệt đứa nhỏ và tội lỗi của cha mẹ ra mà đối xử đây?

Lý Tư Niên không quan tâm đàn em lớp dưới đó nữa, nhưng cậu nam sinh đó hình như rất có duyên với anh, tan học đi WC anh lại gặp phải cậu nhóc đó.

Đàn em trần trụi nửa người trên ở trong toilet giặt quần áo, thứ cậu giặt là bộ đồng phục dính đầy máu.

So với buổi chiều gặp mặt, đàn em bây giờ càng chật vật hơn, trên mặt trên cơ thể đều là vết thương, một bên mắt còn sưng tấy.

Sau giờ tan học WC không có mấy người, Lý Tư Niên đi vào, vừa lúc cậu ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau trong gương.

Cậu nam sinh nhìn chật vật tàn tạ nhưng ánh mắt lại tối tăm lạnh lẽo, ánh mắt như vậy đã xua đi thiện cảm của người khác dành cho cậu, thậm chí còn khiến người ta có chút… sợ hãi.

Cậu nhóc này mới bước vào năm đầu cấp ba đã có ánh mắt như vậy rồi.

Nam sinh dường như nhận ra anh là người bên cạnh Lâm Nguyên, nhìn anh trào phúng nhếch khóe miệng, sau lại cúi đầu giặt quần áo.

Lý Tư Niên nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài.

Anh nhanh chân đi vào phòng y tế lấy thuốc, lúc trở về cậu nhóc đã mặc vào quần áo ướt nhẹp chuẩn bị rời đi.

May mắn anh tới kịp.

Lý Tư Niên không nói hai lời, trực tiếp đem một đống thuốc nhét vào lồng ngực cậu.

Đàn em cúi đầu nhìn thoáng qua túi đựng thuốc sửng sốt một chút, ngay sau đó liền ném cái túi qua một bên giống như thứ nhận được là rác rưởi bẩn thỉu gì đó.

Hình như cậu nhóc còn nói gì đó với anh nhưng anh không nhớ rõ, nói xong cậu nhóc vòng qua người anh muốn bỏ đi.

Lý Tư Niên cảm thấy mình cực kỳ tức giận, không biết vì hành động hay vì lời nói của cậu nhóc, dù sao thì anh rất là tức giận.

Anh từ phía sau túm lấy cổ áo của cậu kéo trở về, ấn cậu lên trên tường, cứng rắn nhét lại túi thuốc vào lồng ngực cậu nhóc. Anh cũng nói một câu, đương nhiên anh cũng đã quên lúc đó mình đã nói gì.

Nam sinh lấy thuốc, lần này không từ chối nữa.

Giấc mơ hiện ra từng mảnh, hết cảnh này lại chuyển sang cảnh khác.

Có lúc anh lên đỉnh của tòa nhà dạy học để đưa bánh kem cho cậu nhóc vào buổi sáng, có lúc thì đến phòng học để sữa bò trên bàn, còn có nhiều lần anh đứng trong góc chết ném thuốc vào lồng ngực cậu nhóc.

Mỗi lần xảy ra chuyện không giống nhau, đồ vật anh đưa cho cũng không giống nhau, nhưng cảnh tượng hầu như đều ở trong trường học.

Ký ức của Lý Tư Niên đối với cuộc sống sinh hoạt thời cấp ba gần như bằng không, ngay cả mặt của giáo viên cũng mơ hồ không rõ, nhưng cảnh trong mộng lần này toàn bộ đều là ký ức thời cấp ba.

Tỉnh lại từ trong mộng, Lý Tư Niên mới phát hiện hóa ra mình ở trường đã từng làm nhiều việc như vậy.

Anh cũng có ký ức thời học sinh của mình, không phải chỉ là những lần Lý Thành mang anh đi uống rượu đến say mèm, cũng không chỉ là những đêm khuya 1, 2h vẫn không thể ngủ, bị Lý Thành cưỡng ép hoàn thành bài học, xử lý hết chuyện công ty.

Anh cũng từng có những kỷ niệm rất giản đơn.

Lý Tư Niên từ trên sô pha ngồi dậy, đêm qua anh ngủ ở đây, tư thế cực kỳ vặn vẹo, lúc này cảm giác eo mỏi gối đau, tùy tiện cử động một chút cũng có thể nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc.

Trên tay anh còn cầm di động, nhưng màn hình sáng một buổi tối, di động đã sớm hết pin tự động tắt máy.

Anh đem điện thoại đi sạc, mới khởi động máy, âm thanh thông báo WeChat liền vang lên. Có người xin bạn tốt với anh, ghi chú viết chính là ‘Anh là Lâm Nguyên’.

Lý Tư Niên vừa chuẩn bị từ chối, trên màn hình lại nhảy ra tin nhắn, là Lý Văn Tinh gửi, Lý Văn Tinh nói muốn gặp mặt anh nói chuyện.

Lý Tư Niên chuyển từ từ chối xin bạn tốt thành đồng ý. Sau đó anh trở về giao diện nhắn tin, hỏi Lý Văn Tinh gặp nhau ở đâu.

Tuy anh không muốn dính líu đến nhà họ Lý nữa, nhưng anh có một chuyện khá tò mò.

Người vẫn luôn tìm cách cướp hết mọi thứ của anh, Lý Văn Tinh, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ như thế nào?

——————-

Hết chương 37

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi