SAU KHI SỐNG LẠI TÔI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN

Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

Được Khương Dung Hiên nhắc nhở, Lý Tư Niên nhớ ra đúng thật là có chuyện như vậy.

Anh xấu hổ cười cười: “Cậu nói vậy tôi cũng nhớ ra rồi.”

“Ừ, làm anh nhớ được chuyện gì đúng là không dễ dàng.”

Khương Dung Hiên kể lại quá khứ dường như đã mở ra dòng ký ức tràn ngập, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ hồi cấp ba.

Lý Tư Niên cảm thấy giấc mơ của mình trước đây đã rất hoàn chỉnh, nghe Khương Dung Hiên miêu tả anh mới thấy hóa ra vẫn có nhiều chuyện mình không nhớ kỹ như vậy.

Cơm ăn đến một nửa, chuông cửa vang lên, chuyện phiếm hai người cũng bởi vì vậy mà bỏ dở. Lý Tư Niên đi mở cửa, ngoài cửa là Liên Mộng Lôi.

Sự thật trong quá khứ đã được vạch trần, Liên Mộng Lôi cũng không trói buộc chính mình nữa, bà rất muốn bồi thường cho Lý Tư Niên, bất cứ khi nào có thời gian đều sẽ đến gặp Lý Tư Niên, mặc kệ Lý Tư Niên có thái độ gì, bà vẫn nhất quyết kiên trì xin Lý Tư Niên tha thứ.

Lý Tư Niên biết mẹ anh cũng không dễ dàng, nhưng bảo lòng anh không hận bà chút nào là giả. Nếu trước kia bà bớt chút thời gian quan tâm anh, có phải thời thơ ấu cùng tuổi dậy thì của anh đã không thê thảm đến thế không?

Lý Tư Niên cho bà vào nhà, nhưng không để ý đến bà, tiếp tục ngồi đối diện với Khương Dung Hiên ăn cơm. Ánh mắt Khương Dung Hiên ở trên hai người đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ giọng thở dài.

Từ khi Lý Tư Niên chuyển đến đây, anh không thuê người giúp việc nữa, việc nhà cơ bản là do anh tự làm. Sau khi Liên Mộng Lôi đến cũng không chủ động cùng Lý Tư Niên nói chuyện, yên lặng cởi áo khoác bắt đầu làm việc.

Bà giống như một người mẹ bình thường, giặt quần áo bẩn cho Lý Tư Niên, rửa bát đũa còn sót lại, lau những chỗ bẩn trên sàn nhà và thay ga trải giường khi cần phải thay.

Liên Mộng Lôi rõ ràng là chủ tịch của một công ty niêm yết, nhưng làm những việc này rất thành thạo, bà lặng lẽ làm xong hết việc nhà rồi mới vào phòng khách, do dự muốn nói vài câu với Lý Tư Niên.

Khương Dung Hiên nhìn bà một cái, chủ động đứng dậy: “Anh, cơm ăn xong rồi, không có việc gì thì em về trước đây, ngày mai em lại đến thăm anh.”

“Được.” Lý Tư Niên đứng dậy tiễn y.

Khương Dung Hiên rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con Liên Mộng Lôi cùng Lý Tư Niên.

Liên Mộng Lôi rửa tay xong, chủ động ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Niên: “A Niên, buổi tối con cùng tiểu Khương ăn món gì vậy?”

Lý Tư Niên kể tên vài món ăn.

Liên Mộng Lôi cười nói: “Phong phú vậy sao, khá tốt, đáng tiếc mẹ tới hơi muộn, không thể nếm thử.”

Lý Tư Niên ‘vâng’ một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem di động.

Liên Mộng Lôi đợi trong chốc lát, không biết nên nói cái gì, liền thò qua nhìn thoáng qua di động của anh: “Con đang xem gì vậy?”

“Trò trái cây vui vẻ.” Lý Tư Niên nói: “Thời gian cũng không còn sớm, người về nhà trước đi.”

Liên Mộng Lôi biết anh đây là hạ lệnh đuổi khách, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, bà thật sự rất muốn trải qua cùng con trai.

Bà nói: “A Niên, ngày hôm nay cũng gần hết rồi, con cho mẹ ở đây đến 0h được không?”

Lý Tư Niên nhìn bà một cái: “Tùy người.”

Anh đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, đi hai bước lại dừng lại, chỉ vào một căn phòng: “Nếu cảm thấy muộn quá không tiện trở về cũng có thể ngủ lại phòng kia, nhưng sáng mai người phải đi sớm một chút.”

Liên Mộng Lôi không trả lời, khi Lý Tư Niên chuẩn bị vào phòng, bà ngăn lại: “A Niên!”

Bà vốn dĩ có một bụng lời muốn nói, nhưng thấy Lý Tư Niên quay đầu câu gì cũng không nói nên lời, môi run vài lần cũng chỉ nói được một tiếng: “Xin lỗi.”

Lý Tư Niên khẽ ậm ừ rồi về phòng nghỉ ngơi.

Đêm đó, anh lại mơ, mơ về thời thơ ấu.

Khi còn nhỏ Lý Văn Tinh rất hạnh phúc, có ba mẹ dẫn đi công viên giải trí, có ba đi họp phụ huynh cho, tuy mẹ bận hơn ba nhưng bà cũng sẽ bớt chút thời gian quan tâm cậu ta.

Bởi vì chuyện thời thơ ấu quá mức xa xăm, rất nhiều chi tiết anh đều nhớ không rõ, nhưng lúc này ở trong mộng anh lại có thể thấy rõ ràng biểu cảm của mọi người.

Trong mộng là một gia đình ba người hạnh phúc, Lý Thành cười, Lý Văn Tinh cũng cười, Liên Mộng Lôi vẫn là mặt vô cảm.

Bà tuy vẫn ở bên Lý Văn Tinh trải qua thời thơ ấu, nhưng trên mặt một chút tươi cười cũng không có.

Đúng vậy, anh nhớ tới khi còn nhỏ, Lý Thành chưa thu xếp cho anh học quá nhiều, anh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Không ai cùng anh chơi, những thời gian nhàn rỗi đó anh đều dùng để miên man suy nghĩ.

Một trong những câu hỏi anh thường nghĩ là, tại sao mẹ anh lúc nào cũng không vui như vậy? Đi chơi với em trai không vui, vậy đi chơi với anh bà có thể vui vẻ hay không?

Nhưng mà mẹ anh chưa bao giờ dẫn anh ra ngoài chơi.

Bây giờ anh dường như đã hiểu tại sao mẹ anh không bao giờ cười. Bởi vì bà sắm vai hiền thê lương mẫu với Lý Thành và Lý Văn Tinh chỉ là vì giận dỗi.

Người yêu bà phản bội lời thề hẹn, bà phải dùng một phương thức để cho người kia thấy, cho dù không có ông ta bà cũng có thể sống rất tốt.

Vì những ham muốn ích kỷ của Lý Thành mà đã gây ra bao nhiêu bi kịch cá nhân.

Ngày hôm sau Lý Tư Niên rời giường, phát hiện có tiếng động trong bếp. Nhìn vào thì thấy Liên Mộng Lôi đang mặc tạp dề nấu ăn.

Bóng lưng của Liên Mộng Lôi trước mặt dần dần trùng với bóng lưng trong trí nhớ, chẳng qua Liên Mộng Lôi trong mộng vĩnh viễn mặc tây trang, mà Liên Mộng Lôi trước mắt lại mặc thường phục đeo tạp dề.

Nghe được động tĩnh, Liên Mộng Lôi quay đầu lại, đối với Lý Tư Niên nở nụ cười thật tươi: “A Niên, con dậy rồi. Mẹ làm một ít bữa sáng, không biết có hợp khẩu vị của con không.”

Trong trí nhớ Liên Mộng Lôi mặc tây trang quay đầu lại, luôn là khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng rủ xuống, mà Liên Mộng Lôi trước mắt quay đầu lại, khóe miệng lại mỉm cười, trong mắt mang theo dịu dàng.

Chỉ tiếc, dịu dàng này tới quá muộn.

Lý Tư Niên nhìn bà một lúc, ngồi xuống bàn ăn trước mặt. Hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm, trên bàn cơm chỉ có âm thanh chén đũa va chạm. Yên lặng ăn xong bữa sáng, Liên Mộng Lôi lại vội vàng thu dọn chén đũa. Bà thay quần áo, cái gì cũng không nói, cầm túi xách rời đi.

Lý Tư Niên ngồi trở lại trên sô pha, cúi đầu chơi trò chơi. Không biết vì sao, anh cảm thấy tâm trạng mình không tốt lắm.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Lý Tư Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian, kinh ngạc phát giác chính mình thế nhưng cứ như vậy ở trên sô pha cả một buổi sáng.

Những ngày nhàn rỗi quả thật không tốt, thời gian trôi qua quá nhanh.

Lý Tư Niên đứng dậy vận động gân cốt.

Ăn sáng hơi muộn, hiện tại cũng không đói lắm nên anh định ra ngoài đi dạo.

Từ ban sáng anh đã nghe được nhà cách vách truyền đến mấy âm thanh đinh tai nhức óc, lúc này ra xem mới biết được hóa ra là nhà bên cạnh đang chuyển nhà.

Gia đình ban đầu đã chuyển ra ngoài, bây giờ là hộ gia đình mới chuyển đến.

Lý Tư Niên cảm thấy người ở giữa đội trang trí nội thất rất quen thuộc, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Liên Mộng Lôi, người vừa rời khỏi nhà hồi sáng.

Liên Mộng Lôi tựa hồ cảm nhận được ánh mắt anh, nghiêng đầu nhìn xem, bà để đội trang trí nội thất tiếp tục làm việc, tự mình đi về phía anh.

Lý Tư Niên nhìn ngôi nhà, sau đó nhìn bà: “Người cần phải chuyển đến đây sao?”

“Đúng vậy.” Liên Mộng Lôi vén tóc ra sau tai: “Bận rộn nhiều năm như vậy, mấy ngày này thường xuyên tới chỗ con mẹ mới nhận ra mẹ càng thích sinh hoạt bình đạm như vậy hơn, cho nên mẹ từ chức, chuyển đến đây sống.”

“A Niên, mẹ biết, trước kia mẹ không cho con một tuổi thơ trọn vẹn, hiện tại cũng không có tư cách cầu xin con cùng mẹ xây một gia đình hạnh phúc.”

“Không sao cả, mẹ không cưỡng cầu. Giống như bây giờ có thể ở lại bên cạnh con, ngẫu nhiên có thể đến nhà thăm con mẹ đã thỏa mãn lắm rồi.”

Lý Tư Niên dời đi ánh mắt, tựa hồ thở dài, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tùy người vậy.”

Hết chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi