SAU KHI SỐNG LẠI TRỞ THÀNH OMEGA THIÊN MỆNH CỦA CHÚ CỦA TRA CÔNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay sau đó, Tô Lương chậm rì rì chạy ra giữa lớp học.

Hay là chạy một hai phút thôi rồi nghĩ cách để bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn dẫm trúng đuôi mình chứ nhỉ? Tô Lương nghĩ thầm, dù sao người trưởng thành cũng không thể nghiêm túc thi đấu với bọn nhóc vầy được……

Ai ngờ mới chỉ trong chớp mắt, lúc Tô Lương ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Lục Tiểu Phàn đâu nữa rồi.

“?!”

Lại sau đó, Tô Lương liền cảm thấy phía sau mình hơi hơi trầm xuống.

Cái đuôi hồ ly xinh đẹp, xoã tung, mềm mụp pặc một tiếng bong ra.

“……”

Tô Lương khiếp sợ quay đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn nhóc con rắn độc kia vừa dẫm lên đuôi mình.

Nhóc này đứng sau mình lúc nào vậy? Là người mang gen mèo rừng, thị lực của Tô Lương đã tốt hơn người bình thường rất nhiều rồi, nhưng vừa rồi cậu thật sự hoàn toàn không thấy Lục Tiểu Phàn hành động khi nào.

Mà giờ khắc này, nhóc rắn độc nào đó hoàn toàn không có ý thức được mình đã khiến nội tâm thầy giáo chấn động, lần đầu tiên chơi trò chơi, nhóc gắt gao banh mặt, cố kìm ném cảm xúc, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Bé Tiểu Phàn ngẩng đầu nhìn Tô Lương, sau đó nói: “Thầy Tiểu Lương, sau đó thì sao?”

Nhóc còn đang chờ nhiệm vụ tiến thêm một bước đây.

Tô Lương: “……”

Nhóc con có tinh thần lực siêu cường cùng gen đẳng cấp cao đúng là khó dạy ghê.

“Thật là lợi hại nha ——”

Bên tai Tô Lương cùng Lục Tiểu Phàn bỗng nhiên truyền đến hô nho nhỏ đầy sùng bái.

Giờ phút này, bất kể tâm trạng Tô Lương có phức tạp đến mức nào thì đám nhóc kia cũng đã trông thấy cậu cùng nhóc rắn độc chơi “trò chơi”, cả đám đang sôi nổi cảm khái.

“Thật nhanh quá đi mất!”

“Vừa chơi đã dẫm trúng!”

“Thầy Tiểu Lương thua rồi nha! Thầy phải cho bạn í bánh kem đi!”

Giữa những tiếng khen ngợi tràn ngập sùng bái, chỉ có Tiết Hoàn Hoàn vẫn cứng đầu muốn thuyết phục những nhóc khác:

“Thầy Tiểu Lương sẽ không thua! Tớ biết! Thầy nhất định sẽ cho nó…… cho nó nước!” (từ ‘thua – shu’ trong tiếng Trung phát âm gần giống từ ‘nước – shui’ nên chắc nhóc này ngọng, đọc nhầm v)

…… Không, cũng không có nước đâu.

Trong long Tô Lương cực kỳ nhỏ giọng đáp lại.

“Ha ha, Tiết Hoàn Hoàn, thầy không thắng nha! Bạn nhỏ Tiểu Phàn rất lợi hại! Mọi người nói xem có phải hay không nha?”

Thầy giáo Tô Lương nổi tiếng được yêu thích nhất không thể chống cự nổi mấy nhóc béo lùn đáng yêu đang hỏi lại.

Nhưng mà, Tiết Hoàn Hoàn hoàn toàn không bị thuyết phục.

Nhóc con bực tức phồng lên như bánh mật nhanh chóng quyết định gắn cho mình một cái đuôi sói xám rồi đứng trước mặt Lục Tiểu Phàn.

“Tới đây, chúng ta tới thi đấu!”

Nó giương nanh múa vuốt hét lên với Lục Tiểu Phàn……

Lục Tiểu Phàn vẫn thản nhiên đứng ở tại chỗ.

Tô Lương vẫn phải tới đẩy đẩy vai nó rồi nói.

“Đi đi thôi, thầy tin tưởng em.”

Tuy không nên cổ động nhóc Tiết Hoàn Hoàn khiêu khích các bạn nhỏ khác như vậy, chuyện này đúng là cần phải trao đổi với phụ huynh của nhóc, nhưng dù thế nào thì đây cũng có thể coi như hai nhóc lần đầu chơi chung đi.

Quả nhiên bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn sẽ không bị bài xích lâu lắm đâu.

Tô Lương giấu vui mừng cùng ý cười nơi đáy mắt, dịu dàng nhìn nhóc rắn độc đang đứng cạnh mình.

Nghe thấy một câu “thầy tin tưởng em”, vốn còn đang khinh thường Tiết Hoàn Hoàn, nhưng giờ Lục Tiểu Phàn đã banh khuôn mặt nhỏ đứng ra.

Không hề trì hoãn, Tiết Hoàn Hoàn mới vừa nhích người, thân hình Tiểu Phàn đã đột nhiên loé lên, quả thực giống như quỷ ảnh tiến ra phía sau Tiết Hoàn Hoàn, sau đó một chân dẫm thẳng lên đuôi nó.

Nhưng bọn nhóc luôn không biết căn chỉnh lực sao cho chuẩn, nên lúc Tiết Hoàn Hoàn dán đuôi cho chính mình, nó đã cố tình dán thật chắc.

Cho nên vừa giẫm, quần của Tiết Hoàn Hoàn cũng bị Lục Tiểu Phàn xả xuống theo cái đuôi.

“Ha ha ha ha……”

“Quần rớt!”

“Hoàn Hoàn rớt quần rồi!”

Trong phòng học lập tức vang lên tiếng bọn nhóc cười ầm ĩ.

Tiết Hoàn Hoàn che mông, nhìn nhìn mặt Tô Lương đầy ngạc nhiên, lại nhìn nhìn bạn học mới lạnh nhạt đứng sau.

“Oa oa oa oa oa oa thầy Tiểu Lương nó bắt nạt em ——”

Trong phòng học lại vang lên tiếng thằng nhóc gào lên ăn vạ.

Nụ cười của Tô Lương giờ cũng cứng lại rồi.

*

Chơi xong trò chơi này, ở một khía cạnh nào đó, bạn nhỏ Tiểu Phàn cũng đã dần hoà nhập vào lớp Hoa Hồng Nhỏ.

“Đại ca cầm đầu” của lớp Hoa Hồng Nhỏ cũng trực tiếp từ Tiết Hoàn Hoàn, biến thành bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn an tĩnh lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Đáng ra Tô Lương sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần trông thấy nhóc rắn độc là cậu lại thấy lo lắng. Chẳng hề giống trẻ con bình thường, nhóc rắn độc có vẻ thật sự không quá thích chơi cùng những bạn khác, Lục Tiểu Phàn rõ ràng càng thích ở cạnh thầy Tiểu Lương hơn là lăn lộn với mấy nhóc đậu đinh kia.

Tuy rằng trước nay nó đều không hé răng, cũng rất ít khi thực sự làm nũng, nhưng lại vô cùng dính người.

Tô Lương hiểu rõ, xuất phát từ lập trường chức nghiệp của mình, thực ra cậu không nên thiên vị bất cứ một đứa bé nào cả, nhưng mỗi lần đối mặt với Lục Tiểu Phàn, cậu luôn khó có thể kiên trì.

Dù sao nhóc rắn độc đó cũng quá đáng yêu.

Hơn nữa tính tình cùng thân thế lại khiến Tô Lương thấy thương vô cùng.

Đây rõ ràng là một đứa bé thiếu tình thương của người lớn mà.

Đã làm giáo viên mầm non tận ba năm, Tô Lương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điểm này.

Không chỉ một lần, Tô Lương nhìn thấy Tiểu Phàn một mình lẻ loi chờ trong phòng học, chờ đến khi trời tối đen mới có người mặc đồ tác chiến, nhìn là biết chỉ là cấp dưới tới đón.

Ngôn ngữ tuy rất cung kính, nhưng chẳng hề có chiều chuộng yêu thương.

Kể cả cuộc họp phụ huynh mỗi tháng, vị phụ thân cấp bậc “Cơ mật” quyền cao chức trọng của Lục Tiểu Phàn kia cũng chưa bao giờ tham dự.

Mà bất kể bị đối xử lạnh nhạt thế nào, nhóc rắn độc vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như đã tập mãi thành thói quen. Ngược lại, mỗi lần Tô Lương chơi trò chơi cùng nó, hoặc đưa phần bánh kem của mình cho Lục Tiểu Phàn, tiểu đậu đinh này luôn có vẻ cực kỳ vụng về không biết làm sao. Dường như nó hoàn toàn không biết nên xử sự thế nào với người đối xử dịu dàng với mình.

“Phụ thân còn có nhiệm vụ.”

Mỗi lần Tô Lương hỏi đến phụ thân mình, nhóc rắn độc nho nhỏ đều bình tĩnh đáp như vậy.

Sau đó nếu vẫn bị hỏi, nhóc rắn độc sẽ cọ cọ vào ngực thầy Tiểu Lương, thấy vậy, cậu thanh niên dịu dàng ấy lại càng đau lòng cùng thiên vị.

Người đàn ông kia đúng thật là.

Còn nhóc con đang cọ cọ trong ngực Tô Lương thực ra cũng chẳng phải quá thương tâm. Nó không hề sợ hãi, cũng chẳng có bất cứ cảm giác gì khi người khác đến đón muộn, nhưng mà ngực thầy Tiểu Lương thật ấm áp nha, còn có hương thơm mềm mại nữa.

Thật sự hy vọng có thể rúc trong ngực thầy ấy lâu hơn chút.

……

Tô Lương hoàn toàn không biết tâm tư của nhóc rắn độc nào đó.

Cậu chỉ cảm thấy dù phụ thân của nhóc này quyền cao chức trọng, nhưng đúng là hơi bị thiếu trách nhiệm.

Chờ đến Tô Lương chân chính nhìn thấy cái vị phụ thân thiếu trách nhiệm kia đã là vài tháng sau.

Lúc ấy, bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn đã hoàn toàn hoà nhập với lớp rồi, ngay cả Tiết Hoàn Hoàn cũng không thể không thừa nhận địa vị “lão đại” của Lục Tiểu Phàn.

Hôm đó là một ngày hoạt động ngoại khóa, nhà trẻ tinh khu đệ nhất hoan thanh tiếu ngữ, đám nhóc đang vây quanh rồi bịt mắt cho Tô Lương. Loại bịt mắt này chỉ có thể hơi hơi thấu quang khiến cậu chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, chuyên dùng để chơi trò chơi này.

Nghe tiếng các bạn nhỏ đang ríu rít cười đùa quanh mình, Tô Lương cười cười bịt mắt lại, sau đó xoa eo rồi bắt đầu đếm ngược: “Ba…… hai…… các em phải chạy nhanh một chút nha, đừng để bị thầy Tiểu Lương bắt nha…… một!”

Bọn nhóc vẫn đang ha ha cười, vừa nghe thấy tiếng “Một” kia liền thét chói tai rồi nhanh chóng chạy ra, mà Tô Lương theo thanh âm chạy ra giữa sân, cánh tay múa may muốn bắt mấy đứa nhóc mềm mụp đang không ngừng cười ha ha kia.

“Chạy nhanh lên chạy nhanh lên, nếu thầy bắt được sẽ ăn các em luôn nha!”

Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng dưới tấm bịt mắt, cậu cũng đang cười đến thở không nổi, đúng lúc này, bỗng nhiên cậu cảm thấy hình như có một bóng người bên cạnh mình.

Ờm, cũng nên tới lúc rồi.

Tô Lương thầm tính, bản năng của mèo chiếm thượng phong, cậu lập tức nhào tới bóng người bên cạnh.

“Bắt được rồi nha!”

Cậu cười to nói.

Sau đó, cậu nháy mắt cứng đờ.

—— Bắt sai người rồi.

Đám nhóc đều rất nhỏ, thực mềm, lại bụ bẫm, nhưng giờ trong lòng ngực cậu là…… một người cao lớn, rắn chắc, cơ bắp căng chặt.

Trên người còn mang hơi thở lạnh băng túc sát.

Rất rõ ràng, đây căn bản không phải các thành viên đáng yêu trong lớp Hoa Hồng Nhỏ!

Tô Lương hoảng sợ, vội vàng tháo bịt mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là khuôn ngực được đồ tác chiến đen nhánh vây chặt. Tô Lương ngẩng đầu, sau đó mới nhìn thấy mặt đối phương.

Là phụ thân của Lục Tiểu Phàn.

Tô Lương lập tức nhận ra. Thật sự là giống nhau như đúc, cho nên chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra rồi. Nhưng điều khiến Tô Lương thấy hơi ngoài ý muốn là, không lẽ Lục Tiểu Phàn tròn trịa mềm mụp sau khi lớn lên sẽ vô cùng tuấn mỹ tà mị như vậy sao?

Thật sự là quá mức anh tuấn, đến mức khiến người khác quên cả hô hấp……

Tô Lương chỉ cảm thấy đại não mình trống rỗng, cậu cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông tận vài giây rồi mới gian nan hồi thần.

“Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi bắt nhầm người.”

Đuôi của Tô Lương cũng muốn nổ tung rồi.

Thanh niên xinh đẹp, mảnh khảnh ấy giờ đang mặt đỏ tai hồng, có thể nói là nói năng lộn xộn mà liên tục xin lỗi người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia.

“Thầy……Tiểu Lương.”

Ánh mắt vị phụ huynh thiếu trách nhiệm nào đó tối lại, anh nhìn Tô Lương, sau đó nhẹ giọng mở miệng.

Giọng nói cũng vô cùng giàu từ tính, chính là kiểu nghe thôi cũng mềm chân ấy.

“Là, là tôi.”

Tô Lương cũng không biết mình rốt cuộc làm sao, chơi trò chơi này rồi bắt nhầm người vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường, nhưng giờ cậu lại ngượng tới mức đuôi cũng muốn cháy.

“Lục Thái Phàn.”

Người đàn ông thấp giọng nói.

Tô Lương chớp chớp mắt, qua một hồi lâu mới nhận ra người đàn ông ấy đang tự giới thiệu mình.

“Chào chào chào anh, Lục tiên sinh, anh là phụ huynh của bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn phải không?!”

Cậu lắp bắp đáp lời, chỉ cảm thấy dưới uy áp cuồn cuộn cường thế của người đàn ông, mình sắp sửa nói không nên lời rồi.

Cũng may mà không chỉ có mình cậu, vì gần như ngay lúc người đàn ông xuất hiện, đám nhóc trước đó còn đang hi hi ha ha cười đùa lập tức co rụt lại, cứng người tại chỗ, không dám nói gì nữa.

Ngay lúc ấy, người đàn ông dời mắt, chuyển hướng về phía nhóc rắn độc đang căng chặt người bên cạnh Tô Lương.

“Trong nhà có chút tình huống đặc thù, tôi phải đón nó đi trước.” Lục Thái Phàn nhàn nhạt nói, như đang giải thích, chẳng qua lúc anh mở miệng nói với Lục Tiểu Phàn, ngữ khí càng như đang tuyên bố mệnh lệnh, “Đi thôi.”

“A? Nhưng, nhưng mà ——”

Tô Lương rõ ràng cảm giác được Lục Tiểu Phàn đang khẽ dính lấy mình, bàn tay trước đó nắm tay mình cũng bắt đầu run rẩy.

Nhưng, khi người đàn ông tên Lục Thái Phàn kia mở miệng phát ra mệnh lệnh, Lục Tiểu Phàn vẫn mím môi, rồi từng chút buông thầy Tiểu Lương nó thích nhất ra.

“Thầy Tiểu Lương, em phải đi rồi.”

Nó rũ đầu, nói rõ từng câu từng chữ với Tô Lương. Giây tiếp theo, vài thân ảnh đen nhánh quỷ mị lập tức xuất hiện đưa đứa bé đi.

Lại sau nữa, có một robot mô phỏng người sống, tự xưng là “Quản gia” tới nhà trẻ nói chuyện.

“Thực xin lỗi vì đã quấy rầy tới hoạt động dạy học bình thường của thầy Tô Lương. Nhưng Xà Quật chúng tôi đang xuất hiện tình huống vô cùng đặc thù, cho nên chỉ có thể để Tiểu Phàn thiếu gia tạm nghỉ học."

Khuôn mặt bằng keo silicon của quản gia đang tươi cười, nhưng không hiểu vì sao, Tô Lương lại cảm thấy hơi chói mắt.

Nhưng trong nhà học sinh có việc phải nghỉ học, đây cũng là chuyện rất bình thường ở nhà trẻ tinh khu đệ nhất. Tô Lương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình.

“Vậy, xin hỏi bao giờ bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn sẽ trở về đi học ạ?”

Tô Lương không nhịn được hỏi.

Quản gia nhìn vị thầy giáo dịu dàng trước mặt này, rõ ràng chỉ là nhân vật nhân tạo từ keo silicon cùng sắt thép và tổ hợp dây điện, mà chẳng hiểu sao trong mắt hắn chợt có một loại cảm xúc giống như bi ai.

“Thực xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói trước chuyện này.”

……

Mà cùng lúc đó, trong xe huyền phù trải rộng hoa văn hắc xà được trang bị vũ trang đầy đủ, hai người một lớn một nhỏ, vô luận là khí chất hay tinh thần lực đều gần như hoàn toàn giống nhau đang im lặng ngồi trong xe, không ai nói gì.

Vẻ mặt Lục Thái Phàn lạnh băng, sau khi xử lý xong một phần văn kiện, anh nhìn đứa bé giống mình như đúc từ một khuôn đang ngồi bên cạnh, phá lệ mở miệng: “Vị kia chính là thầy giáo mà con thích? Là mèo sao?"

Nếu ở đây có người quen của anh, có lẽ sẽ vô cùng kinh hãi với đề tài này của Lục Thái Phàn —— anh vậy mà có thể nhớ rõ một giáo viên mầm non bình thường, lại không hề có chút liên quan gì đến nhiệm vụ của mình.

“Phải, là thầy Tiểu Lương.”

Nhóc rắn độc gật gật đầu, giọng điệu khi đáp lại phụ thân không hề phập phồng. Nhưng bàn tay nho nhỏ y như bánh bao đang nắm chặt trên đùi.

Dường như Lục Thái Phàn chỉ thuận miệng hỏi, sau khi nghe câu trả lời liền không nói gì nữa, bầu không khí trong xe huyền phù lại yên lặng như chết, mãi cho tới khi nhóc kia gom đủ dũng khí, khẽ mở miệng phá vỡ im lặng: “Khi nào con có thể trở về?”

Nó hỏi.

Vẻ mặt Lục Thái Phàn không đổi.

“Ta sẽ lập tức phải lên tiền tuyến. Nếu chiến tranh kết thúc mà ta không chết, rất nhanh là con có thể trở về.”

“Nhưng nếu ta chết……”

Người đàn ông lớn tuổi ấy, Tổng chỉ huy của toàn bộ Xà Quật Lục Thái Phàn, nhìn “đứa bé” bên cạnh mình, trong ánh mắt chỉ còn một mảnh im lặng.

Đứa bé bên cạnh anh là thể phục chế của chính anh.

Mỗi một tế bào, mỗi một sợi gen đều là thể phục chế giống anh như đúc.

Liên bang Địa cầu không thể không có tổng chỉ huy, cho nên một khi anh chết trong cuộc chiến với người Canaan, người nhìn như một đứa bé ngây thơ non nớt này sẽ bị đưa trực tiếp vào dụng cụ, trong vòng mấy ngày, đứa bé sẽ trở thành thể hoàn thiện của chính anh, rồi sẽ được rót vào ký ức để trở thành tân Xà chủ.

Nó sẽ không thể trở về đi học nữa.

Nghĩ đến tin tức mấy ngày nay bản thân nhận được, Lục Thái Phàn im lặng.

Dường như thể phục chế kia cũng ý thức được chuyện gì, đứa bé đó cũng không nói nữa.

Nhưng khi trong lòng Lục Thái Phàn bỗng nhiên có cảm giác là lạ, lúc quay đầu, anh ngoài ý muốn phát hiện thể phục chế của mình đang im lặng rơi nước mắt.

“Con……”

“Thầy Tiểu Lương nói……ngày mai……ngày mai thầy ấy sẽ mang bánh kem nhỏ……”

Vốn chỉ là một đứa bé không có cảm xúc, nhưng đột nhiên lại giống như một đứa bé chân chính, cảm xúc của nó bùng nổ, khóc to thành tiếng.

“Tuần này con đã…… đã…… biểu hiện rất khá…… thầy Tiểu Lương nói, thầy ấy sẽ cho con miếng bánh kem dâu tây lớn nhất oa oa oa oa…… đã hẹn rồi mà……”

Xe huyền phù chở hai người bay nhanh về phía bầu trời đêm.

Chiếc xe đen nhánh như hòa hợp thành nhất thể với bầu trời, giống như bóng đêm hắc ám đang từng chút nuốt lấy cả hai người trên xe.

*

Ngày hôm sau ——

“Tạm biệt thầy Tiểu Lương……”

“Thầy Tiểu Lương, ngày mai gặp!”

……

Bọn nhóc đều đã rời đi.

Lại là một ngày bình thản mà ấm áp.

Tô Lương mỉm cười thân thiết tạm biệt bọn nhỏ.

Hết thảy vẫn như thường.

Nhưng khi trở lại bên cạnh bàn, cậu nhìn hộp đồ ăn còn dư lại một miếng bánh kem dâu tây, tươi cười nơi khóe miệng không khỏi đạm đi. Nghĩ nghĩ, Tô Lương vẫn cất bánh kem vào tủ đông.

Nếu ngày mai bạn nhỏ Lục Tiểu Phàn đi học thì sẽ đưa cho nó.

Tô Lương nghĩ thầm trong lòng.

Cậu không biết, chờ khi cậu có thể gặp lại đứa bé kia đã là rất lâu sau rồi. Hơn nữa, những gì thiếu niên có ánh mắt hung ác nham hiểm, hơi thở lành lạnh giống như rắn độc chân chính kia khát cầu cũng chẳng còn là mỗi một miếng bánh kem mà cậu đặc biệt lưu lại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi