SAU KHI SỐNG LẠI TRỞ THÀNH OMEGA THIÊN MỆNH CỦA CHÚ CỦA TRA CÔNG

“Nếu nói như vậy thì có vẻ em cũng lợi hại ghê.”

Cố nén cảm xúc đang không ngừng cuồn cuộn trong ngực như sắp trào ra, Tô Lương có hơi xấu hổ đáp lời.

“Lần cuối cùng nhân loại có thể trông thấy hoa Riar chính là lần sứ đoàn Riar dừng chân ở địa cầu, sau đó cây Riar trên địa cầu cũng chưa từng nở hoa thêm một lần nào cả.” Lục Thái Phàn bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt Tô Lương, sau khi xác thực tâm trạng cậu đã chuyển biến tốt đẹp, anh mới thở phào một hơi, “Cây Riar muốn nở hoa đều cần những điều kiện đặc thù, trong đó quan trọng nhất là người có thể tu luyện tinh thần lực, dường như chúng có một mối liên hệ đặc thù nào đó với những người có thể tu luyện, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa nghiên cứu được quy luật này…..”

“Thế thì đúng là hoa Riar rất quý giá rồi.” Tô Lương không nhịn được lẩm bẩm, “Tiếc quá…..biết thế em đã bảo quản gia để lại một đóa.”

“Cái gì?”

“Em nghe nói hoa Riar có thể trấn an tinh thần lực bạo động cho Alpha cấp cao nên khi chúng vừa nở, em đã thương lượng với quản gia sau khi chúng nở sẽ chuyển tới chỗ của Lục gia chủ rồi.” Tô Lương có hơi tiếc nuối, thở dài.

Lúc nói chuyện, cậu cảm thấy mặt mình đang càng lúc càng đỏ.

“Nếu biết hoa đó quý như vậy, em đã để lại một đóa để tặng anh rồi.”

Tô Lương cực kỳ cực kỳ nhỏ tiếng mà nói những lời này.

“……”

Tị tiên sinh im lặng hồi lâu.

Im lặng đến khi Tô Lương cũng cảm thấy kỳ lạ, anh mới hỏi: “Cậu không ghét Lục Thái Phàn?”

Một chiến binh độc xà vốn phải cực kỳ trung thành với Xà chủ lại hỏi ra một câu khá kỳ quặc.

“Đương nhiên là em không ghét.”

Tô Lương lập tức đáp lời không cần nghĩ.

"Nhưng hắn chính là một tên đao phủ giết người. Hắn đã giết rất nhiều người Canaan và cũng giết rất nhiều người Địa cầu."

Giọng người đàn ông dường như trầm hơn trước một chút.

Tô Lương bối rối nhìn Tị tiên sinh: “Nói là nói vậy, nhưng những người địa cầu bị Xà chủ giết sau đó đã đều được xác minh là phản bội mà. Chẳng phải sở dĩ lúc trước người Canaan có thể chiếm thế thượng phong là bởi có một số kẻ phản bội đã tiết lộ cơ mật của Đại cầu sao?”

Thậm chí ngay cả nhóm Độc xà cũng còn phải chịu rất nhiều tổn thất không đáng có do sự phản bội của nhóm người đó trong giai đoạn này.

Vô số chiến binh Độc xà đã hy sinh, trong đó có cả gia chủ đời trước của Lục gia, còn Lục Thái Phàn, khi đó anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Có lẽ chỉ mười sáu mười bảy mà thôi. Khi những thiếu niên khác của Địa cầu còn trốn sau lưng ba mẹ mà run rẩy thì Lục Thái Phàn đã trở thành chủ nhân Xà quật, sau đó bước lên nơi chiến địa máu chảy thành sông ấy.

Những chuyện quá khứ này vốn Tị tiên sinh phải biết rõ mới đúng chứ.

“Xét đến quyền thế của Lục Thái Phàn sau khi chiến tranh kết thúc, nói không chừng những kẻ phản bội kia đều do hắn ngụy tạo cho việc lạm sát của mình------”

“Tị tiên sinh!”

Tô Lương không nhịn được ngắt lời anh.

Cậu nhíu chặt mày, khó hiểu nhìn đối phương.

“Em không biết tại sao anh cứ nói thế, nhưng em cảm thấy Lục gia chủ không phải người như vậy…..cũng cảm thấy anh không phải.”

Thật lâu sau, Beta yếu ớt nói.

“Tuy sau đó vì muốn làm suy yếu thế lực của Lục gia chủ mà Liên bang đã cố tình tẩy xóa rất nhiều tài liệu mật, sau nữa lại có nghi vấn họ cố tình hắt nước bẩn lên Xà chủ….. Nhưng Tị tiên sinh anh hẳn phải biết rõ chân tướng chứ, đúng không?”

Lục Thái Phàn ngẩn ra, sau đó anh nhìn Tô Lương chăm chú.

“Ta đã quá quen với việc có rất nhiều người…..hiểu lầm hắn.”

Người đàn ông nhẹ giọng nói.

“Dù sao thì tuyệt đại đa số người địa cầu chỉ coi hắn là tên sát nhân điên cuồng của Lục gia mà thôi.”

Có lẽ là ảo giác, Tô Lương cảm nhận được một tia trào phúng từ giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông này.

Khiến Tô Lương có cảm giác ngực mình chua xót đến khó hiểu.

“Nhưng em cảm thấy anh ấy là người tốt mà.”

Vì dạo này đang soạn giáo án nên Tô Lương đã xem rất nhiều tư liệu cũ mà trước đây cậu chưa từng xem một cách cẩn thận, sau đó cậu mới biết, nếu không có Lục Thái Phàn, có lẽ cả một nửa Địa cầu đều không xong rồi…..

Có thể nói địa vị và quyền thế hiện tại mà Lục gia, không, mà Xà quật đang sở hữu đều là chuyện đương nhiên thôi.

Vì bọn họ, còn cả Lục Thái Phàn, thực sự đã trả giá quá nhiều.

Vậy mà cho tới bây giờ, thứ người ta nhớ tới nhiều nhất lại là di chứng mất khống chế tinh thần lực sau chiến tranh của Lục Thái Phàn, còn cả thủ đoạn khốc liệt thanh trừng những kẻ phản bội của anh.

Người dân Liên bang vẫn luôn được chăm sóc rất tốt trong suốt thời gian chiến tranh. Tuyệt đại đa số những người dân bình thường đều không phải chứng kiến quang cảnh đẫm máu nơi chiến trường, họ chỉ thấy Lục Thái Phàn đáng sợ cuồng bạo sau đó.

Rồi cuối cùng, vì có kẻ cố tình dẫn dắt dư luận, Lục Thái Phàn đã từ “anh hùng” biến thành “tên sát nhân mất trí.”

“Thực ra em cũng suýt nữa bị lừa đó, ở Lục gia lâu như vậy, nhìn đám người kia – mà thôi, không nhắc tới họ nữa.” Nghĩ đến rất nhiều kẻ xa hoa dâm dật ở Lục gia kia, Tô Lương muốn nói lại thôi, đáy mắt đầy chán ghét.

“Xà chủ đáng được người đời tôn kính, anh ấy là một anh hùng, một người tốt. Chỉ tiếc hiện tại tư liệu về anh ấy tuyệt đại đa số đều là cơ mật. Nếu có cơ hội, thực ra em còn muốn tìm hiểu một chút về quá khứ của anh ấy.”

Tị tiên sinh tiếp tục im lặng.

Sau đó Tô Lương mới phản ứng lại, cậu hoảng hốt nói: “Có phải em nói sai rồi không, xin lỗi, em cũng biết những việc liên quan tới gia chủ đều được bảo mật. Em không có ý gì cả, em chỉ thấy người tốt như vậy mà bị hiểu lầm thực khiến người ta đau lòng thôi…..”

Lục Thái Phàn vẫn đang nhìn Tô Lương.

Thật kỳ lạ.

Anh nghĩ.

Ngay từ khi có ý thức, mọi người dường như chỉ đánh giá anh: lạnh lùng, vô cùng lý trí, vô cảm.

Anh dẫn dắt Lục gia trở thành một cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ.

Bản thân anh cũng là thống soái giỏi nhất.

Chính vì vậy, anh chưa từng để ý đánh giá của bất kỳ kẻ nào đối với mình, mà cũng chẳng cần để ý, bởi trong suy nghĩ của anh trước giờ chỉ có nhiệm vụ lạnh băng.

Nhưng hiện tại, anh lại giống như một tên Alpha giống đực ngu xuẩn nông cạn, cố tình giả vờ lý luận với đối phương chỉ để biết suy nghĩ thật sự của cậu về mình.

Mà điều kỳ lạ nhất là khi thực sự nghe thấy những lời đó, anh cảm thấy rất vui.

Vui đến mức anh cảm thấy như mình đang không khống chế nổi bản năng thân thể của mình.

Lục Thái Phàn cảm nhận một hương vị sảng khoái như thấm vào ruột gan.

Tuy không nồng đậm nhưng lại như đang câu dẫn anh ngo ngoe rục rịch.

Đó là một mùi hương trái cây ngọt ngào, cũng có thể là một bông hoa nào đó…..

Nhiều nước, mềm mại, lại ngọt ngào.

Mùi hương ấy khiến Lục Thái Phàn không khống chế được ánh mắt mình cứ dừng ở trên môi và trên cổ Tô Lương.

Bản năng Alpha đáng chết kia lại không ngừng quấy phá thân thể anh, ảnh hưởng đến thần trí anh.

Ngay tại đây, ngay lúc này, anh muốn đè Tô Lương dưới thân, đè lên thiếu niên chẳng có chút phòng vệ này, khiến cậu co rúm trong lòng mình, sau đó anh sẽ cúi xuống, dùng răng nanh cắn vào sau gáy cậu, giống như dã thú thị huyết thời cổ đại vẫn làm với con mồi vậy.

Đương nhiên, những gì anh muốn làm còn lỗ mãng cuồng bạo hơn cả dã thú.

Lục Thái Phàn liếm răng, chiếc răng đánh dấu của anh lại bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ, nó háo hức muốn chọc thủng tuyến tin tức của đối phương, háo hức tiết ra tin tức tố của Alpha, muốn ép ra càng nhiều mùi vị ngọt ngào của cậu bé Beta trước mặt mình.

Bản năng của anh khiến anh muốn dùng hương thơm đó để nuôi dã thú tham lam đã dần thức tỉnh trong sâu thẳm tâm hồn.

Cơ thể Lục Thái Phàn căng chặt.

“Tị tiên sinh, anh sao vậy?”

Ngay cả Tô Lương luôn trì độn cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn với Lục Thái Phàn, cậu vô thức nghiêng người về phía trước.

Chờ khi Lục Thái Phàn hồi thần lại, anh mới nhận ra mình đã không tự chủ được mà vươn tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi