SAU KHI SỐNG LẠI TRỞ THÀNH OMEGA THIÊN MỆNH CỦA CHÚ CỦA TRA CÔNG

Tô Lương thấy Lục Chi Chiêu đang ở cổng trường.

Hắn đang dựa vào cửa xe huyền phù, sắc mặt rất xấu xí, ai cũng có thể nhìn thấy áp suất thấp đang bao trùm lấy hắn, cho nên hiện tại thậm chí còn không có tên đàn em nào dám le ve trước mặt người trước nay vốn thân thiện như hắn. Có lẽ họ cũng cảm nhận được tâm trạng Lục Chi Chiêu bây giờ đang rất không tốt nên đã khôn ngoan né tránh để khỏi gặp xui xẻo.

——Dù thường ngày có tốt bụng, vui vẻ và dễ kết bạn như thế nào đi nữa thì những người thừa kế của Lục gia vẫn luôn luôn quyền cao chức trọng, không ai ngốc đến mức liều mình tự tìm rắc rối không đáng có.

Ngoại trừ anh chàng ngốc nghếch Tô Lương ở kiếp trước.

Nhìn thấy bóng dáng Lục Chi Chiêu, Tô Lương hơi khựng lại, nhưng rồi cậu rất nhanh lại bước qua.

“Lục Chi Chiêu.”

Cậu gọi một tiếng.

Lục Chi Chiêu lập tức ngẩng đầu.

“Tiểu Lương, cuối cùng em cũng tới rồi!”

Theo thói quen trước giờ, Lục Chi Chiêu muốn kéo tay Tô Lương, nhưng Tô Lương đã khéo léo tránh đi. Lục Chi Chiêu kinh ngạc nhìn cậu, nhưng Tô Lương chỉ bình tĩnh nhìn lại đối phương.

Có điều việc người thừa kế của Lục gia đến gặp sinh viên trong trường cũng đã khiến mọi người để ý. Tô Lương cảm giác đã có không ít người trong trường đang nhìn về phía bên này, cậu khẽ cau mày.

"Chúng ta lên xe trước đã."

Tô Lương lên xe huyền phù, ngay sau đó, Lục Chi Chiêu cũng ngồi vào ghế lái.

Xe huyền phù khởi động rồi vững vàng bay lên không.

"Tiểu Lương, không phải buổi học hôm nay của em đã kết thúc sớm sao? Sao em lại ra muộn như vậy? Làm anh rất lo, suýt chút nữa trực tiếp đi vào tìm em..."

Vừa lái xe, Lục Chi Chiêu vừa nói với Tô Lương, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước, nhưng do kiếp trước đã chung sống với người đàn ông này một thời gian dài nên Tô Lương dễ dàng cảm nhận được ý tứ căng thẳng đang ẩn dưới giọng điệu nhẹ nhàng đó của hắn.

Cậu chẳng buồn để ý đến Lục Chi Chiêu đang tùy tiện tán gẫu để dẫn chuyện, chỉ hỏi thẳng: “Anh muốn nói gì với tôi?”

Giọng nói của Lục Chi Chiêu hơi dừng lại.

Một lúc sau, Lục Chi Chiêu nghiêm nghị nói: “Hôm nay Gia Dật phải vào khoang trị liệu đặc biệt.” Một lúc sau, hắn nói thêm, giọng điệu càng trầm hơn, “Em có nói gì với cậu ấy không? Sau khi cậu ấy tới tìm em để xin lỗi thì tình huống sức khỏe mới xấu đi."

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước về việc chuyện mà Lục Chi Chiêu muốn nói với cậu có lẽ chẳng dễ chịu gì, nhưng sau khi nghe được lời nói mơ hồ của Lục Chi Chiêu, Tô Lương vẫn trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cậu quay đầu, vô cùng mê man nhìn người đàn ông bên cạnh hiện đã lộ rõ chút chật vật vì lo lắng.

“Ninh Gia Dật tới xin lỗi, tôi đã chấp nhận rồi. Việc sau đó cậu ta phải vào khoang trị liệu đặc biệt thì liên quan gì đến tôi?”

Tô Lương nói rất bình tĩnh.

Nhưng có lẽ chính thái độ bình tĩnh gần như không quan tâm này đã khiến Lục Chi Chiêu, người vừa nãy vốn hơi yếu giọng giờ lại bắt đầu cường thế hơn chút.

Lục Chi Chiêu đạp phanh, hắn dừng xe lại bên một con đường tĩnh lặng.

Hắn nhìn thẳng vào Tô Lương, giống như làm vậy có thể nhìn ra được vì sao thời gian này Tô Lương trở nên bất bình thường như vậy.

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu.

"Gia Dật đang trong thời kỳ tiền phân hóa, chuyện này lúc trước anh đã nói với em rồi, em phải biết cảm xúc của cậu ấy bây giờ không thể chịu dao động quá lớn được, vì một khi cảm xúc bị mất kiểm soát, cậu ấy thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng." Sắc mặt Lục Chi Chiêu rất tối tăm, hắn xoa xoa lông mày, "Tiểu Lương, từ nhỏ cậu ấy đã được cưng chiều, cả đời cũng chưa từng chịu ủy khuất gì, cho nên khi đến xin lỗi em, thái độ của cậu ấy có thể sẽ không đúng lắm.....nhưng cho dù em vẫn bất mãn với cậu ấy thì cũng nên chịu đựng, ít nhất hãy đợi đến khi cậu ấy phân hóa thành công!"

Vừa nói, ngữ khí của Lục Chi Chiêu cũng vừa lạnh xuống.

Hắn nghĩ tới sáng nay mình còn đang liên lạc với Ninh Gia Dật, trong lòng vô cùng đau đớn.

Trước khi Ninh Gia Dật bất tỉnh, cậu thiếu niên xanh xao yếu ớt đó vẫn rất buồn lòng, còn cẩn thận nói với hắn là chính Tô Lương là người không muốn chấp nhận lời xin lỗi của mình. Nhưng lúc đó Lục Chi Chiêu vẫn hết lòng tin tưởng Tô Lương, hắn chỉ cho là Ninh Gia Dật đang làm mình làm mẩy nên không hề tin tưởng cậu ta.

Mãi đến khi Ninh Gia Dật được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ Lục gia đã khẳng định với hắn là lần này bệnh tình của Ninh Gia Dật hoàn toàn do cảm xúc dao động, sau đó Lục Chi Chiêu mới nhận ra có lẽ Ninh Gia Dật không phải đang tức giận vô cớ gì hết….

Hơn nữa, ngay cả bản thân Lục Chi Chiêu cũng cảm thấy mấy ngày nay Tô Lương dường như hoàn toàn thay đổi. Người thanh niên hiền lành khiến người thừa kế Lục gia vừa nghĩ đến đã tim đập nhanh ấy, dường như đột nhiên khoác lên mình tấm áo đầy gai.

Trước kia, đôi mắt cậu ấy luôn dịu dàng như hồ nước, nhưng giờ chỉ còn một mảnh lạnh băng.

Lục Chi Chiêu hoàn toàn không biết Tô Lương đang nghĩ gì.

Điều này khiến hắn nôn nóng không thể chịu nổi.

Sau khi hắn nói những lời vừa rồi, trong xe nhất thời chìm vào im lặng.

Lục Chi Chiêu cảm thấy lồng ngực có chút ngột ngạt, không khỏi liếc nhìn Tô Lương lần nữa, hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ cãi nhau với Tô Lương một trận, nhưng Tô Lương lại không nói gì.

Trong mắt Tô Lương thậm chí không có một tia tức giận.

Thậm chí đôi mắt cậu nhìn hắn còn giống y như nhìn một tên ngốc không còn thuốc chữa. Một suy nghĩ kỳ quái chợt lướt qua đáy lòng Lục Chi Chiêu.

Nỗi lo lắng đè nén bấy lâu nay đã hơi mất kiểm soát, bản thân Lục Chi Chiêu cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên hung ác chỉ trích Tô Lương như vậy:

"Tiểu Lương, tại sao đột nhiên em lại trở nên tự cao tự đại, vô lý như vậy? Em có biết ban ngày em đã chọc tức Gia Dật đến mức cậu ấy phải đi cấp cứu hay không, Ninh gia sẽ không bỏ qua chuyện này! Cuối cùng vẫn là anh phải ra mặt che giấu giúp em, Gia Dật giờ đã tỉnh dậy và cũng không bắt em phải chịu trách nhiệm, vì vậy em mới có thể an ổn ngồi trong lớp học hết buổi học hôm nay! Nhưng nếu em cứ tiếp tục như thế này….thì ngay cả anh cũng không thể bảo vệ em nữa, em có biết không?!"

“Tôi biết.”

Tô Lương chớp chớp mắt, cuối cùng chậm rãi nói.

“Em…….”

Không đợi Lục Chi Chiêu nói tiếp, trên môi Tô Lương đột nhiên nở một nụ cười nhẹ.

Nụ cười đó gần như khiến Lục Chi Chiêu sững sờ. Vốn dĩ vẻ đẹp của Tô Lương có thể khiến người ta mê đắm, nhưng trước đây cậu quá đỗi dịu dàng, giống như một viên ngọc đã được mài dũa lâu ngày, ấm áp sáng bóng, không có một chút góc cạnh, ở cạnh lâu có đôi lúc sẽ cảm thấy tính tình cậu dường như còn không xứng với vẻ đẹp nhường ấy.

Nhưng vào lúc này, tuy trên môi Tô Lương hiện một tia giễu cợt chế nhạo, nhưng cả người cậu trở nên rất có sức sống, mắt lạnh như hàn tinh, môi đỏ như hoa hồng, lãnh đạm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt ngang ánh mắt người nhìn.

“Anh có tin không, Lục Chi Chiêu, chuyện này không ai hiểu rõ hơn tôi đâu. Anh, sẽ không bảo vệ tôi.”

Lục Chi Chiêu hoảng sợ.

Hắn nghiêng người về phía Tô Lương: "Tiểu Lương, chờ đã, nghe anh nói, anh không có ý đó—"

“Vì tránh cho bản thân gặp phiền toái, ví dụ như chuyện hôm nay, Lục Chi Chiêu, tốt nhất chúng ta nên hoàn toàn tuyệt giao, từ nay đừng lui tới nữa. Làm như vậy, bất luận là đối với Ninh Gia Dật hay đối với tôi đều tốt cả.” Tô Lương nhìn Lục Chi Chiêu rồi nói, “Đương nhiên, tuy việc này chủ yếu là vì tốt cho tôi, nhưng cũng sẽ tốt cho anh, tốt cho cả Ninh Gia Dật nữa. Với tôi, những chuyện này đơn thuần là một mớ phiền toái, tôi thực sự không muốn dây dưa cùng các người nữa.”

"Tiểu Lương, em có biết mình đang nói gì không?"

Lục Chi Chiêu nhìn Tô Lương, giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt càng thêm lãnh đạm.

"Tôi đang nói, tôi hy vọng anh và Ninh Gia Dật tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa."

Nụ cười trên môi Tô Lương vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm, sau khi nói những lời này với Lục Chi Chiêu, cậu tháo dây an toàn, mở cửa bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng dứt khoát của Tô Lương, sắc mặt Lục Chi Chiêu lập tức tái nhợt.

"Tiểu Lương, khoan đã……thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi là do anh quá nóng vội nên ngữ khí hơi nặng nề, thực sự anh chỉ lo lắng cho em thôi. Em đừng tức giận! Anh xin lỗi em!"

Lục Chi Chiêu vội xuống xe đuổi theo Tô Lương, giọng điệu của hắn đã hoàn toàn mất đi khí thế trước đó, chỉ có sợ hãi cùng hèn mọn.

Trước khi đến tìm Tô Lương, hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Kỳ thực, như hắn đã nói, vấn đề bên phía Ninh gia hắn đã giải quyết từ lâu. Khi đại quản gia của Ninh gia yêu cầu Lục gia giải thích về tình trạng sức khỏe của Ninh Gia Dật, Lục Chi Chiêu đã nói với họ do mình cùng Ninh Gia Dật cãi nhau nên mới khiến Ninh Gia Dật tức giận hôn mê rồi đi cấp cứu, vì thế mà hắn còn phải chịu trừng phạt ba lần lên tinh thần lực. Nhưng tiếp nhận trừng phạt cũng được, bị Ninh gia truy cứu trách nhiệm cũng được, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề hối hận, hắn chỉ sợ hãi.

Nếu hắn không đến kịp thời, nếu Ninh Gia Dật không phối hợp với hắn để hoàn thành màn nói dối vụng về kia thì có lẽ bây giờ Ninh gia đã tìm được Tô Lương.

Lục Chi Chiêu biết rõ Ninh gia đã để ý Tô Lương – người vẫn luôn thân thiết với hắn – hơn nữa rất có thể họ đang nghĩ cách giải quyết Tô Lương.

Sự tồn tại của Tô Lương mà một mối nguy cơ tiềm ẩn cực lớn đối với kế hoạch liên hôn của hai nhà Lục Ninh.

Việc duy nhất mà Lục Chi Chiêu muốn làm, chỉ là bảo vệ Tô Lương mà thôi.

Vì hắn thực sự rất thích cậu.

Nhưng……

Nhưng, nhưng sao Tô Lương lại nói, hắn và cậu nên tuyệt giao?

Lục Chi Chiêu không biết tại sao, nhưng vừa nghĩ tới Tô Lương sẽ rời xa mình, một nỗi đau to lớn như muốn bóp nát tâm hồn hắn lập tức tràn ngập trong lòng.

[A Chiêu, anh đừng nổi điên nữa, anh ấy đã đi rồi!]

[A Chiêu, anh tỉnh táo lại chút đi được không, để cho anh ấy thanh thản đi đi, lưu lại cho anh ấy chút thể diện cuối cùng không được sao? Anh ấy đã đi rồi! Anh ấy sẽ không quay về nữa!]

[Lục Chi Chiêu, trên thế giới này, có một số việc đã xảy ra thì sẽ không thể vãn hồi lại được nữa, người chết không thể sống lại, cậu phải học cách tiếp thu chuyện này.]

……

Như thể một câu nói mơ hồ nào đó chợt lóe lên trong đầu hắn.

Còn cả một số hình ảnh nhanh chóng lướt qua.

Lục Chi Chiêu khẽ kêu lên, hắn đau đớn ôm đầu mình.

Hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được ý nghĩa thực sự của vài câu chữ cùng hình ảnh rời rạc đó nữa, bởi vì một luồng nhiệt từ sau gáy đã truyền thẳng lên đầu hắn.

“Tích tích tích tích -------”

"Cảnh báo! Cảnh báo! Tại tọa độ 153.15.1 của Đường A-23 trong Khu Trung tâm đã phát hiện Alpha bị mất kiểm soát tinh thần lực."

"Phát hiện sơ bộ, Alpha được phát hiện là cấp S, kích hoạt cảnh báo cấp ba-"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi