Sau khi quay trở lại Thừa phủ, có vẻ như Tể tướng đã biết hết những việc mà Duẫn Khuyết đã làm từ đêm qua đến giờ.
Chỉ đợi cho ta quay trở lại nội viện, ông liền cho người đến gọi ta.
Ngay khi vừa gặp ông, ta đã nhanh chóng lễ phép cúi người, “Phụ thân.”
“Mau mau đứng dậy.”
Ngay khi ta vừa đứng dậy, Tể tướng liền quay sang mắng Duẫn Khuyết:
“Tên tiểu tử Duẫn Khuyết này từ nhỏ đã lớn lên trong doanh nhưng lại toàn lấy cái xấu mà học theo, ăn chơi trác táng vô tội vạ. Tuy nhiên lòng dạ của nó không phải xấu, chỉ vì tính cách kiêu ngạo nên không biết cách thấu hiểu người khác. Mong rằng công chúa đây sẽ không để bụng chuyện đó.”
“Phụ thân yên tâm, mọi chuyện vẫn ổn cả.”
Sau khi tiễn ngài Tể tướng rời đi, ta một mình quay trở lại nội viện.
Trên đường quay trở về liền suy nghĩ vu vơ, nghĩ đến cuộc sống của mình ở trong cung thật buồn tẻ.
Khi ta đang thở dài ngao ngán nhìn ra phía ngoại viện, Duẫn Khuyết đã quay trở lại, trên tay còn mang theo một ít điểm tâm.
Nhìn thấy hắn, tâm tình của ta chẳng thể nào tốt lên nổi.
“Phu nhân vẫn còn đang giận sao?”
“Không có.”
“Vậy còn Chu Võng thì sao? Phu nhân không có hứng thú muốn biết thêm sao?”
Duẫn khuyết có vẻ như rất biết đọc tâm tư của người khác, cơn giận ban sáng của ta bỗng chốc được xoa dịu đi rất nhiều.
Ta đến bên hắn và hỏi nhỏ.
"Ngươi thật sự muốn nói cho ta nghe sao?"
“Nàng hãy ăn ít điểm tâm đi, ăn xong ta sẽ nói cho nàng nghe.”
Vừa hay vì cơn giận lúc sáng, cái bụng của ta giờ đã đói meo rồi.
Ngồi ở trong phòng cùng với Duẫn Khuyết, nhưng cũng không thể ngồi quá gần được.
Dùng điểm tâm xong, hắn nhìn ta mỉm cười.
“Ăn xong rồi, ngươi mau nói đi.”
“Liên quan đến Chu Võng, ta có một ít manh mối.”
“Vậy sao? Mau nói ta nghe xem.”
Nhìn thấy ta mặt đầy hứng thú, hắn liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ngươi lại đùa ta.”
Ta đưa tay ra định đánh vào vai hắn, nhưng hắn rất nhanh đã tóm được bàn tay tính lộng hành của ta.
“Không ngờ phu nhân còn có kỹ năng này, thật khiến ta ấn tượng nha!”
“Mau buông ta ra.”
“Nếu phu nhân muốn biết thì không phải là không thể được, nhưng ta chỉ đang suy nghĩ cho mối quan hệ hiện tại của chúng ta thôi. Nhưng nếu hai có thể thẳng thắn với nhau một lần, chắc chắn nàng sẽ nhìn thấy được thứ nàng muốn thấy.”
Ngẫm nghĩ lại những lời của Duẫn Khuyết, lòng tôi bỗng thấy hơi do dự.
Bản chất của hắn không hề xấu, lại có một diện mạo tuấn tú, ngoài kia chắc chắn có rất nhiều người gục ngã vì hắn, nhưng có thế thì ta cũng không thể hi sinh bản thân mình cho hắn được.
Thấy bộ dạng trầm mặc của ta như vậy, hắn không nói gì liền ôm ngang ta bế vào trong buồng.
“Không lẽ phu nhân không muốn như vậy sao?”
“Làm sao vậy được.”
Mặc dù mồm miệng trả lời cứng rắn như vậy, nhưng trống ngực ta đang đập liên hồi như muốn nổ tung lên đây.
Nếu như hắn dám làm điều đó với ta mà sau đó lại không thực hiện lời hứa, ta nhất định sẽ cho hắn ch.ết không toàn thây.
Tuy nhiên, hắn không làm gì ta cả.
Hắn bế ta nhẹ nhàng đặt xuống giường, hai tay đặt ở hai bên hông ta như muốn khóa ta lại, nhỏ giọng nói, “Ta có có thể thừa nhận với phu nhân rằng đúng là ta và Chu Võng có liên quan với nhau, nhưng bây giờ không thể nói rõ hơn được. Đến một lúc nào đó, thời điểm thích hợp, nàng sẽ tự nhiên biết được mọi chuyện.”
Dứt lời, hắn liền quay người rời đi, giống như trong cái đêm tân hôn ấy, ta ngồi trên giường ngẩn ngơ không biết qua bao lâu, bất quá, vẫn là ta nên tự thân vận động, Duẫn Khuyết thật không đáng tin gì hết.