SAU KHI TA GẢ CHO CÔNG TỬ BỘT

“Duẫn… Khuyết, ngươi không được bốc đồng, bốc đồng chính là ma quỷ.”

“Bây giờ mới biết sợ, sao lúc nãy nàng không nghĩ đến ta sẽ như thế này, hả?”

Duẫn Khuyết ném ta lên giường, hai tay khóa hai bên hông, ép ta vào tư thế không dễ bỏ chạy.

“Duẫn Khuyết…”

Lời còn chưa nói hết, Duẫn Khuyết đột nhiên cúi thấp đầu xuống, chặn miệng ta lại.

Động tác của hắn có một chút thô lỗ, lại kèm một chút tức giận, nhưng lại không thiếu đi sự dịu dàng vốn có.

Ta cũng không biết tại sao đột nhiên hắn lại hành xử như vậy, có phải hắn đang ghen, vì thực sự thích ta?

Nhưng hắn trước giờ chưa lần nào biểu hiện mấy điều này cả.

Thấy ta có chút sao nhãng, động tác của Duẫn Khuyết càng ra sức.

Ta đẩy hắn ra sau một hồi suy nghĩ ngược xuôi, hai cánh môi đã bắt đầu sưng lên rồi.

“Duẫn Khuyết! Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Lần sau nếu nàng còn chạy loạn như vậy, ta nhất định sẽ không dừng lại như vậy đâu.”

“Ngươi!”

"Ta đang rất tức giận, nếu nàng cứ tiếp tục ngoan cố như thế đừng có trách."

“Hừ…”

Ta cũng không muốn đôi co với hắn nữa, anh hùng còn có lúc phải rút lui, huống chi là nói đến ta.

“Ta đi lấy thuốc cho nàng, lát nữa sẽ giúp nàng rửa vết thương, nàng mau đi thay y phục trước đi.”

"Làm phiền ngươi.”

Duẫn Khuyết nhìn ta một cách nghiêm nghị, sau đó liền bỏ ra ngoài.

Ta nằm trên giường, nghĩ về những hành động vừa nãy của hắn. Trong đầu ta mơ hồ có cái gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, càng nghĩ càng mơ hồ. Cho đến khi Duẫn Khuyết quay lại, ta vẫn chưa biết thực chất đó là gì.

“Cởi y phục ra.”

“??!!”

"Phu nhân vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi sao? Nếu vậy, Duẫn Khuyết ta đây có thể hứa với nàng. Chỉ cần phu nhân đừng làm gì quá giới hạn, Duẫn Khuyết ta nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

“Vậy thì được.”

Nghe được lời thề thốt của Duẫn Khuyết, ta liền kéo áo bên vai phải xuống một nửa.

Duẫn Khuyết chăm sóc vết thương cho ta vô cùng từ tốn và nhẹ nhàng, từ động tác của hắn, ta biết rằng hắn đã từng bị thương rất nhiều, còn đều phải tự mình xử lý tất cả.

“Duẫn Khuyết.”

“Sao?”

“Ngươi có phải trước đây khi bị thương đều phải tự mình xử lý đúng không?”

"Duẫn Khuyết ta trước đây chiến đấu bên ngoài đều phải tự dựa vào chính mình. Ta không thể cho gọi đại phu ngay trên chiến trường, cho nên ta đương nhiên phải tự mình lo liệu."

“Vậy sau này hãy để ta giúp người lo liệu việc đấy.”

Sau khi nghe ta nói vậy, Duẫn Khuyết lại nhìn ta cười, vẫn là nụ cười trước nay như một.

“Vì sao mỗi lần ta nói xong người đều nhìn ta kiểu vậy? Ngươi chắc cũng dùng biểu cảm đó để nhìn các nữ nhân khác nhỉ.”

“Không hề, chỉ với phu nhân ta mới nhìn như thế này.”

“Ta mới không tin ngươi.”

Ta không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.

“Phu nhân có thể tin ta, trong lòng ta phu nhân chính là nữ nhân có vẻ đẹp khó ai sánh bằng. Vậy nên sau này phu nhân chỉ cần nghe và tin tưởng ta thôi, ngoài ra thì đừng nhẹ dạ cả tin với bất cứ nam nhân nào khác.”

“Hứ, không lẽ ngươi lại tốt đến vậy sao?”

“Ít nhất ta sẽ không làm phu nhân bị thương, điểm này trong lòng phu nhân chắc cũng hiểu rõ mà.”

Sau khi giúp ta băng bó lại vết thương, Duẫn Khuyết chỉ nói thêm vài câu sau đó lại rời đi.

Ta biết hắn có lẽ sẽ đi điều tra rõ ràng về kẻ đeo mặt nạ đã đả thương ta. Lần này có lẽ hắn sẽ dùng Chu Võng, nhưng ta đã không còn sức lực để theo dõi tung tích của hắn nữa rồi.

Mơ mơ màng màng nằm trên giường khiến ta thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy lại thấy trên bàn là một ít điểm tâm mà có lẽ Duẫn Khuyết mang về từ Nguyệt Hoa Lâu.

Ta thiết nghĩ, có một số chuyện hắn vẫn nên sớm nói với ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi