SAU KHI TÁI SINH TÔI DẤN THÂN VÀO GIỚI GIẢI TRÍ

89: Chảy Máu Mũi


"Anh đừng từ chối em ngay như vậy, có thể suy nghĩ kỹ mà."

"Em cũng sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng anh. Em hy vọng anh cho em một cơ hội." Lý Phàm lo lắng rằng Trần Hạo Hiên sẽ từ chối cô ta một lần nữa.

Cô ta không ngại ở bên cạnh anh với thân phận nào.

Chỉ cần cô ta có thể ở bên cạnh Trần Hạo Hiên, cô có là thân phận gì hay không cũng không thành vấn đề.

Dù sao, cô ta cũng còn trẻ và còn rất nhiều thời gian.

Khi Trần Hạo Hiên thích cô ta rồi, thì chỉ cần thổi vào tai Trần Hạo Hiên, nhất định anh sẽ ly hôn với Kiều Ninh.

Khi đó, muốn thành công là điều dễ như trở bàn tay.

"Không cần phải suy nghĩ ky, tôi không hứng thú với cô. Và tôi yêu bà xã của tôi!"

Anh là một người đàn ông có bản lĩnh, không thể nào nuôi tình nhân bên ngoài.

Những lời nói của anh đã làm tan nát lòng tự trọng của cô ta.

Lý Phàm thực sự không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, cô ta nghĩ rằng anh sẽ xem xét và suy nghĩ kỹ lại, nhưng...Trần Hạo Hiên lại từ chối mà không hề do dự

"Cô không được chào đón ở đây, biến đi!" Anh nhìn cô ta hờ hững và nói. Sự chán ghét thể hiện rõ qua giọng nói xủa anh.

Nghe vậy, Lý Phàm chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng khi cô ta nhìn thấy Kiều Ninh không có trong phòng, trái tim cô ta đập loạn một nhịp, và lao thẳng vào phòng.

Do Kiều Ninh vừa đi vệ sinh xong chuẩn bị ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng một nam một nữ này. Nên cô quyết định đi vào lại nhà vệ sinh và quan sát xem Trần Hạo Hiên sẽ xử lý việc này như thế nào.

Sự quay xe đột ngột của cô ta khiến anh không kịp phản ứng.

Khi Trần Hạo Hiên phản ứng và muốn ngăn cô ta lại, thì cô ta đã lao vào phòng.

"Ra ngoài!" Giọng điệu của anh tràn đầy lạnh lùng và vô cảm.

Ngay khi giọng nói đó cất lên, một cơn gió thổi qua, "Bang--"và cánh cửa đóng lại.

Thực sự là một cơn gió tốt để đóng cửa.

Lý Phàm nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng nhếch lên.

Cô ta thầm nghĩ trong lòng: Trời đã giúp mình thế này rồi, sao còn không nắm bắt cơ hội chứ!



"Chủ tịch Trần. Em yêu anh đến mức mất hết lí trí, thực sự không thể chịu nổi nữa."

Nói xong, Lý Phàm nhào vào vòng tay của Trần Hạo Hiên.

Anh đẩy cô ta ra không thương tiếc.

Trần Hạo Hiên tự phủi phủi tay mình một cách ghê tởm, như thể bị dính thứ gì đó bẩn thỉu trên tay. Ngôn Tình Tổng Tài

Bị đẩy ra, Lý Phàm không có ý định bỏ cuộc.

"Anh càng như thế này, em lại càng thích anh." Cô chỉ thích vẻ ngoài lạnh lùng và cao ngạo của anh.

Dịu dàng không tốt, phải cứng rắn, lạnh lùng.

Sau đó...Lý Phàm thực sự đã cởi áo của mình.

Kiều Ninh dụi mắt không tin khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Nhìn lại.

Lý Phàm không mặc gì bên trong!

Cô ta thấy Trần Hạo Hiên không động lòng với lời tỏ tình của mình nên đã cởi qu@n áo ra để dụ hoặc?

Kiều Ninh thực sự khâm phục lòng dũng cảm của cô ta.

Nhưng...

Không phải Lý Phàm nổi tiếng vì sự trong trắng, thuần khiết của mình sao? Nếu cô ta để người hâm mộ của mình biết rằng cô ta đang lột quần áo để thu hút Trần Hạo Hiên thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Kiều Ninh cảm thấy có một luồng điện ấm nóng chảy ra từ chóp mũi của mình.

Chậc...

Cô đã thực sự đã chảy máu mũi khi nhìn cảnh 18+ này

Trần Hạo Hiên thậm chí còn không phản ứng.

Tuy nhiên, thành thật mà nói, tỷ lệ cơ thể của Lý Phàm quả thực là khá tốt.

Da trắng, ngực lồi và mông vểnh, thân hình cân đối, không có mỡ thừa quanh eo.

"Mười giây sau, nếu cô chưa mặc quần áo vào. Tôi đã phải yêu cầu cảnh sát đến và đưa cô đến đồn cảnh sát với lý do xâm nhập bất hợp phát." Trần Hạo Hiên thờ ơ nói.



Khoảnh khắc Lý Phàm cởi bỏ quần áo trước mắt mình, anh thâm chí còn không hề nhìn cô ta lấy một giây.

Đây là loại phụ nữ mà anh ghét nhất trên đời!

"Cô bây giờ cũng là người của công chúng. Nếu hình ảnh này mà bị ném vào đồn cảnh sát, e rằng..."

Lời nói của Trần Hạo Hiên không làm cho nó rõ ràng. Tuy nhiên, Lý Phàm biết anh muốn nói gì.

Cô ta là một nghệ sĩ và là người của công chúng, nếu hình ảnh cô ta khỏa thân và bị ném vào đồn cảnh sát, thì sự nghiệp sau này của cô ta chắc chắn cũng lụi tàn.

Khi đó, các tay phóng viên sẽ đưa tin này lên.

Hình tượng thuần khiết, trong trắng mà cô ta đã dày công xây dựng trước mắt công chúng chắc chắc sẽ tan vỡ.

Trong tương lai, cô ta đi đến đâu cũng sẽ bị chỉ mặt nói: "Là người phụ nữ đó, không biết xấu hổ. Cô ta biết chủ tịch Trần là người đã có gia đình còn muốn leo lên giường của anh ấy.""

"Cô ta thậm chí cònkhông thể leo lên giường được, thì đã bị nhân viên bảo vệ của Trần Hạo Hiên vào đồn cảnh sát."

"Phụ nữ như vậy, thật sự làm hỏng con mắt của tôi mà."

...

Lý Phàm đã có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra sau khi cô ta bị ném vào đồn cảnh sát trong trạng thái tr@n truồng.

Nhưng mà...

Khi cởi bỏ bộ quần áo duy nhất của mình ra, cô ta đã hạ quyết tâm.

Không thể quay lại bây giờ.

"Em thật sự rất biết ơn ân cứu mạng của chủ tịch Trần, em bằng lòng dâng lần đầu tiên của mình cho anh."

Suy cho cùng, Lý Phàm vẫn còn là một cô gái không có kinh nghiệm, cô ta nói lời này với khuôn mặt đỏ bừng.

Lý Phàm vốn nghĩ rằng cô ta chủ động nói với Trần Hạo Hiên rằng đây là lần đầu tiên của mình thì anh sẽ chấp nhận cô ta ngay lập tức.

Rốt cuộc, chỉ cần là một người đàn ông sao có thể kìm lòng trước một cô gái chưa từng mất lần đầu tiên.

Lý Phàm đã tính toán kỹ, chắc chắn Trần Hạo Hiên sẽ không từ chối.

"Tôi không thích cô và cũng không bao giờ chạm vào cô dù chỉ một lần. Đừng có ở đây hoang si mộng tưởng."


90: Tại Sao Không Có Phản Ứng


Kiều Ninh, người đang trốn trong nhà vệ sịn và nhìn trộm, thực sự tò mò về cách Trần Hạo Hiên sẽ xoay sở như thế nào trước một người phụ nữ khảo thân trước mặt.
Nếu là đàn ông bình thường, có lẽ sẽ không thể nhịn được nữa và mê đắm Lý Phàm.
"Tôi sẽ gọi bảo vệ đến."
"Nếu quá xấu hổ khi bị lôi đi, cô vẫn nên mặc quần áo vào." Tất cả lời nói của anh đều vô cùng thờ ơ.
Anh chưa từng một khắc nài cũng nhìn thấy cô ta trong phòng của mình và Kiều Ninh cả.
Lý Phàm nghĩ rằng anh không đủ chủ động để làm chuyện đó với mình nên đã lên kế hoạch tiếp tục tấn công.
Cô ta không tin rằng vẫn có những người đàn ông có thể nhẫn nhịn như vậy trước cô ta.
Dù không phải là mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cô ta vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Lý Phàm chủ động vồ lấy Trần Hạo Hiên, cố gắng đầu anh xuống giường.
Trần Hạo Hiên kịp thời né sang một bên bà kết quả...cô ta ngã suồng sã xuống sàn nhà.

"Có vẻ như cô không để tâm tới lời cảnh báo của tôi thì phải.

Vậy thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn." Trần Hạo Hiên vẫn thờ ơ nói.
Tuy nhiên, sự thờ ơ này khác với những lần trước.
Ở lần trước, vẫn còn một chút sự lãnh đạm trước đó, khiến cho cô ta còn có đường rút lui.
Tuy nhiên, lần này, giọng điệu của ạn cực kỳ lạnh lùng, như thể mắc phải băng vậy.
Trần Hạo Hiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nghiễn.

Cuộc gọi đã được kết nối nhanh chóng trong vài giây tới.
"Boss, mới sáng sớm, anh gọi có chuyện gì không?" Giọng điệu anh ta có chút cáu kỉnh, nhưng cũng không dám quá lộ liễu.
Suy cho cùng, người trước mặt là sếp của mình, anh vẫn phải học cách che giấu cảm xúc của mình, nếu không...chẳng may chọc tức boss, anh có thể có nguy cơ bị đày sang Châu Phi thực hiện nhiệm vụ.
"Lý Phàm."
Trần Hạo Hiên dừng lại, rồi tiếp tục nói:
"Đóng băng."
Bạch Nghiễn nghĩ rằng hôm nay sếp mình đã xảy ra chuyện gì sao mà lại nói tên một người phụ nữ.
Kết quả là từ "đóng băng" được nói tiếp.
Sếp, anh có thể nói xong một câu không?
Điều này thực sự rất dễ khiến anh hiểu nhầm!
"Vâng."
Bạch Nghiễn cũng biết Lý Phàm là ai, cô gái ngã xuống nước mà anh ta đã cứu ngày hôm qua.
Cô ta cũng là nghệ sĩ của công ty trực thuộc tập đoàn Trần thị, cô ta cũng có chút nổi tiếng với hình tượng thanh thuần, thuần khiết nhưng anh cảm thấy cô ta hơi đạo đức giả.
Tuy nhiên, Bạch Nghiễn vẫn tò mò về lý do tại sao anh lại muốn đóng băng một nữ nghệ sĩ.
Vì phu nhân?
Nó dường như không thể nói.
Bạch Nghiễn rất muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại.

Một số điều tốt hơn nên biết hoặc không biết.
Rốt rốt, sự tò mò đôi khi sẽ giết chết mình.
"Boss, còn gì căn dặn nữa không?"
Trần Hạo Hiên không nói gì tiếp.

Bạch Nghiễn cũng biết rõ rằng anh không có yêu cầu gì nữa nên đã cúp máy.
Nếu Trần Hạo Hiên đích thân ra lệnh cấm, mà cô ta vẫn muốn phát triển trong giới giải trí, trừ khi anh mở miệng dỡ bỏ lệnh cấm.
Lý Phàm cũng không ngờ rằng mình sẽ không quyến rũ fdyeojc Trần, ngược lại còn bị đóng băng hoạt động.
"Cốc cốc cốc-"
Lúc này, bảo vẹ an ninh tới.
Trần Hạo Hiên ra mở cửa và nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đang thở hổn hển.
"Chủ tịch Trần, anh có cần giúp gì không?"
"Đưa cô ta đi.

Ném cô ta đến đồn cảnh sát!" Anh chỉ vào Lý Phàm trong phòng và nói.
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ nhìn về hướng Trần Hạo Hiên chỉ.
Cả hai đã nhìn thấy Lý Phàm trong trạng thái không có một mảnh vải che thân.

Mắt bọn họ sáng lên ngay lập tức.

Máu mũi của cả hai không tự chủ được chảy ra.
"Ném cô ta đến đồn cảnh sát." Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, Trần Hạo Hiên lập lại lời vừa nói.
Nghe thấy giọng nói của anh, hai nhân viên bảo vệ định thần lại.

Một nhân viên an ninh vội vàng bước vào phòng và lôi cô ta ra ngoài.

Sau một lúc chờ đợi, Kiều Ninh đi ra khỏi nhà vệ sinh sau khi xác nhận rằng không còn ai ở bên ngoài nữa.
"Chồng à, anh thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào." Kiều Ninh không khỏi thở dài.
Người ta đã chủ động nhau thế mà anh không có phản ứng gì cả.

Cô tự hỏi liệu chỗ nào đó của anh không ổn không.
"Chỉ là một bông hoa dại.

Anh có em như vậy rồi còn ai lọt vào mắt được nữa."
Nghe đến đây, Kiều Ninh nhất thời không biết nói gì.
"Hắt xì-" Cô đột nhiên buồn hắt xì.
Vì vừa nãy chảy máu mũi nên cô lấy giấy vệ sinh kẹp vào mũi để cầm máu.
Không có sự cản trở của nó, máu mũi lại bắt đầu chảy ra.
"Em đã làm gì." Trần Hạo Hiên cau mày dữ dội.
Anh vội vàng đưa cô vào phòng tắm, lau cho cô rồi lại nhét khăn giấy vào mũi cô.
"Nhìn thấy cảnh này em có chút phấn khích, không kiểm soát được bản thân nên bị chảy máu mũi."
Chảy máu mũi này không phải muốn chảy máu là được! Chủ yếu là do vóc dáng của Lý Phàm thực sự quá nóng bỏng.
Kiều Ninh đột nhiên nhớ ra rằng cô vừa mới bị thân hình bốc lửa của Lý Phàm làm cho chảy máu múi, tự nhiên cô có chút tò mò không biết Trần Hạo Hiên đã chống cự lại điều đó như thế nào.
"Nói...anh tại sao không có phản ứng?" Cô thực sự rất tò mò.
Rốt cuộc, cô là một người phụ nữ khi nhìn thấy cảnh tượng đó còn chảy máu mũi, nhưng anh thì lại không phản ứng gì cả.
"Phải có phản ứng mới được sao?" Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi