SAU KHI THAM GIA SHOW SINH TỒN CÙNG ANH TRAI ĐỈNH LƯU

“Anh biết đây là đường gì đó.”

“Đường gì?”

“Trời không tuyệt đường người.”

Đuôi mắt Lục Dạng cong lên, con ngươi đen như thạch tràn đầy ý cười.

【 Lại một câu chuyện cảm lạnh……】

【 Tuy là trò đùa ông chú, nhưng mọi người có thấy lần nào Lục Dạng cũng có thể get được không? Mỗi lần như vậy cô ấy đều sẽ cười! 】

【 Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ nói đường vào tim anh chứ, emoji đầu chó thủ công. 】

【 Cũng may là ở trước mặt em gái, chứ nếu là với người khác thì Lục Minh Tự có khi đã bị đánh từ lâu rồi…… Ồ, hình như đều là Lục Minh Tự đánh người ta, quấy rầy rồi. 】

“Ấy? Sao ở kia lại có nhà gỗ?” Lục Minh Tự đột nhiên thốt lên.

Lục Dạng quay đầu, chăm chú nhìn căn nhà.

Trên tấm bảng gỗ viết 7330.

Lục Minh Tự chê bai: “Căn nhà này tồi tàn quá nhỉ.”

Lục Dạng gật đầu: “Đúng thế.”

Lục Minh Tự đi phía trước, hắn mở rộng đường giúp Lục Dạng ở phía sau không đụng tới một cành cây ngọn cỏ nào.

Buổi sáng lúc cô đi không tạo một đường mới, may mà còn mặc thêm cái áo khoác mỏng, nên không bị thương tích gì.

Có kinh nghiệm từ buổi sáng, Lục Dạng không cần lòng vòng dò đường mà trực tiếp đi thẳng tới rừng tre.

Lộ trình giảm bớt nên thời gian tiêu hao trên đường cũng ít đi.

Cánh rừng rậm rạp trong vùng núi sâu thẳm, không khí tràn ngập mùi lá xanh trong lành, từng gốc tre cao vút yêu kiều, duyên dáng che đi cái nắng như thiêu đốt ở bên ngoài, khiến nhiệt độ trong đây mát mẻ lạ thường.

Gió thổi qua khiến rừng tre lay động, làm đất trời phát ra một âm thanh nhịp nhàng như tiếng nhạc lướt qua bên tai, không khỏi khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Lục Minh Tự nhắm mắt lại rồi ngửa cổ lên, tự mình đắm chìm vào thứ âm nhạc của tạo hóa.

Hắn là ca sĩ chính gốc, gần đây gặp phải trở ngại trong quá trình sáng tác, đây cũng là một trong những nguyên nhân của việc tham gia chương trình này, Trần Tố muốn cho hắn trải nghiệm những mặt khác của cuộc sống, xem có thể từ đó tìm ra linh cảm, dẫn dắt con đường sáng tác không.

Mọi suy nghĩ của Lục Dạng đều đang đặt trên mấy cây tre, không chú ý đến tâm tình của Lục Minh Tự.

Cô đi đến thân cây tre to lớn, lấy con d.a.o tổ tiết mục cho ra.

【 Cây tre thì lớn mà con d.a.o lại nhỏ, chặt làm sao được nhỉ? 】

【 Mang d.a.o Thụy Sĩ đi chặt tre có khác gì lấy tăm xỉa răng cạy cửa sắt đâu, đúng là ảo tưởng. 】

【 Chỗ này trông tăm tối quá, cảm giác lúc nào cũng có thể có thú dữ nhảy ra. 】

【 Con d.a.o ngắn như vậy, buổi sáng Lục Dạng chặt cây tre kia xuống như nào nhỉ? Tuy là cây đó không to, nhưng đâu có nhỏ! 】

Đây cũng là lần đầu tiên tổ đạo diễn nhìn thấy rừng tre này.

Trước đây bọn họ chưa từng bước vào đây, bởi vì ai cũng biết thật sự sẽ có thú hoang lui tới.

Nhìn thấy Lục Minh Tự và Lục Dạng tiến vào, tổ đạo diễn canh giữ trước màn hình cũng lo lắng đề phòng theo.



“Bang!”

“Bang!”

“Bang!”

Khi nghe được ba tiếng vang lớn, suy nghĩ đang chìm đắm trong trải nghiệm sông núi hoang dã của Lục Minh Tự kết thúc.

“Dạng Dạng.”

Lục Dạng quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Anh, anh kéo cây tre này ra ngoài đi.”

Lục Minh Tự nhìn lướt qua mới thấy một cây tre có lát cắt xinh đẹp ngã trên mặt đất.

Ai làm?

Người xem trước màn hình cũng ngây người.

Dao Thụy Sĩ cũng có thể chặt được một cây tre chỉnh tề như vậy hả?

【 Lục Dạng không phải là trúc tinh đó chứ, có khi nào trong lòng cô ấy không ngừng niệm: Cây tre kia, ta ra lệnh cho ngươi tự kết liễu đời mình! Sau đó cây tre liền cạch một tiếng, xong luôn. 】

【 Lúc nãy tôi có xem, hình như cô ấy dùng d.a.o chặt theo hoa văn, sau đó đạp hai cái, cây tre liền “Bang”, đổ xuống. 】

【 Cao thủ nhân gian à, vậy mà cũng làm được! 】

【 Đao pháp này, thủ pháp này, tôi cực kỳ hoài nghi cô ấy có thể khiến tôi sống dở c.h.ế.t dở mà không ảnh hưởng đến tính mạng của tôi, đến bác sĩ chẩn đoán cũng chỉ có thể báo lại là vết thương nhẹ. 】

Lục Minh Tự không nghĩ nhiều, nghe theo yêu cầu của Lục Dạng mà kéo cây tre ra, rồi dùng tay không bẻ mấy cành lá bé nhỏ trên thân cây.

Xử lý xong cây tre, Lục Dạng liền nhớ tới Lục Minh Tự hôm nay không ăn gì nhiều, hẳn là bây giờ đã bắt đầu đói bụng.

“Anh, mình tiện thể mang ít măng về đi.”

Lục Dạng ngồi xổm xuống, cúi đầu nghiêm túc cắt măng.

Lục Minh Tự hoài nghi hỏi: “Cái này ăn được à?”

“Vâng.”

Lục Dạng bẻ chóp măng cho vào miệng, cắn một miếng rồi nhai, sau đó đưa một phần cho Lục Minh Tự đang kinh ngạc không thôi.

“Anh, ăn thử xem.”

【 Nhóc con khá thật, lần đầu thấy có người ăn sống măng! 】

Nhìn thấy sự do dự trên mặt Lục Minh Tự, cô nói: “Yên tâm, không có độc nên ăn sống được.”


Sự nghi ngờ trong đầu được giải đáp, hắn sảng khoái cắn một miếng to, nhai mấy lần rồi khen ngợi:

“Vị cũng không tệ lắm.”

【 Biểu cảm của Lục Minh Tự cứ như là phát hiện ra một đại lục mới, kiểu muốn ăn hết măng trên núi ấy. 】

【 Ăn sống măng, đây là hai con gấu trúc đó hả? 】

【 Tôi biết couple hai anh em nhà này gọi là gì rồi, kêu là “Anh em báu vật cấp quốc gia”! Anh em gấu trúc quốc bảo thích ăn tre. 】



Thấy Lục Minh Tự càng ăn càng mê, Lục Dạng nói: “Phần dưới của măng ăn sẽ bị đắng, ăn sống không ngon.”

“Thế anh tước phần dưới thành đầu măng, không phải có thể ăn được rồi à.”

“?”

【 Lục Minh Tự có bao nhiêu chấp nhất với ăn măng sống thế, vậy cũng nói ra được ha ha ha ha ha 】

【 Lục Dạng: Đi ra ngoài đừng nói với người khác anh là anh tui, tui cần mặt mũi! 】

Cuối cùng, hai người mang theo một cây tre lớn, hai búp măng thắng lợi trở về.

Dự đoán có thú dữ của tổ đạo diễn cũng không xuất hiện, bọn họ tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Con đường vừa được khai phá, Lục Minh Tự cứ dọc theo đó mà đi, không sợ bị lạc đường.

Hai người vừa từ rừng ra đã nghe được tiếng thông báo của tổ tiết mục.

— “Đội 2, Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên hoàn thành nhiệm vụ tìm rác trên bờ biển, cộng 10 điểm.”

— “Bạn và tôi đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường biển, xin đừng vứt rác rưởi xuống đại dương.”

【 Tần Diệc Đàm giỏi quá, quả nhiên là người đạt giải Ca sĩ xuất sắc nhất 2 năm liên tục! 】

【 Chủ đề của mùa này hình như cũng không tệ lắm, trông dụng tâm hơn đợt trước, mỗi người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường! 】

【 Làm ơn đó, anh chàng nhặt rác kia cực kỳ đẹp trai có được không!? Còn có thể thêm điểm, 10 điểm đó! Rõ ràng nhiều hơn Lục Minh Tự 5 điểm! 】

Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên ở bờ biển bắt cá hồi lâu vẫn không thu hoạch được gì, lúc này nghe thấy thông báo cộng điểm mới vui mừng một chút.

Không uổng công bọn họ nhặt rác lâu như vậy.

Nhưng cảm giác nôn nóng vì cá cứ bơi qua bơi lại trước mặt, mà mình lại không bắt được không hề giảm đi.

Ôn Tiên thấy bóng dáng của Lục Dạng liền lập tức đứng lên, như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Lục Dạng trở về rồi! Tôi đi tìm cô ấy mượn xiên bắt cá!”

Tần Diệc Đàm đã phí sức cả ngày nên bây giờ không ngăn cô nàng nữa.

Ôn Tiên xoay người đi, lại quay trở về, nói với Tần Diệc Đàm: “Xuất phát từ sự lễ phép, chúng ta vẫn nên cùng nhau thì hơn.”

Mặt Tần Diệc Đàm trầm đi, “Tôi có thể tự mình bắt cá!”

Bảo cậu ta đi xin Lục Minh Tự á? Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!

“Không phải là cậu sợ có xiên cũng không xiên được cá rồi mất mặt đó chứ?” Ôn Tiên nhìn thẳng vào mắt Tần Diệc Đàm, không chút khách khí vạch trần suy nghĩ trong lòng cậu ta.

Tần Diệc Đàm mạnh miệng nói: “Tôi từ chối vì xuất phát từ ý nghĩ cá nhân, không phải vì độ khó.”

Sự nhục nhã của việc không bắt được cá nhất định không thể để nâng cấp thêm.

Ôn Tiên tin tưởng tuyệt đối, người cố chấp là người không có cá ăn.

Cô nàng vẫy vẫy tay, “Vậy cậu tự chơi một mình đi, tôi muốn tìm Lục Dạng mượn xiên bắt cá, tôi muốn ăn cá.”

Nhìn Ôn Tiên rời đi, lại nhìn con cá gần trong gang tấc, mỹ vị thịt cá tươi ngon lượn lờ trước mắt, như thể duỗi tay ra là có thể đụng tới.

Nhưng khi thò tay vào lại mong manh như bọt biển, vừa chạm vào đã không thấy tăm hơi.

Tức giận đến nỗi Tần Diệc Đàm đ.ấ.m mấy quyền xuống biển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi