SAU KHI THAM GIA SHOW SINH TỒN CÙNG ANH TRAI ĐỈNH LƯU

Lục Dạng gật đầu: “Vâng, nấu nước, chưng nước biển để lấy muối.”

Nước mà tổ đạo diễn cung cấp còn có thể dùng thêm mấy ngày nên hiện tại không cần lo lắng vấn đề nguồn nước.

Nhưng bọn họ không cung cấp mấy loại gia vị như dầu và muối ăn. Trong chợ mua sắm cũng không mua được nên chỉ có thể tự làm.

【 Ông nội từng nói với tôi, nấu nước biển là một loại phương pháp cổ xưa, họ dùng nước biển để tinh luyện ra muối. 】

【 Thế hả? Tôi còn tưởng rằng mang hải vương đi nấu cơ, hehehehe.jpg】

Lục Minh Tự chưa nghe qua cách này nhưng cũng không quá thắc mắc.

“Dạng Dạng, chuẩn bị nhóm lửa thế nào em?”

Kính viễn thị đã đổi cho người khác nên không thể dùng thấu kính để nhóm lửa, trong khi đó ngọn lửa ngày hôm qua đã bị dập tắt.

Lục Dạng chỉ vào miếng gỗ nằm trên mặt đất, “Tạo ma sát để ra lửa.”

“Không phải em nói cách đấy khó lắm à?”

Mặc dù Chu Mạt Lê có cọ ra được chút khói nhưng lại không thành lửa, mà Tần Diệc Đàm hì hục mấy canh giờ, đến chút tàn hơi cũng không thấy đâu.

Bởi vậy mới thấy độ khó của việc này cao như nào.

Lục Dạng cười nói: “Nhiệt động lực học cơ bản thôi, chỉ cần tay chân không vụng về và dụng cụ đầy đủ thì muốn tạo ra lửa cũng không khó.”

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Dạng, trong lòng Lục Minh Tự tràn ngập cảm xúc.

Em mình trưởng thành, biết tự đảm đương công việc rồi, không còn là nhóc con lúc nào cũng trốn sau lưng anh trai nữa.

“Anh, nhớ g.i.ế.c cá xong thì phải xử lý sạch sẽ nội tạng nhé, nếu không sẽ bị tanh đó.”

Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự mười phần tin tưởng, dặn dò hắn.

Lục Minh Tự xua tay, “Đừng lo, cứ giao cho anh!”

Lục Dạng có kinh nghiệm phong phú trong việc tạo lửa.

Cô dành chút thời gian để tước đầu cành gỗ thành hình nón.

Đầu gỗ hình nón có thể giúp không khí lưu động, hỗ trợ cung cấp oxi cho quá trình đốt cháy.

【 Hai người đàn ông như Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm đều không tạo được lửa, cô ta có chắc là làm được không? 】

【 Đột nhiên tôi phát hiện, tay của em ấy vô cùng đẹp, có phải em ấy hay đàn dương cầm không? Nghe nói ai đàn dương cầm cũng có bàn tay đẹp. 】

Đôi tay trắng như ngọc của Lục Dạng nắm lấy cây gỗ, lúc đầu, cô chậm rãi ray đầu gỗ, sau đó quen dần thì tăng tốc độ tay.

Không lâu sau, một làn khói nhàn nhạt bay ra từ cái hố gỗ trên mặt đất, nhưng động tác trên tay Lục Dạng không hề dừng lại, những vụn gỗ do ma sát tạo ra dần dần chuyển sang màu đen, khói càng ngày càng dày đặc.

【 Có khói!! 】

【 Có khói cũng đâu có gì ghê gớm, của Chu Mạt Lê cũng bốc khói, nhưng không phải vẫn không có phản ứng gì à? 】

【 Này gọi là gì? Có khói mà không ra lửa thì cũng vô dụng. 】



Ngày hôm qua, Lục Dạng đã đốt cuống cây thành than, rồi nghiền nát làm lửa dẫn để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.

Khi đã cảm thấy vừa đủ, cô dừng tay, đổ mùn cưa vào lửa dẫn, cẩn thận thổi một chút, ngọn lửa liền bùng lên.

Khi ngọn lửa xuất hiện, Lục Dạng đặt mấy cành cây khô mà Lục Minh Tự nhặt về lên trên, chờ lửa lan đủ, cô lại để thêm mấy cành cây thô vào.

Chỉ chốc lát sau, một ngọn lửa hoàn mỹ được hình thành.

【 Thật sự…… tạo ra lửa……】

【 Cái dáng vẻ thành thục này của Lục Dạng chẳng lẽ là làm thường xuyên à? Cô nàng này sống ở xã hội nguyên thuỷ chắc? Không cần bật lửa luôn? 】


【 Stanford tôi không phục, tôi phục bả! Đại hiệp nhóm lửa! 】

Lục Dạng thấy không có nồi liền dùng ống trúc nấu nước.

Tuy rằng ống trúc cũng là gỗ, hơn nữa từ xưa hỏa đã khắc mộc, nhưng chỉ cần ống trúc vừa đủ ướt, không bị khô là đủ điều kiện để nấu.

Sau khi cho nước biển vào, cô điều chỉnh độ cao của mấy cục đá để bảo đảm lớp ngoài cùng của ngọn lửa thiêu.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

【 Vì sao Lục Dạng vừa nhấc mấy hòn đá lên lại dọn nó xuống dưới thế? Cứ vác lên vác xuống vậy để làm gì? Độ cao vừa nãy không phải vừa tầm à? 】

【 Có thể là con bé đang chơi đồ hàng. 】

【 Đề này tôi biết! Tôi học qua rồi, ngọn lửa chia làm ba lớp: lớp ngoài cùng, lớp giữa và lớp trung tâm. Bởi vì lớp ngoài cùng của ngọn lửa có sự tiếp xúc toàn vẹn nhất với không khí ngoài trời, khi thiêu đốt dễ trao đổi với năng lượng môi trường nhất, nên nhiệt lượng phóng thích cũng nhiều nhất, bởi vậy độ ấm lớp ngoài cùng của ngọn lửa sẽ cao hơn trong trung tâm. Cho nên, thông thường khi chúng ta nấu nước cần dùng lớp ngoài cùng của ngọn lửa. Mà cái độ cao mới nãy, ống tre đã đụng vào tâm ngọn lửa! 】

【 Tri thức hóa học c.h.ế.t tiệt đột nhiên tập kích tôi. 】

Điều chỉnh xong độ cao, Lục Dạng nhân lúc chờ muối biển thành hình thì lột lớp vỏ ngoài của mấy cây măng mới hái.

Lục Minh Tự xử lý cá xong lại nhóm một ngọn lửa, đặt cá lên giá để nướng.

Hình ảnh bên kia thuận lợi bao nhiêu, chuyển qua Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên bên này lại gà bay chó sủa bấy nhiêu.

Tần Diệc Đàm cầm xiên thử sức, liều mình xông pha nhưng đều thất bại.

Ôn Tiên cũng thử qua nhưng không bắt trúng, chỉ đành ngồi một bên chống cằm đếm cá.

【 Tần Diệc Đàm bị vả mặt đau quá đi. 】

【 Tần Diệc Đàm: Buồn cười, hóa ra vai hề lại chính là mình! 】

【 Lục Minh Tự đã bắt đầu nướng cá, còn bên này vẫn đang vui vẻ chơi đùa với nước. 】

“Không phải các cậu có rất nhiều đồ ăn à?” Lâm Tân Mông chạy tới xem náo nhiệt hỏi, “Sao lại nghĩ đến việc bắt cá?”

Cô ta biết lý do chứ, nhưng vì lôi kéo làm quen nên vẫn gặng hỏi một câu.

Hôm nay khi nhìn thấy Lục Dạng xách theo ba con cá lớn, trong lòng Lâm Tân Mông cũng nổi lên mong muốn bắt cá.

Nhưng cô ta đã dùng tích điểm để hỏi hệ thống cho ra đáp án:

[ Cá ở nơi này nhanh nhạy hơn những nơi khác, xác suất ký chủ bắt được cá thành công là 0, so với việc chờ đợi vô ích thì không bằng từ bỏ ngay từ đầu.]

Thế là, Lâm Tân Mông chỉ đành từ bỏ.



Lúc này nhìn thấy Tần Diệc Đàm nỗ lực như thế, cô ta còn tưởng cậu ta có thể bắt được cá nên mới đến đây cọ tí nhiệt.

Ai ngờ, trình độ Tần Diệc Đàm dở tệ.

Ngố hơn cả cá.

Ôn Tiên có lòng nhưng bất lực nói: “Chúng tôi muốn ăn cơm với thịt nên mới đi bắt cá.”

Lâm Tân Mông nhìn vào cây xiên trong tay Tần Diệc Đàm, tính toán một lúc rồi nói, “Hay là để tôi thử xem sao?”

[ Ký chủ, kiến nghị cô đừng tự nhảy ra làm trò hề. ]

Lâm Tân Mông: Tôi là nữ chính cầm kịch bản vạn người mê đó, nhất định mọi chuyện sẽ thuận lợi!

[ Là kịch bản vạn người mê, không phải kịch bản vạn cá mê, cô tỉnh lại đi!! ]

Lâm Tân Mông hoàn toàn không thèm để ý lời hệ thống nói.

Tần Diệc Đàm bắt cá đã tê rần cả tay, cậu ta nhụt chí nhìn vào mắt Lâm Tân Mông, không tình nguyện đưa xiên bắt cá cho cô ta.

“Cảm ơn!”

Lâm Tân Mông hăng hái nhận lấy, cô ta nhìn chằm chằm nước biển rồi tập trung tinh thần, ra hình ra dáng gắt gao nhìn chằm chằm con cá, nhịn không được nuốt nước miếng.

Mấy con cá mập mạp này phải là của cô ta!

“Tõm!”

Nước biển gợn sóng, còn xiên bắt cá thì xuyên vào một khoảng không.

【 Hai người này đều từ đoàn xiếc trung ương debut hả? Đến đây biểu diễn chơi cá sao? 】

【 Phải nói là cá chơi bọn họ mới đúng, cá: tui cứ thích xem mấy người nhìn thấy tui, nhưng lại không bắt được tui đó! 】

【 Đừng nói nữa, tôi muốn xem Lục Dạng nướng cá ăn cơm. 】

Tần Diệc Đàm cười nhạo một tiếng, “Cứ tưởng cô rất có năng lực cơ, không biết làm thì đừng có loạn cào cào lên thế.”

Ôn Tiên liếc xéo cậu ta, “Đừng chó chê mèo lắm lông.”

Lâm Tân Mông giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, nở nụ cười ngượng ngùng mà không thất thố:

“Là tôi đã đánh giá mình quá cao.”

Không bắt được cá nên chẳng còn ai có hứng thú tiếp tục chơi đùa, ba người đứng dậy chuẩn bị trở về khu trại.

Bọn họ mới vừa đứng dậy, âm thanh thông báo quen thuộc của tổ tiết mục đã vang lên.

“Nhiệm vụ 7, mở màn mật lệnh, Lục Dạng, Lục Minh Tự, thêm 30 điểm.”

Mọi người: ?

Nhiệm vụ 7 không phải hoàn thành rồi à?

Mật lệnh là cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi