SAU KHI THẾ THÂN PHÁO HÔI LÀ TA CHẾT ĐI


Việc Tạ Trì Phong muốn thành thân với Tang Nhị, cũng không phải chỉ nói suông mà thôi.
Bởi vì cha mẹ hai người đều đã qua đời, mà sư ân lại chẳng khác gì cha mẹ.

Tạ Trì Phong rõ ràng thuộc phái hành động, cho nên ngày hôm sau, hắn liền đến bái kiến Tinh Dao chân nhân và Liên Sơn chân nhân, trịnh trọng lại khó nén được sự khẩn trương mà khẩn cầu bọn họ hãy gả Tang Nhị cho mình.
Tinh Dao chân nhân cùng Liên Sơn chân nhân vừa nghe, đều lộ ra vẻ vui mừng, không ngừng bảo đây là chuyện đáng chúc mừng.
Trong dân gian, khi bá tánh kết thân cần trải qua rất nhiều giai đoạn, nào là nạp thái* vấn danh**, chọn ngày, chọn giờ còn đón dâu, bái đường.

Tu Tiên giới lại thoáng hơn, có thể lược bớt những giai đoạn không cần thiết, nếu chỉ đơn giản lập khế ước làm đạo lữ cũng không vấn đề.
(*Nhà trai mang lễ qua nhà gái)
(**Trao đổi bát tự ngày sinh tháng đẻ)
Chỉ là Tạ Trì Phong dù sao cũng là đệ tử trẻ tuổi đứng đầu của Chiêu Dương tông.

Hơn nữa Tinh Dao chân nhân đáng thương hắn thơ ấu đã phải chịu đủ cơ khổ, hiện tại cuối cùng cũng lập gia đình, không làm long trọng một chút thì không được.
Nếu muốn chuẩn bị theo từng bước, không sai biệt lắm cần hai tháng.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc với nhau, hôn kỳ được quyết định tổ chức vào tháng mười, thời điểm mùa hè đã trôi qua, trời đang giữa mùa thu.
Chuyện hai người sắp thành thân rất nhanh một truyền mười, mười truyền trăm khắp Chiêu Dương tông.

Thậm chí truyền ra những tông môn khác của Tu Tiên giới.

Trong một đêm, vô số li3m cẩu tan nát cõi lòng, vì tình lang trong mộng còn trẻ thế đã thành hôn mà đấm ngực dậm chân.

Nhưng số người hiếu kỳ về vị hôn thê không chút tiếng tăm gì của Tạ Trì Phong đại danh đỉnh đỉnh càng nhiều hơn.
Tang Nhị chính vào cuối mùa xuân đầu mùa hạ năm ngoái, tức khoảng tháng ba tháng tư tiến vào nhiệm vụ này.

Dựa theo kế hoạch sớm được lên sẵn, sau sinh nhật năm nay của Tạ Trì Phong, tức đầu tháng bảy, lộ tuyến này vốn dĩ đã kết thúc.

Sau khi ngoài ý muốn kích phát cốt truyện che giấu về Lang Thiên Dạ và bắt đầu yêu đương với Tạ Trì Phong, Tang Nhị lại phải tăng ca thêm ba bốn tháng.
Trong thời gian chờ đợi hôn lễ diễn ra, Tang Nhị không màng sự ầm ĩ từ thế giới bên ngoài mà chỉ dành hết mọi tinh lực sửa chữa túi tiền hình tiểu lão hổ.
Túi tiền tiểu lão hổ này từng bị người khác ác ý dùng kéo cắt rách.

Sau khi dùng chỉ đỏ mỏng khâu lại, nếu nhìn gần vẫn sẽ có chút không ổn.

Dù có cẩn thận nâng niu sử dụng thế nào đi nữa cũng không giấu được sự cũ kĩ của nó.

Hiện nó còn bị thiêu cháy đen, rách một lỗ và lòi ra một chút bông gòn.
Nàng không dám chắc cuối cùng mình có thể thành công không cho nên Tang Nhị không hề nói với Tạ Trì Phong, định làm được rồi mới nói sau.

Như vậy lỡ như thất bại cũng sẽ không khiến hắn thất vọng
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Quả nhiên bắt tay vào làm mới biết, khen thưởng "sửa một câu trong nguyên văn" không hề dễ lấy.

Đầu Tang Nhị đều sắp bốc khói, sau khi tiêu phí hơn phân nửa JJ tệ tích góp được, mua hết bao nguyên liệu này đến bao nguyên liệu khác, thất bại nhiều lần, mới rốt cuộc biến nó thành một con tiểu lão hổ mới tinh.

Tròn trĩnh úc núc, ngây thơ chất phác, những mảnh vài màu vàng, cam hồng, xanh ngọc được may cạnh nhau, nhìn vào liền thấy vui vẻ, may mắn.
Tang Nhị đưa tay đấm đấm thắt lưng đau mỏi, cầm dây treo màu đỏ của túi tiền lên trước mặt lắc lư ngắm nhìn, nàng cực kì vừa lòng với thành quả của mình.

Về phương diện thủ công may vá này, xem ra nàng vẫn có vài phần thiên phú nha.
Chỉ là hiện tại Tạ Trì Phong không nhớ rõ thứ này.

Tang Nhị suy nghĩ một chốc liền quyết định trước cất túi tiền tiểu lão hổ này đi, đợi đến khi mọi thứ gần kết thúc mới trả cho hắn.
Hệ thống, "Chúc mừng ký chủ thành công sửa chữa đạo cụ túi tiền tiểu lão hổ.

Hiện tại sẽ phát khen thưởng! Ký chủ có thể sửa mười từ trong bất kì đoạn văn nào trong phần kết cục.

Có thể đơn thuần thay đổi một đoạn ngắn, cũng có thể xóa một câu hoặc thêm một câu, mời ký chủ lựa chọn"
Đến rồi!
Tang Nhị tinh thần rung lên, ngồi thẳng người dậy.

Thấy phía trước hư không hiện ra màn hình nửa trong suốt với một phần cốt truyện.
Nhiều nhất được sửa mười từ.
Tuy nói cho phép sửa chữa khắp cốt truyện, chỗ nào cũng được, nhưng khi đặt bút xuống, nơi có thể sửa căn bản không nhiều lắm.


Có một số sự kiện là dùng cả một đoạn lớn để miêu tả, nếu chỉ sửa một câu không thể ảnh hưởng hướng đi của cốt truyện.

Ví dụ như sự kiện hôn lễ khẳng định không thể xóa.
Chỉ có thể xuống tay từ chi tiết.
Tang Nhị nhíu mày, quét mắt nhìn toàn bộ cốt truyện.

Dần dà, ánh mắt nàng dừng lại ở khúc cuối.

Sau khi tự hỏi một lát, nàng nhấc bút sửa lại một câu.
Hệ thống, "Ký chủ, bút sa gà chết, ngươi xác định sửa chữa nơi này sao?"
Tang Nhị gật đầu, "Đúng vậy"
Hệ thống, "Vậy thì, nếu muốn có được kết quả này còn cần ký chủ từ giờ trở đi tự mình sáng tạo điều kiện"
Tang Nhị làm một dấu OK.
Dù sao còn có hai tháng thời gian, vậy là đủ rồi.
...
Tự sửa cốt truyện xong, Tang Nhị ngoài thời gian ăn cơm, ngủ nghỉ, yêu đương với Tạ Trì Phong, nàng đều ngâm mình trong phòng đan dược ở Thanh Trúc phong, mất ăn mất ngủ mà luyện chế đan dược.
Lúc trước, khi nàng đồng ý với Liên Sơn chân nhân đến đây hỗ trợ trông chừng đám nhóc kia, vốn không hề có ý nghĩ sâu xa.

Hiện tại điều đó ngược lại cung cấp cho nàng điều kiện thuận lợi để hoàn thành kế hoạch.

Trong phòng đan dược cất giấu hàng ngàn cuốn sách, có những bản đơn bên ngoài sớm đã thất truyền, càng có rất nhiều công cụ và nguyên liệu mà Tang Nhị không có.

Mà xung quanh nàng lại chỉ là những đứa trẻ, chúng không thể biết được Tang Nhị đang luyện đan dược gì.
Nhưng Tang Nhị thỉnh thoảng sẽ gặp phải tình huống đặc thù, không thể làm việc.
Trong khoảng thời gian này, Lang Thiên Dạ bám vào người Tang Nhị, đang từng bước hồi phục, sự khác lạ như tằm ăn tơ mà gặm nuốt Kim đan của nàng.
Càng đến gần đêm tân hôn, thân thể của Tang Nhị cũng sẽ càng giống yêu quái.
Hệ thống, "Đúng vậy, cho đến hiện tại, nhược điểm trí mạng của ngươi sẽ từ trái tim biến thành yêu đan trong bụng, ngươi cũng không thể vận chuyển tiên công như trước, nếu không, sẽ giống như đốt lửa trên mặt nước, hai bên tương khắc, lưỡng bại câu thương.

Đương nhiên, xét từ góc độ lâu dài, sinh mệnh của ngươi đã cứng cỏi hơn"
Chỉ cần yêu đan không bị phá hủy hoàn toàn, yêu quái cho dù bị đâm xuyên ngực, tay chân bị chặt đứt, chúng chỉ cần ăn mấy quả tim người, vết thương sẽ lần nữa khép lại, giống như Lang Thiên Dạ.

Nhân loại không thể làm được chuyện này.
Hệ thống nhắc nhở, "Nhưng đồng thời, tình cảnh của ngươi cũng sẽ nguy hiểm hơn.

Những chuyện khác không nói, kiếm Nguyệt Lạc có thể nhận biết tà khí trên người ngươi, sẽ có phản ứng với ngươi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Tang Nhị, "Không sao, dù gì cũng sắp kết thúc rồi"
Lang Thiên Dạ sống nhờ trong thân thể nàng, nếu nói không có chút phản ứng bài xích nào thì không có khả năng.

Kim đan sẽ theo lẽ dĩ nhiên mà chống cự lại dị vật kia.
Hôm nay, khi Tang Nhị tỉnh giấc nàng liền cảm giác được nơi yêu đan truyền đến một sự đau đớn, cả người cũng trở nên vô lực.

Nàng thật sự không muốn nhúc nhích, nên đã tìm người đến phòng đan dược xin nghỉ một ngày.
Hệ thống, "Vốn dĩ sự đau đớn còn sẽ hơn gấp trăm gấp ngàn lần hiện tại.

Nhưng xuất phát từ cơ chế bảo vệ ký chủ, cảm giác đau đớn hay gì đó tương tự đều được thay bằng vô lực, đây cũng là nguyên nhân khiến ngươi uể oải, không có tinh thần"
Tang Nhị, "Còn có loại cơ chế thay thế này? Vậy thật sự phải cảm ơn ngươi rồi"
Vô lực cũng tốt hơn đau đớn nhiều nha.
Tạ Trì Phong cơ bản mỗi ngày đều sẽ đến phòng đan dược tìm nàng.

Tuy lúc trước họ từng có chút mâu thuẫn và tranh cãi về việc ba ngày không được gặp mặt, nhưng khi biết được Tang Nhị đang làm việc công giúp Liên Sơn chân nhân, Tạ Trì Phong liền không còn âm thầm bất mãn nữa.

Thay vào đó, hắn còn thay đổi thời gian tuần tra của mình.

Hắn bắt đầu nhân nhượng Tang Nhị, thường xuyên đến phòng đan dược tìm nàng.
Gần đây, Tang Nhị lo gấp rút luyện đan, có khi sẽ lỡ mất giờ ăn cơm.

Tạ Trì Phong liền bắt đầu giám sát nàng đúng giờ ăn cơm.
Tang Nhị, "..."
Cảm giác hắn có thể viết ra một quyển sách mang tên, "Lịch sử tiến hoá của một hiền nội trợ: Ta có một cô bạn gái cuồng công tác"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Cho nên, hôm nay, việc Tang Nhị không đến phòng luyện đan, Tạ Trì Phong rất nhanh cũng sẽ biết.


Nàng mơ màng nằm rúc trong chăn, không biết qua bao lâu, trán bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.

Nàng lười nhác mở mắt liền nhìn thấy Tạ Trì Phong đang ngồi bên mép giường, ánh mắt thấp thoáng vẻ lo lắng, hắn nhẹ giọng hỏi, "Nàng thấy sao rồi?"
Trán nàng không hề nóng, Tạ Trì Phong chuyển sang nắm lấy tay nàng.

Khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại nhưng lạnh băng kia, hắn khẽ nhíu mày.
Tang Nhị xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm của mình, "Không sao, bụng ta chỉ có chút khó chịu nên lười di chuyển mà thôi"
Bụng khó chịu?
Tạ Trì Phong rất nhanh liền hồi ức lại tình cảnh lần trước khi Tang Nhị cảm thấy bụng khó chịu là thế nào.
Hắn mím môi, thò tay vào trong chăn, áp lên bụng nàng.
Tang Nhị lập tức tỉnh táo.

Tuy hiện tại nàng vẫn chưa bị Lang Thiên Dạ đồng hóa thành một thân thuần yêu quái, Tạ Trì Phong chắc cũng không phát giác được Kim Đan của nàng có khác gì với trước kia không và Nguyệt Lạc kiếm cũng không có phản ứng gì với nàng.

Nhưng vì có chút chột dạ, Tang Nhị theo bản năng nhích người về sau tránh khỏi tay hắn, nhưng rất nhanh nàng lại bị Tạ Trì Phong đè tay lại, "Nàng cứ nằm đi.

Để ta cho giúp nàng làm ấm bụng"
Tang Nhị khẽ chớp mắt.
Tạ Trì Phong hình như hiểu lầm nàng đau bụng vì đang đến kỳ?
Chẳng qua, đây lại là cách giải thích tốt nhất.

Tang Nhị do dự nửa giây liền thành thật nằm yên, không phản kháng nữa.
Tạ Trì Phong nghiêm túc làm ấm bụng cho nàng.

Tay hắn ngày thường chẳng khác gì khối ngọc lạnh băng, lúc này lại dồn hết linh lực vào đó, cách một lớp quần áo, một luồng nhiệt ấm áp lại dịu dàng lan toả gần Kim Đan của nàng, thật sự khiến nàng thoải mái không ít.

Trên gương mặt tái nhợt của Tang Nhị dần hiện lên huyết sắc, không còn co quắp như một con tôm, nàng rúc đầu vào trong chăn, mơ màng thiếp đi.
Thấy một tay nàng còn đặt ngoài chăn, Tạ Trì Phong liền nhét nó lại vào chăn, vuốt thẳng bàn tay lạnh lẽo của nàng, giúp nàng làm ấm tay.

Lúc này trái tim hắn khẽ trào dâng một tia xót xa và lo lắng.
Mấy ngày nay, sức khoẻ của Tang Nhị dường như có chút xuống dốc.
Không phải bởi vì bệnh.

Tang Nhị nói vì trước đây thói quen xấu quá nhiều, thêm việc ra ngoài làm nhiệm vụ để lại di chứng, tích tụ lâu ngày nên mới như vậy.

Gần đây nàng đang điều chế đan dược nhằm điều trị thân thể mình.
Luận về y thuật hay điều chế đan dược, hắn không bằng Tang Nhị, vậy thì trước cứ để nàng tự mình điều trị một đoạn thời gian xem sao.

Hắn chỉ cần giám sát nàng ăn cơm đúng giờ là được.

Thật hy vọng hôn lễ có thể đến sớm hơn một chút.

Như vậy hắn liền có thể cả ngày ở bên cạnh Tang Nhị, càng thuận tiện cho việc chăm sóc nàng.
Suy cho cùng, bọn họ còn cả một đời rất dài để đồng hành.
Cùng nhau trảm yêu trừ ma, mang kiếm đi khắp cùng trời cuối đất.
Nhất định không thể để một người đi trước và để lại một người được.

...
Đảo mắt, hôn lễ càng ngày càng gần.
Tinh Dao chân nhân bảo Bồ Chính Sơ làm người đứng ra lo liệu hôn lễ, mời thợ may tốt nhất đến đo đạc và may áo cưới cho hai người.
Tuy sau khi Tang Nhị gả chồng vẫn sống ở Chiêu Dương tông, nhưng Liên Sơn chân nhân vẫn chuẩn bị cho nàng không ít thứ, thật sự có chút cảm giác của một người cha.

Những đệ tử đồng môn ở Thanh Trúc phong cũng tự nguyện, lục tục hỗ trợ việc chuẩn bị lễ cưới, cả ngọn núi từ trên xuống dưới đều là bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt.
Duy nhất chỉ không có Đan Hoằng Thâm.
Sau khi từ Vân Hoài trở về, Tang Nhị chưa từng gặp gã lần nào.

Nghe nói gã xin phép Liên Sơn chân nhân ra ngoài, mấy ngày nay, gã vẫn đang làm nhiệm vụ.


Có lẽ vào ngày nàng thành hôn cũng sẽ không ở Chiêu Dương tông.
Như vậy cũng tốt, ít nhất khi chân tướng bại lộ, số người nàng cần đối diện đỡ được một người.
Trong thời gian bận rộn đó, thành quả luyện đan của Tang Nhị đã có tiến triển, một việc lớn trong lòng được giải quyết.
Tiếp đến, nàng kiểm kê một lượt di vật của mình, bỏ vài thứ quan trọng vào Huyền minh lệnh rồi giấu ở một nơi hẻo lánh bí mật.

Sau đó nàng bỏ một phần quần áo, chăn mền vào túi Càn Khôn, cuối cùng còn bỏ một chút tiền vào bên trong, định lần này xuống núi đưa cho Ninh Ngang.

Kế hoạch của nàng vốn dĩ không bị ai biết được.

Nhưng vì gần đây Tạ Trì Phong quá dính nàng nên cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.

Cho nên sau đó liền biến thành Tạ Trì Phong cùng nàng xuống núi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Trên đường đi, Tạ Trì Phong hỏi nàng vì sao đột nhiên muốn tặng đồ cho Ninh Ngang.
Tang Nhị ngữ khí thoải mái giải thích, "Chúng ta sắp thành thân rồi, sau này chẳng phải sẽ sống cùng nhau sao? Mấy thứ này, ta vốn chưa dùng đến, thay vì để trong động phủ mặc nó đóng bụi thì tặng cho Ninh Ngang có phải tốt hơn không"
Tạ Trì Phong không hề hoài nghi, nghe thấy nàng nói đến chuyện thành thân, hắn lộ ra một chút ý cười, "Ừm"
Khi hai người đến sạp bánh rán, Ninh Ngang đang bận làm việc.
Sau khi mọi người biết sạp này có người "bảo kê" thì không còn tên du côn nào dám đến gây chuyện.

Khách hàng nhiều như nêm, buôn bán tấp nập, sau này việc Ninh Ngang có thể nuôi sống bản thân tuyệt đối không thành vấn đề.

Tang Nhị nhìn vậy liền cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ thế này nàng yên tâm rời đi rồi.
Thấy Tang Nhị đến, Ninh Ngang cực kì kích động, nếu không phải hai tay còn bận làm việc, có lẽ cậu lập tức sẽ nhào đến ôm lấy nàng, "Tang Tang, tỷ đến thăm ta sao?"
Tang Nhị cười gật đầu mói, "Mang theo chút đồ tặng đệ"
Ninh Ngang vui sướng hỏi, "Tỷ muốn tặng quà cho ta sao?"
"Đúng vậy.

Ta đã đặt tất cả trong viện của đệ rồi, đệ làm xong thì hãy vào xem"
"Được!"
Sạp bánh rán của Ninh Ngang dọn ngay trước cửa nhà cậu.

Căn nhà nhỏ với vách tường làm bằng đá này chính là tài sản mà Ninh đại nương để lại cho cậu.

Ít nhiều cũng nhờ có nó mà Ninh Ngang có một nơi có thể che nắng che mưa.
Tang Nhị không phải lần đầu tiên đến đây, nàng vô cùng quen thuộc đi đến phòng của Ninh Ngang, sau đó bảo Tạ Trì Phong lấy những thứ trong túi Càn Khôn ra.
Ninh Ngang rất nhanh đã bước vào theo, khi thấy những thứ dưới đất, cậu kinh ngạc đến sững sờ, "Thật nhiều đồ nha...!Tang Tang, những thứ này, những thứ này đều là cho ta sao?"
Tang Nhị có chút ngượng ngùng, nàng gãi gãi mặt, cười nói, "Thật ra nghiêm túc mà nói thì đây không phải đồ mới, mong đệ đừng ghét bỏ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Ta sao có thể ghét bỏ đồ của Tang Tang chứ!", Ninh Ngang ngồi xổm xuống, giống một đứa trẻ đang mở gói quà, nhếch môi thỏa mãn cười nói, "Tang Tang, tỷ thật tốt với ta"
Đây hẳn cũng là lần cuối cùng được gặp Ninh Ngang nhỉ? Tang Nhị không biết nên nói tạm biệt với cậu thế nào, mà dù nói rồi cậu bé ngốc này có lẽ cũng chẳng hiểu được.

Tang Nhị khẽ sờ đầu cậu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời đơn thuần như chó con kia, mỉm cười nói, "Ninh Ngang, sắp tới đây tỷ sẽ rất bận, có lẽ lần sau muốn đến gặp đệ sẽ cách rất lâu.

Đệ phải ngoan, tự chăm sóc mình cho tốt, đệ biết giáo phục của Chiêu Dương tông đúng chứ? Những người đó đều là đồng môn của tỷ, nếu có người khi dễ đệ, cứ nói với bọn họ, bọn họ sẽ chống lưng cho đệ"
Ninh Ngang cái hiểu cái không mà "À" một tiếng, cúi đầu, tiếp tục mở đồ ra xem.
Cứ đà này có lẽ sẽ lộ ra tiền giấu trong bao quần áo mất.

Nếu bị Tạ Trì Phong nhìn thấy, Tang Nhị không biết phải giải thích vì sao mình lại nhét nhiều tiền cho Ninh Ngang đến vậy.

Do đó nàng vội vàng đè lại tay cậu nói, "Được rồi được rồi, bao này là quần áo mùa đông.

Hiện tại thời tiết nóng thế này, đệ mở ra cũng chẳng dùng đến, tháo ra còn phải mất công bao lại.

Đợi đến khi trời trở lạnh rồi hẵng mở ra"
Ninh Ngang nghe lời ngừng lại, còn thuận thế giữ chặt tay Tang Nhị, dán bên má, làm nũng nói, "Tang Tang, vậy lần sau tỷ nhớ đến thăm ta sớm một chút đó"
Tạ Trì Phong đứng chống nạnh bên cạnh nhìn họ, thấy thế, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Hắn bước lên, kéo Tang Nhị ra phía sau mình.
"Sao lại là ngươi nữa vậy? Đừng tưởng rằng ngươi từng giúp ta đánh đuổi kẻ xấu ta sẽ không tức giận với ngươi.

Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta chạm vào Tang Tang!", Ninh Ngang nổi giận đùng đùng, siết tay thành quyền đứng lên, "Tang Tang lại không phải phu nhân của ngươi!"
Tạ Trì Phong hừ lạnh một tiếng, như tuyên thệ chủ quyền gằn từng chữ nói, "Rất nhanh sẽ như vậy thôi"
Ninh Ngang trợn tròn mắt, miệng há hốc không dám tin.
Tạ Trì Phong chợt có cảm giác sảng khoái khi trút được tia hờn dỗi trong lòng, hắn trực tiếp kéo Tang Nhị đi.
Tang Nhị có chút sửng sốt.

Sau khi bị kéo đi một đoạn đường rất dài, nàng mới khì khì cười nói, "Chàng lại khi dễ Ninh Ngang rồi"
"Ta không có khi dễ cậu ta"
"Phải không?", Tang Nhị như thật sự ngửi thấy gì đó mà hít hít mũi, "Aiya, chàng có ngửi thấy không, trong không khí có một mùi chua lòm.

Phải chăng có ai đó làm đổ bình dấm nha?"
"...", Tạ Trì Phong mặt ửng đỏ, nhìn thẳng phía trước, "Ta chỉ đang trần thuật sự thật mà thôi"

"Không bị ta nói trúng, chàng cần gì phải đỏ mặt chứ?"
"Ta không có đỏ mặt!"
Tang Nhị cười hì hì, bị hắn nắm tay, đi xuyên qua những con đường náo nhiệt mà tiến về phía trước.
...
Thời gian từng ngày trôi qua.

Đảo mắt, ngày tổ chức hôn lễ mà vạn người chờ mong cũng đã đến.
Mười tháng mười, thích hợp gả cưới.
Lấy Xích Hà phong và Thanh Trúc phong làm chủ, toàn bộ Chiêu Dương tông đều ngập trong bầu không khí vui tươi, hạnh phúc.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Trong ngày thành hôn, nhân viên lưu động nhiều hơn, cho nên việc lẫn vào một ít vị khách không mời mà đến, cũng là việc bình thường.
Mật Ngân chính là nhân lúc đó lẻn vào Chiêu Dương tông.
Hơn một năm trước, trong Ma cảnh Cửu Minh, khi đối đầu với Tạ Trì Phong, nàng ta đã phải chịu không ít đau khổ dưới kiếm của hắn, còn bị hắn hủy đi những con rối mình tỉ mỉ chế tác, nhưng cuối cùng nàng ta lại chỉ có thể mặt xám mày tro mà chạy trối chết.
Sau lần đó, Mật Ngân không làm ra được bất kì con rối nào khiến mình vừa lòng nữa, từ đó nàng càng thêm hận Tạ Trì Phong đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng thời gian tiếp theo, nàng ta bất đắc dĩ luôn bị chủ nhân phái đi nơi khác làm việc, không có cơ hội đến tìm Tạ Trì Phong tính sổ.
Đến tận hiện tại, cơ hội rốt cuộc đến.
Mật Ngân cùng mấy tên thủ hạ mang theo nhiệm vụ quan trọng trên người đến đất Thục.

Ở Thiên Tàm đô, nàng ta nghe được tin Tạ Trì Phong sắp thành hôn.
Mật Ngân không biết Tạ Trì Phong muốn cưới ai, chẳng qua, tám chín phần mười là vị Hồng tỷ tỷ năm đó.
Suốt cả năm nay, Mật Ngân tự nhận công lực có chút tiến bộ, lại có pháp bảo mà chủ nhân cho mượn trong người, nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có ngàn năm một thuở.

Nàng ta muốn nhân lúc đông người lẻn vào Chiêu Dương tông, đi tìm vị Hồng tỷ tỷ năm đó mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, sau đó bắt nàng trở về làm con rối.

Như vậy vừa có thể hoàn thành tâm nguyện, vừa có thể một phát đánh bẹp uy phong của Tạ Trì Phong.
Vì thế, Mật Ngân ngụy trang thành người vận chuyển đồ dùng, thuận lợi lẻn vào Chiêu Dương tông.
Dòng người đổ lên Chiêu Dương tông đông như nêm, mà số người trên Xích Hà phong là đông nhất.

Mật Ngân thầm nghĩ, tân nương hẳn cũng đang ở đó, nàng ta đi theo dòng người đưa đồ lên đ ỉnh núi, đến gần một sân viện yên tình.

Mới vừa bước qua khúc cua trên hành lang, còn chưa bắt đầu tìm kiếm, nàng ta liền cảm nhận được phía sau có một đạo kiếm khí bức người nhắm thẳng về hướng mình.

Mật Ngân hoảng hốt, vội vàng lui về sau, nâng vòng tay lên, trong gang tấc ngăn lại mũi kiếm.
"Ầm" hai tiếng, kiếm Nguyệt Lạc đã chặt đứt vòng tay của nàng ta.

Mật Ngân bị buộc lui về phía sau mấy bước, giận dữ nâng mắt, lại thấy phần chuôi kiếm Nguyệt Lạc không có ai cầm, giờ phút này, nó lại bay về phía cuối hành lang, rơi vào tay một thiếu niên mặc áo bào đỏ chói đang chậm rãi đi về phía này.

Tạ Trì Phong chất giọng băng giá, nhìn thẳng vào nàng ta hỏi, "Ngươi là ma tu? Lẻn vào Chiêu Dương tông có ý đồ gì?"
"Tạ Trì Phong, lại là ngươi!", Mật Ngân che lại cánh tay đang chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hay lắm! Lúc trước ở Mà cảnh Cửu Minh, ma đan của bóng đè bị ngươi cướp được, còn cầm đi luyện kiếm, ghê gớm thật đấy! Thanh kiếm đáng chết này thế nhưng có thể phát hiện ra ta trước cả ngươi!"
"Cái gì Ma cảnh Cửu Minh?", Tạ Trì Phong nhíu mày.
Ảo cảnh Chích tình sẽ che giấu mọi kí ức có khả năng khiến người đó thức tỉnh, cho nên ký ức trong Mà cảnh Cửu Minh cũng bị đơn giản hóa.

Tạ Trì Phong chỉ nhớ mình và Tang Nhị cùng nhau đánh bại bóng đè, mà sự có mặt của Mật Ngân đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Mật Ngân nghe vậy liền giận tím mặt, "Buồn cười, tên tu sĩ thối, ngươi thế nhưng không nhớ ta? Chúng ta ở Mà cảnh Cửu Minh còn từng đánh nhau một trận nữa mà!"
Chẳng lẽ nàng ta vô dụng đến vậy, làm đối thủ với nhau một lần, Tạ Trì Phong thậm chí không thèm nhớ mình sao?!
Tạ Trì Phong không dao động, lạnh lùng nói, "Đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thần sắc hắn không giống giả vờ.

Trong lòng Mật Ngân không khỏi dấy lên nghi hoặc, nàng dùng hai ngón tay quẹt qua đỉnh mày, nhìn thẳng vào Tạ Trì Phong.
Trong nhóm yêu ma quỷ quái, ma là loại mạnh nhất, ma tu là những người lại cực kì tinh thông những thứ tà môn bàng đạo.

Trước khi xuất phát, giữa mày Mật Ngân được chủ nhân chấm một giọt máu trên đầu ngón tay, từ đó khiến nhãn lực tăng mạnh, thủ thuật che mắt của yêu quái đương nhiên không thể qua mắt được nàng ta.

Mật Ngân lập tức phát hiện một luồng khí đen đặc giữa mày Tạ Trì Phong, khóe miệng không khỏi nhếch rộng thành một nụ cười đắc ý, "Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tên tu sĩ thối nhà ngươi, bị yêu quái che mờ mắt cũng không biết!"
Chuyện này thật sự quá thú vị!
Có yêu quái che mờ mắt hắn, nhất định có mục đích đặc biệt gì đó.

Nếu nàng phá giải, nhất định sẽ gây ra hậu quả không lường trước được.
Mật Ngân sao có thể bỏ qua điểm yếu này?
Nghĩ vậy, Mật Ngân ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm về phía mình.

Tạ Trì Phong hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với nàng ta, muốn ngay tại chỗ bắt lấy đối phương.

Mật Ngân liên tục tránh né nhưng lại như cũ bị kiếm quang chém bị thương vài nhát.

Nàng ta nhanh chóng xoay người tránh thoát, biết mình không có cơ hội tiếp cận hắn nên nàng liền nâng tay, kéo chiếc mề đai đeo trước ngực xuống, hung hăng ném về phía Tạ Trì Phong.
Hàn quang trên mũi kiếm Nguyệt Lạc chém đôi chiếc mề đai.

Máu bên trong tràn ra, hóa thành những hạt nước đỏ li ti, dính trên gò má trắng ngần của Tạ Trì Phong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi