SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Dung Nhã khôi phục ký ức xong liền đi Ma Vực.

Cô là tu sĩ Hợp Thể kỳ, ở Ma Vực cũng được xem như là một cường giả. Hơn nữa, linh khí trong người cô đã được nghịch chuyển thành ma khí, nên ban đầu không gặp bất kỳ nguy hiểm nào ở Ma Vực.

Sau một thời gian đi đường vất vả, cuối cùng cô cũng tới được Trọng Uyên Giới và xin cầu kiến Kỳ Yến Chỉ.

"Sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Yến Chỉ cau mày khi nhìn thấy người tới là Dung Nhã.

Hắn không muốn gặp lại Dung Nhã, đặc biệt là bây giờ. Đồng thời, hắn cũng có chút kinh ngạc khi thấy một linh tu như Dung Nhã lại dám bén mảng đến Ma Vực.

Nhưng rất nhanh hắn đã tìm ra được mấu chốt, bèn nói: "Mặc dù bây giờ ngươi có thể nghịch chuyển giữa linh khí và ma khí, nhưng nếu ngươi ở Ma Vực quá lâu, ma khí sẽ hoàn toàn chuyển hoá gân mạch của ngươi. Bây giờ vẫn còn kịp, hãy quay về ngay đi."

"Ta không thể quay về." Dung Nhã nói, "Thương Trì hiện tại thống trị Linh Vực, hắn không dung ta, đã nhiều lần hắn phái người truy đuổi ta. Ta thực sự không còn nơi nào để đi nên mới trốn vào Ma Vực."

"Thỏ con, ngươi giúp tỷ tỷ lần này đi."

Lúc đầu, Kỳ Yến Chỉ vẫn luôn cau mày, cố gắng đè nén sự thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, thần sắc của hắn bỗng khựng lại.

Một ngàn bảy trăm năm trước.

Thiếu nữ hồ ly đó luôn thích gọi đứa nhỏ bán ma là thỏ con. Bởi vì đứa nhỏ bán ma luôn cảm thấy tự ti về đôi mắt màu đỏ của nó, nhưng thiếu nữ hồ ly luôn dỗ dành, nói rằng đôi mắt màu đỏ trông như là thỏ con, rất đáng yêu.

"Ta là đại hồ ly, còn ngươi là thỏ con! Chúng ta rất hợp nhau!"

"Nhưng không phải hồ ly ăn thịt thỏ sao?" Đứa nhỏ bán ma nghiêng đầu hỏi.

Thế là thiếu nữ hồ ly xoa xoa mái tóc không dài mấy của nó, cười nói: "Đừng có làm cụt hứng!"

Hình ảnh một ngàn bảy trăm năm trước là như thế.

Hắn không thể nào tin nổi mà nhìn Dung Nhã: "Ngươi nhớ lại rồi sao?"

"Ta bị Thương Trì phái người truy đuổi, có một lần thức hải bị trọng thương, cận kề cái chết. Sau khi thoát chết lần đó, ta liền nhớ ra." Dung Nhã nói, sắc mặt của cô toát ra vẻ vui mừng và sung sướng khi nhìn Kỳ Yến Chỉ, "Thật tốt quá, Tiểu Yến."

Cô cũng không nói dối. Để khôi phục ký ức cho cô, Thương Trì đã trực tiếp sử dụng thuật sưu hồn, moi ra những ký ức mà chính chủ nhân đã lãng quên. Nhưng phương pháp này quá tàn nhẫn, làm xáo trộn thức hải của Dung Nhã khiến cô gần như bị thương nặng.

"Trước khi chết, ta đã bảo ngươi đi tới Ma Vực. Kỳ thật ngay cả Ma Vực ở đâu ta cũng không biết, cũng không biết nếu ngươi ở Ma Vực có thể sống tốt được hay không. Nhưng sau khi ta chết, nếu ngươi cứ ở lại nơi đó cũng không có đường sống, ta chỉ có thể ôm một chút hy vọng... Không ngờ ngươi lại thực sự tìm ra và còn được như bây giờ."

Cô mỉm cười, nước mắt lưng tròng, giống như cô gái hồ ly đã thực sự sống lại sau một ngàn bảy trăm năm.

Tính toán của Thương Trì đã đúng. Kỳ Yến Chỉ có thể vô tình với Dung Nhã, nhưng hắn không thể phớt lờ cô gái hồ ly đó.

Nhưng Dung Nhã và hồ ly khác nhau. Dù Dung Nhã có ký ức thì vẫn khác với cô gái hồ ly đó. Song, khi nhắc đến những chuyện đã qua, Kỳ Yến Chỉ không khỏi cảm động.

Hắn được hồ ly này cứu, hai người sống nương tựa vào nhau vài năm. Ngay cả khi hồ ly sắp chết, cô cũng chỉ nghĩ đến cuộc sống tương lai của hắn.

Thức hải bị trọng thương... Quả thực có thể đánh thức ký ức trong quá khứ, nhưng mà...

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đem thần thức của mình xâm nhập vào bên trong thức hải của Dung Nhã, sau đó sắc mặt của hắn khẽ thay đổi: "Hồn phách của ngươi bị cưỡng ép tập hợp lại. Bây giờ thức hải đã bị thương nặng, nếu không chữa trị thì hồn phách sẽ có nguy cơ phân tán."

Dung Nhã mở to đôi mắt hạnh: "Vậy phải làm sao đây?"

"Ngươi trước ở lại chỗ này, bổn toạ sẽ giúp ngươi tụ hồn chữa thương." Kỳ Yến Chỉ nói.

............

Triều Từ càng ngày càng im lặng, Kỳ Yến Chỉ lo lắng tình trạng của cậu nên phái một số người hầu, tỳ nữ hoạt bát đến chăm sóc cho cậu.

Trong số đó, có một tiểu ma nữ rất thân thiết với Triều Từ, nàng luôn đến gặp Triều Từ, nói chuyện với cậu suốt cả ngày. Thỉnh thoảng Triều Từ sẽ đáp lại vài câu, Kỳ Yến Chỉ thấy thế cũng cảm thấy vui mừng.

"Này tiểu công tử, ta nghe nói gần đây có một nhân loại tới ma cung, là một nữ nhân." Không biết nàng nghe được lời đồn đãi từ đâu, liền chạy đến kể với Triều Từ: "Linh tu đó tên là Dung Nhã, hình như là đồ đệ mà Bệ hạ đã thu nhận lúc ở Linh Vực."

Trên mặt Triều Từ không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Cậu nói với hệ thống: "Chắc là Dung Nhã rồi. Vở kịch này phải cần thêm một người diễn nữa mới vui."

Hệ thống không biết kế hoạch của Triều Từ, lần nào nó cũng nhìn thấy Triều Từ sắp lật xe, nhưng cuối cùng cậu luôn vượt qua một cách thần kỳ. Lâu rồi nó vẫn chưa quen, nhưng cũng không cảm thấy có gì tò mò: "Ồ, chúc cậu sớm ngày vượt ải."

"Sắp rồi, sắp rồi." Triều Từ mỉm cười, "Ngày chơi chết không còn bao xa."

"Tiểu công tử, sao ngài lại không lo lắng gì vậy? Ngài và Bệ hạ sắp kết hôn rồi, lỡ như ả linh tu đó gây rắc rối thì sao?" Tiểu ma nữ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Triều Từ, trong lòng lo lắng cho cậu.

Nàng rất thích tiểu công tử mà Bệ hạ mang về này. Môi hồng, răng trắng, mắt đẹp như mắt mèo. Ở Ma Vực làm gì nhìn thấy được người như thế này, nàng đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khó trách Bệ hạ đã đi Linh Vực lâu như vậy. Sau này, khi tu vi của nàng cao hơn, nàng cũng sẽ đi Linh Vực để tìm một nhân loại giống như tiểu công tử.

Một ngày sau khi tiểu ma nữ kể chuyện này, Dung Nhã liền tới.

Thức hải của cô bị thương nặng, dù được chữa trị nhưng cũng không phải ngày một ngày hai là có thể chữa khỏi. Suy cho cùng, thức hải là một thứ tương đối mỏng manh, không được phép thô bạo, bất cẩn với nó. Cần phải chữa trị từ từ và điều dưỡng ít nhất nửa năm.

"Sư huynh." Dung Nhã đi vào chợt gọi Triều Từ như vậy.

Trước kia khi còn là huynh muội đồng môn, Dung Nhã rất ít khi gọi Triều Từ như thế này. Những năm sau đó lại càng không có, hai người mỗi khi gặp mặt đều hiếm khi tươi cười với nhau, huống hồ còn gọi là sư huynh, sư muội.

Triều Từ ngẩng đầu nhìn cô, đối mặt với người đã sử dụng đạo cốt của mình, lòng cậu cũng không có nhiều xao động.

"Ngươi tới đây làm gì?" Giọng nói của cậu không mang theo hỉ nộ.

Tỳ nữ đứng bên cạnh rót trà cho Dung Nhã.

"Ta tới là để xin lỗi." Dung Nhã nói.

"Ta khôi phục ký ức cách đây một tháng, mới nhớ ra chuyện giữa ta và Tiểu Yến năm xưa. Khi còn nhỏ, hắn đã bị bỏ rơi trong một ngôi làng ở Linh Vực, lúc đó hắn suýt chết vì bị dân làng thiêu cháy. Sau khi ta cứu hắn, hắn cũng không còn nơi nào để đi nên ta đã đưa hắn sống trong núi. Ai ngờ lúc ta tiến giai gặp phải thiên kiếp, không chịu nổi sét đánh nên để lại Tiểu Yến một mình." Cô nhớ lại.

Bỗng nhiên cô kể ra một câu chuyện không đầu không đuôi như vậy với Triều Từ. Đáng lẽ chuyện này sẽ rất khó hiểu với Triều Từ, nhưng Triều Từ cũng là người từ cõi chết trở về, sau khi ngây ra một lúc cậu liền hiểu ra.

Cậu vẫn chưa lên tiếng, chỉ nghe Dung Nhã nói tiếp: "Khi ta sắp chết, ta rất lo lắng cho Tiểu Yến nên đưa hết tiền của mình cho hắn để làm lộ phí đi đến Ma Vực. Vốn dĩ ta chỉ mang một chút hy vọng, nhưng không ngờ hắn thực sự trở thành một đại năng ở Ma Vực. Hắn đã thu thập tất cả tàn hồn của ta ở Hư Vô Lĩnh, đưa ta đi chuyển thế... và rồi mới có được Dung Nhã này."

Triều Từ nghe đến đây, khuôn mặt như lưu ly của cậu bỗng sững sờ.

"Thì ra là vậy." Cậu lẩm bẩm, cười như không cười.

"Ngươi cũng biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Ta không bao giờ nghĩ tới Tiểu Yến lại muốn đưa đạo cốt của ngươi cho ta. Sau khi ngươi chết, Tiểu Yến chỉ nói trong lúc tu luyện ngươi bị tẩu hỏa nhập ma nên chết. Mặc dù ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng ta không có cách nào tìm được chứng cớ, cho đến khi nghe Thương Trì nói những điều đó ở Thánh Hi Điện ta mới biết."

"Nếu biết sớm hơn ta sẽ không bao giờ để Tiểu Yến hành xử như vậy. Ta vốn là người đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể liên lụy đến tính mạng của người khác. Triều Từ, ta thực sự có lỗi với ngươi."

Cô nói rất chân thành, nhưng lời nói của cô hoàn toàn không lay động được sắc mặt của Triều Từ.

Cậu chỉ cảm thấy vớ vẩn.

Ra là như vậy.

Một trăm ba mươi năm trước, cậu không hiểu tại sao cả hai đều là đệ tử của sư tôn, nhưng sư tôn lại đối xử với Dung Nhã tốt như vậy, còn tàn nhẫn xem cậu là một loại thuốc cho Dung Nhã và muốn lấy mạng cậu.

Hóa ra... mối quan hệ giữa hắn và Dung Nhã hoàn toàn không phải là mối quan hệ sư đồ.

Nhưng tại sao chứ?

Tại sao Kỳ Yến Chỉ thiếu nợ Dung Nhã lại bắt cậu phải trả?

Dung Nhã tiếp tục nói rất nhiều chuyện với Triều Từ, nhưng Triều Từ không đáp lại.

Cuối cùng, cô thở dài: "Ta biết bây giờ có nói gì cũng vô ích. May là Thương Trì đã cứu được ngươi, nếu không ta thực sự không biết phải làm thế nào để bù đắp được cho ngươi."

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ lại đến thăm ngươi vào ngày mai."

————

"Dung Nhã đúng là trợ thủ tốt, mới đó mà đã vạch trần sự thật giúp "tôi", quá tuyệt vời!" Triều Từ nhìn bóng lưng của Dung Nhã, không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng.

"Vậy cậu có ý định đối đầu với Kỳ Yến Chỉ không?" Hệ thống hỏi.

"Không. Làm gì mà nhanh như vậy, giờ này đi tìm hắn ta để làm gì? Loại chuyện này tất nhiên phải gom lại đến sau cùng rồi một nhát xiên chết hắn." Triều Từ nói.

"Tùy cậu, dù sao tôi cũng không hiểu." Hệ thống hoàn toàn từ bỏ việc suy nghĩ.

Khi hệ thống vẫn còn trẻ người non dạ, nó thường hay suy nghĩ tại sao không để cho những hệ thống như nó làm nhiệm vụ. Hệ thống không có nhiều cảm xúc như con người, nhưng trí tuệ của chúng lại rất cao. Ngược lại, có một số nhân viên xuyên nhanh làm nhiệm vụ luôn thiếu đầu óc, thường xuyên gặp sự cố.

Cho đến khi nó gặp Triều Từ, người mà hết lần này đến lần khác dạy cho nó cách làm người... và làm hệ thống.

............

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi