SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Khi con người đến tuổi trưởng thành sẽ cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, từ trôi đi chậm rãi như chiếc đồng hồ cát trở thành dòng suối chảy róc rách xuống ghềnh, thậm chí còn nhanh hơn thế nữa.

Đối với Triều Từ và Hạ Luật cũng như vậy.

Đã bảy tám tháng trôi qua, học kỳ một năm cuối của Hạ Luật sắp kết thúc.

"Anh Hạ, có người lại gửi đồ ăn cho anh ở tòa nhà số 6 nữa rồi, sẵn tiện em ghé qua đó nên đem về nè." Lâm Tự Dật cầm hộp cơm bốn ngăn, đẩy cửa phòng ký túc xá bước vào.

Lúc này, kỳ thực tập của bọn họ cũng đã kết thúc, nhưng vì còn cuối kỳ nên vẫn phải ở lại trường thêm vài ngày.

Hạ Luật vừa nhìn vào hộp cơm liền biết là của ai gửi. Hắn không hứng thú gì lắm, cầm lấy hộp cơm rồi đặt ở trên bàn, còn Lâm Tự Dật thì bước đến phía sau hắn.

Thực ra từ khi vào năm cuối, bọn Hạ Luật chỉ đến trường khi cần thiết. Nhưng gần đây, có quá nhiều chuyện linh tinh ở trong trường cần phải giải quyết, nên bọn họ đã ở lại ký túc xá vài ngày. Dù là con nhà giàu nhưng không có nghĩa bọn họ là những học sinh yếu kém, nếu không đã không thể thi đỗ vào Đại học F.

Triều Từ lo Hạ Luật học nhiều quá mà mệt mỏi, cậu cũng không thể giúp được gì, nên thường xuyên nấu ăn rồi đặt giao hàng mang đến cho hắn, vì Hạ Luật không cho cậu đến ký túc xá.

Hạ Luật sống ở ký túc xá nam nên tất nhiên hắn không thể nói cho Triều Từ biết ký túc xá của mình. Ngay cả khi Triều Từ không quen thuộc với ký túc xá của Đại học F, hắn vẫn nói với Triều Từ địa chỉ của ký túc xá nữ nên Triều Từ đã đặt giao đồ ở đó.

"Hôm nay thằng cha đó lại gửi cái gì vậy?" Lâm Tự Dật vươn cổ ra xem.

Hộp cơm được đặt ở trong một cái túi. Hạ Luật lấy hộp cơm ra rồi mở từng ngăn, có sườn heo chua ngọt, cá chẽm hấp, trứng xào rau và một bát cơm đầy ắp, thơm phức.

Khả năng giữ nhiệt của hộp cơm này rất tốt. Đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi, mùi thơm nức mũi khiến người ta thèm thuồng.

Sau khi lấy hộp cơm ra, hắn phát hiện trong túi hình như còn thứ gì khác.

Hạ Luật lấy ra, đó là một tấm thiệp có viết chữ trên đó.

—— Dạo gần đây anh đang đọc quyển "Nhện Giăng Tơ"*, trong đó có câu "Chúng ta đều đang lang thang trong sương mù, ai có thể biết được cách mình ba thước lại chính là tương lai?" Trước đây, anh đã từng nghĩ rằng cuộc đời vốn mông lung như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại một khi bên mình đã cóngười bầu bạn, cho dù bước trong sương mù thì cũng không còn hoang mang nữa.

Hạ Luật đọc, Lâm Tự Dật cũng đọc theo.

"Lại là cái gì đây, sao văn vẻ quá vậy." Lâm Tự Dật gãi đầu, không hiểu rõ ông chú đó đang nói cái gì.

Hạ Luật không thèm để ý Lâm Tự Dật.

Hắn biết rõ chuyện này là như thế nào. Chuyên ngành thực sự của hắn là kỹ thuật phần mềm, khóa của hắn chỉ có một đứa con gái. Nếu hắn nói thật với Triều Từ có lẽ sẽ lộ ra ngay. Vì vậy, hắn đã nói dối với Triều Từ hắn đang học khoa văn. Sau đó, Triều Từ lại hỏi về sở thích của hắn, hắn đoán rằng tên này đang muốn lấy lòng hắn nên đã thuận miệng nhắc đến văn học của thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc.

Chắc hẳn anh ta đã để tâm đ ến lời nói của hắn, thậm chí còn đọc những quyển sách đó, thường xuyên chia sẻ và thảo luận với hắn.

Viết trên tấm thiệp thì cũng không sao, nhưng trong những cuộc trò chuyện hằng ngày, anh ta thường đề cập đến văn học thời Dân Quốc mà Hạ Luật chẳng bao giờ đọc tới, khiến hắn gặp nhiều phen gần như lộ tẩy.

Hạ Luật đọc xong tấm thiệp này, liền lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu "Nhện Giăng Tơ".

Hắn xem sơ qua tác giả và phần giới thiệu tác phẩm rồi ghi nhớ đại khái.

Nếu sau này anh ta nhắc lại thì hắn còn có thể lừa được vài câu.

"Anh Hạ, nhiều đồ ăn như vậy anh ăn hết được không?" Lâm Tự Dật nuốt nuốt nước bọt nói.

Lâm Tự Dật đã mang hộp cơm này từ bên đó về đây, nguyên quãng đường đã bị mùi thơm hấp dẫn đến mức không thể chịu được.

"Lấy đi, tao ăn rồi." Hạ Luật nói.

"Thật sao? Vậy em lấy hết nha?"

Nhận được sự đồng ý của Hạ Luật, Lâm Tự Dật vui mừng lấy hết toàn bộ đồ ăn rời đi.

Những ngày cuối kỳ tuy bận rộn nhưng cũng trôi qua rất nhanh. Bảy tám ngày trôi qua như một cái chớp mắt.

Đám bạn của bọn họ lại tụ tập cùng với nhau, xa hoa trụy lạc.

"Hạ Luật, sao trông có vẻ không vui vậy?" Lục Lan Kha đi tới bên cạnh Hạ Luật hỏi.

"Chẳng có gì hứng thú. Người tới người lui, cứ lặp đi lặp lại như vậy, bọn mày không thấy chán à." Hạ Luật nói. Hắn nhìn những khuôn mặt xinh đẹp khác nhau ở phía trước, nhưng trong mắt hắn ai nấy cũng từa tựa nhau.

"Vui đấy chứ, hay ngày mai tao và mày làm vài vòng ở trường đua ngựa đi." Lục Lan Kha nói.

"Cũng được." Hạ Luật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất bất cần, không chút hứng thú.

"Đúng rồi, mày và người đó vẫn chưa chia tay sao?" Đột nhiên, Lục Lan Kha nhắc tới.

Câu hỏi này giống như gãi trúng chỗ ngứa của Hạ Luật, hắn có chút khó chịu nói: "Tao thực sự cảm thấy mệt mỏi vì chuyện này."

"Chuyện này có gì mà mệt mỏi. Nếu mày thấy chán, thì cứ nói thẳng với anh ta đi. Mày là nam, trước đây chỉ là đùa giỡn với anh ta thôi, Hạ đại thiếu gia mà cũng sợ chuyện này sao?" Lục Lan Kha nói một cách thản nhiên.

"Tao không sợ, nhưng mà... thấy không nhất thiết phải làm đến mức đó." Hạ Luật nói.

Lúc đó, Hạ đại thiếu gia đầu óc lơ mơ, không sợ trời không sợ đất, giả dạng thành con gái một chút cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ hắn đã giả dạng hơn một năm nay rồi, nhiều lúc phải nói với người ta hắn là nam... cảm giác thực sự có chút bi3n thái.

"Đang nói gì vậy?" Lâm Tự Dật đột nhiên chen vào.

"Đúng là chỗ nào cũng không thể thiếu mặt mày." Lục Lan Kha cười nói.

Lục Lan Kha liếc mắt nhìn Hạ Luật rồi nói: "Hạ Luật muốn chia tay với người đó, nhưng lại không muốn nói trực tiếp nên đang phiền lòng về chuyện này."

Nghe xong, Lâm Tự Dật liền nói: "Có gì mà phiền, anh Hạ nói chia tay với thằng cha đó đi, hoặc là để thằng cha đó biết khó mà lui."

"Làm thế nào để cho anh ta biết khó mà lui?" Hạ Luật hỏi Lâm Tự Dật.

Nếu chia tay... Hắn thấy anh ta trông như không thể sống thiếu hắn, chia tay xong thế nào cũng sẽ bị lây nhây, làm phiền.

Lâm Tự Dật gãi đầu: "Loại người không có tiền như thằng cha đó... Chẳng phải đều sợ con gái theo đuổi vật chất hay sao. Anh giả vờ trở nên tham lam, bắt tên đó mua đồ cho anh mỗi ngày, chắc chắn sẽ không chịu nổi được bao lâu."

Hạ Luật trầm tư suy nghĩ: "Cũng được, thử xem sao."

Lục Lan Kha vỗ nhẹ vào vai hắn nói: "Đừng ngại nữa, hơn một năm nay tao vẫn chưa thấy mày thay đổi khẩu vị. Chẳng lẽ định cho anh ta trở thành chính cung hay sao?"

"Mày đang đùa gì vậy?" Hạ Luật nhướng mày nhìn Lục Lan Kha.

"Không phải đùa, tao chỉ sợ mày sẽ trở nên như vậy thôi."Lục Lan Kha nói, "Nếu không phải thì mày chọn một người đi. Đều là của "Vãn Hương", dự kiến sẽ đưa ra vào năm sau. Bây giờ để chúng ta thưởng thức trước, nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa."

Vãn Hương, địa điểm giải trí ăn chơi cao cấp nhất.

"Người kia thế nào? Tao đoán là vương bài của đợt này, vẫn còn thơ ngây, trông khá ổn." Lục Lan Kha nói rồi vẫy tay với cô gái đó.

............

Không biết biện pháp của Lâm Tự Dật có hiệu quả không, nhưng cứ thử một lần cũng không hại gì.

L: A Từ, em muốn đổi túi.

Triều Từ: Ừa, có kiểu nào em thích không?

Sau đó, người bên kia gửi qua một bức ảnh.

Đó là chiếc túi Chanel vừa mới được ra mắt, có giá gần bốn mươi nghìn. So với những chiếc túi Chanel hay LV có giá hàng trăm triệu, nó cũng không được xem là quá cao cấp, nhưng số tiền đó không phải là số tiền nhỏ đối với Triều Từ.

Nhưng ngay lập tức Triều Từ đã chuyển bốn mươi nghìn cho Hạ Luật.

L: Cảm ơn A Từ! Muah!

Trước màn hình điện thoại, Triều Từ không nhịn được bật cười, cảm thấy trong lòng có một chút hạnh phúc.

Cậu cố gắng kiếm tiền như vậy không phải là để cho cô ấy hạnh phúc hay sao? Hạ Luật hiếm khi xin cậu cái gì, lần này em ấy xin cậu làm sao cậu có thể từ chối.

Tuy nhiên, Triều Từ dần dần cảm thấy khó xử.

Sau lần đó, Hạ Luật thỉnh thoảng lại xin cậu mua đồ xa xỉ, mà món nào cũng ít nhất mấy chục nghìn.

Sau ba bốn lần như vậy, Triều Từ đã chi tiêu một khoản tiền không hề nhỏ. Lần này, khi cậu nhìn thấy chiếc túi giá tám mươi nghìn mà Hạ Luật vừa gửi đến, cậu liền cảm thấy đau đầu.

Không phải là cậu không trả được, nhưng cậu đang tính toán mua một căn nhà cho cậu và Hạ Luật.

Gần đây, cậu đã đi xem nhà, dự định sẽ mua nó vào đầu năm nay, sau đó sẽ bắt tay vào trang trí cho nó. Cậu dự định có thể bắt kịp thời gian Hạ Luật tốt nghiệp.

Cũng có thể tạo ra một bất ngờ cho Hạ Luật.

Nhưng giá nhà ở thành phố S thực sự là một cái hố hút tiền khiến người ta phải tuyệt vọng, để mua được một căn nhà, Triều Từ đã làm việc chăm chỉ và phải sống tằn tiện. Những thứ xa xỉ mà cậu mua cho Hạ Luật trước đó đã là giới hạn, sau một vài lần như vậy, cho dù Triều Từ cố gắng tiết kiệm chi phí sinh hoạt của mình đến cỡ nào, cậu cũng không thể mua nổi chiếc túi tám mươi nghìn này nữa.

Triều Từ: Tiểu Luật, em đợi thêm một thời gian nữa rồi anh mua cho nhé, gần đây anh không có nhiều tiền lắm.

Cậu vẫn luôn là người thật thà, không giả vờ giàu có hay lừa mình dối người, thay vào đó cậu đã thẳng thắn.

Hạ Luật đọc xong tin này, lông mày hơi chau nhẹ, sau đó chụp màn hình lại rồi gửi cho nhóm bạn.

Nhóm chỉ có sáu người, là những người có mối quan hệ tốt nhất với hắn.

L: @Lâm Tự Dật, cách của mày không tồi, mới vài lần mà anh ta đã hời hợt rồi.

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong tâm Hạ Luật lại có một chút khó chịu.

Chỉ có tám mươi nghìn, vậy mà cũng coi là tiền sao? Người đàn ông này lúc nào cũng nói yêu hắn nhưng cuối cùng lại không thể chi trả số tiền này.

Mà câu trả lời của Lâm Tự Dật càng làm cho tâm trạng của hắn như thêm dầu vào lửa.

Lâm Tự Dật: Anh Hạ, không phải thằng cha đó bảo đang làm quản lý ở Công ty XX sao? Lương ít nhất cũng khoảng ba mươi nghìn, không thể chi ra số tiền này thì là giả bộ đấy.

Lâm Tự Dật: Anh cứ làm phiền tên đó thêm vài ngày nữa, chẳng bao lâu sẽ chán anh thôi.

............

Vì vậy, Hạ Luật đã lợi dụng việc Triều Từ không chịu mua túi cho mình rồi "giận" cậu mấy ngày.

Điều này khiến Triều Từ vô cùng lo lắng. Hơn một năm qua, đây là lần đầu tiên Tiểu Luật nổi giận với cậu.

Trước đây, Tiểu Luật luôn dịu dàng và ân cần, nhưng bây giờ em ấy trở nên kiêu ngạo và buông thả. Mặc dù Triều Từ cảm thấy sự thay đổi này hơi lớn, nhưng cậu cũng không quá ngạc nhiên.

Trước và sau khi quen một người đều sẽ có hai mặt trái ngược nhau, Triều Từ đã chuẩn bị tinh thần cho điều này từ lâu.

Nhưng cậu thích Tiểu Luật, tất nhiên cậu sẽ thích mọi thứ của cô ấy.

Tuy nhiên hiện tại, cậu thực sự cảm thấy hơi khó khăn.

Cuối cùng, cậu đã cân nhắc thật kỹ lưỡng, vài ngày nữa công ty sẽ phát thưởng cuối năm. Theo thông lệ trước giờ, công ty sẽ thưởng sáu tháng tiền lương. Ban đầu, cậu dự tính sẽ dùng khoản tiền này để đặt cọc và trang trí cho căn nhà, nhưng bây giờ cậu sẽ trích ra phân nửa số tiền này để mua túi cho Tiểu Luật. Công ty có một kỳ nghỉ cuối năm kéo dài khoảng nửa tháng, trong thời gian này, cậu có thể làm thêm giờ hoặc nhận việc bên ngoài, dự định có thể kiếm thêm được ba mươi nghìn. Rồi sau đó, cậu sẽ tiết kiệm hơn nữa, cậu sẽ chuyển căn hộ có giá thuê ba nghìn mỗi tháng này để sang một chỗ khác rẻ hơn. Cuối cùng, có lẽ sẽ dư ra khoảng ba mươi nghìn.

Không sao cả, cậu đã chọn được một vài căn hộ, mỗi căn chênh lệch khoảng vài chục nghìn tệ, từ bỏ cái có giá cao hơn là được.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng như vậy, Triều Từ lấy tiền thưởng cuối năm mua cho Hạ Luật chiếc túi đó.

Hạ Luật nhận được chiếc túi trong ngỡ ngàng.

Hắn không ngờ người đàn ông này đã mua cho hắn.

Cho đến lúc này, người đó vẫn không hề tỏ ra tức giận. Hắn đoán rằng nếu hắn ép buộc thêm thì tình hình vẫn sẽ như thế.

Hắn nhìn chiếc túi này không biết phải nói gì. Hắn cần loại túi này để làm gì? Hắn cũng không thể mang nó, nếu lấy ra tặng thì nó cũng không đủ cao cấp để xứng với tầng lớp của hắn.

Ở trong nhóm.

L: Lâm Tự Dật, có vẻ như không hiệu quả lắm, anh ta đã mua chiếc túi đó cho tao. Đoán chừng nếu tiếp tục như vậy cũng không có kết quả gì, mày còn có ý kiến gì khác không?

- --------------------------

*Nhện giăng lưới (tên đặt tạm); tên gốc: Chuế Võng Lao Chu/ 綴網勞蛛: tuyển tập truyện ngắn của Hứa Địa San, bao gồm tổng cộng 12 tác phẩm viết từ năm 1921 đến năm 1924.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi