Lâm Tự Dật nhìn những chiếc túi được Hạ Luật đặt trên ghế sô pha.
Khi đó, Lâm Tự Dật đã nhìn thấy túi mà Triều Từ đã tặng, thậm chí Lâm Tự Dật còn phải tìm kiếm trên mạng hoặc hỏi những bạn nữ xung quanh trước khi quyết định để Hạ Luật nói với Triều Từ.
Hạ Luật từ trước đến nay cũng chẳng biết gì về những thứ đó. Dù trước đó hắn đã từng theo đuổi con gái, nhưng hắn không bao giờ mua chiếc túi nào có giá dưới năm trăm nghìn.
Những chiếc túi mà Triều Từ mua cho Hạ Luật đều được hắn mang về ký túc xá. Một số người trong số họ cũng đã từng nhìn thấy chúng.
Lâm Tự Dật chỉ cần nhìn một lát liền nhanh chóng nhận ra đó là những chiếc túi mà Triều Từ đã tặng.
Nhưng Hạ Luật có cần phải nổi giận đến như vậy không?
Lâm Tự Dật đứng đó, ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Luật giống như đã phát hiện ra được một điều gì đó.
Ôi, chẳng lẽ là như vậy sao?
Không ngờ anh Hạ lại rơi vào chiếc lưới của ông chú đó.
Rơi vào thì rơi vào đi, nhưng rơi vào khi sự việc đã đi đến tình trạng như thế này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chỉ khiến mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Cô gái đứng trước mặt bọn họ vẫn tiếp tục xin lỗi không ngừng.
"Thôi, anh Hạ, được rồi. Hôm nay là sinh nhật của anh, không cần phải tức giận đến như vậy." Lâm Tự Dật thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, khuyên Hạ Luật.
Hạ Luật cúi đầu nhìn cô gái đó: "Ra khỏi đây."
Cô gái sửng sốt một lúc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Cô vẫn cúi đầu nói với Hạ Luật: "Dạ, dạ..."
Sau đó, cô quay người rồi bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Cô gái trước đây có mối quan hệ khá tốt với Hạ Luật, không ngờ chỉ vì đụng vào những chiếc túi rẻ tiền này mà bị mắng đến mức như vậy. Cô thực sự không muốn chiếc túi Chanel đã hết hàng này, dù không còn sản xuất nữa nhưng nó chỉ có giá mấy chục nghìn, cô vẫn có thể mua được nó bất cứ lúc nào.
Cô thấy mấy chiếc túi này được để ở trong phòng chứa đồ, nó đã phủ đầy bụi, nghĩ rằng chúng không quan trọng nên muốn lấy ra để trêu chọc Hạ Luật một chút. Cô chỉ là... muốn tìm chủ đề để trò chuyện với hắn mà thôi.
Ai ngờ lại thành ra thế này.
Bị người mình thích làm nhục trước mặt rất nhiều người khiến cô gái cảm thấy vô cùng ấm ức.
Gia thế của Hạ Luật đứng đầu trong giới của bọn họ. Trước đây, mối quan hệ giữa cô với hắn khá tốt, đùa giỡn một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu thực sự xúc phạm tới Hạ Luật... thì gia đình của cô không thể gánh nổi hậu quả này.
Cho nên dù cô gái có tổn thương, buồn bã như thế nào cũng chỉ có thể rời đi như vậy.
Bầu không khí vốn dĩ sôi nổi đã trở nên căng thẳng vì cuộc tranh cãi lúc nãy của Hạ Luật. Mọi người lo sợ lén nhìn về phía Hạ Luật.
"Hạ thiếu gia, sao lại tức giận như vậy?" Một người khác đi tới bên cạnh hắn, muốn trêu chọc, an ủi một chút để xoa dịu bầu không khí này.
Hạ Luật cũng không ngẩng đầu lên nhìn người đó, chậm rãi nói: "Các người cũng đi ra ngoài đi."
"Dạ?" Người đó không hiểu rõ ý của Hạ Luật.
"Tôi bảo mọi người đi ra ngoài! Không hiểu sao?!" Hạ Luật đột nhiên ném ly rượu xuống sàn. Ly rượu đập mạnh xuống sàn cẩm thạch cứng, vỡ ra thành từng mảnh. Âm thanh này cũng khiến tất cả mọi người có mặt ở đây giật mình.
Lâm Tự Dật nhìn thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng bước đến, kéo người vừa mới đi tới rồi nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, tâm trạng của anh Hạ không tốt."
Lâm Tự Dật vừa nói xong, vội vàng bước ra ngoài để sơ tán đám đông.
Hôm nay, Lục Lan Kha, người luôn có mối quan hệ rất tốt với Hạ Luật, lại không giống như mọi khi, không đến bên cạnh Hạ Luật giống như Lâm Tự Dật, thay vào đó anh ta chỉ ngồi trong một góc, uống rượu một cách im lặng.
Sự việc lúc này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng Lục Lan Kha lại không ngạc nhiên một chút nào. Anh ta đặt ly rượu xuống rồi bước thẳng ra ngoài.
Mọi người cũng hiểu ý, lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Lâm Tự Dật và Trình Phụng, hai người muốn ở lại để an ủi Hạ Luật, nhưng thấy Hạ Luật ngồi trở lại ghế sô pha, rồi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác: "Bọn mày cũng ra ngoài đi, để tao một mình yên tĩnh chút."
Hai người còn nói được gì nữa, chỉ có thể rời đi.
Trước khi rời đi, hai người nhắc nhở người giúp việc không nên làm phiền Hạ Luật lúc này, đợi khi nào tâm trạng của hắn bình tĩnh trở lại rồi hẵng đến gần.
Trên bàn toàn là những chai rượu vang đắt tiền và có độ cồn cao, Hạ Luật uống chúng như là uống nước. Mặc dù tửu lượng của hắn rất cao, nhưng vào lúc này cơ thể của hắn đã không thể chịu nổi.
Nhưng hắn giống như không cảm nhận được điều này, liên tục uống như một cái máy. Dần dần hình ảnh trước mắt của hắn mờ nhòe đi và chồng lên nhau.
Không biết hắn đã uống bao lâu rồi, các chai rượu trên bàn đều đã cạn sạch.
Hạ Luật ngơ ngác nhìn chiếc bàn trước mặt một lúc lâu, đầu óc chậm chạp của hắn cuối cùng cũng nhận ra rằng không còn rượu nữa.
Hắn đẩy tất cả những chai rượu trên bàn xuống, tiếng loảng xoảng vang vọng bên trong căn biệt thự. Sàn nhà toàn là mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Nhưng dường như hắn không nhìn thấy, quay người cầm những chiếc túi bên cạnh lên, đặt ở trước mặt mình.
Rồi hắn lại cầm lên một chiếc, là chiếc túi cuối cùng mà Triều Từ đã mua cho hắn, cũng là chiếc túi đắt tiền nhất.
Giá của nó là tám mươi nghìn, một chiếc túi mà cô gái kia gọi là hàng rẻ tiền, nhưng không biết tên ngốc đó làm sao có thể dành dụm được số tiền này.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi chúng được mang sang đây rồi bị Hạ Luật vứt bừa bãi ở trong nhà, lúc này trên túi đã dính rất nhiều bụi.
Hạ Luật phủi bụi cho nó, động tác của hắn rất nhẹ nhàng giống như sợ làm trầy xước chiếc túi này.
Bụi bẩn đã được phủi sạch, nhưng từ sau khi mua về nó không được bảo quản tốt nên trông có vẻ hơi cũ.
Hạ Luật nhìn chăm chú vào chúng, không biết là bụi bẩn đã rơi vào đôi mắt của hắn hay sao mà lúc này hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Quá nhiều rượu ở trong dạ dày cũng khiến hắn trở nên khó chịu.
Vào một ngày nọ của một năm trước, hắn cũng giống như lúc này, chơi đùa với bạn bè, uống quá nhiều rượu rồi quay về ký túc xá.
Hắn không ăn nhiều lại chỉ uống rượu, dạ dày của hắn giống như đang bốc cháy, rất đau đớn.
Lúc đó mới khoảng bảy giờ tối, Triều Từ hỏi hắn có muốn ra ngoài không.
Hắn lảng tránh Triều Từ, nói rằng Hội sinh viên tổ chức sự kiện nên uống hơi nhiều, dạ dày khó chịu, không thể ra ngoài được.
Giọng của Triều Từ trong điện thoại không hề có một chút tức giận nào, ngược lại liên tục bảo hắn đi tắm rửa, ăn một ít trái cây để giải rượu. Lúc đó, Hạ Luật chỉ cảm thấy mình đã lừa được cậu nên không quan tâm đ ến.
Một giờ sau, người quản lý ký túc xá của tòa nhà số 6 gọi điện thoại cho hắn nói có đồ của hắn.
Chỉ có Triều Từ mới gửi đồ cho hắn ở tòa nhà số 6, hắn bèn sai Lâm Tự Dật đi xuống lấy.
Là một tô cháo nóng hổi được nấu từ khoai từ và hạt ý dĩ, còn có một hộp thuốc dạ dày và túi ủ ấm bụng.
Cả đời này Hạ Luật chưa bao giờ sử dụng túi ủ ấm. Lúc nhìn thấy túi ủ ấm của Triều Từ gửi đến, tất cả mọi người trong ký túc xá đều trêu chọc hắn.
Lúc này dạ dày của hắn rất khó chịu, hắn vốn định chỉ uống một chút nước ấm rồi đi ngủ. Tuổi trẻ mà, luôn phung phí sức khỏe của mình một cách vô tư.
Nhưng khi nhìn thấy tô cháo này, vì dạ dày thực sự rất đau, nên hắn cũng không do dự gì mà bưng tô cháo lên, húp một hơi cạn sạch.
Ăn xong, dạ dày liền trở nên ấm áp.
Sau đó, Hạ Luật nhìn điện thoại, phát hiện có rất nhiều thông báo tin nhắn.
Hắn thấy Triều Từ nhắn cho hắn, nói lần sau đi dự tiệc đừng uống quá nhiều rượu, chỉ cần nhấp một chút cho có lệ là được. Nếu không, rất dễ đau dạ dày, còn mất nhiều hơn được.
Triều Từ còn khuyên hắn đặt túi ủ ấm lên bụng để giữ ấm cho dạ dày.
Đừng đi ngủ ngay sau khi ăn cháo, hãy đợi một tiếng rồi mới đi ngủ.
Lải nhải y như mấy bà mẹ.
Hạ Luật lấy túi ủ ấm ra xem, trong lòng hắn có chút phân vân.
Sau đó, hắn ném chúng vào thùng rác rồi đi ngủ.
Dù sao, bây giờ hắn cũng không còn đau dạ dày nữa, cần gì phải đeo cái túi này giống như một đứa con gái chứ.
Nhưng bây giờ trong cơn đau đớn này, hắn lại mơ hồ nhớ về hương vị của tô cháo đó.
Hắn biết mình thích Triều Từ.
Có lẽ đã từ rất lâu rồi hắn đã phát hiện ra điều này.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Chưa kể Triều Từ còn thích phụ nữ, cho dù Triều Từ có thích đàn ông đi chăng nữa, thì Hạ Luật và Triều Từ thực sự không thể ở bên cạnh nhau.
Có lẽ tình cảm này chỉ là ảo tưởng, chỉ là sự mới mẻ nhất thời. Hắn không thể nào chung sống với một người đàn ông lớn hơn mình bảy tuổi, không có gia thế, không đẹp trai, thậm chí tính cách giống như một người cổ hủ chỉ muốn sống chân thành với nhau cả đời.
Có lẽ tình cảm này không khác gì so với những cô gái mà hắn đã từng hẹn hò. Sau khi cảm giác mới mẻ này qua đi, sau hai hoặc ba tháng, mọi thứ đều sẽ trở nên bình thường.
Làm sao có thể vì một chút tình cảm như thế này mà buộc mình với một ông chú như vậy cả đời?
Hắn luôn khinh miệt những câu chuyện, câu nói về việc mất đi người yêu mà đau khổ như là sắp chết.
Năm 2020 rồi, làm gì có chuyện thiếu đi một người mà không thể sống nổi?
Hơn nữa, dù hắn có một chút tình cảm với ông chú đó, nhưng hắn cũng bị kiểm soát đến nỗi không thấy thoải mái, không hưởng thụ được gì cả.
Vậy mà sau khi chia tay xong, hắn đã chơi hết tất cả những thứ trước đó hắn muốn chơi, nhưng lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Ngay từ lúc đầu hắn đã cảm thấy hơi chột dạ.
Như là một đứa trẻ vui đùa cả ngày nhưng giấu cha giấu mẹ, ban đầu là vui vẻ nhưng đến cuối cùng là lo lắng và thấp thỏm.
Trong lòng hắn như có một lỗ hổng rất lớn.
............
Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy nôn nao, đau đầu như búa bổ.
Không biết liệu sự khó chịu về mặt s1nh lý có lấn át đi cảm xúc hay không, hay là ban ngày đã làm xoa dịu đi cảm xúc bùng nổ vào đêm qua.
Mà lúc này hắn không còn cảm thấy buồn bã như trước nữa.
Hạ Luật thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, thiếu đi một người vẫn có thể sống được.
Hắn đã nghĩ như vậy, nhưng những ngày tiếp theo hắn lại hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Có đôi khi, Hạ Luật rất tỉnh táo, vui vẻ nói chuyện với bạn bè, có thể giải quyết công việc một cách xuất sắc.
Nhưng có đôi khi, những cảm xúc giam giữ sâu trong lòng hắn lại bất ngờ bùng nổ, khiến hắn khó chịu đến nỗi không thể nói nên lời.
Hắn không thể phân biệt được những cảm xúc này có đang bị đè nén ở trong lòng hay không, vì có lúc nó xuất hiện lại có lúc nó biến mất.
Cuộc đời con người quá dài, không thể cứ mãi chìm đắm trong một loại cảm xúc.
Khi thích chơi game sẽ cảm thấy mình có thể chơi game cả đời. Khi mê ăn đồ ngọt cũng sẽ cảm thấy mình có thể ăn chúng cả đời. Nhưng sau vài năm, khi con người dần dần trưởng thành, sẽ cảm thấy chơi game không còn ý nghĩa nữa, đồ ngọt cũng không còn ngon như trước đây nữa, thậm chí lại trở nên ngán chúng. Những suy nghĩ như vậy, nếu là bản thân của vài năm trước đây, chắc chắn không thể nào tưởng tượng được.
Tâm trạng và suy nghĩ của con người thật là kỳ lạ. Có những niềm say mê từng gần như điên đảo hay là sự chán ghét đến tận cùng, vậy mà sau khi thay đổi lại trở nên hết sức hiển nhiên như vậy.
Trước đây, Hạ Luật cũng không tin rằng sẽ có ngày hắn không thể sống mà không có Triều Từ.
Mỗi lần Hạ Luật mất kiểm soát và suy sụp, hắn lại bị sự bình tĩnh của buổi sáng ngày hôm sau làm dịu đi cảm xúc.
Cho đến khi sự mất kiểm soát càng trở nên thường xuyên hơn và kéo dài hơn.