Cuộc sống của họ cứ tiếp diễn như vậy, thỉnh thoảng sẽ có những rắc rối xảy ra với nhau.
Trong thời gian đó cũng có nhiều lần "giúp đỡ lẫn nhau". Mặc dù ban đầu Triều Từ khá chống đối, nhưng sau khi trải qua nhiều lần, cậu cũng dần trở nên vô cảm. Việc giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt hơn nhiều so với việc đao thật kiếm thật.
Kiên nhẫn chịu đựng, hợp đồng một năm đã đi được một nửa chặng đường.
Hôm nay Triều Từ vẫn đi làm như mọi ngày, nhưng bất ngờ nhận được một tin sét đánh.
Cha cậu đột nhiên ngất xỉu, sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có một khối u não rất lớn.
Nó quá gần động mạch và khó cắt. Nhưng nếu không cắt bỏ, khối u não sẽ chèn ép mạch máu não, tính mạng của cha cậu sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Ở bên kia điện thoại, mẹ cậu vừa khóc vừa kể cho cậu nghe, giọng của bà nghẹn ngào nói không nên lời.
Triều Từ chỉ cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại.
"Bác sĩ nói bệnh tình của cha con rất hiếm và rất khó chữa, trong nước chỉ có Trưởng khoa Hồ Vĩnh Thành ở Bệnh viện XX mới có thể thực hiện được cuộc phẫu thuật này. Nhưng Trưởng khoa Hồ phải cứu rất nhiều người, không thể chờ kịp đến lúc đó..."
Mẹ Triều Từ bật khóc.
......
Sau khi cuộc gọi kết thúc, khuôn mặt của Triều Từ đờ đẫn.
Khi cậu về đến nhà, Hạ Luật cũng đã về nhà từ lâu. Sau khi thấy cậu về, hắn nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại không có phản ứng gì.
Hắn nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Triều Từ, lo lắng hỏi: "A Từ, anh bị sao vậy?"
"Có chuyện gì vậy?"
Triều Từ ngơ ngác nhìn Hạ Luật, chỉ thấy miệng của hắn đang mở ra rồi khép lại nhưng không nghe được hắn đang nói gì.
Dù trước đây mọi việc có khó khăn đến đâu, Triều Từ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm đến Hạ Luật.
Ban đầu, cậu chỉ nghĩ chờ đến khi một năm kết thúc, sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hạ Luật.
Nhưng...
Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn... Ngay lúc này, Hạ Luật vẫn còn đeo bám lấy cậu.
Nếu không, chưa nói đến việc bán đi lòng tự trọng và sự tự do của mình, e rằng dù cậu có đổ hết máu và nước mắt cũng chỉ có thể đứng nhìn gia đình của mình tan thành từng mảnh.
Cậu nhìn vào khuôn mặt của Hạ Luật, cuối cùng sắc mặt của cậu cũng lấy lại một chút sức sống.
"Hạ Luật..." Trong đôi mắt vô hồn của cậu dần có một chút ánh sáng.
Sau khi kể lại mọi chuyện cho Hạ Luật, cậu ngập ngừng hỏi: "Vậy nên, cậu có thể..."
Triều Từ chưa kịp nói xong yêu cầu của mình, Hạ Luật đã nắm chặt lấy bàn tay cậu rồi nói: "A Từ yên tâm, em sẽ tìm cách giải quyết, chắc chắn bác sẽ không sao đâu."
Trong đôi mắt hắn tràn ngập sự chân thành và lo lắng.
Triều Từ đột nhiên không nói nên lời.
Cậu không ngờ Hạ Luật sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Cậu nghĩ rằng Hạ Luật sẽ sử dụng cơ hội này để đặt ra điều kiện quá đáng —— Giống như lần trước với Triệu Lạc Tĩnh.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần, bất kể Hạ Luật đặt ra điều kiện gì, cậu cũng sẽ đồng ý, sẽ không trách móc hắn.
Một căn bệnh hiểm nghèo đã đủ làm tan nát một gia đình.
Thứ mà Triều Từ thiếu không phải là tiền bạc. Nếu cậu bán căn hộ vẫn còn chưa trả nợ xong này, cậu cũng có được hai triệu. Cha mẹ ở quê vẫn còn hai căn nhà cũ, có thể bán được một triệu. Nếu vay mượn tiền từ người thân và bạn bè, cậu có thể kiếm đủ năm triệu.
Nhưng bệnh tình của cha Triều Từ quá đặc biệt, gia đình của họ lại không có mối quan hệ nào với những người ở tầng lớp thượng lưu đó. Nếu phải xếp hàng để chờ đợi, thì không biết phải đợi đến khi nào mới được Trưởng khoa Hồ thực hiện phẫu thuật.
Mà cha Triều Từ không thể chờ lâu hơn một tháng.
"Cảm ơn..." Triều Từ không kìm được xúc động, "Thật sự cảm ơn cậu, nếu có thứ gì tôi có thể giúp được cho cậu..."
"Ngoan, đừng nghĩ linh tinh." Hạ Luật đưa hai tay lên ôm má cậu, "Không sao đâu, chuyện của hai bác cũng là chuyện của em. Anh uống nước để bình tĩnh lại đi, em đi gọi điện hỏi thăm tình hình một lát được không?"
Hắn nói rồi rót cho Triều Từ một cốc nước, Triều Từ vô thức cầm lấy nó trong lòng bàn tay.
Trước đó, cậu vẫn còn cho rằng Hạ Luật càng ngày càng giống trẻ con, nhưng trong những tình huống như thế này, Triều Từ lớn hơn hắn tám tuổi mới giống một đứa trẻ con còn non nớt, còn Hạ Luật lại rất chín chắn và đáng tin cậy.
Hạ Luật đi ra ngoài gọi điện thoại.
Triều Từ ngồi trên ghế sô pha lo lắng chờ đợi, từng phút từng giây như đang kéo dài ra rất nhiều.
Hạ Luật ở bên ngoài hơn nửa tiếng, gọi nhiều cuộc điện thoại.
Sau đó hắn quay trở lại phòng khách rồi ngồi bên cạnh Triều Từ.
"Thực sự là Trưởng khoa Hồ có việc, trong thời gian này không thể dành riêng cho chúng ta được."
Trước khi tâm trạng của Triều Từ chùng xuống thì Hạ Luật liền cười nói, "Nhưng anh đừng lo, tuy ở trong nước chỉ có Trưởng khoa Hồ, nhưng Bác sĩ Hans ở Đức cũng có thể thực hiện được. Em vừa liên lạc với ông ấy, trong vòng năm ngày ông ấy và đội của ông ấy sẽ đến đây để làm phẫu thuật cho bác trai."
"Em vừa gửi bệnh án của bác trai cho Bác sĩ Hans, ông ấy nói có thể phẫu thuật được, tỷ lệ thành công trên 90% nên A Từ yên tâm nha."
Khuôn mặt của Triều Từ tràn ngập sự vui mừng sau khi tìm được hy vọng trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Cậu vui mừng đến nỗi đôi mắt lại đột nhiên đỏ bừng, nỗi sợ hãi và đau buồn vốn bị đè nén trước đó liền bộc phát ra hết vào lúc này.
"Cảm ơn, thực sự cảm ơn..." Cậu cúi xuống, nước mắt trào ra từ giữa kẽ ngón tay.
Hạ Luật ôm Triều Từ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu an ủi: "Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi."
......
Triều Từ đã xin phép công ty nghỉ nửa tháng rồi lập tức về quê.
Cậu không ngờ Hạ Luật cũng xin nghỉ nửa tháng rồi về quê cùng với cậu.
Mọi chuyện lần này đều phụ thuộc hoàn toàn vào Hạ Luật, Triều Từ không có lý do gì để ngăn cản hắn.
Triều Từ đã giải thích tình hình với mẹ qua điện thoại. Mẹ Triều Từ bận chăm sóc cho cha ở bệnh viện, nên không thể đến sân bay để đón họ được. Nhưng khi họ vừa đến bệnh viện, mẹ Triều Từ đã niềm nở chào Hạ Luật, bày tỏ lòng biết ơn.
"Cháu chính là Tiểu Luật phải không? A Từ đã kể cho bác nghe rồi, lần này thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, nếu không có cháu cả gia đình bác không biết phải làm thế nào..."
Ba người đứng ở ngoài phòng bệnh, Triều Từ nhìn thấy mẹ đang nắm tay Hạ Luật nói chuyện, bỗng cảm thấy tâm trạng khá tốt.
Cậu bước nhẹ vào phòng bệnh, cha cậu vẫn còn đang ngủ say sau khi được truyền dịch.
Triều Từ nắm chặt tay cha mình, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, xung quanh chỉ toàn là màu trắng, nhưng cậu không hề cảm thấy tuyệt vọng hay lo sợ.
......
Vào ngày thứ tư sau khi Triều Từ và Hạ Luật đến tỉnh Z, Bác sĩ Hans và đội hỗ trợ của ông ấy cũng đã đến.
Sau khi gặp cha Triều Từ, họ ngay lập tức lên kế hoạch và sẽ thực hiện cuộc phẫu thuật vào ba ngày sau.
Vì bệnh tình của cha Triều Từ, nên càng trì hoãn bấy lâu thì lại càng rủi ro bấy nhiêu.
Bọn họ ngồi đợi ở ngoài phòng phẫu thuật cả ngày, cuối cùng cũng nhận được tin vui.
Cuộc phẫu thuật đã thành công.
Triều Từ như trút được gánh nặng trên vai.
............
Triều Từ đã xin nghỉ nửa tháng, nhưng sau đó xin nghỉ thêm năm ngày để có thời gian chăm sóc cho cha mẹ.
Cũng may trước đó cậu không xin nghỉ, nên tích lũy được kha khá ngày nghỉ phép. Hạ Luật cũng ở lại tỉnh Z với Triều Từ suốt hai mươi ngày.
Cha Triều Từ luôn là trụ cột của gia đình, nhưng đột nhiên không thể làm được nữa. Mẹ Triều Từ đã lớn tuổi, sau tin dữ này bà lại càng thêm hoang mang, sa sút tinh thần hơn, mọi trách nhiệm trong gia đình đều đổ dồn lên vai Triều Từ.
Cậu bận rộn đến mức nếu không có sự giúp đỡ của Hạ Luật, có lẽ cậu đã suy sụp rồi.
Đêm trước khi hai người trở lại thành phố S, mẹ Triều Từ nói chuyện với cậu rất lâu.
"A Từ, Tiểu Luật kia chắc không chỉ là bạn bè thôi phải không?" Mẹ Triều Từ hỏi.
Dù bạn bè có thân thiết đến mấy, nếu có thể giúp đỡ liên lạc với bác sĩ là đã tốt lắm rồi. Không có bạn bè nào giống như Hạ Luật, đã ở bên cạnh Triều Từ suốt hai mươi ngày, cùng nhau chăm sóc từ sáng đến tối.
Xã hội bây giờ cũng đã cởi mở, mẹ Triều Từ cũng đã nghe nhiều về vấn đề đồng tính. Trước đây, bà thấy nó cách xa mình, nhưng chỉ trong vài ngày qua bà mới nhận ra nó không hề cách xa, vì vẻ mặt của Hạ Luật khi nhìn Triều Từ rất say đắm.
Mẹ Triều Từ dù sao cũng là người từng trải nên có thể nhìn ra được.
Bà do dự hỏi: "Nó... có phải... thích con không?"
Triều Từ giật mình, nhìn vẻ mặt bình tĩnh và bao dung của mẹ, cuối cùng nhẹ gật đầu.
"Vậy còn A Từ, con có thích nó không? Nó nói nó thích con, nhưng trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả. Gia đình chúng ta nhờ vả nó như vậy, nó có đặt ra yêu cầu gì với con không?" Bà nhìn Triều Từ với vẻ mặt đầy quan tâm rồi sau đó dần trở nên quyết đoán, "Nó có ơn lớn đối với gia đình chúng ta, nhưng nếu con không thích nó... cho dù dốc hết vốn liếng, nhà mình cũng sẽ đền ơn nó. A Từ, con không cần phải tự làm khổ mình."