SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Sau khi Triệu Dịch rời khỏi căn hộ của hắn và Triều Từ, hắn đã chuyển đến một căn hộ khác mà hắn đã mua ở gần trường học.

Đó là căn hộ hắn đã chuẩn bị từ trước, chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa quyết định được nên mua trước rồi để đó, không ngờ cuối cùng vẫn phải sử dụng tới nó.

Căn hộ mới rất lớn, chỉ có một mình hắn, nhưng hắn cảm thấy tự do hơn rất nhiều. Ít nhất, hắn biết được trong căn hộ này chỉ có một chủ nhân là hắn, không có người kia đi sớm về muộn, nhìn nhau không nói một lời.

Sau khi chuyển đi, hắn không liên lạc với Triều Từ nữa. Vì vậy, khi hắn phát hiện ra Triều Từ biến mất, đã là chuyện của bốn năm ngày sau.

Dù sao hắn và Triều Từ cũng học cùng một khoa. Hai ngày đầu hắn không nhìn thấy Triều Từ, hắn còn cho rằng Triều Từ đang tránh mặt hắn. Nhưng sau bốn năm ngày vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cậu, thì không thể nói là cậu đang tránh mặt hắn được. Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng Triều Từ thực sự không đến trường trong những ngày qua.

Lo sợ và lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Dù cho mối quan hệ giữa Triều Từ và hắn đã xa cách đến như vậy, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc chấm dứt mối quan hệ với cậu. Hắn chỉ mong họ có thể vượt qua giai đoạn này càng sớm càng tốt, hòa giải mọi chuyện với nhau rồi đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu.

Hắn đã hỏi bạn bè xung quanh, nhưng không ai biết tại sao Triều Từ lại đột nhiên biến mất, chỉ biết những ngày này không thấy cậu đến trường. Triệu Dịch chỉ có thể đi hỏi giáo viên cố vấn, giáo viên đó nói rằng Triều Từ đang nghiên cứu một chủ đề quan trọng với giảng viên hướng dẫn của mình nên đã đi Châu Âu.

Triệu Dịch nhíu mày, sau đó liên lạc với người nhà của Triều Từ. Cậu không chỉ là một sinh viên đại học, mà còn là người thừa kế duy nhất của một gia tộc lớn, nên việc mà cậu phải làm không chỉ đơn giản là đi học. Giống như Triệu Dịch, cậu phải dành rất nhiều sức lực của mình vào việc quản lý công ty của gia đình.

Nhưng người nhà của Triều Từ cũng nói với Triệu Dịch rằng mấy ngày nay Triều Từ không đến công ty, cậu đã giao phần lớn quyền hạn cho giám đốc điều hành mà cậu đã bổ nhiệm.

Với một sinh viên đại học bình thường, một đề tài nghiên cứu cấp quốc gia rõ ràng là việc rất quan trọng. Nhưng đối với Triều Từ, hy sinh vài tháng để làm việc này thật sự không đáng, nên Triệu Dịch cho rằng Triều Từ đang cố tình trốn tránh hắn.

Hắn nhất thời không biết mình đang nghĩ gì. Hắn muốn tránh xa Triều Từ để cả hai có thời gian bình tĩnh trở lại, nhưng khi phát hiện ra Triều Từ quyết đoán hơn mình, trong lòng hắn lại có chút bối rối.

Hắn áp xuống những cảm xúc không rõ ràng và tự nhủ rằng đây là một chuyện tốt.

Không lâu sau, hắn bắt đầu bận rộn và không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Kể từ khi Nam Tiểu Cẩn trở về nước, hầu như ngày nào cô cũng đến gặp Triệu Dịch. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi cô trở về nước là vì Triệu Dịch, cô phải tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm sinh viên trao đổi này của mình.

Cô học chuyên ngành tiếng Pháp, chuyên ngành này so với các chuyên ngành khoa học tự nhiên dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần cô có thời gian, cô sẽ đến lớp của Triệu Dịch ngồi học cùng hắn.

Triệu Dịch và Triều Từ đều là những người nổi tiếng trong trường đại học. Họ đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, nên những người như họ luôn là tâm điểm ở trong trường. Chỉ sau vài ngày Nam Tiểu Cẩn đến lớp, hầu hết bạn bè của Triệu Dịch đều biết đến cô. Cũng giống như thời trung học, họ thường trêu chọc cô là bạn gái nhỏ của Triệu Dịch.

Nam Tiểu Cẩn cũng thường xuyên rủ Triệu Dịch đi chơi. Chỉ cần cô chủ động, thì Triệu Dịch không có lý do gì để từ chối.

Nam Tiểu Cẩn sinh ra và lớn lên ở thành phố B, cô đã sống ở đây suốt mười tám năm. Trong suốt ba năm sống ở nước ngoài, giờ đây mọi thứ cô thấy, mọi thứ cô chơi đều gợi lên sự hoài niệm khiến chúng trở nên thú vị hơn rất nhiều. Những địa điểm mà cô đã đi rất nhiều lần trong quá khứ, bây giờ nếu đi lại thêm một lần nữa cô vẫn cảm thấy hứng thú.

Hai người đi xem phim, ngắm cảnh, tham quan thủy cung, đi trượt tuyết như trước đây Triệu Dịch đã dạy cô. Thậm chí, họ còn quay về trường cũ để thăm thầy cô, đi đến các quán ăn gần trường mà họ thích ăn.

Những điều này nghe có vẻ lãng mạn, ban đầu Nam Tiểu Cẩn cũng rất vui vẻ. Nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm thấy không lạc quan.

Cô không sợ bị lạnh nhạt, vì bốn năm trước Triệu Dịch cũng không mấy nhiệt tình. Dù hắn có thờ ơ hay lạnh lùng, dù cô đã bỏ ra rất nhiều sự nhiệt tình nhưng chỉ đổi lấy một ít đáp lại của hắn, cô cũng cảm thấy đã đủ lắm rồi.

Nhưng bây giờ khác với ngày xưa.

So với bốn năm trước, thái độ của Triệu Dịch đã tốt hơn rất nhiều. Hắn đối đãi với cô rất nhẹ nhàng và chu đáo. Ban đầu, Nam Tiểu Cẩn rất mừng vì điều này, nhưng sau một thời gian, cô nhận ra rằng sự dịu dàng này không phải là do hắn rung động với cô, mà chỉ là một cách nhớ về những kỷ niệm tốt đẹp, thậm chí là đồng cảm.

Loại cảm giác này rất mơ hồ, chính bản thân Nam Tiểu Cẩn cũng không thể nói rõ, không thể chắc chắn. Cô chỉ có thể giữ cho mình một chút hy vọng cuối cùng và cố gắng.

Khoảng nửa tháng sau khi gặp lại nhau, họ cùng nhau trở về trường cũ.

Nơi này chứa đầy những kỷ niệm của hai người. Cô từng đến khu nhà ven sông để nhờ Triệu Dịch dạy toán, cùng nhau ăn trưa ở căn tin, đứng dưới sân bóng rổ hò hét cổ vũ, nhìn Triệu Dịch thi đấu. Họ đi dạo trong khu vườn nhỏ của trường, sau đó Triệu Dịch sẽ đưa cô về ký túc xá. Đi đến dưới ký túc xá nhưng họ vẫn còn trò chuyện với nhau rất nhiều.

Ba năm sau, họ quay trở lại. Đầu tiên, họ đến thăm các giáo viên, sau đó đi dạo quanh sân thể dục và khu vườn nhỏ, đi căn tin ăn một bữa cơm. Trong giờ nghỉ trưa, họ nhìn những đàn em lớp dưới đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ.

Nam Tiểu Cẩn cảm thấy rất hoài niệm, cô cũng hy vọng chuyến đi tìm về quá khứ này sẽ giúp Triệu Dịch tìm lại một phần tình cảm lúc trước.

Nhưng tình yêu đã mất không phải là đã quên, mà là bị phai nhạt đi.

Khi Triệu Dịch đứng ở nơi quen thuộc này, điều mà hắn nghĩ đến không phải là quá khứ với Nam Tiểu Cẩn. Trên thực tế, ngay cả khi còn ở trung học, thời gian ở bên cạnh Nam Tiểu Cẩn không chiếm bao nhiêu thời gian sinh hoạt của hắn.

Mà là Triều Từ.

Hắn sẽ giữ chỗ cho Triều Từ ở căn tin, mua đồ ăn mà cậu thích, trở thành đồng đội ăn ý nhất trên sân bóng rổ, và cùng nhau vai kề vai trở về ký túc xá.

Đã có lúc Triệu Dịch ham chơi, lọt ra khỏi top 20 của khối. Triều Từ đã véo lỗ tai của hắn kéo tới thư viện, giúp hắn ôn lại kiến thức môn sinh học và văn học. Hắn bị Triều Từ bắt làm mấy chục bài kiểm tra, mặc dù hắn thấy nhàm chán nhưng vẫn nghe lời cậu. Cuối cùng đến kỳ kiểm tra tiếp theo, hắn trực tiếp leo thẳng lên hạng hai, chỉ xếp sau hạng nhất là Triều Từ.

Triều Từ đã thực hiện lời hứa với hắn. Mười ngày sau khi kết thúc kỳ kiểm tra, cậu đã đi cùng hắn đến nước M, chơi đua xe địa hình mà hắn đã thèm muốn từ lâu. Cả hai còn đi xem đua xe của Red Bull cùng với nhau.

Dù Triều Từ đã trải qua một tuổi thơ khó khăn, nhưng cậu sinh ra đã có mệnh làm thiếu gia. Cậu rất khó chiều, lạnh quá không chịu nổi, nóng quá cũng không chịu nổi, thức ăn cũng vậy. Mặc dù hầu hết thời gian, Triệu Dịch là người rất thờ ơ, nhưng trong việc ăn mặc thì Triệu Dịch lại là người quản lý Triều Từ.

Tên nhóc này rất hay ra vẻ, ngay cả mùa đông vẫn thích mặc áo khoác mỏng. Triệu Dịch thấy chướng mắt liền cởi áo gió của mình ra, mặc ngay vào cho cậu. Ở trước mặt hắn, sức chiến đấu của Triều Từ rất yếu ớt, chẳng khác gì một cọng bún thiu, cậu chỉ có thể xụ mặt để cho hắn bọc mình kín mít. Có một lần cậu lén đổi quần áo trở lại, kết quả là đêm hôm đó bị sốt cao. Đêm khuya phòng y tế của trường đã đóng cửa, Triệu Dịch phải liên lạc với bác sĩ gia đình, chạy đi xin bảo vệ ký túc xá cho bác sĩ vào, còn phải giúp tên nhóc này thay khăn cả đêm.

Về phương diện này, Triệu Dịch không thể nào hiểu nổi Triều Từ. Bởi vì hắn trời sinh rất khỏe mạnh, khi chơi đua xe địa hình dù có té ngã bao nhiêu lần vẫn cảm thấy sung sức, có thể bơi lội suốt bảy tiếng mà không mệt mỏi. Nhưng khi đến lượt Triều Từ, cậu chỉ mất nửa tiếng đã phải nằm bò. Vào trung học năm đó, hắn đã dẫn Triều Từ đi bơi marathon, theo sau là nhân viên cứu hộ. Hắn đã đeo phao trợ giúp cho Triều Từ và kéo cậu theo, kết quả là tên nhóc này lại than mệt dù đã có phao.

Kể từ lần đầu tiên hắn gặp Triều Từ vào năm tám tuổi, cuộc đời của hắn luôn có bóng dáng của Triều Từ.

Triệu Dịch luôn biết điều này, nhưng sự "biết" lúc đó của hắn không thể nào so sánh được với sau khi rời xa Triều Từ.

Có lẽ ít người có được trải nghiệm như họ, một tình bạn kéo dài từ tám tuổi đến hai mươi tuổi. Trong mười hai năm này, họ luôn ở bên nhau. Họ không phải là trung tâm cuộc sống của nhau, mỗi người đều có mục tiêu riêng, nhưng người này luôn có người kia ở bên cạnh.

Nam Tiểu Cẩn nhận ra tâm trạng của Triệu Dịch có gì đó không ổn.

Khi đó, cả hai đang ngồi trên khán đài bên cạnh sân bóng rổ, nhìn các thiếu niên đang chơi đùa vui vẻ ở bên dưới.

Nam Tiểu Cẩn cảm thấy lòng đắng chát. Cô đang định nói thì nghe thấy Triệu Dịch hỏi cô: "Em ở lại nước bao lâu?"

Lời Nam Tiểu Cẩn muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cô trả lời câu hỏi của hắn: "Thời gian trao đổi sinh viên là một năm."

Triệu Dịch rời mắt khỏi sân bóng rổ, quay sang nhìn Nam Tiểu Cẩn.

"Vậy em có muốn ở lại không?" Hắn hỏi. Trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy, không thể nhìn thấy được cảm xúc.

Nam Tiểu Cẩn có chút ngơ ngác, cô quên mất trước đó mình muốn nói gì. Cô nhẹ nhàng hỏi lại hắn: "Ý anh là gì?"

"Về việc của bố em, không thể đổ lỗi cho em và mẹ em." Triệu Dịch nói, "Em và mẹ em phải rời đi vì Triệu gia. Bản thân anh là người thừa kế của Triệu gia nhưng không thể giữ em ở lại. Sau khi em rời đi, anh mới nhận ra điều này."

Đúng vậy, đây chính là điều mà Triệu Dịch tiếc nuối nhất thời niên thiếu.

May mắn thay, hắn chưa bao giờ là người tự trách mình, hay là người thiếu năng lực. Ba năm qua, hắn đã cố gắng chen vào trung tâm quyền lực và đã tích luỹ đủ sức mạnh.

"Hiện tại, anh đủ khả năng để bảo vệ em." Hắn nhìn Nam Tiểu Cẩn với ánh mắt dịu dàng, nhưng không ai có thể phớt lờ sức mạnh trong lời nói của hắn, "Chỉ cần em muốn, không ai có thể buộc em rời đi lần nữa."

Nam Tiểu Cẩn mở to đôi mắt nhìn hắn. Sự ấm áp và ngạc nhiên ngập tràn ở trong lòng, cuối cùng nó tụ lại thành cảm giác cay cay nơi khóe mắt.

"Có... có thể không?" Cô thậm chí không giấu được tiếng nức nở trong giọng nói.

Nào ai muốn rời khỏi quê hương, để phải sống nơi đất khách xa lạ?

Ngay cả khi Nam Tiểu Cẩn trở về nước lần này, cô cũng vô cùng cẩn thận vì sợ bị kẻ thù phát hiện. Cho dù những kẻ thù đó coi thường cô khi bây giờ cô không còn gì, nhưng nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Mẹ cô vẫn đang ở nước Y, sống cuộc sống không mấy vui vẻ. Bà là một người phụ nữ rất truyền thống, nửa đời bà sống dựa vào chồng như loài hoa thổ ti ký sinh. Chỉ trong một đêm, chồng tự tử, gia đình phá sản, bà phải tha hương ở một nơi xa lạ cùng với con gái. Bà đối mặt với rào cản văn hóa, quan niệm khác nhau, khó khăn tài chính, một mình kiếm sống nuôi con mình.

"Đương nhiên." Triệu Dịch gật đầu.

Nam Tiểu Cẩn ôm chặt lấy hắn, dựa vào lòng hắn lặp đi lặp lại: "Cảm ơn anh, Triệu Dịch, thực sự cảm ơn anh..."

Nếu là Nam Tiểu Cẩn thông minh và nhạy bén như mọi khi, chắc chắn cô sẽ nhận ra Triệu Dịch hơi cứng người lại khi bị cô ôm. Nhưng lúc này cô đang rất biết ơn và xúc động, nên không thể nhận ra nhiều như vậy.

............

Có Triệu Dịch, không ai dám đụng vào hai mẹ con này, dù sao cũng không được lợi ích gì. Nếu thực sự ra tay làm chọc giận đến đại thiếu gia nhà họ Triệu, thì cũng là tự làm hại bản thân mình. Hơn nữa, kẻ thù lớn nhất của nhà họ Nam trong quá khứ chính là Triệu gia, nhưng giờ đây Triệu gia không quan tâm nữa thì họ cũng không có lý do gì để nhúng tay vào.

Ông Triệu thực sự không ưa gì nhà họ Nam, nhưng lại bị Triệu Dịch ngăn cả. Bây giờ đứa cháu trai này rất có triển vọng, cũng có chính kiến của mình, nên ông không nói thêm gì nữa. Mà vốn dĩ chuyện năm đó, nhà họ Nam chỉ là một con tốt thí bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió.

Kế hoạch của Nam Tiểu Cẩn là sắp xếp chỗ ở tại thành phố B trước, rồi sau đó mới đón mẹ cô trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi