SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Anh Muỗi không ngờ là chủ đề này, uổng công mong chờ, có chút bực bội trả lời: "Thích đàn ông cũng được tính là chủ đề à! Vô ích thôi, tôi không thể dẫn dắt dư luận được nữa!"

Bây giờ có rất nhiều người thích đàn ông, còn có rất nhiều streamer vì mục đích nổi tiếng mà đi đu CP, thu hút nhiều fan hâm mộ, điều đó chẳng có gì là sai cả.

Nhiều nhất cũng chỉ bị một số người không chấp nhận khinh thường vì người đó thích đàn ông mà thôi, chuyện này có gì hay để dẫn dắt đâu.

Phía bên kia: "Đây không phải là việc của tôi, tôi chỉ muốn thấy chuyện anh ta thích đàn ông bị chửi lên hot search thôi. Làm được thì lấy tiền, không làm được thì đừng lấy. Nếu hiệu quả tốt, tôi có thể thêm tiền cho anh."

Nhìn thấy hai chữ "thêm tiền", Anh Muỗi lập tức cười toe toét, "Ok, sao không nói sớm. Tôi còn tưởng cậu muốn cho người bôi đen cậu ta. Không phải chỉ là để cậu ta bị mắng trên hot search vì thích đàn ông thôi sao? Không vấn đề gì, quá đơn giản."

Đối mặt với máy quay lần nữa, anh ta không còn tức giận nữa, bình tĩnh nói lời xin lỗi với fan, đồng thời rời khỏi phòng livestream của Văn Từ: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, chuyện này đã qua rồi, vừa rồi là do tôi quá kích động, thấy fan của mình bị chửi nên mới nói những lời khó nghe đó. Xin lỗi Từ Vấn, tôi không nên mắng fan của cậu như vậy, mong fan của Từ Vấn đừng chửi tôi nữa, chúng ta cùng chung sống hòa bình, cảm ơn mọi người."

Nhờ có fan truyền đạt lại, Văn Từ biết được Anh Muỗi đã xin lỗi mình, cười nhạo một tiếng, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Xin lỗi dễ dàng như vậy? Không giống lúc đầu trực tiếp khiêu khích chửi bới.

Văn Từ trực tiếp cho Anh Muỗi vào danh sách đen, cấm phát ngôn những người vẫn đang chửi rủa.

Phòng livestream cuối cùng cũng sạch sẽ, Văn Từ mở lại mic trong trò chơi, nhìn thấy CI đã vào chung kết, "Anh còn ở đó không?"

"Tôi đây."

Hai từ đơn giản được người đàn ông nói ra như có phép thuật, khiến đôi tai của người nghe tê dại.

Quá giống Trì Quan Yếm, làm cho tâm trí Văn Từ đầy ắp khuôn mặt của Trì Quan Yếm, điều này khiến cậu có chút thất thần, cho đến khi bị CI gọi một tiếng: "Từ Vấn?"

"Sao vậy?" Văn Từ đáp lại, mới phát hiện trò chơi đã kết thúc, CI thành công "ăn gà"

Văn Từ: "Anh lợi hại quá."

"Bị anh ta làm ảnh hưởng đúng không?" CI khẽ thở dài.

"Không có, anh ta không ảnh hưởng được tôi." Biết rằng anh đang nói về Anh Muỗi, cậu mỉm cười.

Cậu đã vứt Anh Muỗi ra sau đầu từ lâu rồi.

CI hỏi: "Vẫn chơi chứ?"

Văn Từ: "Chơi!"

Họ mở một trận khác, khi trò chơi kết thúc, Lý Thạnh Thừa gọi điện thoại đến, Văn Từ liền tắt hết mic, đi đến một bên trả lời.

"Từ à, mấy ngày nay cậu ở đâu vậy?" Lý Thạnh Thừa lo lắng nói, "Mấy bữa trước mình đều không liên lạc được với cậu."

"Cơ thể mình có chút không khỏe, nhưng bây giờ không sao rồi." Văn Từ nói, "Sao vậy?

"Cậu không được khỏe à?! ​​Bữa trước cậu gọi cho mình, mình lỡ uống say mất, xin lỗi cậu." Lý Thạnh Thừa xấu hổ nói.

"Cậu có lúc nào đáng tin cậy đâu?" Văn Từ cười, "Tìm mình có chuyện gì?"

Lý Thạnh Thừa: "Đổng Huống Mẫn, cậu còn nhớ không? Cậu ấy sắp kết hôn rồi, mời chúng ta tham gia. Nhưng cậu ấy không có thông tin liên lạc của cậu, vì vậy nhờ mình hỏi xem cậu có định tham gia không."

Thời cấp ba Văn Từ, Lý Thạnh Thừa và Đổng Huống Mẫn có quan hệ tốt nhất ở trường, nhưng kể từ khi Đổng Huống Mẫn lên đại học tới nơi khác, thì bọn họ hiếm khi liên lạc với nhau.

Văn Từ vẫn nhớ thời cấp ba, cậu và Lý Thạnh Thừa đã hứa với Đổng Huống Mẫn nhất định sẽ đi tham gia hôn lễ của cậu ấy, "Địa điểm là ở đâu?"

"Ở quê của cậu ấy, Thành phố H." Lý Thạnh Thừa nói, "Nó khá xa đấy."

"Thành phố H." Văn Từ lẩm bẩm.

Văn Thanh ban đầu chính là từ Thành phố H đến Thành phố R.

Nếu như không phải bị tráo đổi, Văn Từ lẽ ra phải lớn lên ở Thành phố H.

Cậu cụp mắt xuống, hỏi: "Tuần sau là thứ mấy?"

"Thứ tư."

"Được."

Văn Từ quyết định đi tham gia hôn lễ, tiện thể xem xem nơi mà cha mẹ ruột của cậu đã từng sinh sống.

*

Nhà họ Văn rất yên lặng, phòng khách trống không, cũng không có một bóng người.

Sau khi Văn Thanh vào biệt thự ngồi lên sô pha, hắn đói đến không chịu nổi, liền kêu to: "Dì Hoàng."

Không ai trả lời hắn.

Văn Thanh ở chỗ Văn Từ vốn đã tích một bụng thuốc nổ, gọi "dì Hoàng" mấy lần nhưng không ai đáp lại, liền tức giận, gọi thẳng cho mẹ Văn.

Ngay lúc cuộc gọi được kết nối, hắn không kiềm chế được tức giận nói: "Mẹ, dì Hoàng bị làm sao vậy? Sao bà ấy không ở trong biệt thự? Bà ấy muốn bỏ đói con sao?"

Mẹ Văn bị hắn dọa cho sững sờ, không chắc chắn gọi một tiếng: "A Thanh?"

Văn Thanh thoáng dừng lại, sau khi phản ứng lại thì đáng thương nói: "Con đói quá, gọi dì Hoàng mấy lần nhưng dì ấy không để ý đến con. Dì ấy đã đi đâu rồi ạ, sao không có ở nhà? Con thấy mình sắp chết vì đói rồi."

"Dì Hoàng lúc này chắc là đi mua đồ ăn rồi. Để mẹ gọi điện giục bà ấy, nếu con đói thì ăn chút đồ ăn vặt đi." Mẹ Văn nhẹ giọng nói, "Bà ấy thường đi mua đồ ăn vào giờ này, mẹ quên nói cho con biết, là lỗi của mẹ."

Văn Thanh vẫn không vui, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, dì Hoàng có phải không thích con không..... Cũng đúng, loại người như con ai mà thích được chứ. Đặc biệt là dì Hoàng nhìn anh lớn lên. Bây giờ anh đi rồi, dì ấy nhất định rất buồn, nói không chừng còn không thích con. Nhưng không sao, cho dù dì Hoàng không thích con, con vẫn thích dì Hoàng."

Sau vài câu nói, mẹ Văn đã nghe ra được ý tứ của hắn, bà muốn nói gì đó, lại nghĩ đến tính tình của Văn Thanh, cuối cùng tàn nhẫn nói: "A Thanh, con đừng nghĩ nhiều. Nếu con không thích dì Hoàng, thì mẹ sẽ tìm người khác. "

"Nhưng dì Hoàng đã làm việc ở nhà mình rất lâu rồi." Văn Thanh lo lắng, "Nếu dì Hoàng bị đuổi việc, đến lúc đó anh có vì chuyện này mà không muốn trở về nữa không ạ?"

"A Thanh, con vui vẻ là quan trọng nhất, hơn nữa anh con cũng sẽ không như vậy." Mẹ Văn thở dài, "Trước đây là do mẹ không nghĩ tới, mẹ bây giờ sẽ liên lạc với người ta tìm người khác."

Văn Thanh chậm chạm nói: "Hay là thôi, đừng gọi nữa ạ... Con rất sợ anh vì chuyện này mà không chịu trở về."

"Không sao đâu, A Thanh." Mẹ Văn kiên quyết nói, "Mẹ đã quyết định rồi."

Cúp máy, Văn Thanh nở nụ cười mãn nguyện, ném điện thoại, đi uống mấy ngụm nước.

Lúc này, dì Hoàng vừa đi chợ về, nhìn thấy Văn Thanh liền bật cười, "Cậu Văn Thanh lúc nãy đi đâu vậy? Còn không ăn sáng. Đói rồi đúng không? Bây giờ dì sẽ nấu cơm cho con."

"Dạ." Văn Thanh cong mắt cười, "Cám ơn dì Hoàng, con muốn ăn cơm chiên trứng, dì Hoàng làm cho con được không?

"Đương nhiên." Dì Hoàng đặt rau xuống, thắt chặt tạp dề bắt đầu nấu ăn.

"Dì Hoàng ở nhà bọn con bao lâu rồi ạ? Dì với anh con có thân thiết không?" Văn Thanh liếc mắt nhìn phòng bếp, vờ vô ý hỏi.

"Lúc cậu Văn Từ bảy tám tuổi dì đã ở đây rồi, bây giờ nghĩ lại chắc đã hơn mười năm. Làm cũng rất tốt, cậu Văn Từ rất tốt bụng, cũng rất chiếu cố dì." Dì Hoàng mỉm cười.

Căn bản không phải là người nhà họ Văn, còn gọi là cậu chủ, không có mắt nhìn gì cả.

Văn Thanh trong nội tâm giễu cợt, nhưng không nói.

Dì Hoàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Văn Thanh, nhìn thấy trên mặt hắn nở nụ cười ôn hòa, liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, nhanh chóng làm xong cơm rang trứng đưa cho Văn Thanh.

"Chà, rất ngon." Văn Thanh ăn một miếng, vui vẻ cảm khái, "Cũng không biết sau này còn có thể ăn một bữa ngon như vậy không."

Câu này rất kỳ lạ, nhưng dì Hoàng không nghĩ nhiều mà cười với Văn Thanh: "Chỉ cần cậu Văn Thanh muốn ăn, dì sẽ làm."

Hết cơ hội rồi.

Văn Thanh nhàn nhã ăn, mặc kệ dì Hoàng, sau khi ăn xong, hắn để bát đũa lại rồi trở về phòng.

Dì Hoàng sắp xếp các nguyên liệu xong, chuẩn bị xong những món ăn cho buổi trưa. Ngay khi bà chuẩn bị dọn dẹp, thì có một người phụ nữ lạ mặt bước vào bếp.

Cũng trạc tuổi bà, khiến dì Hoàng sửng sốt, "Bà là ai?"

"Sao bà còn ở đây?" Dì mới tới hung dữ giật lấy đĩa thức ăn trên tay dì Hoàng, "Cởi tạp dề ra mau, bà đã bị đuổi việc rồi không biết sao? Sao vẫn còn ăn vạ ở đây."

"Tôi bị đuổi việc? Không thể nào." Làm việc ở nhà họ Văn hơn mười năm, không ai hiểu rõ mẹ Văn hơn dì Hoàng, bà ấy là người tốt tính, sẽ không bao giờ làm chuyện đuổi việc người ta mà không thông báo trước.

Dì mới đến liền chế nhạo, cởi tạp dề, "Không tin thì bà gọi điện thoại hỏi đi, đừng lôi thôi nữa, tôi còn phải nấu cơm, nhanh lên đừng làm trễ giờ của tôi."

Bà ta đẩy dì Hoàng ra, đeo tạp dề vào và làm việc một cách thuần thục.

Dì Hoàng mắt đỏ hoe, tay cầm điện thoại run run gọi điện.

Bà không hiểu mình đã làm gì sai, thậm chí còn không thông báo đã bị sa thải. Càng không thể nghĩ ra, mẹ Văn bình thường luôn nói chuyện cười đùa với bà, sẽ sa thải bà.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, mẹ Văn nói lời xin lỗi: "Xin lỗi dì Hoàng, tôi sẽ trả thêm ba tháng lương cho dì, hôm nay dì hãy thu dọn đồ đạc rời đi nhé. Nếu dì muốn, tôi sẽ giới thiệu cho dì một công việc khác."

Dì Hoàng kìm nén nước mắt, "Tại sao?"

Mẹ Văn cũng buồn rầu, "Haz, tại thằng bé nó không quen."

Nói là không quen, thực ra chỉ là không thích mà thôi.

Dì Hoàng nghe ra ý tứ của mẹ Văn, liền liếc nhìn lên lầu hai. Khó có thể tưởng tượng được, Văn Thanh lúc nãy còn cùng bà nói cười lại mách lẻo sau lưng bà.

Điều quan trọng nhất là bà không biết bản thân đã làm chuyện gì, khiến Văn Thanh không hài lòng.

Chẳng lẽ bởi vì bà đã khen Văn Từ?

Dì Hoàng nghẹn ngào: "Thưa bà, tôi luôn biết ơn bà, nhưng tôi cảm thấy bà trước đây không như thế này. Tại sao sau khi cậu Văn Thanh đến đây, bà lại thay đổi".

Mẹ Văn không nói gì, bởi vì chính bà ấy cũng không hiểu được vấn đề này.

Cho dù Văn Thanh có làm gì, bà cũng cảm thấy có thể tha thứ được, hoặc là vì Văn Thanh đã chịu khổ nhiều năm như vậy, cho dù thằng bé có làm sai chuyện gì, bà cũng sẽ không trách nó.

Vì hai vợ chồng bà mắc nợ Văn Thanh quá nhiều, nên ý nghĩ này cứ luôn lởn vởn trong đầu bà.

Dì Hoàng cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc rời đi.

Mẹ Văn trở về vào ban đêm, nhìn thấy người dì mới tới đang lau sàn nhà, bà thấy thế nào cũng khó chịu.

Bà cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi, vừa đặt túi xuống đã nghe thấy tiếng Văn Thanh dụi mắt đi xuống lầu.

"A Thanh? Con có muốn uống nước không?" Mẹ Văn rót một ly nước ấm, đưa cho Văn Thanh.

Văn Thanh vô thức vươn tay, khi chuẩn bị lấy nước thì đột nhiên thu tay lại.

Mẹ Văn hoài nghi ngẩng đầu, liền thấy Văn Thanh vẻ mặt cảnh giác.

Hắn nhìn trái nhìn phải, lùi lại mấy bước, lạnh lùng nhìn mẹ Văn, thờ ơ nói: "Bà là ai? Mẹ tôi đâu?"

"Thằng bé này sao vậy? Mẹ là mẹ của con mà." Ánh mắt xa lạ làm mẹ Văn sợ hãi, vì vậy bà vội vàng bước tới sờ trán Văn Thanh, cảm thấy Văn Thanh hiện tại cùng Văn Thanh trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhiệt độ trên trán cực kỳ nóng, rõ ràng là đang phát sốt.

Mẹ Văn thu tay về, nắm lấy Văn Thanh đi ra ngoài, coi những lời nói bậy của Văn Thanh lúc nãy là do bị sốt nói mớ, lo lắng nói: "Con bị sốt rồi, chẳng trách đến mẹ cũng không nhận ra, con phải nhanh chóng đi bệnh viện. "

"Bà không phải mẹ tôi, tôi hoàn toàn không quen biết bà, tôi cũng không đến bệnh viện." Sắc mặt Văn Thanh vô cùng tái nhợt, hắn đẩy mẹ Văn Từ đang ôm mình ra, định đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đi được vài bước, hai con mắt đã trợn ngược, ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi