SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Những lời thóa mạ Văn Từ và một số lời không thích hợp nhanh chóng hiện lên trong đầu, sắc mặt Văn Thanh đột nhiên thay đổi, miễn cưỡng đứng dậy.

"Đi đi không tiễn." Văn Từ giơ tay vẫy vẫy, vào thời điểm Văn Thanh xoay người cậu liền duỗi chân ra.

Văn Thanh không ngờ cậu sẽ làm ra hành động này nên bị vấp cho choáng váng, sau khi vội vàng ổn định thân thể, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Văn Từ, "Anh đợi đó."

"Được rồi, tôi sẽ đợi." Văn Từ vẻ mặt vô tôi ăn trái cây, cười ranh mãnh nhìn theo bóng dáng Văn Thanh rời đi.

Ninh Thượng Tư đậu xe xong, vừa đi vào đã đứng bên cạnh Trì Quan Yếm, Trì Quan Yếm đưa điện thoại cho anh ta, "Tìm một cái loa phóng thanh phát ghi âm đi."

"Loa phóng thanh?" Ninh Thượng Tư nhận lấy điện thoại, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ sắp xếp ngay."

Nói xong, anh ta đi ra ngoài và gọi người đi mua loa.

Bên kia hỏi mua bao nhiêu, Ninh Thượng Tư không do dự, hùng hổ nói: "Mười cái!"

Văn Từ cắn một miếng táo, mơ hồ nói: "Em đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn của Văn Thanh sắp tới luôn rồi."

Trì Quan Yếm: "Anh không hề nói sau khi cậu ta rời đi sẽ không phát đoạn ghi âm."

"Những lời mà Văn Thanh nói anh không nghi ngờ chút nào sao?"

"Không nghi ngờ." Trì Quan Yếm xoay chiếc nhẫn trên tay Văn Từ, "Anh luôn tin tưởng em."

Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, Văn Từ nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Chiếc nhẫn anh tặng em chỉ có một chiếc thôi hả? Sao anh không có?"

"Anh có." Tay Trì Quan Yếm ngừng lại, "Chỉ là không đeo thôi."

"Vì sao?"

"Bởi vì anh muốn đợi em đeo vào cho anh." Người đàn ông lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Văn Từ, "Có muốn không?"

Văn Từ sững sờ, ngây người nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay giống hệt chiếc nhẫn của mình, nhưng kích thước lớn hơn, thì thào nói: "Đương nhiên là có, nhưng mà... anh không phải là vì muốn em đeo nó cho anh, nên mới luôn mang theo bên mình đó chứ? "

Trì Quan Yếm không nói gì.

Văn Từ không nhịn được cười, cầm chiếc nhẫn lên, từ từ đeo vào ngón tay Trì Quan Yếm, sau đó đặt tay mình và Trì Quan Yếm cạnh nhau, nhìn chiếc nhẫn cong mắt nói: "Thật đẹp."

Trì Quan Yếm: "Cái gì đẹp vậy?"

Văn Từ cười tủm tỉm: "Tay và nhẫn thật đẹp."

Sau đó cậu đột nhiên chỉ vào ngón tay áp út của mình và nói: "Trì Quan Yếm, em đang chờ ngày anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay này của em."

Tay người đàn ông nắm chặt lấy tay Văn Từ, anh cười nói: "Được. Anh sẽ không để em phải đợi lâu."

Trong lúc bí mật quan sát bọn họ, Văn Thanh suýt chút nữa đã bóp nát cái ly trong tay, hắn  đặt mạnh cái ly lên bàn, quay người muốn cáo trạng với ba Văn, nhưng lại bị người kéo lại.

Văn Thanh đang trong cơn tức giận, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hà Nhứ thì khó chịu, đẩy Thẩm Hà Nhứ ra, lạnh lùng nói: "Anh có thôi đi không? Bám theo tôi như ruồi nhặng vậy có thấy phiền không, tránh xa tôi ra, tôi vẫn còn việc phải làm. "

"Sao cậu lại khác với những gì người khác nói quá vậy." Bị hắn đẩy một cái, Thẩm Hà Nhứ suýt chút nữa không đứng vững, cau mày nghĩ vừa rồi cậu ta bỏ lại mình đi tìm Trì Quan Yếm, trong lòng có chút khó chịu khó tả, "Cậu là Văn Thanh sao? Tại sao lại... "

Câu nghi vấn này khiến Văn Thanh nghĩ đến lời nói của Văn Từ, hắn tức giận: "Tôi không phải Văn Thanh? Tôi không phải Văn Thanh chẳng lẽ anh là Văn Thanh? Anh là cái thá gì, cũng dám đến chất vấn tôi có phải là Văn Thanh không?"

Thẩm Hà Nhứ bị lời nói cáu kỉnh của hắn làm cho lùi lại một bước, có phần hơi thất vọng.

Hoàn toàn khác với Văn Thanh mà anh ta tưởng tượng, cũng không biết anh ta thất vọng vì điều gì, nhưng anh ta luôn cảm thấy sự bồn chồn trong lòng đã giảm đi rất nhiều trước bộ dạng hiện tại của Văn Thanh.

Không ai để ý đến bên này, Văn Thanh trong lòng có tâm sự, tất nhiên không muốn cùng Thẩm Hà Nhứ giây dưa, liền bước lên lầu gõ cửa.

Ba Văn đang đeo sợi dây chuyền cho mẹ Văn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đáp: "Mời vào."

"Ba." Văn Thanh đi vào, nhìn thấy mẹ Văn đã trang điểm xong, mỉm cười ngọt ngào khen: "Mẹ, mẹ thật đẹp."

Mẹ Văn tâm trạng vui vẻ, quở trách nói: "Làm sao có thể xinh đẹp như vậy? Ba con vừa mới khen mẹ xong, con vừa vào cũng khen mẹ như vậy, làm mẹ được khen đến chóng cả mặt."

"Có chuyện gì? Mẹ con với ba lát nữa sẽ xuống." Ba Văn đeo sợi dây chuyền xong, thu ​​tay về, đoán chừng Văn Thanh có chuyện muốn nói.

"Không có gì ạ, chỉ là anh với Trì Quan Yếm trông rất thân mật, người bên dưới lại luôn nói lung tung. Con tức giận nên muốn nói đỡ cho anh, nhưng con sợ anh nói con tọc mạch, cho nên không dám nói. " Văn Thanh có chút khó xử.

"Nếu con nói đỡ cho anh con, nó nhất định sẽ không nói như vậy đâu. A Từ không phải là người không biết phân biệt phải trái." Mẹ Văn tô son, không nghĩ ngợi nói.

"...Dạ." Văn Thanh ủ rũ nói.

Mẹ Văn liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không vui, bà đặt son môi xuống, lo lắng nói: "Sao vậy? Những người đó cũng nói con?"

"Không có. Chỉ là con đến ngồi bên cạnh anh một lúc, nhưng thấy anh ấy không vui nên con liền bỏ đi. Mọi người nhìn vào có thể nghĩ rằng bọn con không hợp nên cãi nhau, con lo lắng anh sẽ bị họ nói. Nhưng con thân thiết với anh, nhưng anh lại không muốn nói chuyện với con. Con bảo anh giả vờ một chút, nhưng anh ấy nói không cần... Con không biết  phải làm sao. Ba mẹ, có cách nào để khiến anh trai con không còn ghét con nữa không? "

Văn Thanh lo lắng hỏi, nhìn như sắp khóc đến nơi.

Mẹ Văn và ba Văn nhìn nhau thở dài bất lực, "A Thanh, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, con đừng nghĩ lung tung. Mặc dù A Từ có hơi hung dữ, đôi khi cáu kỉnh, nhưng nó là người ngoài lạnh trong nóng, thực ra nó không hề bài xích con, cũng không ghét bỏ con. Ba mẹ hiểu A Từ, nó là một đứa trẻ hiểu chuyện, vì vậy có thể là các con hiểu lầm chuyện gì đó nên mới như vậy... "

"Vậy nên, mẹ không tin anh rất ghét con sao?" Văn Thanh cắt ngang lời nói của mẹ Văn, ngón tay nắm chặt quần áo, đầu ngón tay trắng nõn, nhìn rất mỏng manh, "Mẹ, mẹ nghĩ con sẽ nói dối? Cũng đúng, anh đã sống với ba mẹ bao nhiêu năm rồi, nói ra thì bố mẹ càng tin tưởng anh hơn cũng không phải không có nguyên do. Mẹ cứ nghĩ con nói dối đi, mặc cho anh ghét con thế nào, con cũng sẽ không ghét anh đâu. "

Mẹ Văn hoảng sợ vì những gì hắn nói, muốn giải thích nhưng bà sợ rằng càng nói thì Văn Thanh càng buồn, nên đứng sững lại.

"Mẹ con không có ý đó." Ba Văn nắm vai mẹ Văn, vỗ về an ủi bà vài cái rồi nhìn Văn Thanh, "Ý mẹ con là giữa con và A Từ có thể có hiểu lầm gì đó, cũng không phải không tin tưởng con, chỉ là hy vọng con và A Từ có thể hòa hợp với nhau. Nếu không thì thế này đi, ba sẽ gọi A Từ vào nói chuyện với nó, hỏi rõ xem nó có ghét con không, được không? "

"Không cần đâu ạ." Văn Thanh lắc đầu gượng cười, "Chỉ cần ba mẹ tin tưởng con là được, con không quan tâm những chuyện khác."

Lời này nói ra khiến mẹ Văn càng cảm thấy có lỗi với Văn Thanh, cảm giác áy náy khiến bà đứng dậy ôm Văn Thanh, "Là mẹ con nói sai, đợi sinh nhật kết thúc mẹ sẽ dẫn con đi hỏi A Từ rõ ràng, đừng sợ, cũng đừng buồn nữa. Được chứ? "

"Dạ." Văn Thanh khịt mũi, "Con rất muốn sống cùng anh và ba mẹ, cũng không muốn bị ghét bỏ."

Ba Văn đứng một bên nhìn Văn Thanh, thấy hắn lúc thì đau khổ lúc thì cười, liền nghĩ đến những điều vô lý mà Văn Từ nói.

"Ba?" Văn Thanh nhìn ba Văn, "Sao vậy ạ?"

"Không có chuyện gì, chúng ta đi xuống đi." Ba Văn hoàn hồn, xoa xoa thái dương, cười mở cửa, "Đi thôi."

Mẹ Văn nắm lấy cánh tay của ba Văn, Văn Thanh đi theo bên cạnh mẹ Văn, cả nhà ba người nhanh chóng xuống lầu, xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Tiếng vỗ tay vang lên, Văn Từ bị hấp dẫn, nhìn đến bên này, trong mắt không có một tia dao động nào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cậu vỗ tay tán thưởng.

Văn Thanh từ xa nhìn cậu một cái kiêu ngạo, Văn Từ nhận lấy mà mặt không đổi sắc.

Trước khi bước xuống cầu thang, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng "thì thầm".

Văn Từ nhếch lên khóe môi, dựa vào trên sô pha dùng tay chống cằm, vẻ mặt lười biếng xem kịch, điều này khiến Văn Thanh sửng sốt một chút, trong lòng liền nảy sinh linh cảm xấu.

Văn Từ cười thế này chắc chắn có quỷ.

Hắn còn chưa có thời gian để suy đoán, thì tiếng "thầm thì" đột nhiên biến mất.

Ngay sau đó, những lời hắn nói với Trì Quan Yếm và Văn Từ lúc trước, đều được truyền qua loa phóng thanh đi khắp nơi, âm thanh rõ ràng đến mức không gì sánh được.

"Tốt hơn hết là anh nên phối hợp với tôi, nếu không thì tôi có rất nhiều cách khiến cho người khác mắng anh. "

"Cậu có tự tin người khác sẽ tin lời cậu vậy sao? Cậu tự tin vào tài diễn xuất của mình, hay là cho rằng những người đó có thể để cậu lừa cho quay vòng vòng?"

"Nếu không tin có thể thử xem. Những người xem kịch đó không quan tâm tôi có nói thật hay không đâu. Họ chỉ biết có thể nhân cơ hội này chế nhạo anh hay không thôi."

"Cậu thật sự cho rằng những người đó là đồ ngu sao? Không sợ họ sẽ biết được à?"

"Biết được thì thế nào," Văn Thanh chế nhạo, "Tôi không hề coi bọn họ là đồ ngốc, là bọn họ lần nào cũng ngốc nghếch tin vào lời tôi nói. Văn Từ, chỉ cần tôi tùy tiện khóc một cái là đám người đó sẽ tin ngay, sợ là anh có nói rách miệng bọn họ cũng sẽ không tin. Đây là sự khác biệt giữa anh và tôi, hiểu không? "

"..."

Như sợ người ta nghe không rõ, hoặc là sẽ quên mất hắn nói cái gì, đoạn đối thoại này được lặp đi lặp lại đến mười lần.

Những người vốn đang vỗ tay không nghe rõ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đều nhìn về phía Văn Thanh, ánh mắt như mũi kim đâm vào người, có người còn nhìn về phía ba Văn rồi rời đi.

"Coi chúng ta là kẻ ngu? Văn Thanh thật biết bày mưu tính kế."

"Thật sự là cười chết tôi mà, cậu ta lấy đâu ra tự tin vậy? Kỹ năng diễn xuất kém như vậy, cho rằng người khác nhìn không ra à? Chỉ là giả vờ góp vui thôi, cậu ta thực sự nghĩ rằng mọi người đều tin sao."

"Thứ không lên được mặt bàn mà còn nói to, còn không thể so sánh được với Văn Từ. Thật không biết cảm giác vượt trội đến từ đâu nữa. Văn Tổng đúng là xui xẻo tám kiếp, khó khăn lắm mới tìm về được con trai ruột, mà lại là loại người thế này, quá mất mặt. "

"Đúng vậy, còn không bằng Văn Từ. Dù sao Văn Từ cũng chưa từng giả vờ, có gì nói đó. Nhìn hắn ta mà xem, giống như một đóa hoa sen trắng, nhưng trong lòng lại bẩn thỉu không ai bằng."

"..."

Ở đây có rất nhiều người thân thiết với nhà họ Văn, có người được ba Văn đặc biệt mời đến, sau khi nghe xong những lời này, lại nhìn đám người rời đi, sắc mặt của ba Văn đột nhiên trầm xuống.

Văn Thanh đứng đó, đầu óc trở nên trống rỗng.

Vô số lời nói khó nghe từ những người xung quanh chẳng khác nào những nhát dao sắc bén, mỗi lần nói ra như một lần cứa vào da thịt trên người hắn, khiến hắn tái mặt vì đau đớn.

Hắn nhìn qua loa phóng thanh không biết được để ở đó từ khi nào, lại nhìn chằm chằm Trì Quan Yếm.

Người đàn ông gác chân phải lên chân trái, dáng ngồi thoải mái, cả người toát lên hơi thở cao quý không thể tới gần. Sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy, khi đối diện với ánh mắt của Văn Thanh, ánh mắt đó mang lại cho người ta cảm giác lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống con kiến dưới chân.

Văn Từ ngồi ở bên cạnh có vẻ hơi buồn ngủ, mắt hơi nheo lại, uể oải nhìn.

Trì Quan Yếm lừa hắn, Văn Thanh nắm chặt tay, lộ ra vẻ dở khóc dở cười, hắn đang định lao xuống lầu xông qua đó liền bị mẹ Văn nắm chặt.

"A Thanh, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mẹ Văn không tin nhìn Văn Thanh, "Con nói những lời đó sao? Làm sao con có thể nói ra những lời như vậy?"

Văn Thanh vô thức muốn thoát khỏi mẹ Văn, lại đột nhiên đối mặt với sắc mặt ảm đạm của ba Văn, tim lệch một nhịp, hắn thu lại suy nghĩ muốn lao tới, hai mắt đỏ hoe vì lệ.

"Con không biết, không biết tại sao lại có người dùng giọng nói của con để nói những điều khó nghe và gây hiểu lầm như vậy, con thực sự không biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi