SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Văn Từ lại mơ một giấc mơ.

Lần này cậu mơ về thời thơ ấu của mình và Trì Quan Yếm.

Sự khác biệt là môi trường xung quanh cực kỳ xa lạ và cũng không phải là ký ức quen thuộc hồi nhỏ.

Cậu ngồi bàn đầu nhìn Trì Quan Yếm đứng ở hành lang ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy tò mò.

Tan học rồi nhưng người vẫn đứng bên ngoài, hoàng hôn nhuộm lên bóng dáng cậu bé có chút buồn bã, Văn Từ nhịn không được xách cặp chạy tới, chọc chọc cậu bé, cười hỏi: "Cậu không về nhà sao? Vậy có muốn theo tôi về nhà không?"

Trì Quan Yếm không để ý tới cậu, tiếp tục đứng đó, mãi đến khi Văn Từ nắm tay kéo đi, cậu bé mới thấp giọng nói: "Cô giáo bảo tôi đứng phạt ở đây đến khi trời tối, nếu không thì ngày mai không cho đi học nữa."

"Tại sao lại phạt cậu? Cậu làm sai gì à?" Văn Từ nghiêng đầu hỏi.

"Không có." Trì Quan Yếm lắc đầu, "Tôi không làm sai gì cả!"

"Tôi tin cậu. " Văn Từ nói.

Trì Quan Yếm quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy sáng lên một chút, không xác định hỏi: "Cậu tin tôi sao?"

"Đương nhiên rồi! Cậu đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ không nói dối. Cô giáo đó nhất định là một giáo viên xấu, phạt học sinh đứng lâu như vậy. Cậu về mách với ba mẹ cậu, để ba mẹ cậu đòi lại công bằng cho cậu!"

"Tôi không có ba mẹ." Trì Quan Yếm cụp mắt xuống, vẻ mặt kinh ngạc bị thay thế bằng sự cô đơn.

Văn Từ trực tiếp kéo cậu bé đi, "Vậy cậu về nhà với tôi, ba mẹ tôi chính là ba mẹ cậu, đi! Tôi kêu ba mẹ đòi lại công bằng cho cậu!"

Ngay khi bọn họ rẽ vào một hành lang, liền đụng phải giáo viên sắp tan làm đến kiểm tra xem Trì Quan Yếm có ngoan ngoãn chịu phạt hay không.

"Trì Quan Yếm!" Cô giáo tức giận nói: "Cô bảo em đứng phạt, em đứng phạt thế này à? Cô thật sự thất vọng về em. Ăn trộm đồ của bạn cùng lớp thì thôi, bây giờ còn không nghe lời giáo viên? Em muốn gì hả? Còn muốn đi học nữa không?"

"Cô im đi." Văn Từ thanh âm trong trẻo, cắt ngang lời cô giáo, "Cô không được nói cậu ấy như vậy, cũng không được phép hung dữ với cậu ấy, cô dựa vào đâu mà quát mắng cậu ấy?"

"Ha, em hỏi tại sao cô lại mắng em ấy? Cô là cô giáo của em ấy, cô đương nhiên có tư cách mắng em ấy. Em ở lớp nào?" Cô giáo tức giận, đẩy cậu sang một bên.

Văn Từ bị cô đẩy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn dẫn đầu đám nhóc bắt nạt người khác như cậu trực tiếp đẩy cô ra, túm lấy Trì Quan Yếm định bỏ chạy.

Nhưng bọn cậu là trẻ con, dù có chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng người lớn, chưa bước được mấy bước đã bị bắt lại.

"Thằng nhóc này." Cô giáo tức giận trừng mắt nhìn Văn Từ, sau đó lại nhìn Trì Quan Yếm, lạnh lùng nói: "Trì Quan Yếm, nếu em mà bỏ đi thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại."

Văn Từ đứng ở trước mặt Trì Quan Yếm, ngẩng đầu nhìn cô giáo, thẳng lưng nói: "Cô thật đáng ghét! Cô không có tư cách phạt cậu ấy!"

"Em ấy trộm đồ, sao cô lại không có tư cách phạt em ấy?"

"Cô có bằng chứng cậu ấy ăn trộm không?"

"Có học sinh làm chứng." Cô giáo càng tức giận hơn, "Em ở đây gây rối cái gì? Chủ nhiệm lớp của em là ai?"

"Vậy cậu ấy cũng có thể nói là học sinh đó trộm đồ, em có thể chứng minh cho cậu ấy." Văn Từ làm mặt lạnh, "Em còn lâu mới nói cho cô biết chủ nhiệm lớp em là ai."

Cậu muốn rời đi, nhưng giáo viên đã đứng chắn trước mặt cậu, sau đó cậu gấp gáp đẩy giáo viên, nhưng lại bị giáo viên dễ dàng đẩy trở về.

Đầu óc Văn Từ xoay chuyển rất nhanh, lúc sắp ngã xuống đất lại ổn định được thân hình, sau đó cố ý bị trật chân, ngã xuống đất bắt đầu làm ầm ĩ.

Cô giáo lập tức hoảng sợ, không nói nữa, đi tới dỗ dành cậu.

Cuối cùng, Văn Từ và cô giáo ở trường cho đến tận tối.

Khi mẹ Văn chạy tới, mắt cậu đã đỏ hoe, mím miệng bất bình: "Mẹ ơi, con bị bắt nạt, hu hu hu."

Nhìn vẻ mặt cố gắng kìm nén nước mắt của cậu, mẹ Văn biết cậu có lẽ là đang giả vờ, nhưng bà biết cậu không phải là người không phân biệt được đúng sai, bà nhìn cô giáo hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy??"

"Học sinh của tôi trộm đồ, tôi đang phạt nó. Con trai của bà chạy tới nói muốn đưa học sinh của tôi đi, còn đẩy tôi. Tôi chỉ kéo nó sang một bên thôi, ai biết em ấy lại ngã xuống đất?" Cô giáo vội vàng giải thích.

Trì Quan Yếm từ đầu đến cuối đều im lặng đứng đó cúi đầu, tựa như tàng hình bất động, chỉ có hai tay dưới ống tay áo siết chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Sao cô có thể nói trẻ con là ăn trộm được? Cô có bằng chứng không? Cô không có bằng chứng đã nói thằng bé ăn trộm. Cô có biết nói như vậy sẽ gây ra tổn thương tâm lý cho nó không?" Mẹ Văn cau mày, chê trách hành vi của giáo viên.

"Nguyên nhân chủ yếu là do học sinh làm mất đồ chỉ đích danh em ấy." Cô giáo cười xấu hổ, "Tôi đúng là có chỗ không đúng, không nên nói như vậy, nhưng..."

"Em không phải kẻ trộm, là Vương Hiểu Kiệt lấy đồ chơi của Đông Dương, lúc Đông Dương đang tìm đồ chơi liền ném đồ chơi cho em. Vương Tiểu Kiệt nhìn thấy đồ chơi trên bàn của em, tưởng là em lấy trộm." Trì Quan Yếm mở miệng nói.

"Cô có nghe thấy không, không phải cậu ấy trộm!" Văn Từ đứng ở bên cạnh Trì Quan Yếm, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Trì Quan Yếm, tức giận nói với giáo viên: "Cô đổ oan cho cậu ấy! Còn phạt cậu ấy đứng cả buổi trời, cô phải xin lỗi!"

Bàn tay của Văn Từ rất nóng, chẳng mấy chốc đã khiến bàn tay lạnh giá của Trì Quan Yếm trở nên ấm áp.

Những ngón tay trong lòng bàn tay còn cử động, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cậu nhóc, như muốn nói với anh rằng không sao cả.

Trì Quan Yếm sửng sốt nhìn Văn Từ, đột nhiên bật cười rồi siết chặt lấy tay Văn Từ.

"Em nói thật không?" Cô giáo nhìn Trì Quan Yếm, cau mày nói: "Ngày mai cô sẽ đến gặp Vương Tiểu Kiệt hỏi cho rõ, em về nhà trước đi. Còn về chuyện hôm nay cô xin lỗi em, cô không nên tin lời Đông Dương trực tiếp trừng phạt em. Trì Quan Yếm, cô xin lỗi."

Giáo viên đã ngoài ba mươi sau khi nói xong liền cúi đầu xin lỗi một cách chân thành.

Trì Quan Yếm không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi văn phòng.

Văn Từ lập tức đuổi theo, thấy cậu nhóc đi quá nhanh, liền chạy tới nhảy lên người cậu, "Trì Quan Yếm, cậu chạy nhanh như vậy làm gì! Tôi không đuổi kịp, cậu cõng tôi đi? Cõng tôi nha?!"

"Tôi?......"

"Tôi muốn cậu cõng tôi trên lưng cùng về nhà, ăn thử món cà tím xào do dì nấu, món đó ngon hết nước chấm luôn á!" Thấy cậu nhóc muốn từ chối, cậu ôm lấy cổ lắc lắc. Tôi sắp ngã rồi, cậu còn không nhanh ôm chặt vào?!"

Trì Quan Yếm sợ cậu sẽ ngã nên đành phải ôm lấy hai chân cậu.

Văn Từ đạt được mục đích cười khúc khích, nhìn về phía trước, cười nói: "Trì Quan Yếm, chúng ta làm bạn nhé. Cậu không có bạn, tôi cũng không có bạn. Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau, đúng không?? Cậu có nghĩ vậy không??"

"Tại sao cậu lại không có bạn bè?" Trì Quan Yếm cõng cậu hỏi.

"Tôi không biết. Những người đó hình như ghét tôi, nhưng tôi không quan tâm, bởi vì tôi cũng không thích bọn họ! Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi có người mình thích rồi, người đó chính là cậu, Trì Quan Yếm!" Nói xong, cậu hét lên: "Về nhà ăn cà tím xào thôi!"

"Tôi không đi, tôi phải về nhà." Trì Quan Yếm trầm ngâm một lúc rồi xin lỗi.

"Cậu nói dối, vừa rồi cậu còn nói không có nhà! Tới nhà tôi đi!"

Trì Quan Yếm không mở miệng, khiến Văn Từ tức đến phồng má.

Cuối cùng vẫn là mẹ Văn đến nói chuyện, Trì Quan Yếm mới đồng ý đến nhà Văn Từ ở một đêm.

Văn Từ quậy cả một ngày, sớm đã kiệt sức, lúc lên xe mắt cứ díu lại vào nhau, vừa ngồi xuống liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Chiếc xe xóc nảy làm cho Văn Từ ngả hẳn vào trong lòng Trì Quan Yếm.

"Xin lỗi con, A Từ có chút nghịch ngợm." Mẹ Văn xin lỗi nói: "Xin lỗi đã làm phiền con, con có thể đẩy nó sang một bên. Đứa nhỏ này khi ngủ không thành thật, bác sợ làm con bị thương."

"Không sao ạ." Trì Quan Yếm nói, điều chỉnh tư thế cho Văn Từ thoải mái, nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Văn Từ rồi nói: "Con cũng muốn cảm ơn cậu ấy và dì, nếu không có dì và Văn Từ thì con?..."

Mặc dù không nói tiếp nhưng bà lại hiểu được.

"Sau này có chuyện gì thì có thể nói với dì. Đặc biệt là gặp chuyện gì ấm ức thì nhất định phải nói cho dì biết." Mẹ Văn cũng không hỏi rõ Trì Quan Yếm là chuyện gì mà chỉ nói những lời muốn nói, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Trì Quan Yếm mỉm cười đáp ứng: "Cảm ơn dì."

"Đừng chạy, cùng tôi về nhà." Văn Từ đột nhiên duỗi tay, nắm lấy quần áo của Trì Quan Yếm bắt đầu lay động, "Chơi với tôi, ở lại chơi với tôi! Không được phép đi!"

"Được rồi, tôi chơi với cậu." Trì Quan Yếm nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Tôi ở đây, không đi đâu cả, cậu yên tâm."

Không biết có nghe được lời Trì Quan Yếm nói hay không, người trong lòng đã bình tĩnh lại, không còn động đậy nữa.

Về đến nhà, Văn Từ tỉnh dậy, thấy Trì Quan Yếm muốn cõng mình trên lưng thì từ chối, trực tiếp nắm tay Trì Quan Yếm chạy vào nhà.

"Ba ơi, đây là bạn của con!" Vừa vào nhà, Văn Từ liền hưng phấn kéo Trì Quan Yếm đứng trước mặt ba Văn giới thiệu: "Cậu ấy tên là Trì Quan Yếm! Bạn thân thân thân nhất của con!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi