SAU KHI THOẢ THUẬN KẾT HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ

Bạch Khởi ăn hai thanh kẹo hạnh nhân, sau đó cậu Tịch và mợ Tịch đều bị réo đi bởi các cuộc điện thoại bận rộn.

"Thật ngại, vẫn còn việc chưa xử lý. Phòng của cháu đã được sắp xếp xong, sẽ có người đưa cháu đến đó. Nếu có gì thắc mắc, cháu có thể gọi cho mợ bất cứ lúc nào." Mợ vừa nói vừa lấy danh thiếp từ trong túi xách, đưa cho Bạch Khởi.

Bạch Khởi đương nhiên sẽ không có gì thắc mắc, có thầy Tịch của cậu ở đây mà.

Cậu nhận danh thiếp, gật đầu: "Cảm ơn mợ."

Cậu Tịch quay đầu nhìn, sau đó dừng bước chân ở lối vào đại sảnh.

Mợ bước tới, nghi ngờ nhìn ông: "Sao vậy?"

Cậu Tịch im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Tôi đưa em qua đó."4

Bên này, Tịch Thừa Quân chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Khởi, Bạch Khởi vừa mới bóc ra một thanh kẹo hạnh nhân khác, ngẩng đầu hỏi: "Anh muốn măm măm không?"3

Tịch Thừa Quân: "Ừm, cho anh."

Vì thế, Bạch Khởi nâng tay lên một chút, trực tiếp đút vào miệng anh.

"Rất ngọt, có một chút sữa, còn có đậu phộng. Em ăn nãy giờ liên tục hai thanh kẹo, hình như giống nhau hết đó." Bạch Khởi chẹp chẹp miệng, có vẻ còn chưa đã thèm.

Tịch Thừa Quân thấp giọng đáp lại, cắn thanh kẹo cho vào miệng.

Đồng thời, còn thuận thế day cắn ở đầu ngón tay Bạch Khởi.

Bạch Khởi bất giác rụt ngón tay lại, nhưng sau đó vờ như không biết gì, duỗi thẳng ngón tay, tuỳ ý để thầy Tịch thích làm gì thì làm.

Mợ nghe được giọng nói của bọn họ, không khỏi quay đầu lại, thấy Tịch Thừa Quân đang nhai kẹo, liền nói: "Ừm, cái này ngon lắm."

Trước đó mợ đã nói với Bạch Khởi, đứa nhỏ nào cũng rất thích.

Nhưng Tịch Thừa Quân không thích.

Cũng phải, Tịch Thừa Quân vốn dĩ chưa bao giờ giống đứa nhỏ.

Mợ thầm nói.

Chờ mợ quay đầu lại, cậu Tịch đã nhăn chặt mày đến mức có thể kẹp chết chục con ruồi.

"Tôi đưa em đi." Cậu Tịch lạnh lùng nhấn mạnh.1

"Không cần." Mợ nói xong bước ra ngoài, lúc đi ra còn không quên nói với hầu gái: "Đem hoa của tôi cho vào lọ thuỷ tinh, để ngay trên bàn ăn."1

Cậu Tịch: "......"

Nhà họ Tịch bố trí căn phòng cho Bạch Khởi ở bên cạnh hồ nước.

Mở cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vườn và các biệt thự phong cách Châu Âu ở phía xa.

Chính vì không gian xung quanh được bao bọc bởi hồ nước nên trong nhà khó tránh khỏi cảm giác có hơi ẩm ướt, cho dù đã bật máy hút ẩm không khí.

Tịch Thừa Quân đứng sau lưng Bạch Khởi, hỏi: "Em có muốn chèo thuyền không?"

Bạch Khởi:?

Tình cuối - Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì

Bạch Khởi: "Ở đây còn có thể chèo thuyền sao?"

Tịch Thừa Quân: "Ừm, có hồ thì có thể chèo thuyền. Anh sẽ nhờ người chuẩn bị thuyền."

Bạch Khởi chỉ do dự vài giây, rồi lập tức gật đầu.

Hầu hết thời gian cậu với thầy Tịch ở chung nếu không phải ghi hình chương trình thì cũng tham gia hoạt động này hay tiết mục kia.

Bây giờ đi chèo thuyền... phải chăng.... xem như là hẹn hò?

Bạch Khởi không biết có phải hay không, nhưng cậu có chút chờ mong.

Tịch Thừa Quân xoay người ra cửa tìm vệ sĩ Tịch gia.

Vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh chỉ biết ngáo ngáo nhìn Tịch Thừa Quân hồi lâu, hai vị chủ nhân ở nhà bận rộn đến mức không có thời gian cùng nhau ăn tối, huống chi là chèo thuyền, hoa trước vườn còn không thèm liếc mắt.1

"Tiên sinh chờ một chút, nửa tiếng sau tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ." Vệ sĩ nói xong liền xách giò chạy đi.

Tịch Thừa Quân gật đầu, quay về trò chuyện cùng Bạch Khởi.

Mà Bạch Khởi đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cúi đầu lướt điện thoại.

"Em đang xem Weibo?" Tịch Thừa Quân đến gần, thuận miệng hỏi.

"Em không có, em đang trả lời tin nhắn cho Frank á." Bạch Khởi không chút suy nghĩ trả lời anh.

Frank?

Cái tên quá quen thuộc.

Thủ phạm dẫn đến việc vạch trần vô số tài khoản phụ của Bạch Khởi.

Vẻ mặt của Tịch Thừa Quân đột nhiên biến hoá vi diệu vô cùng.

Anh không biết nên trách người này cho đầu anh thêm sắc xanh, hay vẫn nên cảm ơn vì đã cho anh cơ hội "bắt nạt" Bạch Khởi.

Bạch Khởi cũng sực nhớ đến, cái tên Frank này có hơi nhạy cảm.

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thừa Quân: "À à à, cậu ta đang xin lỗi em. Còn muốn mời em với anh ăn cơm nữa á, nhưng em không chịu."

Tịch Thừa Quân hơi mở miệng.

Có thể không cần từ chối.

Nếu cùng nhau ăn cơm, anh có thể tuyên bố chủ quyền của mình. Nhưng loại suy nghĩ này, so sánh với Bạch Khởi vô tư đáng yêu trước mặt, có vẻ mang mùi chua chua ghen tuông và keo kiệt.

...Quên đi. Không cần ăn cơm, về sau cũng không cần gặp lại.

Tịch Thừa Quân không kiềm được mà véo đuôi tóc Bạch Khởi.

Bạch Khởi đặt điện thoại xuống, hỏi: "Có thuyền chưa anh?"

"Chưa, nhưng nhà Adolf có."

"Adolf?"

"Đúng vậy, cách đây không xa. Em có nhìn thấy lâu đài cổ theo phong cách Châu Âu ở đằng kia không? Đó là nhà của Adolf. Ông nội của hắn là một vua tàu nổi tiếng của địa phương."

Tịch Thừa Quân nói một hồi, sau đó dứt khoát giới thiệu những nhân vật xung quanh cho Bạch Khởi.

Tất nhiên, những người sống gần nhà họ Tịch đều giàu nứt vách đổ tường, không phải vua tàu thủy, hay kinh doanh vật phẩm xa xỉ theo đời cha truyền con nối, thì cũng đào quặng thiết kế châu báu, xoàng xoàng nhất cũng là chủ sở hữu của hơn mười bệnh viện tư nhân.

Bạch Khởi: "Giỏi quá!"

Nói tới đây, Tịch Thừa Quân không khỏi nhíu mày.

Khởi Khởi vốn dĩ cũng nên vô ưu vô lo.

"Tiểu Tịch tiên sinh! Thuyền tới rồi!" Tiếng vệ sĩ vang lên ngoài cửa.

Nhưng cùng lúc đó có một giọng nói khác vang lên: "Tôi phụ trách chèo thuyền cho anh, thế nào?"

Vệ sĩ lúng túng nói: "Adolf tiên sinh cũng ở đây."

Bạch Khởi không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa.

Ngoài vệ sĩ da trắng quen thuộc, còn có một người đàn ông trông không giống một người Châu Âu thuần túy. Hắn cao khoảng 1m8, thân hình cường tráng, tóc xoăn màu vàng bạch kim, đường nét góc cạnh và có hốc mắt rất sâu, khi hắn cười lên, đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống khiến nụ cười của hắn trông hơi u ám, âm trầm.

Hắn là một người đàn ông lai hai dòng máu.

Bạch Khởi cùng hắn chào hỏi: "Xin chào."

"Xin chào." Adolf bước vào: "Tôi không nghĩ tới anh ta sẽ trở về, mà còn mang theo người đấy. Tôi nghe nói anh ở Trung Quốc là siêu sao nổi tiếng, bận lắm đúng không?" Nửa câu sau của Adolf là hỏi Tịch Thừa Quân.

Tịch Thừa Quân không đáp lại.

Adolf không đợi bọn họ trả lời, tiếp tục nói: "Leach và tất cả mọi người đều nhớ anh... Lần cuối cùng đánh nhau với Lance, chúng ta suýt chút nữa đổ máu."

Tịch Thừa Quân càng nghe càng không nhịn được cau mày.

Anh không thích người khác ở trước mặt Bạch Khởi nói về những chuyện đã trải qua trong quá khứ. Đây là một trong những phương thức chứng tỏ muốn bài xích Bạch Khởi của anh.

Bạch Khởi có thể không để ý.

Nhưng anh vô cùng khó chịu.

Tịch Thừa Quân ôm eo Bạch Khởi, đi đến trước mặt Adolf, anh nói: "Cậu cần gọi cho bác sĩ Tô Lôi."

Sau đó đưa Bạch Khởi ra cửa.

Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Tô Lôi là ai vậy?"

"Bác sĩ tâm thần." Tịch Thừa Quân nói.

Bạch Khởi bật cười, thầy Tịch thật là...

Adolf đứng trong phòng lầm bầm một mình: "Anh ta nói tôi ngu ngốc hả?"

"Ngay cả một câu "cậu thật ngu ngốc" mà Quân* cũng không nói, từ hồi nào anh ta đạo đức giả như vậy hả? Leach anh có nghe tôi nói không hả?" Hóa ra hắn không nói chuyện với chính mình mà đang nói chuyện điện thoại.

*Nguyên tác gọi là Yun, là "Yun" trong Xi Chengyun (Tịch Thừa Quân) nên mình để là Quân nha.

Người ở đầu dây bên kia chán chả buồn nói: "Cậu đúng là đồ ngốc. Quân không nói, anh nói cậu nghe, OK? Hắn trở nên đạo đức giả như vậy là vì đang ở trước mặt người yêu, hiểu chưa đồ ngu ngốc?"

Adolf lẩm bẩm: "Mẹ nó, thì ra tình yêu có thể khiến người ta điên điên khùng khùng sao?"1

Khi Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân lên thuyền, Adolf vẫn còn nhiệt tình chạy tới.

"Chúng tôi lớn lên cùng anh ấy, tôi có thể viết tên tiếng Trung của anh ấy. Tôi viết nó cho cậu xem." Adolf lấy điện thoại ra, cầm bút cảm ứng viết lên trên đó.

Bạch Khởi: "Mặc dù anh rất giỏi, nhưng rất tiếc ở đây thiếu một nét ngang, chỗ này thì dư một nét ngang."2

Adolf: "...Ồ." O_o

Tịch Thừa Quân bật cười.

Adolf cất điện thoại, để nhanh chóng thoát khỏi sự xấu hổ này, hắn len lén đi về mũi thuyền: "Tôi chèo thuyền cho anh? Trước kia chúng tôi thường cùng Quân khai thuyền ra biển, cậu từng đi đến sòng bài trên biển chưa? Đương nhiên không chỉ cái này, còn có... chắc là cậu chưa từng chân chính nhìn thấy cảnh đẫm máu ở Đấu trường La Mã cổ đại đúng không? Tôi..."

Adolf chưa nói xong.

Tịch Thừa Quân đã đá hắn ra khỏi thuyền.

Bạch Khởi: "... Này là thời kỳ phản nghịch của Thầy Tịch sao?"

Tịch Thừa Quân mắt không chớp, tim không đập loạn, ngay thẳng thành thật trăm phần trăm nguyên chất không lẫn tạp chất: "Không phải, hắn nói bậy."

Adolf là tay bơi lội số một số hai ở đây, hắn nhanh chóng đặt chân lên mạn thuyền: "Chúng tôi còn cùng nhau đi máy bay trực thăng, nhảy dù trên đỉnh Everest, sau đó tất cả chúng tôi đều bị treo ngược trên cây ha ha ha!"

"Khi anh ấy đến Dubai, lạc đà Alpaca* chỉ khạc nhổ nước miếng với một mình anh ấy ha ha ha..."

"Khi đi cắm trại, anh ấy bị một con đười ươi cái rượt đuổi suốt ba cây số..."1

Bạch Khởi: "Thật ra, thời kỳ phản nghịch của thầy Tịch cũng khá thú vị hen."

Tịch Thừa Quân không đáp lại, anh lại đá Adolf xuống nước, sau đó lập tức nổ máy thuyền.

Bạch Khởi cho rằng mình sẽ chèo thuyền bằng tay, trải nghiệm thời gian yên tĩnh lãng mạn nên thơ, cuối cùng lại thấy chiếc thuyền vù một tiếng phóng ra, tiếng động cơ ầm ầm truyền tới át luôn giọng nói của Adolf.

Bảy con thiên nga trên hồ, hết sáu con bị doạ sợ, con còn lại thì hình như chết lâm sàng.1

Bạch Khởi: "......"

Lúc này Tịch Thừa Quân mới trầm giọng nói: "Không có gì thú vị, đây miễn cưỡng xem như chỉ là một câu chuyện nhỏ. Ở vùng đất này, rất nhiều thứ nghe có vẻ khó tin nhưng đều hợp pháp."

"Giống như Adolf, mẹ của hắn là một phụ nữ châu Á. Gia đình cha hắn không đồng ý cuộc hôn nhân như vậy, thường xúc phạm bọn họ là "lũ khốn nạn". Mẹ của hắn không thể chịu đựng được nên đã hút thuốc tự tử. Năm hắn 18 tuổi cũng tiếp xúc với mấy thứ đó. Nhưng cái này ở đây là hợp pháp."

(Lời Editor: Thật ra trong nguyên tác tác giả không nói cụ thể là hút cái gì chết và cái gì được hợp pháp hoá. Nhưng theo mình biết, cần sa được hợp pháp hoá nhưng không dẫn đến quá liều sẽ chết, còn lại thì cái nào cũng bị cấm và quá liều đều chết. Chỗ này mình tra không ra, có bạn nào ở nước ngoài phổ cập kiến thức cho mọi người với hen ^^)

Đây là lý do tại sao Tịch Thừa Quân rất không hài lòng với việc Adolf luôn nhắc đến quá khứ.

Khởi Khởi không nên nghe những chuyện như vậy.

Bạch Khởi hoảng sợ: "Thầy Tịch ơi, anh..."

Tịch Thừa Quân: "Em còn nhớ vệ sĩ tới đón chúng ta không?"

Bạch Khởi: "Dạ?"

Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói: "Hắn cũng có sở thích này, có một lần khi hắn lên cơn nghiện, anh tình cờ đụng phải hắn. Hắn trông như người điên, giống một con thú mất kiểm soát, dù sao cũng không giống con người. Hắn đưa tay ra và chộp lấy anh, sau đó anh tháo bức tranh treo trên tường xuống, lấy mặt trái có đinh của bức tranh mà đánh hắn. Hắn khiến anh cảm thấy vô cùng ghê tởm. Từ đó về sau anh cảm thấy, mơ mơ hồ hồ sinh sống ở một nơi xa lạ, thật sự vô cùng nhàm chán và phí phạm thời gian. Còn không bằng về nước, trêu chọc một nhà Tưởng Phương Thành còn thú vị hơn."

Bạch Khởi nghe một hồi, liền xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Thừa Quân.

Cậu và mợ đến nay vẫn lu bu bận rộn như vậy.

Khi đó, thầy Tịch của cậu vừa mồ côi mẹ, cha Tưởng có cũng như không.

Cậu nhẹ giọng tán thưởng: "Thầy Tịch ơi, anh thật giỏi, vừa kiên định lại vừa lý trí..." Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Sạch sẽ lẫn tốt đẹp."

Không phải.

Khởi Khởi à, sạch sẽ và tốt đẹp, đó là em.

Tịch Thừa Quân một tay đỡ lấy eo của Bạch Khởi, sau đó quay đầu lại, nhanh chóng hôn lên đỉnh đầu của người anh yêu.

Mà bên kia, Adolf đã bò lên khỏi mặt nước.

Hắn tuyệt vọng ngồi trên bờ hồ, ném chiếc điện thoại bị ngập nước, lấy di động của vệ sĩ để tiếp tục gọi điện.

"Tôi nghe thấy cậu ta khen những gì Quân trải qua thú vị, yêu đương vào đều mù quáng sao..."

Tịch Thừa Quân trở về nước và gặp được báu vật của mình.

Anh ấy từ trong bóng tối đi ra.

Mà bọn họ vĩnh viễn còn ở lại nơi đó.5

......

Gặp lại cậu mợ Tịch Thừa Quân đã là chuyện của hai ngày sau.

Bọn họ vừa giải quyết công việc dứt điểm, đồng thời cùng nhau trở về nhà.

Trên gương mặt mợ đã xuất hiện ý cười nhiều hơn, thậm chí còn chủ động rủ Bạch Khởi đi ra ngoài chơi.

"Có một tiệc trà, những người tới dự đều là bạn của mợ, bọn họ đều thích cháu." Mợ cười nói.

Cậu Tịch nhịn không được chen lời: "Tiệc trà có gì vui? Đua ngựa có phải được hơn không?"

"Quá nguy hiểm, nếu Khởi Khởi bị ngã, anh ở đâu bồi thường một người vợ ngoan ngoãn như vậy cho cháu ngoại mình?" Mợ cau mày.

Cậu Tịch lặng im, im lặng, và lặng im.1

Mợ tặng một bộ tây trang mới cho Bạch Khởi, bà dẫn cậu đi vào trong thử đồ.

Cậu Tịch tức mình quay đầu nhìn Tịch Thừa Quân: "Vợ của anh đi cùng với vợ của tôi rồi, anh còn đứng đó mà cười?"

Lúc này, Bạch Khởi mặc tây trang mới đi ra.

Tịch Thừa Quân chủ động tiến lên: "Mợ, dẫn cháu đi cùng đi."

"Được chứ."

Cậu Tịch:??????????????????????????????????7

Vậy tính tới tính lui có mình tôi bị bỏ rơi?

Nửa tiếng sau, vệ sĩ dắt ngựa đi tới: "Ngựa của tiên sinh..."

Cậu Tịch vô cảm: "Tôi muốn ngựa hồi nào, hồi nào?"

Vệ sĩ không hiểu tiếng Trung, do dự đứng tại chỗ, vậy tóm cái quần tiên sinh có muốn hay không? Muốn hay không muốn, không muốn hay muốn nói một lời?2

-

Cái gọi là tiệc trà chính là sự tụ họp của những người phụ nữ vừa giàu vừa đẹp, bao gồm phụ nữ trung niên giàu đẹp, phụ nữ lão niên giàu đẹp, và một ít phụ nữ trẻ tuổi giàu đẹp.1

Bọn họ sẽ dẫn theo những tình nhân nhỏ của mình đến đây.

Chỉ có mợ mang cháu dâu và cháu trai đến. Nhưng vậy là đủ, chỉ cần Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đứng cùng một chỗ, cũng đủ lấn át tiệc trà này.1

"Chắc chị đã biết cháu trai tôi." Bà nhìn Tịch Thừa Quân trước, sau đó đưa tay về phía Bạch Khởi nói: "Đây cũng là đứa nhỏ trong nhà, mọi người quan tâm nhiều hơn nhé."

Trong góc khuất của đại sảnh, có một gã đàn ông mặc vest trạc bốn mươi năm mươi tuổi đứng ở đó, nhưng khuôn mặt trẻ trung nhu nhược không phù hợp với dáng vóc của gã, gã nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi đang đứng bên kia.

"Tên cậu nhóc kia là Bạch Khởi, đúng không?"

Người phụ nữ toàn thân từ trên xuống dưới đều mang vàng vòng hột xoàn lấp lánh đứng bên cạnh nói: "Làm sao tôi biết được? Chị Trần vừa mới giới thiệu cho chúng ta đấy. Làm sao? Anh biết cậu ta? Vậy anh đến đó tiếp chuyện một chút đi. Anh cũng biết, trong tay tôi có một hạng mục cần chị Trần giúp đỡ, anh lên đó lân la làm quen đi."

"Không, không, tôi không biết." Gã đàn ông vội nói.

Người phụ nữ bất mãn: "Vậy rốt cuộc nuôi anh có ích lợi gì?"

Gã đàn ông không dám lên tiếng.

Gã cầm một khoản tiền cuốn gói chạy ra nước ngoài, gặp được người phụ nữ bên cạnh. Đối phương là con gái duy nhất của Vua đồ chơi*, lão năm nay tám mươi chín tuổi, còn cách ngày chết không xa. Ông vua đồ chơi này cũng thật ngu ngốc, một đứa con ngoài giá thú cũng chẳng có. Đây không phải là tạo điều kiện cho chàng rể xuất hiện phá đảo sao?

*"Vua" đồ chơi, giống với chữ "vua" tàu thuỷ của gia đình Adolf.

Để có được thân phận hợp pháp và có thể sử dụng số tiền trong tay, gã thèm nhỏ dãi gia nghiệp của lão. Kho báu vô chủ trước mặt, đâu có ngu mà không nhúng tay vào?

Vì thế, gã tạo một thân phận mới, nói bản thân gã là một người kinh doanh đồ cổ, vì di cư ra nước ngoài, nên đã đổi bộ sưu tập của mình thành hàng trăm triệu đồng tiền mặt.

Và bởi vì vốn liếng hàng trăm triệu này, lão ta mới gật đầu gả con gái đi.

Kết quả... Đậu má ai mà biết toàn bộ gia tộc của ả đều là dân giang hồ địa phương! Ả ta đậu má không phải kinh doanh đồ chơi sao? Bên ngoài thì có liên quan đến trẻ con đó, nhưng bên trong thật sự nhúng tay vào tội ác!1

Người phụ nữ này cũng muốn khối tài sản hàng trăm triệu của gã!

Gã chỉ có một mình làm sao đánh bại ả được! Một mình ả còn đối phó không nổi làm sao địch lại đám tình nhân nhỏ bên người ả!

Thân phận có tiền tài có, không thể để thất bại trong gang tấc, ngần ấy năm qua gã đều nói chính gã lừa gạt người khác, căn bản trong túi không có nhiều tiền, vì vậy một phân tiền trong đó gã cũng đíu dám xài. Gã sợ bị ả nhìn thấy, tiền mất tật mang sẽ mất hết cả chì lẫn chài!

Gã quá đáng thương đúng không, rõ ràng trong người mang theo gia tài bạc tỷ, nhất thời ham mê cái lợi trước mắt mà phải sống một cuộc đời đáng thương tội nghiệp như vậy!

Nhưng càng thảm hại hơn nữa...

Gã thế mà thấy được con trai của Bạch Sơn!4

Nếu gần đây không phải vẫn được phổ cập tin tức, gã còn sợ nhìn không ra!

Bạch Khởi vừa quay người uống một tách trà liền bị một vệ sĩ da trắng quen thuộc ngăn lại.

"Tiên sinh đi cùng tôi một chút."

Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt của cậu Tịch trên tầng hai.

Cậu gật đầu đi theo.

Gã đàn ông ở trong góc nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Bạch Khởi, là chồng của chị Trần mời cậu ta đi?

Gã nghe nói chị Trần và chồng chị là cuộc hôn nhân thương nghiệp, tình cảm vợ chồng đã rạn nứt nhiều năm, lại còn chưa có con... Người như bọn họ máu lạnh vô tình, nói chuyện với nhau chỉ vì lợi ích hàng đầu, chắn là sẽ chán ghét con người của Bạch Khởi nhỉ?

Gã nỗ lực trấn an chính mình.

Bên này, Bạch Khởi đi lên lầu hai: "Cậu."

Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên dưới có một con ngựa đang đứng cạnh góc tường. Chẳng lẽ, cậu Tịch đua ngựa mà đua đến tận đây luôn sao???1

Bạch Khởi: "Để cháu xuống nói với mợ và anh Tịch cậu đã tới..."

"Đừng nói." Cậu Tịch vội nói.

Bạch Khởi:?

Cậu Tịch im lặng một lúc: "... Cậu sẽ cho cháu một ngàn vạn."

Bạch Khởi:?

Sao cái vụ này quen quen ta.

Cậu Tịch: "Dạy cậu cách..." Ông chật vật cố nén ra hai chữ từ trong cổ họng: "Lãng mạn."1

Bạch Khởi:???

Thấy Bạch Khởi không đồng ý, cậu Tịch dò hỏi bổ sung một câu: "... Cháu dâu ngoan, thêm một vạn nữa được không?"

"... Ngoài ra, trong tay cậu có một tấm hình Tịch Thừa Quân mặc quần thủng đáy, cháu lấy không? Hình trần truồng trong bồn tắm cũng có thể."11

Bạch Khởi:???

Cậu Tịch không ngừng đàm phán thương lượng: "Đàn ông con trai phải có tiền trong người cháu biết không? Cậu sẽ cho cháu thêm một ngàn vạn, cháu rút hết phần đất của Tịch Thừa Quân về đây."

Lúc này, cư dân mạng trong nước đã nghe được tiếng gió.

【 gia đình ngoại của Tịch Thừa Quân không phải Tịch gia sao? Nếu anh ấy không về nước thì hình như dẫn Bạch Khởi sang đó ra mắt phụ huynh... Có người ở bên kia gặp được đó 】

【 lầu trên nói là cậu ruột của anh Tịch sao – Tịch Phong, [ ảnh chụp ]】

【 a đù, nhìn qua hơi dữ nha, so với chủ tịch Tưởng càng khó chịu hơn đấy. Hào môn thế gia không dễ đùa, không sao đâu Khởi Khởi, cậu giả mang thai rất ra dáng đoá 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi