SAU KHI TỈNH DẬY TÔI CÓ CON



Hàn Phi Nhứ không hiểu, rốt cuộc là mâu thuẫn giữa hai người họ đã lớn đến mức không còn chút tình cảm nào, hay là hôm đó đã xảy ra chuyện gì khác khiến cô không thể chịu đựng được nữa, nếu không, cô sao lại đề nghị ly hôn ngay trong sinh nhật của Diệp Minh Tâm?
Vì những câu Y Y trả lời không liên quan nhau nên cô muốn từ đó phân tích ra ít dấu vết đều rất khó, Hàn Phi Nhứ suy nghĩ rất lâu, cô muốn đi hỏi Diệp Minh Tâm, nhưng lại khó mở lời.
Diệp Minh Tâm không nhắc đến những chuyện đã qua, nếu là những vấn đề có thể liên quan đến yếu tố nhạy cảm, chị đều sẽ khéo léo tránh đi, khiến cô không có cơ hội dò hỏi.

Vốn dĩ Hàn Phi Nhứ không để bụng những gì đã xảy ra, nhưng vừa nghe nói hôm đó là sinh nhật Diệp Minh Tâm, mà Diệp Minh Tâm vốn dĩ giữ rất kín quá khứ, cô liền bắt đầu để ý.
Cô có chút lo sợ, nguyên nhân khiến hôn nhân hai người họ đi đến kết thúc, sẽ là nguyên nhân cô không chấp nhận được ở hiện tại.
Hàn Phi Nhứ trở lại phòng mình, suy nghĩ miên man cả tối, đến bữa tối cũng chưa ăn, 7 giờ sáng hôm sau, Nghiêm Nguyệt Dung và Diệp Tuấn Viễn đều tới nhà bọn họ, Hàn Phi Nhứ với đôi mắt thâm nhìn quanh, "Con chào bố mẹ."
Trước đây bọn họ đã từng gặp mặt, bữa tiệc mà Diệp Minh Tâm sắp xếp, Diệp Tuấn Viễn biết được Hàn Phi Nhứ đột nhiên mất trí nhớ, cũng biết đây là thời cơ tốt nhất đưa con dâu về, vì thế không nhắc lại chuyện kế thừa gia nghiệp, ông ấy đã chuyển ánh mắt sang Y Y.
"Bà ngoại!"
Y Y từ trên lầu phi xuống dưới, e ngại có người lớn ở đây, Hàn Phi Nhứ chỉ trừng mắt nhìn một cái, liền không lên tiếng trách cứ, Nghiêm Nguyệt Dung đến cạnh Y Y, cười đến nỗi người khác sắp nhìn thấy cả răng khôn rồi, "Ây dô! Y Y thích nhất bà ngoại, đúng không?"

Y Y rúc đầu vào dưới cổ bà, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên rồi ạ."
Nghe vậy, Nghiêm Nguyệt Dung cười lớn, tiện nhìn chồng mình một cách đầy đắc ý.
Diệp Tuấn Viễn không chịu thua, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Y Y, sau đó xòe tay, "Ông ngoại ôm một cái nào."
Y Y nhìn ông một cái, quay đầu đi.
Diệp Tuấn Viễn: "..."
Tốt lắm, không hổ là người thừa kế thứ tư mà ông chọn, coi tiền như rác, coi người có tiền như ông ngoại cũng chẳng ra gì, đây mới là người thừa kế thích hợp nhất nhà họ Diệp!
Diệp Tuấn Viễn không ngừng tự mình an ủi bản thân, không còn cách nào, ông tổng cộng có bốn người thừa kế, đây là đứa cuối cùng vẫn chưa từ chối ông.
Đương nhiên, Y Y chưa từ chối ông ấy không phải vì không muốn từ chối, mà vì con bé còn quá nhỏ, vẫn chưa biết cách từ chối.
Thời gian cất cánh dự định của Diệp Tuấn Viễn là 8 giờ sáng nay, bay khoảng mười ba tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi, đây là lần thứ hai Y Y ngồi máy bay, trước đây khi sinh ra ở Mỹ, trong thời gian hơn ba năm Hàn Phi Nhứ hầu như không ra khỏi Philadelphia, chỉ có một lần Hàn An Ni kết hôn, cô mang theo Y Y đi một chuyến đến New York, nhưng kết quả vẫn là cô tự lái xe đến.

Y Y rất thích ngồi máy bay, từ hôm qua con bé đã bắt đầu háo hức, nhưng háo hức không phải vì được đi nước khác chơi, mà là vì lại có thể ngồi máy bay, cho nên con bé rất háo hức.
Cách suy nghĩ của trẻ con, người lớn thật sự rất khó hiểu được.
Lại nhắc lại chuyện đã dặn dò ngày hôm qua, cô và Diệp Minh Tâm nhìn Y Y ngồi trên xe của Diệp Tuấn Viễn, nhìn theo đến khi xe ra khỏi tầm nhìn, sau đó mới trở về nhà.
Hơn mười mấy phút sau, bọn họ cũng phải xuất phát, hôm nay còn phải quay chương trình nữa.
Hàn Phi Nhứ hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay không có tinh thần làm việc, ánh mắt Diệp Minh Tâm tạm thời dừng lại vài giây trên mắt cô, "Mất ngủ, hay là lại chơi trò chơi quá nhiều?"
Gần đây, Hàn Phi Nhứ đam mê "Vương Giả Vinh Quang", rảnh rỗi không có việc gì là muốn đánh hai trận, Diệp Minh Tâm uống một ngụm trà Ô Long, rũ mắt, nói với cô: "Trong đoàn phim của đạo diễn Điền, đánh "Vương Giả Vinh Quang" nếu để bị bắt được là bị phạt tiền, lần đầu là 500 tệ, lần sau nâng lên không giới hạn."
Hàn Phi Nhứ: "...!Nếu chơi trò chơi khác thì sao?"
Diệp Minh Tâm đặt chén trà xuống, suy nghĩ một lát, "Trò chơi khác hình như là không bị quản, nghe nói con trai đạo diễn Điền năm nay vừa mới lên lớp 5, đam mê "Vương Giả" không biết tự kiềm chế, suốt ngày tìm đạo diễn Điền đòi tiền mua anh hùng với phù văn, nếu không đưa tiền là uy hiếp đạo diễn Điền, nói sẽ báo với giáo viên là ông ngược đãi trẻ con, còn dùng tên ông ta đi báo.

Chủ yếu là do nguyên nhân này, đạo diễn Điền mới lập ra một cái quy định như vậy."
Quản không được con trai của mình, đi quản người trong đoàn phim, cũng coi như qua một phen nghiện.
Hàn Phi Nhứ uể oải ngáp một cái, "Vậy thì sau này em sẽ giao điện thoại cho Viên Viên, để cô ấy trông coi giúp."

Đề tài này chuẩn bị kết thúc, thấy còn chút thời gian, Diệp Minh Tâm lại hỏi cô, "Hợp đồng của chi nhánh cũng bàn xong rồi, em định khi nào thì lập phòng làm việc?"
"Người thì tìm gần đủ rồi, tiếp theo là cần làm thủ tục, chị Lương nói khoảng đầu tháng tám là có thể làm xong."
Vậy thì vẫn còn một khoảng thời gian, Diệp Minh Tâm lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm người liên hệ, "Bố và thư ký Vương của Cục Công Thương có quan hệ khá tốt, tôi chào hỏi ông ta một chút, nhờ ông ta hỗ trợ thúc giục một chút, để sớm......"
Nói rồi, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu, thì thấy Hàn Phi Nhứ sắp ngủ say rồi, ở trước Hàn Phi Nhứ lắc lắc cánh tay, "Tiểu Nhứ? Tiểu Nhứ!"
Lúc đầu, Hàn Phi Nhứ còn chưa nhắm mắt hẳn, bây giờ thì nhắm nghiền mắt lại, cô nằm bò trên bàn, giọng lờ đờ, "Nghe thấy rồi, không phải vẫn còn bảy phút sao? Vậy thì em ngủ bảy phút đã."
Diệp Minh Tâm: "..." Thật đúng là giành giật từng phút từng giây.
Hàn Phi Nhứ vẫn luôn như thế, cho dù chỉ còn ba phút, cô cũng phải ngủ đủ ba phút rồi mới dậy, Diệp Minh Tâm nhìn đồng hồ, vừa hết bảy phút, liền gọi cô dậy, sau đó lái một chiếc xe RV khác đến, để Vi Tầm lái xe này đưa cô đi.
Ghế xe RV mà Diệp Minh Tâm đặt làm có thể chuyển thành giường, phía dưới ghế còn có thảm điều hòa, có thể xe tuy nhỏ, nhưng tất cả đều đầy đủ.

Tổng cộng chị đặt làm ba chiếc xe RV, một chiếc dùng thường ngày, một chiếc dùng khi khẩn cấp, còn chiếc này trước nay vẫn chưa dùng đến, người khác không biết, cũng không cần lo lắng bị nhận ra.
Còn về vẻ bề ngoài, rất nhiều xe bề ngoài đều giống nhau, chỉ cần không nhìn vào bên trong, thì sẽ không phát hiện ra chiếc xe này và chiếc xe RV mà Diệp Minh Tâm thường lái giống nhau chỗ nào.
Có thể là sẽ bị phát hiện, cũng có thể là không kịp làm gì, dù sao, thời gian này Giang Linh Nhạn không còn giày vò bọn họ, mà là đến một cuộc thi chính thức— Ngẫu hứng diễn xuất, toàn bộ quá trình Hàn Phi Nhứ biểu hiện đều rất tốt, nhưng Hàn Y Nhân biểu hiện lại tốt hơn cô, khi kiểm tra diễn viên của Ngẫu hứng diễn xuất, Hàn Phi Nhứ kém một bậc ở phần này.
Hình thức thi của tiết mục này là lấy điểm tổng của hai phần, sẽ không tính tổng điểm cho đến vòng chung kết, cho nên dù kém hơn một chút, Hàn Phi Nhứ cũng không quan tâm lắm, chỉ cần vòng sau cô phát huy tốt hơn là được.

Cái mà cô quan tâm đó là, cô lại một lần nữa đoán sai tình tiết phim.
Khi vẫn chưa bắt đầu ghi hình, cô thấy Ân Gia Hà và Dư Thính Tuyết, hai người họ đứng cạnh nhau, không nói chuyện, cứ như vậy mỗi người nhìn thứ mà mình cảm thấy thích, cô cũng không đi đến chào hỏi, mà muốn chờ sau khi quay xong mới đi, hy vọng tính cách Ân Gia Hà sẽ thân thiết hơn so với cô nghĩ, nhìn cô ta, cô luôn có cảm giác bản thân đi đến phía trước sẽ dọa cô ta chạy mất.
Tiết mục bắt đầu, phó đạo diễn giới thiệu hai ứng viên, Hàn Phi Nhứ nhìn hai ứng viên đi về phía mình, suýt chút nữa thì đôi mắt trừng lên.
Cô lại nhận sai người rồi!
Ân Gia Hà ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, hơn nữa khi đi còn tràn đầy khí thế, vừa bắt đầu đã áp đảo những ứng viên khác, Trì Thu tính cách khá giống cô ta, sự hiếu thắng cũng giống nhau, hai người họ đối diện nhau, có cảm giác như không thể phân thắng bại.
Hàn Phi Nhứ giật mình, lập tức chuyển ánh mắt đến Ân Gia Hà, "Em Lâm" lúc này đang dùng điện thoại ghi hình cho Ân Gia Hà, bên cạnh có một nhân viên không cẩn thận đụng phải cô ta, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, lùi liền ba bước, như thể nhân viên đó muốn ăn thịt cô ta.
Hàn Phi Nhứ lại quay ánh mắt qua, nhìn Ân Gia Hà với nụ cười sáng ngời, cô sững người.

Đẹp, đẹp quá...
Vị trí "đẹp nhất" của Diệp Minh Tâm có chút dao động, nếu không phải Diệp Minh Tâm trong lòng Hàn Phi Nhứ đã làm chủ trước rồi, hơn nữa còn có rất nhiều thân tình, không chừng hiện tại Ân Gia Hà đã trở thành nữ thần mới của Hàn Phi Nhứ rồi.
Nhìn Ân Gia Hà, Hàn Phi Nhứ đột nhiên nhớ tới một thành ngữ, Nghiêng nước nghiêng thành, đứng hình nửa giây, cô lại nghĩ tới một tính từ, Họa quốc yêu phi.
Tô Đát Kỷ khi còn sống, có thể cũng chính là dáng vẻ này.
Ân Gia Hà xinh đẹp, đây là điều mà mọi người trong ngành đều công nhận, khi nhắc tới nữ minh tinh xinh đẹp, người đầu tiên nghĩ đến tất nhiên là Ân Gia Hà, người khác cũng xinh đẹp, nhưng lại không đẹp minh diễm, mãnh liệt như cô ta, sự tấn công mãnh liệt từ thị giác, khiến cho người ta cả đời cũng không thể quên được khuôn mặt này.
Khuôn mặt này là đặc trưng ấn tượng nhất của Ân Gia Hà, nhưng cũng là cái mà bản thân cô ta không thích nhất, bởi vì quá xinh đẹp, khi vừa mới xuất hiện lần đầu, suýt chút nữa bị kéo đi làm diễm tinh, đợi cô ta từng bước một đi lên, diễn rất nhiều bộ phim, cũng có những bộ phim xuất sắc, nhưng cái người ta nhớ đến lại là khuôn mặt cô ta, có người còn cho rằng cô ta là bình hoa di động, búp bê biết đi, không hề nhắc gì đến kĩ năng diễn xuất.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cô ta thực sự bình thường, nhưng cũng không đến mức bị người ta nói như vậy chứ.
Trong số các ứng viên, Ân Gia Hà chỉ biết hai người, nhưng cũng chưa qua lại nhiều, thấy những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng cô như muốn nhíu mày, nhưng chưa đợi nhíu mày thực sự, cô ta nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Hàn Phi Nhứ trước.
...
Người khác lộ ra biểu cảm như vậy thì thôi đi, tại sao Hàn Phi Nhứ cũng giống như bọn họ?
Ồ...Ân Gia Hà hiểu rồi, là Hàn Phi Nhứ đang diễn kịch, nhanh như vậy đã bắt đầu diễn, không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp.
Vì tôn trọng đối thủ và đồng nghiệp, Ân Gia Hà quyết định vờ như không quen biết cô, toàn tâm tập trung vào tiết mục, cứ như vậy, trong thời gian quay liên tục hai ngày, Ân Gia Hà cũng không quan tâm đ ến cô.
Tiết mục quay xong rồi, Ân Gia Hà mới đi đến bên cạnh cô, chính thức chào hỏi cô, "Chào, dạo này thế nào rồi?"
Hàn Phi Nhứ đang thêm wechat mà Lương Trữ gửi cho, chị ta lại tìm cho cô ba trợ lý bình thường, hai nhân viên hành chính, một kế toán, một chuyên gia trang điểm, bốn nhân viên tuyên truyền, còn có bốn nhà thiết kế tạo hình với trách nhiệm khác nhau.
Những người khác Lương Trữ đều có thể liên hệ, Hàn Phi Nhứ chỉ cần thêm wechat của chuyên gia trang điểm, nhà thiết kế và trợ lý là được, cô đang thêm thì Ân Gia Hà đột nhiên đi tới nói với cô một câu như vậy, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, sững người nhìn cô ta, sau một hồi, cô vội vàng cười lên, "Hì, vẫn rất tốt, còn cô?"
Ân Gia Hà: "..."
Mẹ nó, cô ta im lặng lâu như vậy là có ý gì, cô ta không nhớ ra tôi đúng không, nhất định là không nhớ ra tôi! Tôi đẹp như vậy, cô ta lại không nhớ ra tôi!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi