SAU KHI TỈNH DẬY TÔI CÓ CON



Cầm lấy tờ giấy kê đơn ghi số điện thoại, Hàn Phi Nhứ cúi đầu nhìn thoáng qua, liền thấy con số đầu tiên là 1, và tất cả những số còn lại đều không quen thuộc.
Hàn Phi Nhứ im lặng, gấp đơn thuốc lại, đặt ở ngăn tủ bên cạnh.
Có vẻ như mối quan hệ giữa bác sĩ Hà và bác sĩ Trương rất tốt, nếu không bác sĩ Hà sẽ không thuộc số điện thoại di động của bác sĩ Trương.
Muộn rồi, mọi người cũng cần trở về đi ngủ, dì Lý đưa Hà Yên Nhiên đến phòng khách dưới lầu, Nghiêm Nguyệt Dung cũng có phòng riêng của mình, ngáp một cái, bà đi theo xuống lầu.

Hàn Phi Nhứ tắt đèn chính, chỉ để lại một chiếc đèn sàn hình bồ công anh ở đầu giường.
Ánh đèn chiếu xuống đất rất nhu hòa, Hàn Phi Nhứ nằm trên giường, đầu tiên chạm vào đầu Y Y xem nhiệt độ, sau đó mới lấy điện thoại ra, báo cho Diệp Minh Tâm một câu bình an, thuận tiện đem chẩn đoán của bác sĩ nói cho cô ấy biết.
Ngay lập tức, câu trả lời của Diệp Minh Tâm liền truyền tới, xem ra vẫn còn cầm điện thoại di động chờ tin tức.
Hai người chúc ngủ ngon với nhau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị đi ngủ, Hàn Phi Nhứ vừa muốn đặt điện thoại sang một bên, đột nhiên, cô nhớ lại vị bác sĩ chuyên về người mang thai và trẻ con mà Hà Yên Nhiên đã nói, cô lại mang điện thoại trở lại, sau đó nằm sấp trên gối, ấn vào danh bạ tìm qua một cái tên.
Thực sự có một người tên là Trương Nhụy trong danh bạ cô, điểm vào vòng tròn bạn bè, tất cả thông tin trên weibo đều là các loại báo cáo liên quan đến y học, sau đó nhấp vào hộp tin nhắn, Hàn Phi Nhứ phát hiện ra, tháng Hai vừa rồi cô và bác sĩ Trương đã có liên lạc.
Không có nhắn nhiều, chỉ là một vài từ ngắn.
【 Bác sĩ Trương: Trở lại?
Hàn Phi Nhứ: Ừ, vừa mới trở lại.
Bác sĩ Trương: Đứa bé thế nào rồi?
Hàn Phi Nhứ: Không sao, thích nghi rất tốt.
Bác sĩ Trương: Vậy thì tốt, đúng rồi, cô đã thấy Yên Nhiên chưa? 】
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt, biểu tình dần dần gian trá.
...
Đồng hồ sinh học trước đây của Hàn Phi Nhứ đã bị cưỡng ép điều chỉnh lại, bây giờ cô chưa đến bảy giờ thì có thể tự nhiên tỉnh dậy, nhưng hôm qua vừa khẩn trương vừa mệt mỏi, hôm nay muốn ngủ thêm một chút, lúc bảy giờ rưỡi, nhận thấy bên cạnh có động tĩnh, mở mắt ra nhìn, Y Y đã tỉnh rồi, đang nghịch tóc của mình.
Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Hàn Phi Nhứ loạng choạng đưa tay qua dán vào đầu Y Y, xác định không có sốt, cô lại thu tay lại, ngồi dậy: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Y Y uốn éo cơ thể của mình: "Có, mẹ, trên người con nhớp nháp."
Đổ mồ hôi, tất nhiên là sẽ khó chịu, nhưng bây giờ không thể tắm, Hàn Phi Như lấy cho con bé một chiếc khăn khô, cởi bộ quần áo đầy mồ hôi, giống như lau bàn mà lau cho con bé lên xuống một lượt, sau đó thay cho con bé một bộ quần áo mới.
Y Y ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai tay giơ cao lên, nhìn giống như muốn đầu hàng, Hàn Phi Nhứ đem áo mặc lên cho con bé, đang kéo xuống, đầu Y Y phía trong áo giãy giụa, giọng nói mang theo nhảy nhót: "Mẹ, mommy khi nào trở về ạ?"
"Tháng sau." Suy nghĩ một chút, Hàn Phi Nhứ thay đổi lời nói: "Cũng không nhất định, ở giữa tháng hẳn là sẽ dành thời gian trở về một chuyến, mommy cũng khẳng định phải tới xem con một chút đó."
Kéo áo xuống, đầu của Y Y lộ ra, con bé vui vẻ nói: "Mommy sẽ đưa con đến thủy cung sao?"

Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Muốn đi thủy cung?"
"Vâng vâng."
"Tại sao không để mẹ đưa con đi? Mẹ ở ngay đây, mommy con còn không biết khi nào sẽ quay lại."
Y Y nhất thời bị nghẹn, Hàn Phi Nhứ nheo mắt lại: "Sao, con không muốn để mẹ dẫn con đi?"
Áo thì đã mặc xong, nhưng còn quần dưới Hàn Phi Nhứ vẫn chưa mặc cho con bé, Y Y cúi đầu, trả lời bằng giọng muỗi: "Mẹ bảo không thể đưa con ra ngoài."
Lần này đến lượt Hàn Phi Nhứ bị nghẹn, từ khi Hàn Phi Nhứ trở về, cô cũng không mang theo Y Y đi ra ngoài lần nào, cũng không đi đón Y Y, cô tự che giấu mình thật kỹ, hơn nữa cùng Y Y nhấn mạnh rất nhiều lần, đừng nói cho người khác biết cô là mẹ của Y Y, Y Y đều đáp ứng.

Lúc đầu, Y Y vẫn cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ con bé không nghĩ như vậy.
Hàn Phi Nhứ mím môi, đặt quần trong tay sang một bên, vươn tay ra, nâng Y Y lên, để con bé ngồi trong lòng mình: "Thủy cung...Mẹ tạm thời không thể dẫn con đi, như vậy đi, chờ khi con nghỉ đông, mẹ đưa con đi chơi ở một quốc gia khác, chúng ta một nhà ba người, đi nghỉ ở nước ngoài, thế nào?"
Y Y nửa tin nửa ngờ: "Một nhà ba người, mommy cũng tới sao?"
"Đương nhiên" Hàn Phi Nhứ bật cười: "Bằng không còn có thể là nhà nào ba người?"
Y Y đã quên mất lần cuối khi cả gia đình đi chơi với nhau là khi nào, khi đó dường như con bé còn chưa biết đi.
Nhận được lời hứa, Y Y vừa cao hứng, tự mình liền đem quần mặc vào, sau đó chạy xuống lầu, muốn chia sẻ tin tốt với bà nội, Hàn Phi Nhứ đuổi theo con bé đi ra ngoài, thấy con bé được Nghiêm Nguyệt Dung bắt lấy, mới xoay người trở về phòng mình, thay đổi một thân thường phục đi ra.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Minh Tâm đi xin cho Hàn Phi Nhứ nghỉ phép với Điền Thành Hiền, vì nghe nói là đứa bé bị bệnh, nên Hàn Phi Nhứ mới đêm khuya hôm qua mà chạy về, Điền Thành Hiền gật đầu: "À, đứa nhỏ bị bệnh, tất nhiên là phải nhanh chóng trở về, cho nên ở lại cũng không có cách nào quay phim thật tốt, tâm đều ở trên người đứa nhỏ...Chờ đã, đứa trẻ? Hàn Phi Nhứ có con?"
Âm lượng đột nhiên cao lên thiếu chút nữa làm vỡ ly trên bàn, Diệp Minh Tâm vội vàng mở cửa văn phòng, thấy bên ngoài không có ai, cô mới còn sợ hãi quay lại: "Đạo diễn Điền, như thế nào? Ngài định gọi paparazzi khai tôi ra!"
Điền Thành Hiền tự biết mình có sai, liên tục xin lỗi, Diệp Minh Tâm không thèm để ý mà nói một câu không sao, trong văn phòng nhất thời yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không mấy giây, liền nghe Điền Thành Hiền tò mò hỏi: "Đứa nhỏ là của ai?"
Diệp Minh Tâm: "..."
"Tất nhiên là của tôi! Chúng tôi năm 2012 đã kết hôn, còn có thể là của ai khác sao?"
"Đương nhiên là tôi biết, tôi không phải chỉ là hỏi một chút sao" Điền Thành Hiền nhỏ giọng nói, suy nghĩ một lát, ông bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, thì ra Hàn Phi Nhứ mấy năm nay không quay phim là vì muốn chiếu cố đứa nhỏ, hiện tại đứa nhỏ lớn lên, liền trở về."
Điền Thành Hiền vỗ đùi, vì mình sáng sớm đã phá giải một bí ẩn tới nay chưa được giải quyết mà cao hứng không thôi, Diệp Minh Tâm lại không cao hứng như vậy, hóa ra đạo diễn Điền không biết chuyện này, trước đó cô phát hiện đạo diễn Điền đã biết hai người bọn họ đã kết hôn, liền cho rằng ông ta cái gì cũng biết.
Bên kia, cả nhà đều đã ăn sáng xong, Nghiêm Nguyệt Dung mang theo Y Y ở phòng khách xem phim hoạt hình, Hàn Phi Nhứ và Hà Yên Nhiên ngồi ở trong sân, Hàn Phi Nhứ tựa như lơ đãng nhắc tới: "Tôi đã lâu không gặp bác sĩ Trương."
Nước trái cây trong tay Hà Yên Nhiên vừa đưa đến bên miệng, môi dưới vừa chạm vào cạnh cốc, nghe Hàn Phi Nhứ nói, cô ấy duy trì tư thế này, sâu kín nâng mắt lên.
Bị cô ấy nhìn chằm chằm như vậy, Hàn Phi Nhứ mặt không đổi sắc: "Lần trước tôi có nói chuyện phiếm với cô ấy, cô ấy còn nhắc tới cô."
Nước trái cây này không thể uống được rồi.
*Cạch* một tiếng, Hà Yên Nhiên đặt cái cốc trở lại trên bàn, khoanh tay hỏi cô: "Cô ấy nhắc đến tôi cái gì?"
Hàn Phi Nhứ đột nhiên cảm thấy bầu không khí này có chút không đúng, cô im lặng, chột dạ một tý nói: "Cũng được, cũng không nói gì, liền hỏi tôi có gặp cô không."
"Vậy cô trả lời thế nào?"
Nhìn tầm mắt Hà Yên Nhiên, Hàn Phi Nhứ có loại ảo giác nếu mình không nói thật sẽ bị Hà Yên Nhiên biểu diễn một chương trình tại chỗ, không phải biểu diễn ngàn đao vạn quả, chính là biểu diễn mổ trâu.
...
Cô ngồi thẳng dậy, một hơi đem sự thật nói ra: "Tôi nói không, sau đó cô ấy cũng không nói gì liền chuyển chủ đề, chỉ hỏi tôi những chuyện khác."
Nhìn bộ dáng của cô không giống là nói dối, Hà Yên Nhiên lúc này mới tha cho cô, sau đó cô ấy liền cười nhạo một tiếng: "Còn giả bộ, đúng là cố làm ra vẻ."
Hàn Phi Nhứ mờ mịt nhìn cô ấy, phản ứng nửa ngày mới hiểu được, cô ấy nói không phải mình, mà là nói bác sĩ Trương.
Hàn Phi Nhứ mắt nhìn xa xăm, không dám nói chuyện nữa, nhưng cô đã nghĩ ra, chờ trở về Hoành Đi3m, nhìn thấy Diệp Minh Tâm, câu đầu tiên cô muốn hỏi chính là bác sĩ Hà và bác sĩ Trương có quan hệ gì.
Vì phải ở chỗ này đợi đến tối mới được trở về nên Hà Yên Nhiên nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa lúc có thể hỏi thăm cô: "Trương Nhụy hỏi cô có thấy qua tôi không với thái độ gì?"
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt, suy đoán: "Chính là khách khí một tiếng đi."
"Có cái rắm"
Hàn Phi Nhứ: "..."
"Cô ta lịch sự với cô thì đề cập đến đến tôi làm gì, rõ ràng là con chó cầm con chuột, cô ta luôn thích xen vào việc của người khác! Cô có thấy tôi và cô ta có quan hệ sao? Cô ta hỏi cái này, chắc chắn là giả vờ, là muốn để tôi nghe, làm cho tôi ảo tưởng!"
Cô đều biết, còn hỏi tôi làm gì?
Hàn Phi Nhứ im lặng: "Hình như không phải như vậy, khi cô ấy hỏi tôi là tháng 2, là nửa năm trước rồi, nếu cô ấy thực sự muốn cô ảo tưởng, cô ấy cũng đã không thành công..."
Hà Yên Nhiên khinh bỉ nhìn cô: "Nửa năm trước thì thế nào, tới bây giờ cô không phải là nói cho tôi biết sao, tôi nói cho cô biết, lương tâm của cô ta rất xấu, đừng nói nửa năm, chỉ cần có thể đạt được mục đích, đào một cái hố mười năm cô ta đều nguyện ý!"
Hàn Phi Nhứ sững sờ nhìn cô ấy, hồi lâu, khô khốc đáp một tiếng: "Ồ."
Lương tâm của bác sĩ Trương xấu hay không xấu, cô không thể nhìn thấy, nhưng cô có thể nhìn thấy bác sĩ Hà vô cùng ghét bác sĩ Trương, cô cũng không dám đề cập đến bác sĩ Trương nữa, chỉ có thể uống nước trái cây.
Hôm nay thứ bảy, Y Y ở nhà nửa ngày, ngoại trừ cùng con bé xem phim hoạt hình, thì là cùng con bé đọc sách truyện, hoặc chơi cùng con bé với các khối xây dựng, câu đố, chơi trò nói sự thật, thực sự nhàm chán ah = =
Cô nhìn mọi thứ xung quanh đều là những thứ tiểu hài nhi thích xem, cực kỳ ngây thơ, nhưng không hề vui vẻ vì vậy Hàn Phi Nhứ nhìn mười phút thì liền muốn ngủ, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, cô gọi điện thoại cho Thẩm Tang Lạc, để cậu ấy tới đây cùng mình trải qua sự nhàm chán này.
Nghe nói Y Y bị bệnh, Thẩm Tang Lạc không nói hai lời, mang theo một chiếc bánh hình công chúa Disney đến trước cửa.

Cổ họng không bị viêm, nên Hàn Phi Nhứ liền mặc kệ mà cho con bé ăn đồ ngọt, Hàn Phi Nhứ vừa một dao cắt xuống thì liền đem thắt lưng công chúa xẻ ngang, nửa người trên bỏ vào đ ĩa nhỏ, bưng cho Y Y, con bé đang ngồi trên ghế sô pha, bắp chân lắc lư, đợi đến khi Hàn Phi Nhứ nói qua ăn đi thì con bé mới đem một cái nĩa đi qua, đem đầu công chúa đưa vào miệng.
Thẩm Tang Lạc vây xem toàn bộ quá trình: "..."
Sớm biết thì cô đã mua bánh hình gấu lớn, ăn đầu gấu trông khá dễ thương, sẽ không tàn bạo như cảnh hiện tại = =

Y Y ở bên kia ăn vui vẻ, Hàn Phi Nhứ và Thẩm Tang Lạc ngồi bên cạnh vừa xem vừa nói chuyện, ăn xong bánh ngọt, Y Y liền buồn ngủ, Hàn Phi Nhứ dẫn con bé lên lầu ngủ.

Thẩm Tang Lạc tự mình đi dạo ở lầu một, nhìn thấy Hà Yên Nhiên, Thẩm Tang Lạc sửng sốt.
Hà Yên Nhiên chủ động giới thiệu bản thân: "Xin chào, tên tôi là Hà Yên Nhiên, là bác sĩ gia đình của Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ."
Thẩm Tang Lạc hiểu, lập tức cười lên: "Xin chào, tôi là bạn của Hàn Phi Nhứ, tên là Thẩm Tang Lạc."
"Tang Chi vị lạc, Kỳ diệp ốc nhược*" Hà Yên Nhiên lịch sự khen ngợi: "Tên của cô rất dễ nghe."
*Tang Chi vị lạc, Kỳ diệp ốc nhược (桑之未落, 其叶沃若) trích bài thơ manh 3 (氓 3) của Khổng tử, thể thơ: Kinh thi, thời nhà Chu.

Dịch nghĩa: Cây dâu chưa rụng,Thì lá trơn mướt (như dung sắc em còn đẹp đẽ rỡ ràng).

Ý nói cây dâu trơn mướt để so sánh với dung nhan sáng lạn của mình.
Thẩm Tang Lạc ngượng ngùng cười cười: "Tôi cũng hy vọng tên tôi có thể xuất phát từ kinh thi, thật đáng tiếc không phải, tên tôi xuất phát từ Tang Lạc Châu.

Đây là tên ông nội tôi đặt cho tôi, ông của tôi thích Tam Quốc, đặc biệt là Chu Du, Chu Du điểm đài ở Tang Lạc Châu.

Trước khi tôi được sinh ra, ông đã đặt cho tôi một cái tên, nói rằng nam nữ đều có thể sử dụng nó."
Hà Yên Nhiên không ngờ tên cô lại như vậy: "Đó là tôi hiểu lầm, xin lỗi."
"Không có việc gì, đại đa số mọi người nghe xong liền cho rằng tên tôi xuất phát từ kinh thi, kỳ thật xuất phát từ kinh thi cũng rất tốt, càng có hương vị hơn."
Hà Yên Nhiên hơi nhếch môi: "Tôi là sinh viên khoa tự nhiên, sau khi vào đại học cũng không học qua văn học nữa, ấn tượng đều dừng lại ở trường trung học, cho nên chỉ nhớ hai câu này."
Hàn Phi Nhứ vừa đi ra khỏi phòng Y Y, liền nghe thấy phía dưới có người đang nói chuyện phiếm, cô chậm rãi đi xuống cầu thang, chỉ thấy Thẩm Tang Lạc trêu chọc đẩy Hà Yên Nhiên một chút, nụ cười có thể làm cho cành hoa run rẩy.
Hàn Phi Nhứ: "..."
Hàn Phi Nhứ cười ha hả nhìn các nàng: "Đang nói gì vậy?"
"Chuyện trước đây đi học" Thẩm Tang Lạc uống một ngụm nước, cũng không thèm nhìn Hàn Phi Nhứ, tiếp tục nói chuyện với Hà Yên Nhiên: "Nghe nói bác sĩ đều có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ, có đúng hay không.

Tôi có một người bạn cùng lớp học bác sĩ thú y, sau khi học đại học, tôi có gặp qua anh ta một lần, sau đó khi đi ra ngoài để tiệc tùng, miễn là anh ta ở đó, tôi kiên quyết không tham dự."
Hà Yên Nhiên cười nhưng không nói, Hàn Phi Nhứ ngược lại rất kỳ quái: "Vì sao?"
"Chúng mình cùng nhau đi ăn gà tấm sắt, gà bưng lên, anh ta nói với nguyên đám tụi mình là động vật cũng có tâm trạng thay đổi, một số động vật có tâm linh hơn, sẽ biết khi nào tụi nó chết.

Với lại tâm trạng con người khi không tốt sẽ bị nổi mụn trứng cá, tâm trạng động vật không tốt cũng sẽ bị như vậy, vì thế anh ta khuyên tụi mình không nên ăn da gà, ai biết được trước khi gà chết thì tụi nó suy nghĩ gì, nói không chừng tâm trạng chúng nó đặc biệt kém, sau đó trên da sẽ phát triển rất nhiều mụn trứng cá nhỏ, vẫn sẽ chảy mủ các loại."
Hàn Phi Nhứ: "...!Cầu xin cậu đừng nói nữa."
"Bây giờ cậu biết lý do tại sao mình sẽ không đi ra ngoài ăn tối với anh ta rồi đó, có anh ta thì không có mình, có mình thì không có anh ta."
"Đây là một căn bệnh nghề nghiệp, thực sự hầu hết các nhân viên y tế có vấn đề này, tôi cũng vậy, mỗi lần đi ra ngoài ăn tối với bạn bè, họ sẽ nói với tôi trước là tôi sẽ phải im lặng, nếu không sẽ không đưa tôi chơi nữa."
Thẩm Tang Lạc vô cùng thú vị nhìn qua: "Ha ha ha ha, thật sao, cô sẽ nói cái gì mắc ói à?"
Hà Yên Nhiên nhún vai: "So với bạn học kia của cô còn ghê tởm hơn nhiều lần, nhưng, mắc ói thì mắc ói, lời tôi nói đều là sự thật."
"Cô nói gì thì cũng đã đem lòng hiếu kỳ của tôi gợi lên rồi, lúc nào cả hai đi
Hàn Phi Nhứ đá Thẩm Tang Lạc một cước: "Ở chỗ ăn gà tâm tình đã không tốt, với lại bác sĩ Hà người ta không phải đã nói rồi sao, cậu ngay cả gà cũng không chịu nổi, còn dám cùng bác sĩ Hà ra ngoài ăn cơm?"
Nói cách khác, cô là đang liếc nhìn Thẩm Tang Lạc, người sau chớp chớp mắt: "Vậy thì như thế nào, người bạn cùng lớp thú y kia trông không đẹp, còn nói một thứ kinh tởm như vậy, mình chắc chắn không chịu nổi.

Nhưng bác sĩ Hà trông rất đẹp, mình tin rằng, bất kể cô ấy nói điều gì kinh tởm, cô ấy có thể bù đắp bằng giá trị nhan sắc."
Nói xong, nàng nhìn về phía Hà Yên Nhiên, người sau cười cười với nàng, nàng lập tức quay đầu lại, bắn cho Hàn Phi Nhứ một ánh mắt vô tình như nói nào, đợi đi.
...
Xem kìa xem kìa, Thẩm Tang Lạc đây rõ ràng là muốn hồng hạnh ra khỏi tường* a!
*Hồng hạnh ra khỏi tường: ngoại tình
Tìm một cái cớ, Hàn Phi Nhứ túm Thẩm Tang Lạc vào trong phòng mình, trước khi đi, cô còn mỉm cười khách khí với Hà Yên Nhiên, Hà Yên Nhiên cũng cười lại, chờ hai người kia xoay người đi, ánh mắt của cô lưu lại trên người Thẩm Tang Lạc vài phần, sau đó mới chuyển sang một bên.
Đóng cửa phòng lại, Hàn Phi Nhứ xoay người, hướng về phía Thẩm Tang Lạc chính là một thông khiển trách: "Thẩm Tang Lạc! Cậu phát điên rồi! Làm chuyện đó trước mặt mình à, đầu óc cậu xảy ra vấn đề sao? Cậu đặt Giang Linh Nhạn ở đâu? Cậu đặt mình ở đâu? Cậu đặt Diệp Minh Tâm ở đâu? Cậu đem Y Y đặt ở đâu?"
Thẩm Tang Lạc nghe xong nửa ngày: "Mình làm gì, mình làm loại chuyện gì? Hơn nữa, mặc kệ mình làm gì, có quan hệ gì với bốn người các cậu?"
"Sao lại không?!" Hàn Phi Nhứ hận sắt không thành thép nhìn nàng: "Giang Linh Nhạn người ta đối với cậu tốt như vậy, cậu làm như vậy cảm thấy là đúng với chị ấy sao! Cậu ở nhà chúng mình quen biết Hà Yên Nhiên, chờ để cho Giang Linh Nhạn biết, mình cùng Diệp Minh Tâm liền xui xẻo.

Hai chúng mình xui xẻo cũng thôi, Y Y thì sao? Chờ con bé lớn lên, nghe được đoạn chuyện cũ này, nhất định sẽ hỏi cậu với mình cùng Hà Yên Nhiên quen biết như thế nào, đến lúc đó nếu biết nhân lúc con bé bị bệnh hai người mới quen biết, cậu mới làm ra chuyện có lỗi với Giang Linh Nhạn, điều này phải tạo thành bao nhiêu bóng tối cho tâm hồn nhỏ bé của con bé!"
Thẩm Tang Lạc chân thành ngưỡng mộ cô: "Cậu thật sự có thể làm đạo diên ấy...chuyện gì tám cây gậy đánh không cũng không đến đều có thể khiến cậu nghĩ tới."

Thấy Hàn Phi Nhứ còn muốn nói chuyện, cô ấy vội vàng chặn lại: "Dừng lại! Cậu dừng lại đi, nghe mình này, được chứ? Ai làm chuyện có lỗI với Giang Linh Nhạn? Mình không liên quan gì đến cô ấy, mình cũng vừa hỏi thêm, bác sĩ Hà không có đối tượng, hai cô gái trẻ độc thân chúng mình, phát triển thì phát triển thôi, có gì sai? Với lại đừng chụp loạn cho mình cái mũ! Còn lấy Y Y để dọa mình, nếu thật sự hai đứa mình thành đôi, chờ Y Y lớn lên, vậy con bé chính là mai mối của bọn mình, con bé cao hứng còn chưa kịp!"
Hàn Phi Nhứ khiếp sợ nhìn Thẩm Tang Lạc: "Vạn lần không nghĩ tới, cậu cư nhiên là loại người này."
Thẩm Tang Lạc: "...!Cái gì?"
"Ngủ xong liền chạy, trở mặt không nhận người, cậu cũng thực đủ vô tình!"
Hàn Phi Nhứ thoạt nhìn rất đau lòng: "Mười năm nay trên người cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, năm đó thiếu nữ đơn thuần tính tốt đi đâu rồi?"
"...!Bị mình ăn mất rồi, được chưa."
Thẩm Tang Lạc im lặng nhìn cô, cô ấy dọn qua một cái ghế ngồi xuống: "Mình biết cậu muốn kết hợp mình và Giang Linh Nhạn, nhưng mình và cô ấy không thích hợp, cậu cho rằng mình không nghĩ tới thử một chút sao? Có thể tưởng tượng nhưng mình không cảm thấy tụi mình có khả năng tiến thêm.

Mọi người đều là người lớn rồi, còn cậu...cậu cũng tính như là nửa người trưởng thành đi, cũng không thể bởi vì bọn mình lên giường hai lần thì cho là mình không có cô ấy thì không thể, nhất định phải ở cùng cô ấy chứ?"
Hàn Phi Nhứ cũng chuyển qua một cái ghế, cô trợn to hai mắt: "Mình không có ý đó, nhưng mình cảm thấy cậu rất thích chị ấy, sao bây giờ lại đổi ý?"
"Mình đã luôn luôn nghĩ như vậy" Thẩm Tang Lạc nâng chân phải của mình đặt tay trái của mình trên tay vịn của ghế: "Lần đầu tiên mình xin lỗi cô ấy, vì khi đó uống rượu nên loạn tính, nhưng lần thứ hai là cô ấy xin lỗi mình, cô ấy biết mình sau khi uống rượu là loại đức hạnh gì, còn đem mình chuốc say, thực sự còn nghĩ rằng mình không biết, đùa, mình có chỉ số IQ cao nha."
Kỳ thật Thẩm Tang Lạc là tháng trước mới cân nhắc ra việc bên trong không đúng lắm, nhưng chi tiết này, cô sẽ không nói cho Hàn Phi Nhứ = =
"Tóm lại, chúng mình huề nhau, mình không nợ cô ấy, cô ấy không nợ mình."
Chuyện tình cảm này, nào có thể nói là huề nhau, Hàn Phi Nhứ bị cô kéo vào chuyện này, một lát sau, sau khi vượt qua suy nghĩ hỗn loạn, cô tiếp tục nói: "Cậu nói nãy giờ đều là chuyện trên giường, nhưng cậu vẫn không nói về cảm giác, Giang Linh Nhạn thật sự thích cậu, cậu...không thích chị ấy?"
Thẩm Tang Lạc trầm mặc: "Mình thực tế hơn."
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt: "Sau đó thì sao?"
"Bởi vì mình thực tế, vì vậy mình sẽ xem xét rất nhiều yếu tố cần thiết khi phát triển một mối quan hệ.

Và bởi vì mình thực tế, vì vậy mình muốn tìm kiếm đối tượng chỉ có hai yêu cầu, một là tầm nhìn hai người là như nhau, hai là tính khí cũng phải tương tự.

Cậu xem Giang Linh Nhạn phù hợp với cái nào trong hai điểm này?"
Với tính khí thì khó mà nói, cả hai giống như một người uống nước lạnh và người còn lại thì uống nước ấm vậy, Hàn Phi Nhứ không thể nhận ra chỉ bằng cái nhìn của mình.

Còn đối với tầm nhìn, từ này là quá chung chung, tầm nhìn của con người, từ khi sinh ra và lớn lên đã dần dần hình thành một cái gì đó khác rồi, môi trường xung quanh, ảnh hưởng của cha mẹ, giáo dục trường học, kết giao bạn bè nhiều thập kỷ cũng đủ để nuôi dưỡng tầm nhìn của con người, Hàn Phi Nhứ suy nghĩ một thời gian dài, cuối cùng hiểu được ý nghĩa những lời này của Thẩm Tang Lạc.
"Nói trắng ra, cậu chính là ngại Giang Linh Nhạn trong nhà quá có tiền, đúng không?"
Thẩm Tang Lạc: "..."
Đó có phải là điều cô ấy muốn nói đâu.
Hàn Phi Nhứ vẫn buồn bực: "Trong nhà Diệp Minh Tâm cũng có nhiều tiền hơn nhà mình rất nhiều, nhưng hai chúng mình không phải kết hôn rồi sao, sống rất tốt."
"Hai người trước cũng ầm ĩ ly dị, vì vậy, xin vui lòng đưa ra một ví dụ tích cực, cảm ơn cậu" Thẩm Tang Lạc xoa trán, giải thích: "Với lại cái này cùng tiền bạc không có quan hệ, được rồi, mình thừa nhận là cũng có một chút liên quan, nhưng quan hệ không lớn, việc mình nói tầm nhìn, là ám chỉ mục tiêu, tam quan, tâm trí, nói chung mình cảm thấy cô ấy và mình thực sự không hợp nhau."
Cô ấy nói có một chút phức tạp, Hàn Phi Nhứ lại suy nghĩ mất một lúc, như là có thể hiểu được.
"Không thì, cậu là ngại Giang Linh Nhạn trình độ học vấn thấp hơn cậu? So với cậu hình như kém một chút, nhưng dù nói thế nào chị ấy cũng là tốt nghiệp trường Thường Thanh Đằng nổi tiếng a, cũng có thể chấp nhận được!"
Thầm Tang Lạc sụp đổ đỡ trán: "Giải thích với cậu quả thực chính là đàn gảy tai trâu, cậu cứ xem như mình là trở mặt không nhận người đi, như vậy có thể chứ?"
Hàn Phi Nhứ nhíu mày, không nói gì nữa.
Là một người bạn, cô có thể đưa ra lời khuyên tình cảm cho người bạn tốt của mình, nhưng không thể giúp cậu ấy đưa ra quyết định cuối cùng, càng không thể ép buộc cậu ấy thích ai đó, những lý do này Hàn Phi Nhứ hiểu.
Nhưng cô vẫn hy vọng Thẩm Tang Lạc có thể suy nghĩ lại một chút, Thẩm Tang Lạc khi rơi vào phương diện tình cảm thì vô cùng chậm chạp, suy nghĩ của cậu ấy cũng không nhất thiết phải là ý nghĩ thật sự.

Không biết tại sao, Hàn Phi Nhứ luôn cảm thấy người cậu ấy thích chính là Giang Linh Nhạn, chỉ là cậu ấy còn chưa ý thức được mà thôi.

Hàn Phi Nhứ ở trong phòng, ngồi yên lặng một lát.
Nếu như cô không thể quấy nhiễu Thẩm Tang Lạc, vậy chỉ có thể đi đường vòng để cứu nước.
Hàn Phi Nhứ lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, tìm thấy WeChat bác sĩ Trương mà mình đã nhìn thấy ngày hôm qua, sau đó gửi một tin nhắn qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi