SAU KHI TỈNH DẬY TÔI CÓ CON



Hàn Phi Nhứ không nói gì.
Cố ý xoay đầu sang một bên, cô không nhìn Diệp Minh Tâm nữa nhưng Diệp Minh Tâm vẫn không dừng nói.
"Hẳn là em cũng muốn biết nụ hôn đầu tiên của chúng ta xảy ra như thế nào.

Chuyện đã xảy ra thế này, em đến phòng chị, trong tay còn cầm một quyển kịch bản, em rất khẩn trương, hai tay vẫn không ngừng vuốt kịch bản thành ống, chị đi đến bên cạnh em, em ngửa đầu nhìn chị, ánh mắt ẩm ướt..."
Diệp Minh Tâm đang đắm chìm trong ký ức tuyệt vời, giọng nói lã lướt, nhưng Hàn Phi Nhứ vô tình ngắt lời cô: "Ngửa đầu? Chị chỉ cao hơn em một centi, tại sao em lại ngửa đầu nhìn chị?"
Diệp Minh Tâm đột nhiên bị cắt ngang, hình ảnh đẹp đẽ trong đầu bị vỡ vụn trong nháy mắt, cô trầm mặc: "Chị mang giày cao gót, mà em thì mang giày thể thao.

Vào lúc đó em chưa có người đại diện, chẳng biết gì về giới giải trí cả, không hề biết nữ minh tinh bất cứ lúc nào cũng phải mang giày cao gót."
Bây giờ Hàn Phi Nhứ cũng không thích mang giày cao gót, thật ra không còn phiền nữa nhưng cảm giác vẫn rất kỳ lạ.

Sau khi mang vào, dáng vẻ đi bộ của cô không giống như bình thường, mặc dù bản thân cô không thể nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được.
Nghĩ thông trong chốc lát, đột nhiên Hàn Phi Nhứ quay đầu sang, vẻ mặt khởi binh vấn tội: "Ngoài em ra, chị còn diễn cảnh hôn với người nào nữa?"
Hỏi xong, cô lại đột nhiên sửa lời: "Đừng nói cho em biết đều là ai, cứ nói cho em biết có mấy người là được."
Cô sợ sau khi mình biết, mỗi ngày sẽ rối rắm, luôn muốn đi tìm tòi, điều tra và quan sát cuộc sống gian trá của những người này =.=
Diệp Minh Tâm nhìn cô, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Không còn."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Không còn?"
"Thật không còn." Diệp Minh Tâm nghiêng đầu: "Chị ưa sạch sẽ mà, người khác chạm vào chị thì chị sẽ không vui, huống chi là hôn môi, đóng thế cũng không thể.

Mỗi lần phim ra mắt, chị sẽ xem một lần, nhìn thấy chị đang hôn với người khác, s1nh lý chị sẽ cảm thấy buồn nôn."
Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng chớp mắt: "Nhưng Viên Viên nói chị và người khác đã từng quay cảnh hôn."
Diệp Minh Tâm nở nụ cười: "Cái đó à, phim quay được một nửa, chị thấy em luôn không thông suốt, do dự tới do dự lui mà không dám hành động, vì thế chị đã tự sao tác một chút, bức ảnh thật ra là giả, sau đó chị cũng để cho bọn họ làm rõ luôn."
Hàn Phi Nhứ: "...!Chị thật nham hiểm."
Âm hiểm thì âm hiểm, dù sao hiệu quả là được.
Bây giờ Diệp Minh Tâm còn nhớ rất rõ, sau khi Hàn Phi Nhứ nhìn thấy tin tức, lòng tràn đầy tủi thân nhưng lại ngượng ngùng để nói ra, cuối cùng cũng nhịn không được, chạy đến trước mặt cô, tức giận và khổ sở chỉ trích cô, chất vấn cô vì sao nói dối.
Bởi vì khi ấy Minh Tâm đã nói rõ ràng với cô đó là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng không lâu sau, tin tức xuất hiện, Hàn Phi Nhứ cảm thấy mình không nên ghen tuông, diễn thôi mà, diễn viên nhất định sẽ từng trải như vậy, nhưng cô cực kì cực kì tức giận, tức giận đến muốn khóc luôn.
Diệp Minh Tâm đối mặt với sự chất vấn của cô, biểu cảm không thay đổi chút nào.

Chờ cô nói xong một hơi, cô mới hỏi một câu, "Nhưng tại sao em phải tức giận như vậy?"
Hàn Phi Nhứ bị cô chặn lại một câu thiếu chút nữa không thở nổi, cô ấp úng cả nửa ngày, vò đã mẻ lại sứt* hét lên một câu, "Bởi vì em thích chị đó! Chị rõ ràng đã sớm biết, còn đối với em như vậy, chị rất xấu xa!"
*vò đã mẻ lại sứt (破罐破摔): ý là vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa.
Lúc ấy vẻ mặt của Hàn Phi Nhứ được ăn cả ngã về không, có cảm giác như muốn liều mạng bất cứ giá nào.

Cho dù bây giờ nhớ lại, Diệp Minh Tâm vẫn không nhịn được mà buồn cười, thật đáng yêu.

Hàn Phi Nhứ không nói gì nhìn Diệp Minh Tâm rơi vào hồi ức kỳ quái nào đó.

Cô nghiêng đầu qua, nhìn phong cảnh bên ngoài, "Tại sao chị lại lái xe tới đây, trước không có thôn sau không có trọ*."
*trước không có thôn sau không có trọ (前不着村后不着店): ý chỉ nơi hoang vu không người sinh sống, đồng không mông quạnh.
Đây là một sườn dốc cao, cách bên kia cầu là Tỉnh Vương Phủ, phía sau là một con hẻm tối thui giơ tay không thấy năm ngón, bên cạnh còn có vài thùng rác thật lớn.
Hàn Phi Nhứ thật sự không thể lý giải, cái này coi là thanh tịnh sao?
Diệp Minh Tâm nghe thấy lời cô nói, cũng nhìn ra ngoài, "Chị đoán chúng ta có thể đang nói cùng một chủ đề, vì vậy chị liền đưa em tới đây, chị cảm thấy nơi này có kỷ niệm rất đáng nhớ."
Nơi bình thường như vậy có thể có kỷ niệm đáng nhớ gì, vẻ mặt của Hàn Phi Nhứ hiện rõ suy nghĩ của cô, Diệp Minh tâm khẽ mỉm cười, "Tòa nhà phía sau là Thái Dương Vũ."
"Thái Dương Vũ? Thái Dương Vũ là cái gì..."
Nói một nửa, Hàn Phi Nhứ mới nhớ ra, lúc cô đột nhiên mất trí nhớ chính là ngày cô muốn đến khách sạn Thái Dương Vũ, cũng là ngày cô và Diệp Minh Tâm gặp mặt lần thứ hai.
Hàn Phi Nhứ cẩn thận nhìn phía sau, sau đó giọng nói thấp hơn một chút: "Không biết rốt cuộc khi nào em mới có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện nữa."
"Không vội." Diệp Minh Tâm nắm tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Hàn Phi Nhứ có thể cảm nhận rõ nhiệt độ thân thể của Diệp Minh Tâm: "Trước khi em nhớ tới, chị có thể chậm rãi kể hết mọi chuyện cho em nghe."
Hàn Phi Nhứ nắm tay cô, cười khẽ.
Hai người họ ở cửa sau khách sạn Thái Dương Vũ khoảng một giờ rồi mới về nhà.

Lúc vừa nhớ ra, Hàn Phi Nhứ không nghĩ được cái gì, một thời gian sau, cô cảm thấy mình sẽ nhiều lần hồi tưởng chuyện vừa nhớ lại.
Đợi đến buổi tối, Diệp Minh Tâm vừa tắt đèn, Hàn Phi Nhứ giật mình theo bản năng.
Diệp Minh Tâm đương nhiên nhận ra sự khác thường của cô, cô lập tức nắm tay Hàn Phi Nhứ: "Đừng sợ."
Phản ứng trong phú chốc này là phản ứng cơ thể, Hàn Phi Nhứ rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cô không sao, chỉ là vừa mới nhớ ra, những hình ảnh đó quá k1ch thích đối với cô.
Cô đã là người lớn rồi, tính cách cũng trưởng thành rất nhiều, sẽ không giống như thời thơ ấu, ác mộng lặp đi lặp lại.
Ngay cả như vậy, Diệp Minh Tâm vẫn không dám sơ suất, cô ôm Hàn Phi Nhứ vào lòng mình.

Nghe nhịp đập nhẹ nhàng từ lồ ng ngực của Diệp Minh Tâm, không bao lâu, Hàn Phi Nhứ tiến vào giấc mộng.
Bây giờ là cuối mùa thu và cũng là đầu mùa đông.

Bảy giờ sáng, tia nắng đầu tiên đã chiếu vào phòng, xem ra hôm nay sẽ có thời tiết đẹp.
Hàn Phi Nhứ ngồi ở đầu giường, cô đã tỉnh rất lâu rồi, nhìn bầu trời bên ngoài từ màu đen đến màu xanh, lại từ màu xanh sang màu trắng.

Khi ngồi, phần lớn thời gian cô không nghĩ gì cả, chỉ ngồi yên lặng như vậy.
Vừa tới bảy giờ, Diệp Minh Tâm đúng giờ mở mắt ra, nhìn mông lung trên trần nhà mấy giây, cô vén chắn lên, chuẩn bị ngồi dậy, động tác này vừa làm được một nửa thì cô nhìn thấy bộ dáng vô cùng tỉnh táo của Hàn Phi Nhứ.
Tùy ý chải tóc lộn xộn một phen, Diệp Minh Tâm hỏi cô: "Sao dậy sớm vậy?"
"Không biết." Hàn Phi Nhứ ăn ngay nói thật: "Thức dậy từ rất sớm, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được, lại lười xuống giường nên em vẫn ngồi như thế.

Chị đã thức rồi thì đứng dậy đi ăn sáng, bắt đầu đến đoàn phim đi."
Diệp Minh Tâm nghe lời bước xuống giường, nhất thời không tìm được dép lê, cô đứng chân trần trên sàn nhà, khom lưng tìm kiếm, chợt nghe thấy Hàn Phi Nhứ vừa thay quần áo vừa nói: "Diệp Minh Tâm."
"Hửm?"
"Nếu không thì hai chúng ta công khai đi."
Bang một cái, đầu Diệp Minh Tâm đập vào cạnh giường.
...
Đau trái lại không đau lắm, nhưng cô đã rất ngạc nhiên: "Vì sao?"
Hàn Phi Nhứ vô tội nhìn cô: "Bởi vì cuộc sống sau này của hai chúng ta thuận lợi hơn rất nhiều, không cần ngồi xe tách biệt, cũng không cần lén lút nữa."
Lúc trước Diệp Minh Tâm muốn công khai, Hàn Phi Nhứ không đồng ý, hiện tại Hàn Phi Nhứ muốn công khai, Diệp Minh Tâm lại do dự.

Cô vừa mang dép lê vừa suy nghĩ, vài giây sau, cô thương lượng với Hàn Phi Nhứ: "Chờ một chút đi, đợi thời cơ thích hợp đã."
"Ý chị là sao?"
"Công khai là một chuyện lớn, sẽ ảnh không nhỏ đến cuộc sống và sự nghiệp của hai chúng ta, rất nhiều chuyện phải xử lý trước, hơn nữa phải lên kế hoạch cho tốt thì mới có thể giảm thiểu tác động tiêu cực xuống mức thấp nhất."
Hàn Phi Nhứ mặc quần jeans vào, lẩm bẩm một câu trong miệng: "Có thể có tác động tiêu cực gì, hai chúng ta cũng không phải là minh tinh thần tượng, hơn nữa không phải ngày nào trên mạng có người hỏi hai chúng ta có phải đã cong rồi không? Như vậy là có thể cho họ một câu trả lời, không phải cong, mà là đã kết hôn."
Nhắc tới quần chúng, Hàn Phi Nhứ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Lúc trước có người nói em mang thai sinh con ở nước ngoài, chị đã tìm được chưa?"
"Tìm được lâu rồi, đã cho anh ta một khoản tiền bịt miệng lớn."
Hàn Phi Nhứ trợn to hai mắt: "Anh ta biết chuyện này từ đâu, truy hỏi ra chưa?"
"Hỏi rồi." Diệp Minh Tâm đ ến bên cạnh cô: "Sau khi em trở lại, sự nổi tiếng từ từ tăng lên.

Lúc trước em mua sản phẩm dành cho mẹ và bé ở Philadelphia, gặp một người biết em, lúc đó cô ấy không nói ra, sau khi em nổi tiếng, cô ấy mới nói chuyện này ra khắp nơi, đương nhiên phạm vi lan truyền đều là bạn bè của cô ấy nhưng vẫn bị phóng viên kia nghe thấy."
Thì ra là thế, nếu như là như vậy thì hình như cũng không có cách nào tránh được.
Mọi người vỗn dĩ thích lan truyền tin đồn, các phóng viên giải trí có thể dùng tiền để mua chuộc, nhưng họ không bao giờ có thể đi khắp nơi tìm những người đã nghe tin tức, sau đó mua từng người một.

Vì vậy, trên thế giới này không có bức tường nào không thấm nước, dù sớm hay muộn sẽ có một ngày, mọi người luôn biết đến.
Hàn Phi Nhứ gật đầu: "Chuyện của Y Y tốt hơn hết vẫn nên giấu diếm trước, nếu bị tuôn ra thì hãy nói sau."
Nhắc đến Y Y, Hàn Phi Nhứ lại hỏi một câu: "Tối nay đón Y Y về không?"
Diệp Minh Tâm ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao, có việc gì à?"
Hàn Phi Nhứ cười cười: "Có, tối nay em không muốn về, đã lâu không chơi vui vẻ với Thẩm Tang Lạc rồi, em định ở nhà cô ấy một đêm, đến girls night."
Diệp Minh Tâm suy nghĩ một lúc: "Vậy được rồi, chị nói với mẹ một tiếng, để Y Y ở lại với bọn họ thêm một ngày nữa, ngày mai sẽ đưa con bé về."
Mặc dù Hàn Phi Nhứ sẽ không trở về, nhưng không phải Diệp Minh Tâm vẫn ở đây sao? Hàn Phi Nhứ sững sờ nhìn cô, Diệp Minh Tâm khẽ cười một tiếng: "Em chiếm giường của trưởng khoa Thẩm, Giang Linh Nhạn không còn chỗ ngủ nữa, thay vì em và cô ấy một mình trông phòng, còn không bằng ra ngoài chơi cả đêm."
"Vậy hai người phải kiềm chế một chút, đừng uống nhiều rượu quá."
Diệp Minh Tâm đáp ứng: "Biết rồi."
Trong số tất cả các diễn viên, bao gồm toàn bộ nhân viên của đoàn phim, Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ ở gần đoàn phim nhất, nhưng hai người lại đến cuối cùng.
Độc Cô Việt Hoa đang đeo cái micro nhỏ, tức giận phê bình các cô một trận.

"Thân là diễn viên chính mà đến muộn như vậy, cả đoàn phim phải chờ hai người.

Chưa từng học tiểu học à?! Không biết thời gian là vàng có nghĩa là gì sao?!"
Độc Cô Việt Hoa kích động đến mức nói văng cả nước miếng.

Hàn Phi Nhứ đi tới phòng hóa trang, yên lặng rửa mặt một phen, sau đó mới thay quần áo bệnh nhân vào.
Cao Trường Tú ngồi bên cạnh cô, cậu nh ỏ giọng hỏi: "Chị Phi Nhứ, sao chị lại đi cùng chị Minh Tâm, hai người tình cờ gặp nhau sao?"
Hàn Phi Nhứ trầm mặc: "Đến cùng một lúc."
Cao Trường Tú chợt hiểu ra, với tình hình giao thông ở Bắc Kinh thì ùn tắc giao thông là không thể tránh khỏi, không kẹt xe mới là ngẫu nhiên.

Cậu đồng tình vỗ vỗ ghế của Hàn Phi Nhứ, sau đó lại ngồi trở lại, để cho chuyên gia trang điểm thoa thêm phấn lên mặt mình.
Hôm nay mới là lần xuất hiện đầu tiên của Hàn Phi Nhứ.

Thích Hàn Tuyết đến bệnh viện tâm thần tìm một bệnh nhân mà cô biết, nhưng biết được đối phương đã chết, khi cô nghe tin, Hạ Ninh đứng ở cửa kính đối diện, thấy Thích Hàn Tuyết nhìn về phía mình, cô mỉm cười.
Nụ cười thân thiết, thẳng thắng, còn mang theo vài phần đẹp đẽ.
Nhưng khi Thích Hàn Tuyết quay người lại, biểu cảm của cô dần dần thay đổi thành lạnh lùng, trào phúng, trên mặt còn có sự toan tính nhàn nhạt.
Hàn Phi Nhứ siêu thích diễn kẻ xấu, nhất là loại kẻ xấu có nguyên nhân, khiến người ta thổn thức, khiến người ta không thể hận cô ấy được.
Thích Hàn Tuyết xoay người đi hỏi y tá cô gái cười với cô là ai, nghe nói cô ấy tên là Hạ Ninh, cô cảm thấy cái tên này có chút quen tai, lên mạng điều tra, cô phát hiện đây là con gái của Hạ Trường Hà.

Hạ Trường Hà chính là người năm đó bắt được hung thủ giết anh trai cô, cũng là người đã cứu cô, nếu không nhờ phân tích chính xác của Hạ Trường Hà, hiện tại Thích Hàn Tuyết đã chết.
Ở đây có một bức ảnh cận cảnh, Diệp Minh Tâm phải diễn cảnh Thích Hàn Tuyết đang kinh ngạc, hoài niệm, cảm kích, đau khổ và khó hiểu.

Hàn Phi Nhứ đứng ngoài phim trường, ánh mắt không chớp nhìn Diệp Minh Tâm.
Cô hoàn mỹ thể hiện những cảm xúc đó, nhìn thấy vẻ mặt của cô, người xem cũng có thể bị dính vào thế giới nội tâm phức tạp của cô, tất cả các loại cảm xúc bùng nổ trong lòng họ, khiến tâm trí họ không còn bình tĩnh nữa.
Hàn Phi Nhứ nắm chặt tay áo của người bên cạnh cô: "Diễn tốt quá! Tôi nổi hết cả da gà luôn rồi!"
Cao Trường Tú bị cô kéo cho lảo đảo, cậu vội vàng đoạt lại tay áo của mình: "Chị Phi Nhứ, chị nói đừng kích động thế chứ..."
Mao Dương Quân cũng thấy thế, mỉm cười đi đến bên cạnh Hàn Phi Nhứ: "Chị Phi Nhứ, chị hợp tác với chị Minh Tâm nhiều năm như vậy, sao còn kinh ngạc với diễn xuất của chị ấy."
Cao Trường Tú đứng ở bên phải Hàn Phi Nhứ, Mao Dương Quân đi tới bên trái cô.

Hàn Phi Nhứ nhìn về phía cậu ta, cô chớp chớp mắt, sau đó cười khách sáo: "Thực ra tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu, cậu vẫn nên gọi tôi là Hàn Phi Nhứ đi, như vậy tôi còn cảm thấy mình trẻ hơn một chút."
Nửa câu sau là một câu đùa của cô, nhưng ý trọng điểm của cô là câu trước.

Mao Dương Quân nghe hiểu, cô không muốn để mình gọi cô là chị.
Nụ cười trên mặt cậu hơi không giữ được nữa, cậu liếc mắt nhìn Cao Trường Tú, người sau đang chuyên chú xem những người khác đóng phim.

Mao Dương Quân cười ha ha một tiếng: "Đừng nói như vậy, người Hàn Quốc xem trọng nhất là quan hệ giữa tiền bối và hậu bối, trước kia em từng là người của chị Lương, lấy Hồng Kông sắp xếp thân phận, em còn nên gọi chị một tiếng chị đấy."
Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Nhưng tôi không phải là người Hàn Quốc, cũng không phải là người Hồng Kông, quy củ ở nơi khác tôi sẽ không tuân theo, chúng ta vẫn như ở nội địa, tùy ý một chút đi."
Đều nói hết lời rồi, nói thêm gì nữa cũng là tự tìm phiền phức.

Mao Dương Quân xám xịt rời đi, đợi đến khi cậu ra khỏi căn phòng này, Cao Trường Tú mới đến bên cạnh Hàn Phi Nhứ, không nhìn cô, chỉ im lặng cho cô một ngón tay cái.
Hàn Phi Nhứ phủi tay sang một bên, mỉm cười, ẩn sâu công danh*.
*ẩn sâu công danh (深藏功与名): nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình.

Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Đoạn đầu Hàn Phi Nhứ không có nhiều cảnh quay lắm, cô đang nói chuyện với Diệp Minh Tâm, lập hồ sơ tội phạm một phen.

Cảnh đầu tiên của cô đã kết thúc một đoạn, kế tiếp sẽ đợi có người đến cứu cô ra ngoài, sau đó cô mới có cảnh quay mới.
Độc Cô Việt Hoa luôn thích tuyến tình cảm phức tạp, lúc này cũng vậy.

Trong quan hệ nhân vật của Hàn Phi Nhứ, Hạ Ninh số 2 thích Thích Hàn Tuyết, Hạ Ninh số 1 thích Hạ Ninh, Cận Lương thích Hạ Ninh, Cao Thiên thích Thích Hàn Tuyết, Cao Khải thích Hạ Ninh số 1, Thích Hàn Tuyết thì ai cũng không thích.
Hàn Phi Nhứ cảm thấy cô có chút thích Hạ Ninh, nhưng sau khi biết được cô ấy là người có nhân cách phân liệt, điểm thích này liền biến mất, bởi vì cô căn bản không biết mình thích nhân cách nào.
Hạ Ninh là người nhân cách phân liệt, cô thực sự là một bệnh nhân tâm thần nhưng cô không biết, người ngoài cũng không biết, chỉ có bác sĩ tâm lý Cận Lương biết, nhưng anh ta là bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp, anh ta có chuyện mình muốn làm.

Vì vậy, anh ta thờ ơ nhìn đám người Thích Hàn Tuyết dẫn Hạ Ninh ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ Hạ Ninh bị mang đi có gây ra hậu quả nghiêm trọng gì hay không.
Hạ Ninh tổng cộng có ba nhân cách phụ, người phân liệt thứ nhất là cô lúc mười ban tuổi.

Khi ấy, ba cô dẫn cô đi xem cuộc thẩm vấn, ý tưởng của ba cô là rèn luyện Hạ Ninh, dù sao Hạ Ninh rất thông minh, rèn luyện cô sớm một chút thì sau này cô sẽ có thể sớm tiếp nhận sự nghiệp của mình.

Nhưng ông không nghĩ rằng, lần đầu tiên đứng xem thẩm vấn, Hạ Ninh chỉ nói hai câu đã khiến hung thủ giết người kia nói không ngừng, sau đó phát điên.

Điều này chứng minh, lời nói của cô chạm đến đáy lòng của hung thủ giết người, nhưng cô mới mười ba tuổi, cô còn chưa thông minh đến mức kia, chỉ là nhìn hai mắt có thể biết hung thủ đang nghĩ cái gì.
Ba Hạ Ninh đột nhiên hiểu ra, Hạ Ninh và hung thủ giết người kia cùng một loại người, trên người con gái ông có dấu hiệu nhân cách chống đối xã hội.
Từ lúc đó trở đi, ba cô mỗi ngày đều tiến hành đủ loại trị liệu tâm lý cho cô.

Hạ Ninh sợ hãi, không hiểu vì sao ba đột nhiên biến thành như vậy, vì tự bảo vệ mình, cô phân chia nhân cách đầu tiên, mà bản thân chủ nhân lại không biết người kia tồn tại.
Người đầu tiên chính là nhân cách chống đối xã hội, cô không hề đồng tình, điều quan tâm nhất chính là một loạt quy tắc do mình đặt ra.

Với cơ thể còn nguyên vẹn, nhân cách thứ hai và thứ ba bị chia tách khi cha mẹ Hạ Ninh qua đời, họ tồn tại vì bảo vệ Hạ ninh.

Nhân cách thứ 2 xuất hiện bình thường, chính là Hạ Ninh thông minh đó.


Cô không nhớ mình từng được cha đưa đi trị liệu, ngay cả ký ức về cha mẹ đã qua đời cũng phai nhạt rất nhiều trong trái tim cô.

Cô có thể sống trên thế giới này mà không còn áp lực, sẽ không áy náy, sẽ không đau khổ nữa.
Nhân cách số 3 là một người đàn ông có tất cả ký ức.

Khi nhân cách số 2 không thể chịu đựng được, anh ta sẽ xuất hiện, dùng những lời dịu dàng để khuyên giải nhân cách số 2.
Nói cách khác, Hàn Phi Nhứ đang diễn vai Hạ Ninh.

Đầu phim vẫn luôn là số 2, thẳng đến đoạn sau của bộ phim mới cho thấy Hạ Ninh là người bệnh nhân cách phân liệt, số 3 chậm rãi xuất hiện, sau đó số 1 xuất hiện.

Tất cả mọi người đều cho rằng số 2 là nhân cách chính, nhưng thực tế chủ nhân vẫn luôn ngủ say.
Người ba cưỡng ép trị liệu cho cô khiến cô sụp đổ mấy lần, sau đó ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, chú của cô vu khống cô là người động tay động chân, đây là lừa gạt, ba mẹ cô không phải vì cô mà chết.

Ba mẹ cô nghe nói có nơi đã từng chữa trị thành công nhân cách chống đối xã hội, khi lái xe vào ban đêm, rồi chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Cô không thể chịu được chuyện này nên bị k1ch thích rất lớn, chủ động phân tách hai nhân cách để cho họ quản lý cơ thể, còn bản thân cô thì ngủ say.

Mà kết cục của bộ phim chính là nhân vật phản diện lớn nhất liên hợp với Hạ Ninh số 1, phóng hỏa để thiêu chết bọn Thích Hàn Tuyết.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, nhân cách chính tỉnh lại, cô là người nắm giữ cơ thể cao nhất của Hạ Ninh, chỉ cần cô tỉnh thì không ai có thể khống chế cơ thể Hạ Ninh được nữa.
Đó là lý do vì sao bộ phim này tên là "Người ngủ say".
Ngồi ở nhà Thẩm Tang Lạc, Hàn Phi Nhứ kể lại câu chuyện của Hạ Ninh với Thẩm Tang Lạc một lần.

Ánh mắt của Thẩm Tang Lạc sáng lên: "Quá k1ch thích, quá tuyệt vời luôn! Nếu quay tốt thì đây sẽ là một kiệt tác khác của cậu phải không?"
Quyền đánh giá của bộ phim này nằm trong tay cô, nhưng cô còn chưa xem kịch bản cuối cùng, kịch bản đã được duyệt là bản thảo đầu tiên, cũng chính là phiên bản mà Hàn Phi Nhứ đang thấy.

Trên thực tế kịch bản cuối cùng đã thay đổi rất nhiều.
Hàn Phi Nhứ nhướng mày khá đắc ý: "Đương nhiên rồi.

Lúc kết cục cuối cùng, Hạ Ninh cứu các vai chính khác, mình ở lại trong đám cháy, mỉm cười trước ngọn lửa không ngừng thiêu đốt kia.

Cậu có biết mình đã luyện nụ cười kia bao nhiêu lần không? Mình thực hành trước gương và tự cho mình thấy tất."
Thẩm Tang Lạc vui vẻ: "Vậy cậu biểu diễn một lần cho mình xem?"
Hàn Phi Nhứ buông ly nước xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Thẩm Tang Lạc và cô nhìn nhau hai giây, nhưng mặt cô vẫn không thay đổi.

Cô vừa định hỏi rốt cuộc khi nào mới bắt đầu diễn thì thấy vẻ mặt của Hàn Phi Nhứ dần dần thay đổi.
Viết ra nụ cười, đọc như ma quỷ.
Thẩm Tang Lạc nhanh chóng rụt mình ra sau, ném cái gối ôm lên mặt cô: "Dừng diễn mau, mình không muốn gặp ác mộng.

Không phải cậu đã nói nhân cách chính là một người tốt hả! Người tốt có thể cười như vậy sao?"
Hàn Phi Nhứ nhún vai không trách: "Có nói là người tốt đâu, chỉ nói cô ấy có một mặt người tốt thôi.

Theo hiểu biết của mình, cô ấy là sự tích hợp của ba nhân cách khác, cô ấy thông minh, dịu dàng, lạc quan và cũng tàn nhẫn.

Cô ấy cho rằng mình sẽ không bao giờ được thả ra nên mới lựa chọn ngủ say, nhưng khi cô ấy tỉnh lại thì phát hiện cô thực sự đã ra rồi.

Cậu đoán xem, việc đầu tiên cô ấy muốn làm là gì?"
Thẩm Tang Lạc suy nghĩ một chút: "Báo thù?"
"Đúng, đó là lý do vì sao cô ấy đã cười như vậy."
Thẩm Tang Lạc hiểu rồi.
Trong một khoảng thời gian, Hàn Phi Nhứ và Thẩm Tang Lạc không nói gì.

Thẩm Tang Lạc đánh giá cô một lần: "Cậu đột nhiên đến nhà mình, còn muốn ngủ với mình cả đêm, sẽ không phải là muốn nói với mình vai diễn của cậu đáng sợ cỡ nào chứ?"
Hàn Phi Nhứ mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, chủ yếu là đến thăm người bạn thân nhất của mình."
Trầm Tang Lạc cười haha: "Ừa, mình tin, hiện tại cậu có thể nói cho mình biết, rốt cuộc cậu tìm mình làm gì vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi